Ám Vệ Công Lược

Chương 76:




Tạm biệt Tác Liệt, Tư Đồ Nhã quay lại Hoàng Thành, Nhân Thọ Cung quả nhiên chật kín người của Vũ Lâm Vệ. Hàn Mị vẫn ngồi trong tẩm điện, canh giữ Hàn Tuyền hôn mê bất tỉnh và Thái Hậu chết cứng ngắc, giống như một bức tượng… Gã chợt cảnh giác ngước lên.
Tư Đồ Nhã ngồi trên xà ngang, “Là ta.”
Hàn Mị chiêm ngưỡng y một lát, vẻ mặt khá phức tạp, “Trong thiên hạ, chỉ sợ không ai có thể giết được ngươi.”
Tư Đồ Nhã trâng tráo nói, “Vương gia quá lời rồi, chẳng qua trong thiên hạ, bản lĩnh tốt thì đầu óc chưa chắc tốt. Đầu óc thông minh, bản lĩnh lại chưa chắc hơn người. Thế mới khiến bổn giáo chủ được lợi.” Y ném một gói giấy cho Hàn Mị, mỉm cười hỏi, “Có phải đã khiến Vương gia lo lắng vô ích rồi không?”
“Tín vật đính ước?” Hàn Mị chậm rãi bóc gói giấy, “Thư tay của giáo chủ Ma Giáo, e là đẫm máu tanh.”
Trong gói giấy là mấy miếng bánh rán vàng óng xốp giòn. Hàn Mị hít sâu, “Đừng nói với bổn vương bánh này là Trương Hạc Tâm…”
Tư Đồ Nhã oan ức ghê lắm, đau đớn mà rằng, “Bổn giáo chủ là người, không phải yêu ma quỷ quái.”
Hàn Mị nặng nề đáp, “Được rồi, bổn vương là yêu ma quỷ quái, suy bụng ta ra bụng người.”
“Có điều,” Tư Đồ Nhã chuyển đề tài, “Hạ ít độc.”
Hàn Mị không ngạc nhiên chút nào, “Ngươi xem xem…” Gã cầm một miếng bánh rán, tập trung quan sát, “Bổn vương đã quen được nam sủng hầu hạ bên cạnh lúc dùng bữa. Phục vụ chu đáo, làm bổn vương vui vẻ thì bổn vương mới có khẩu vị.”
Tư Đồ Nhã nhảy xuống, thản nhiên bước tới, thu lại sát khí quanh mình, vẻ mặt chợt dịu dàng hòa nhã. Y vén áo ngồi xuống bên cạnh Hàn Mị, “Vậy thì kẻ hèn xin gắng sức phục vụ Vương gia.” Đặt gói giấy lên chiếc bàn nhỏ giữa hai người, điệu bộ cực kỳ nho nhã hàm súc.
Hàn Mị nhướn mày, “Rõ ràng ngươi vẫn ghét bổn vương.”
Tư Đồ Nhã đành phải nói thẳng, “Vương gia ăn bánh này, ba tháng sau, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hàn Mị xắn tay áo, quái gở đáp, “Thấy chưa, cưỡng bức dụ dỗ.”
Tư Đồ Nhã biến ra một mảnh sứ vỡ như ảo thuật, dài giọng, “Đáp án bình Cửu Long…”
Hàn Mị bật cười, “Trong vòng ba tháng, dẹp ngoại bình nội rồi đi đời nhà ma. Chỉ vì thứ hư vô mập mờ trong tay ngươi kia?”
Tư Đồ Nhã thật lòng đáp, “Còn mạng của ta nữa.”
“Ngươi nói thật chứ?” Nụ cười của Hàn Mị vụt tắt, trịnh trọng quan sát y, “Chẳng phải trước khi đi ngươi đã nói sẽ bứt ra hưởng lạc kịp thời sao?”
Tư Đồ Nhã thủ thỉ, “Lúc ta giết Trương Hạc Tâm thì bị Trương Hạc Tâm lột mặt nạ da người, lại xui xẻo bị bang chủ Cái Bang trông thấy. Trước lúc bỏ trốn, gã kêu gào sẽ cùng đồng đạo võ lâm thảo phạt ta. Vương gia cũng biết, nhà ta ở Ích Châu, phụ thân là Võ Lâm Minh chủ, huynh đệ cũng đều là người giang hồ, nếu họ bị khống chế thì nhất định ta sẽ giơ tay chịu trói.”
Hàn Mị liếc y, “Không ngờ Giáo chủ trọng tình trọng nghĩa như vậy.”
Tư Đồ Nhã thở dài, “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Từ khi gia nhập Ma Giáo, ta đã biết sẽ không có đường lùi. Thế gian muôn hình muôn dạng, ta cũng chứng kiến tám chín phần mười. Nhân tình hợp tan như mây trôi, chỉ có tình thân ruột thịt là mãi không thay đổi.”
Hàn Mị chợt xúc động, lặp lại, “Chỉ có tình thân ruột thịt là mãi không thay đổi.” Gã nhìn bánh rán trong giấy dầu, “Tư Đồ Nhã, dù bổn vương biết thân phận thật của ngươi, nhưng đại cục chưa định, bổn vương sẽ không xuống tay giết ngươi. Chắc hẳn ngươi đối với bổn vương cũng sẽ như vậy.” Nói xong, không đợi y đáp lại, gã cầm một cái bánh, chọn lựa góc độ, cắn một miếng. Vừa nhai vừa liếc nhìn y, khí phách ung dung.
Tư Đồ Nhã không thể không thừa nhận, thực ra Hàn Mị cũng khá đáng yêu, đôi mắt phượng hấp háy, chẳng rõ tính toán trăm ngàn hay không biết sợ hãi, tất cả chồng chất trong đôi con ngươi. Có vẻ giễu cợt, nhưng lại rất thu hút. Y cũng cầm một cái bánh, khen ngợi, “Nếu khi xưa gặp Vương gia trước…”
Hàn Mị tựa hồ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, đáp luôn, “Trừ phi ngươi gặp bổn vương từ trong bụng mẹ.” Thấy Tư Đồ Nhã im lặng ăn bánh ngon lành thì nhịn không được hỏi, “Ngươi không hạ độc?”
Tư Đồ Nhã mỉm cười nói, “Tốt bụng mang đồ ăn sáng cho Vương gia, Vương gia lại cứ chờ mong nó không sạch sẽ. Bổn giáo chủ sao nhẫn tâm để Vương gia thất vọng.”
Hàn Mị, “…”
Tư Đồ Nhã thân mật kéo ống áo Hàn Mị, lau tay, “Hạ độc là thủ đoạn hạng ba, có thứ tốt hơn tặng Vương gia đây.” Hàn Mị lười vòng vo, hỏi thẳng là thứ gì.
“Độc hơn rắn độc là thứ gì?” Tư Đồ Nhã dẫn dắt.
Hàn Mị đáp, “Mỹ nhân.”
Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Là mỹ nhân Ba Tư, còn là Giáo chủ Ma Giáo — Huyết Y Giáo, nghe nói nghiêng nước nghiêng thành, có thể sánh ngang với Ân Vô Hận năm xưa. Gã và Đột Quyết như nước với lửa, luôn muốn diệt trừ Kim Trướng Hãn Quốc. Tháng trước ta dụ gã vào kinh tiếp cận Hoàng đế, có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Hàn Mị ra vẻ hứng thú dạt dào, “Sao nghe kiểu gì cũng giống ngươi đang ném củ khoai nóng cho bổn vương?”
Hai người nói tới mỹ nhân thì tức khắc tâm đầu ý hợp, tán dóc một trận xuyên biên giới, gặp mạnh mẽ thâm độc thì đối phó thế nào, gặp mềm mỏng cơ hội thì đối phó thế nào, mỗi người một ý, trắng trợn tâng bốc bản thân. Mấy trò khoe mẽ ngoài mồm thế này, Hàn Mị không dám nói với Trương Bích Hiệp, Tư Đồ Nhã không dám nói với ám vệ Cửu, bây giờ hứng quá, thao thao bất tuyệt.
Cuối cùng, Tư Đồ Nhã nghiêm mặt, “Có một lời tâm huyết, Vương gia nhất định phải nhớ kỹ trong lòng.”
Hàn Mị nửa đùa nửa thật đáp, “Lời của tri kỷ, tất nhiên phải nhớ kỹ.”
Tư Đồ Nhã nói, “Sau khi ta chết…”
Hàn Mị ngắt lời, “Nếu Đột Quyết thật sự muốn xung đột vũ trang với Trung Nguyên ta, Giáo chủ phải sánh vai với bổn vương trên chiến trường. Nam tử hán đại trượng phu, chưa xông pha chiến đấu, chưa dẫn binh đánh giặc đã xem nhẹ sinh tử thì còn thua cả tử tù lập công chuộc tội. Xuống suối vàng cũng bị người ta cười vào mặt.” Gã vừa dứt lời, bên ngoài tẩm điện chợt vang lên một tiếng “Ầm” rất lớn, ánh sáng màu lam nhàn nhạt hắt qua giấy cửa sổ, soi bóng hai người ngồi đối diện nhau.
Nhắc tới cũng lạ, Hàn Mị sa đà trong rượu và sắc đẹp gần nửa đời, chưa bao giờ để ý tiếng sấm. Chẳng biết sao lúc này lại cảm giác âm thanh từ xa vọng lại kia cực kỳ tươi sáng, như cánh cổng nguy nga trên chín tầng mây từ từ hé mở, rền vang bất tận, thoải mái vô cùng.
Tư Đồ Nhã khẽ nhíu mày, “Kinh Trập.” (‘Kinh Trập’ là thời điểm côn trùng thức giấc, là một trong 24 tiết khí của năm, báo hiệu mùa Xuân đang ở thời kì thịnh đạt nhất và sắp chuyển sang Hè)
Thật lâu sau, Hàn Mị hoàn hồn, mí mắt khẽ giật giật, bất giác giơ tay dụi, “Tiếng sấm vừa rồi… Rất lạ.”
Tư Đồ Nhã vẫn đang suy nghĩ, sau Kinh Trập, thời tiết sẽ chuyển ấm. Y đứng phắt dậy nói, “Cáo từ.”
Hàn Mị thình lình ngộ ra, Tư Đồ Nhã đeo cổ ngọc, tức là trong cơ thể có cổ, bị người khác khống chế. Vì thế gã phỏng đoán, Tư Đồ Nhã muốn đi vào chỗ chết để hồi sinh, “Chờ đã, mới nói một nửa, Giáo chủ đừng chạy. Sau khi ngươi chết thì sao?”
Tư Đồ Nhã thấy mặt gã có vẻ đã hiểu, coi như cũng bớt việc, “Ân oán giang hồ biến đổi khôn lường, ta cũng không nắm chắc. Nếu tất cả thuận lợi, nhất định sẽ cùng Vương gia rong ruổi sa trường, quyết phân cao thấp. Còn ngộ nhỡ có gì không hay xảy ra… Làm phiền Vương gia trông coi Tư Đồ Phong, chăm sóc ám vệ Cửu.”
Hàn Mị đáp rất đương nhiên, “Chăm sóc hắn là bổn phận của bổn vương, còn cần ngươi nhắc sao?”
Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Hi vọng Vương gia nhớ kỹ trong lòng, giang sơn chưa định, hổ sói vây quanh, ám vệ Cửu không muốn làm Hoàng đế thì đừng ép buộc hắn. Nếu ngươi thật lòng nghĩ cho huynh trưởng ngươi, nếu ngươi có bản lĩnh thì nên đợi tới lúc thiên hạ thái bình rồi hãy mang thứ thuộc về hắn trả lại cho hắn. Bằng không, khuyên Vương gia cứ tự đảm đương chức vụ Hoàng đế mà trị an thiên hạ.”
Hàn Mị nghe xong thì rơi vào trầm tư, quên cả nói lời tạm biệt Tư Đồ Nhã.
Ba ngày sau, Tư Đồ Nhã tốc hành trong đêm, tới biên giới Ba Thục, đang nghỉ chân tại một quán trà ven đường thì gặp người áo đỏ và Hốt Hưng. Lúc này y mới nhớ vẫn còn chuyện quan trọng chưa giải quyết với Hốt Hưng, cũng khổ cho đứa nhỏ này ngàn dặm xa xôi bôn ba theo y.
Hốt Hưng ôm cổ người áo đỏ, huyên thuyên một trận. Người áo đỏ lấy ra một thỏi bạc, dặn chủ quán đuổi hết những người không liên quan, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, rồi tiến lên hành lễ, “Ngọc giáo chủ, chuyện Cửu Như Thần Công, lần trước chúng ta mới nói một nửa.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Quý giáo đã có thành ý như vậy thì chớ ngại nói trước mấy câu, tại sao Cửu Như Thần Công lưu lạc đến Tây Vực?”
Hốt Hưng ra hiệu cho người áo đỏ. Người áo đỏ nói, “Hai mươi năm trước, sau khi Hoan Hỉ Giáo bị hủy diệt, Tả hộ pháp Phương Điểm Họa mang ‘Cửu Như Thần Công’ đến Tây Vực cầu viện giáo ta, không ngờ dọc đường giáo chúng làm phản, định cướp đoạt thần công, giết Tả hộ pháp, tự lập môn phái.”
Tư Đồ Nhã khẽ vuốt cằm, “Chuyện này bổn giáo chủ cũng từng nghe nói, sau đó Tả hộ pháp Phương Điểm Họa gả cho con trai của Tiểu Khả Hãn Kim Trướng Hãn Quốc, Thiết Mộc Nhi Bất Hoa. Lại sinh một con trai, lấy bí danh Trương Bích Hiệp ở Trung Nguyên.”
Người áo đỏ nói, “Đúng là như vậy. Lúc đó Thiết Mộc Nhi Bất Hoa làm phản, là thủ lĩnh giặc cỏ khét tiếng tại vùng đó. Thấy giáo chúng vây đánh một nữ tử thì ra tay cứu giúp, ném giáo chúng vào cát chảy, bắt Phương Điểm Họa về làm áp trại phu nhân. Hắn không đọc được chữ Trung Nguyên, không biết ‘Cửu Như Thần Công’ sử dụng thế nào, nên mới bỏ lại. Thần công cứ thế chìm trong cát vàng.”
Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, một cuốn Cửu Như Thần Công, có người không tiếc liều mạng bảo vệ, có người lại quăng đi như cỏ rác, âu cũng rất công bằng.
“Lão giáo chủ Bái Hỏa Thần Giáo ta thấy Phương Điểm Họa mãi không tới, bèn sai người tìm kiếm dọc đường. Lúc đó mới phát hiện Thiết Mộc Nhi Bất Hoa đang huy động nhân lực đãi cát tìm kiếm. Lão giáo chủ trời sinh tính tình rộng rãi, thấy vậy thì bỏ qua. Nào ngờ mười năm sau lại có một người nuôi ưng dâng cuốn sách đó cho giáo ta, nói sau trận bão thì nhặt được trong hoang mạc, không biết dùng thế nào.”
Ánh mắt Hốt Hưng khẽ đảo, ghé miệng thì thầm bên tai người áo đỏ. Người áo đỏ nói, “Ta… Khụ, phụ mẫu của Giáo chủ chuyên tâm luyện thần công, không còn biết gì khác. Không bao giờ hỏi tới vũ khí thường dùng, thậm chí còn hờ hững với Giáo chủ. Khoảng một năm trước, lão giáo chủ và lão giáo chủ phu nhân tuyên bố thần công đại thành, rốt cuộc đã có thể trường sinh bất lão, nhưng khi đêm xuống thì cùng nhảy vào lửa mà chết. Bởi vậy Giáo chủ giáo ta muốn hỏi Ngọc giáo chủ, vì sao lại như thế?”
Tư Đồ Nhã nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đáp, “Muốn luyện ‘Cửu Như Thần Công’ thì phải luyện ‘Huyền Mặc Thần Công’ trước. Tại võ lâm Trung Nguyên ta, ví dụ Ân Vô Hận, luyện thành Huyền Mặc Thần Công trong hai mươi năm đã là kỳ tài bảy mươi năm khó gặp rồi. Tiếc rằng hắn chưa kịp giác ngộ Cửu Như Thần Công thì đã bị chính phái diệt trừ. Lão giáo chủ quý giáo dù là anh tài trời sinh thì trong chín năm cũng rất khó một bước lên trời, luyện thành Cửu Như Thần Công. Tẩu hỏa nhập ma không có gì lạ. Mà chẳng hay cuốn thần công này hiện đang ở đâu?”
Hốt Hưng cái hiểu cái không, nghe tới đây thì khó khăn đáp, “Võ công hại người. Ta, trong cơn tức giận, đốt. Chôn cùng cha mẹ.”
Tư Đồ Nhã sững người. Hốt Hưng và người áo đỏ lại huyên thuyên vài câu.
Người áo đỏ nói, “Xem cuộc chiến tại đạo quán Kim Lăng đêm đó, Giáo chủ nhà ta phỏng đoán, thực ra Giáo chủ ngài chính là Ngọc Liên Hoàn?”
Tư Đồ Nhã lại ngơ ngác, “Sao đoán vậy?”
Người áo đỏ đáp, “Ân Vô Hận đã là kỳ tài bảy mươi năm khó gặp. Ngọc giáo chủ thần công đại thành, chẳng phải là mấy trăm năm khó gặp?”
Tư Đồ Nhã trầm ngâm một lát, chỉ nói, “Ta không phải Ngọc Liên Hoàn.”
Hốt Hưng chớp mắt, “Có lẽ là, cải lão hoàn đồng, quên. Tự cho là Ngọc Tiêu Dao. Không thì, Trương Hạc Tâm sao nhận sai.”
Tư Đồ Nhã vốn đang chắc chắn mình từ đâu mà ra, làm thế nào luyện được Cửu Như Thần Công. Nghe Hốt Hưng bá láp một hồi lại nổi da gà. Nếu thật sự là vậy… Thì y xuống tay với ám vệ Cửu tức là… Trâu già gặm cỏ non với một hậu bối kém mình mấy thế hệ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.