Ám Vô Dạ Online

Chương 18:




Vẫn theo hướng gió thổi mà đi tới, đến lúc ba người đến nơi lại phát hiện ở đó căn bản là không có lối ra, mà sừng sững một bức tường thật lớn.

“Đằng ấy định đi đường nào nữa đây.” Đoạn Tình Vô Tâm lập tức châm chọc.
Thật là đồ xấu xa! Tri Hỏa tuy rằng bất mãn, nhưng không thể phản bác lại. Dù sao sự tình xảy ra trước mặt, đành phải tìm thú cưng nhà mình tính sổ.
Đóa Miêu Miêu, đây là chuyện gì hả!
Cầm kiếm mà chém, chém cho bức tường này vỡ ra. Đóa Miêu Miêu lười biếng trả lời.
Mi nói nhẹ nhàng nhỉ. Tri Hỏa cười khổ, tường lớn trước mặt này vừa cao vừa dày, chém làm sao đây.
Tuy rằng nghĩ như thế, Tri Hỏa vẫn triệu tập kiếm, hít sâu đánh về phía tường. Quả nhiên chém xuống một nhát, tường không đâm thủng, tay Tri Hỏa đã tê rần, đau đến rớt cả kiếm.
“Cậu làm trò ngớ ngẩn gì thế?” Đoạn Tình Vô Tâm dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tri Hỏa.
“Tôi mới không phải ngớ ngẩn.” Bị Đoạn Tình Vô Tâm nhìn vậy, Tri Hỏa liền bạo phát hung tợn trừng lại.
“Loại hành động này của cậu tôi thật sự không nghĩ ra người thứ hai để hình dung.” Đoạn Tình Vô Tâm nhún vai, cười nhạo.
Chết tiệt, trước kia chỉ nghĩ tên này có chút lạnh lùng, ai mà nghĩ cậu ta còn mồm miệng ác độc thế này! Tri Hỏa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Không buồn nhìn hai người chỉ số thông minh thấp đấu khẩu, Bắc Hoàng Minh quay sang nghiên cứu bức tường, gõ nhẹ mấy chỗ, biểu tình có vẻ suy ngẫm.
Hừ lạnh một tiếng, Tri Hỏa khinh thường không thèm nói lý với Đoạn Tình Vô Tâm, quay đầu chú ý đến hành động quái lạ của Bắc Hoàng Minh.
“Minh, cậu làm gì vậy?”
“Tìm cửa ra.” Bắc Hoàng Minh không có ngừng động tác, nhưng lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
“Cậu đang tìm chỗ yếu nhất của bức tường này sao?” Tri Hỏa nghĩ một lúc liền hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của Bắc Hoàng Minh.
“Ừ.” Nhướng mày, Bắc Hoàng Minh có chút kinh ngạc vì Tri Hỏa lại biết được ý tưởng của hắn, nhưng nghĩ tới bối cảnh gia đình của Tri Hỏa thì lập tức hiểu ra.
“Ha ha, tôi giúp cậu cùng tìm cho nhanh.” Tri Hỏa nở nụ cười, đi đến bên cạnh Bắc Hoàng Minh.
Nhà cậu chính là cả dòng họ theo nghiệp vệ sĩ, loại phương pháp lấy lực tối thiểu để tạo ra sát thương lớn nhất cậu đã sớm học đến tám trăm năm, chỉ cần suy nghĩ một chút cậu lập tức hiểu được Bắc Hoàng Minh đang muốn làm gì.
Hai người không nghĩ đến những lời nói thực bình thường như vậy, vào đến tai Đoạn Tình Vô Tâm lại là một chuyện khác.
Bọn họ không cần ngôn ngữ ma có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương sao? Đoạn Tình Vô Tâm có chút kinh ngạc, ánh mắt dừng trên người Tri Hỏa xen lẫn cả hâm mộ cùng ghen tị.
Tuy rằng Bắc Hoàng Minh biết gõ bề mặt đá để tìm nơi yếu nhất, nhưng lại không bằng Tri Hỏa có kỹ năng chuyên nghiệp. Tri Hỏa mới gõ vài cái, lập tức tìm được điểm mấu chốt kia.
“Minh, lùi xuống.” Lại rút kiếm ra, nụ cười của Tri Hỏa lần này tràn ngập tự tin.
Một kiếm đâm tới, nguyên bản bức tường dày lập tức bị xuyên thủng. Tại lỗ hổng này phá bỏ xung quanh một chút, Tri Hỏa cuối cùng làm ra một cái động nhỏ một người có thể chui qua.
“Chúng ta đi thôi.” Dứt lời, cậu dẫn đầu chui qua trước, Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm theo sát phía sau.
.
Xuyên qua vách tường, bọn họ mới phát hiện bên kia có một cái động khác, nơi này hóa ra là một thần điện nguy nga!
“Trong trò chơi sao lại có loại địa phương này?” Đoạn Tình Vô Tâm nghi hoặc lẩm bẩm.
“Đại khái có nhiệm vụ đặc biệt gì đó.” Bắc Hoàng Minh đoán, “Mặc kệ có chuyện gì, đi trước rồi nói sau.”
So với bên kia tường tăm tối vươn tay không thấy được năm ngón, ánh sáng đã lâu không được nhìn thấy ở nơi này hiển nhiên làm ba người vui sướng  trong chốc lát.
Nhưng không bao lâu, bọn họ lại phát hiện ra điểm không thích hợp, thần điện này đúng là muốn hù chết người, rốt cuộc đâu mới là lối ra?
“Nên đi sao đây?” Nhìn những cánh cửa rẽ lối mở rộng trước mặt, vò rối đầu, Tri Hỏa buồn bực không thôi.
Đây là cái nơi quỷ quái chết tiệt nào, quyển trục hồi thành không dùng được, lối ra tìm không thấy, thức ăn của bọn họ chỉ còn lại rất ít. Dựa theo quy luật giống với ngoài đời của trò chơi này, nếu đói tới cực hạn, người chơi cũng có thể chết đói… Tri Hỏa không muốn chết vì nguyên do quá sức mất mặt như vậy, huống chi cái giá phải trả nếu bị tử vong lớn đến thế nào, cậu vô cùng rõ ràng.
Mà hiển nhiên hai người bên cạnh cậu càng biết rõ, sắc mặt tối sầm lại.
Thấy Bắc Hoàng Minh cùng Đoạn Tình Vô Tâm đều đang tự nghĩ cách, Tri Hỏa không quấy rầy bọn họ nữa, quay sang hỏi Đóa Miêu Miêu.
Nhóc con ngươi nghĩ ta là bản đồ sống hả. Đóa Miêu Miêu bực bội.
Ta chết , mi cũng không sống yên được đâu. Tri Hỏa uy hiếp, tuy rằng cậu không biết dọa dẫm kiểu này có tác dụng hay không, dù sao cậu bắt đầu vào trò chơi cho đến giờ còn chưa từng bị chết.
Bất quá nghe thấy tiếng làu bàu đồng ý của Đóa Miêu Miêu, cậu biết uy hiếp này đã hữu hiệu.
Ta biết rồi, mặc kệ chút nữa gặp nhiều hay ít lối rẽ, nhà ngươi cứ rẽ trái.
“Chúng ta đi thôi.” Nghe câu trả lời của Đóa Miêu Miêu, Tri Hỏa cắt đứt dòng suy ngẫm của hai người.
“Ừ.”
Bắc Hoàng Minh không có hỏi gì nhiều, liền gật đầu đi theo Tri Hỏa, nhưng Đoạn Tình Vô Tâm lại lên tiếng cự nự.
“Sao cậu biết nên đi thế nào?”
“Cậu quan tâm làm gì, theo tôi đi là được. Vừa rồi không phải tôi đưa cậu ra ngoài đó thôi.” Tri Hỏa không kiên nhẫn trả lời.
“Vừa rồi là cậu vận khí tốt, ai biết lúc này vận khí của cậu còn có thể được vậy nữa không?”
“Cậu có theo hay không thì bảo.” Tri Hỏa cuối cùng bộc phát, rống ra những lời này xong thì xoay người đi luôn.
“Theo kịp đi.” Bắc Hoàng Minh ném những lời này, lập tức đuổi theo Tri Hỏa.
Chần chờ một chút, Đoạn Tình Vô Tâm biết tại cái địa phương quỷ dị này hành động theo tập thể mới là chìa khóa bảo vệ an toàn, cho nên dù hắn lòng không hề muốn, vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.
“Sao cậu tin tưởng cậu ta vậy?” Đoạn Tình Vô Tâm có chút thắc mắc Bắc Hoàng Minh vì cớ gì lại tín nhiệm Tri Hỏa vô điều kiện đến thế?
“Có đôi khi tại loại địa điểm nguy hiểm thế này, trực giác của dã thú rất chuẩn đấy.” Bắc Hoàng Minh bâng quơ nói.
“Hả?” Đoạn Tình Vô Tâm hiển nhiên bị dọa không nhỏ.
“Nói nhảm nhiều làm gì, tin tưởng một người cần lý do sao? Cậu cảm thấy có thể tin được liền tin thôi.” Bắc Hoàng Minh biểu tình chân thành trả lời.
“Không phải ai cũng đáng giá để tin tưởng.” Vẻ tươi cười của Đoạn Tình Vô Tâm có chút ác ý, “Lỡ như không đúng thì sao? Cậu ngay cả vì sao chết cũng chẳng thể biết.”
“Nếu cậu không thể tín nhiệm người khác trước, thì làm sao để người khác tin tưởng cậu?” Bắc Hoàng Minh hỏi lại.
Đoạn Tình Vô Tâm im lặng.
“Cậu nên tự nghĩ kỹ điều này một chút đi.” Ánh mắt Bắc Hoàng Minh có chút thương hại.
Một người nếu ai cũng không thể tin tưởng được, vậy không phải thật sự đáng thương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.