“Lo liệu sao đây?” Lưu Ly thấp giọng hỏi mọi người đang ngồi tụm lại một chỗ.
“Bây giờ không phải lúc lề mề nữa, thời gian không đủ đâu.”
“Chia nhóm.” Bắc Hoàng Minh thực ngắn gọn, ném ra hai chữ.
“Ý kiến hay!” Tri Hỏa mắt sáng ngời, nắm tay nhẹ đập lòng bàn tay kia.
“Chính là, nên chia thế nào?” Lưu Ly tiếp tục đưa ra nghi vấn.
“Phải căn cứ vào thực lực của mọi người, nếu không…” Hàn Ly tạm dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở đám thiên sứ đang vây quanh bọn họ, cơn tức giận liền dâng lên.
Bà cô Nữ thần Nguyệt Quế kia quy định bọn họ trong ba giờ phải tìm được nàng, mặt mũi nàng tròn méo ra sao họ không biết còn chưa tính, thế nhưng còn ném ra nhiều chướng ngại thế này. Họ may còn đang ở khu an toàn, đoán chừng vừa ra khỏi nơi này, thiên sứ vây chung quanh nhất định sẽ cùng xông lên tấn công.
“Anh cùng Nguyệt Lượng, Lưu Ly một nhóm, tôi và Tri Hỏa một nhóm.” Bắc Hoàng Minh vẫn là duy trì phong cách ngắn gọn nhất quán, đột nhiên nói ra một câu.
“Tại sao?” Tri Hỏa theo phản xạ hỏi.
“Cậu với cách phân nhóm này có gì bất mãn?” Quay đầu nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh ngoài miệng dù chưa nói gì, nhưng biểu tình giá lạnh trên khuôn mặt làm cho người ta run rẩy.
Vừa nghĩ tới Tri Hỏa không muốn cùng nhóm với mình, Bắc Hoàng Minh liền cực kỳ khó chịu.
“Không, không có gì.” Cười gượng trấn an Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa một chút đều không rõ mình làm sao lại chọc tới hắn rồi.
“Tôi là ma pháp sư, tấn công tầm xa, cậu là kiếm sĩ, có thể cận công cũng có thể bảo hộ tôi, làm tôi có thêm nhiều thời gian niệm ma pháp, không chịu ảnh hưởng của quái xung quanh. Lưu Ly lại là đạo tặc, chỉ có thể cận công. Bởi vì bọn họ cả hai đều là chức nghiệp phòng ngự thấp, cho nên phải đi cùng tế tự là Nguyệt Lượng, đã hiểu chưa?” Bắc Hoàng Minh có chút không kiên nhẫn giải thích nguyên nhân phân nhóm theo ý mình.
“Oa, Bắc Hoàng Minh thật là lợi hại!” Vừa nói xong, Bắc Hoàng Minh liền thấy ba cái đầu ngó đến mặt mình, đôi mắt phát ra ngôi sao sáng lòe giống bọn con gái trong manga, một cơn rét run thổi ập về phía hắn.
Hàn Ly mặc dù chưa nói gì, nhưng y hiển nhiên cũng hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Bắc Hoàng Minh.
“Hiện tại vấn đề là, ba gợi ý của Nữ thần Nguyệt Quế có ý tứ gì?” Tri Hỏa buồn rầu suy ngẫm.
“Chuyện này, chúng ta vẫn là vừa tìm vừa nghĩ đi, bằng không thời gian liền không kịp, đến lúc đó dùng hệ thống kênh đội ngũ mà nói.” Hàn Ly nhìn thời gian, phát hiện đã quá nửa giờ, đứng lên thúc giục.
“OK, GO.”
Quả nhiên, mọi người vừa phóng đi, thiên sứ ở xung quanh bắt đầu tiến hành công kích, hai đội vừa giải quyết đám thiên sứ lại gần mình, mặt khác chia theo hai hướng nam bắc mà tránh đi.
“Ai, người xinh đẹp đến thế, vậy mà muốn mình xuống tay giết họ, thật không nỡ nha.” Lưu Ly một bên cảm thán, một bên nắm lấy chiếc dây có viên ngọc lam hình giọt nước buông qua trán, niệm hô ra vũ khí của nhỏ, “Tàn Tuyết!”
Dứt lời, một đoản đao màu bạc liền hiện ra trên tay nhỏ, khi vung lên còn có thể thấy trên mặt lấp lánh ánh sáng xanh, xinh đẹp dị thường.
Hàn Ly thần tình bất đắc dĩ nhìn Lưu Ly vừa lắc đầu thở dài vừa múa may thanh đao, một chút đều nhìn không ra trên mặt cô nhỏ có cái gọi là biểu tình không nỡ.
Thật sự là quái nhân.
Thừa dịp Hàn Ly ngẩn người, một thiên sứ lao đến công kích y. Vừa nhanh nhẹn tránh sang một bên, tay trái liền sờ lên chiếc vòng bên cổ tay phải, gọi: “Bích Tinh!”
Vòng tay bạc cẩm đá quý lập tức thay đổi hình dạng, biến thành một cây cung toàn thân phát ra ánh sáng xanh ngọc bích, hai bên đầu trang trí hình đôi cánh chim.
Cung của Hàn Ly vốn không có mũi tên, nhưng khi y khoát tay lên dây cung, lại có thể mơ hồ nhìn thấy một mũi tên trắng xuất hiện. Lúc buông tay, nó liền lao vút về phía kẻ thù, nói cho kẻ đó biết, mũi tên này không phải ảo giác, mà có lực sát thương thật sự.
“Nguyệt Lượng, chị đang làm cái gì đấy!” Lưu Ly mắt thấy thanh máu của mình ngày càng ít, mà Nguyệt Lượng phụ trách thêm máu lại chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Nguyệt Lượng không muốn giết các thiên sứ, họ là bạn của chúng ta mà.” Đôi mắt tím xinh đẹp của Nguyệt Lượng ngân ngấn đầy nước.
“Bọn họ hiện tại muốn giết chúng ta nha!” Lưu Ly nhanh chóng bị ý tưởng đó của cô đánh bại, nhất thời không để ý cánh tay đã bị chém chằng chịt.
“Lưu Ly!” Thấy Lưu Ly thật sự duy trì không được, Nguyệt Lượng nôn nóng, vội vàng cầm khuyên tai hình trăng lưỡi liềm của mình, gọi ra vũ khí, “Huyền nguyệt thần trượng!”
Khuyên tai bán nguyệt dần biến dài, thành một thanh thần trượng cao ngang ngửa Nguyệt Lượng, đỉnh trượng là biểu tượng ánh trăng, ở giữa khảm viên ngọc ruby lấp lánh.
“Trị liệu thuật!” Nâng lên thần trượng, một ánh sáng trắng chiếu rọi lên người Lưu Ly.
“Cảm ơn.” Thoát hiểm trong tích tắc, Lưu Ly thở dốc một hơi, chỉ còn một chút nữa thì nhỏ sẽ đi tong cái mạng.
“Nguyệt Lượng, đứng một bên đừng nhúc nhích, chỉ cần giúp bọn anh thêm máu là được rồi.” Hàn Ly hoàn toàn hiểu được tính cách hay mềm lòng của Nguyệt Lượng, cũng không bắt buộc cô gia nhập cuộc chiến.
“Hiểu rồi.” Gật gật đầu, Nguyệt Lượng ngoan ngoãn đứng ở một bên, thêm máu hỗ trợ họ.
Trải qua cuộc giao đấu dài đằng đẵng, Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh cuối cùng chạy ra khỏi vòng vây, lao đến phía sâu trong sơn cốc, xác định nơi này không có thiên sứ, hai người mới dừng lại thở.
“Hộc hộc, có phải hay không quái nơi này đều tập trung lại đó, thậm chí nhiều đến như thế.” Tri Hỏa tê liệt ngã trên mặt đất, oán giận.
Cậu đột nhiên phát giác mình dạo gần đây luôn bị quái vây công, thật sự là đáng ghét a.
“Nghỉ ngơi đủ rồi, mau đi tìm Nữ thần Nguyệt Quế thôi, còn có 2 giờ nữa.” Đá đá chân Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh thúc giục.
“Được rồi, tôi đã biết.” Nhấc người lên, Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh tiếp tục hướng phía trong sơn cốc mà đi, “Mà này, cậu có chắc không?”
“Nếu tôi không nghĩ sai, nàng hẳn là sẽ ở nơi có rừng cây rậm rạp.”
“Đây là gợi ý thứ hai chứ.”
“Cậu không phải cũng nghĩ, nàng sẽ tiết lộ gợi ý cho chúng ta theo trình tự đi, chắc chắn đã thay đổi gì đó.”
“Vậy cậu sao lại cho rằng cái thứ hai là gợi ý trước tiên?” Tri Hỏa không rõ.
“Bởi vì đây là gợi ý dễ giải nhất.” Coi thường liếc mắt nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh không hề để ý tới cậu, bước tới tìm đường đi tiếp.
Biết Bắc Hoàng Minh chán ghét người phiền toái như vậy, thế nhưng vì mình mà khổ tâm suy nghĩ, Tri Hỏa vui vẻ cực kỳ, xông đến vỗ vỗ bờ vai hắn, “Minh, cậu đúng là anh em tốt!”
Anh em? Bất đắc dĩ cười khổ, Bắc Hoàng Minh cũng không biết có phải như vậy hay không.
Quả nhiên thật phiền toái.