“Ai da, không ngờ kẻ nào đó hóa ra là đồ ngốc nha, đã chỉ rõ cách ra ngoài rồi còn bị lạc đường.” Tri Hỏa vừa đi vừa nói mát mẻ.
Hắn chết cũng không nói cho cái tên vô lương tâm này biết, hắn vì bọn họ mới bị lạc, tuyệt đối không được!
Trở lại lúc Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh lấy được bản đồ xong, liền ghi nhớ lại lộ trình khắc trên tường, không ngờ thời điểm đi được một nửa đường lại gặp Đoạn Tình Vô Tâm đang bị lạc, ba người liền sững người ngơ ngác đứng nhìn nhau.
Đoạn Tình Vô Tâm thấy hai người bình an vô sự liền nhẹ thở phào, nhưng đến lúc bị hỏi sao còn loanh quanh ở chỗ này, thì lại ngượng không dám nói bản thân đi tìm bọn họ, đành phải lấy cái cớ ngu ngốc là bị lạc đường. May mà nghe cũng có lý, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh đều tin.
Nhưng hiện tại khốn khổ nhất chính là hắn không thể tránh được bị thằng nhóc Tri Hỏa kia cười nhạo!
“Hê hê, lạc đường thì chấp nhận bị xỉa xói đi.” Tri Hỏa đắc ý cười, cuối cùng còn làm bộ ác độc nói thêm một câu. Ai bảo Đoạn Tình Vô Tâm cái con người này miệng độc như thế, lúc trước làm cậu phiền lòng không ít.
“Cậu có cần phải hẹp hòi thế không hả.” Dù sao Đoạn Tình Vô Tâm đâu có chịu ngồi không, rất nhanh phản kích lại.
“Bảo tôi lòng dạ hẹp hòi là ý gì chứ!”
“Ý ngay trên mặt chữ đó. Quỷ hẹp hòi, nhỏ nhen, đồ thù dai!”
“Cậu, cậu rõ ràng là tên mát dây, lại còn ngu ngốc!” Tri Hỏa bùng nổ.
Nghe thấy màn khắc khẩu vô cùng thiếu muối của hai đứa kia, Bắc Hoàng Minh thấy đau đầu cực kỳ, vươn tay ra kéo Tri Hỏa vào lòng mình, bụm miệng cậu lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Ưm ưm ưm…” Tri Hỏa không cam lòng ú ớ, chỉ tiếc miệng bị bưng kín.
Đoạn Tình Vô Tâm thấy bộ dáng khổ sở của cậu, liền sung sướng, đắc ý đi đằng sau, ai dè Bắc Hoàng Minh chợt quay lại ném qua một ánh mắt lạnh băng, nhất thời làm hắn rét thấu tận tâm can.
Ý niệm bảo vệ Tri Hỏa của Bắc Hoàng Minh thật siêu mạnh luôn. Đoạn Tình Vô Tâm lắc đầu, cũng đành ngoan ngoãn đi theo.
.
Dọc đường đi sau đó, hai tai Bắc Hoàng Minh cuối cùng cũng được yên tĩnh, cước bộ ba người cũng nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu liền tìm được cửa ra, rời khỏi mê cung ngầm này.
Hít vào bầu không khí thoáng đãng đã lâu không được tận hưởng, Đoạn Tình Vô Tâm cảm thấy cả người như sống lại. Có thể được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa cảm giác thật tuyệt vời.
“Đã thoát hiểm rồi, chúng ta nên chia mỗi người một ngả.” Bắc Hoàng Minh nói với Đoạn Tình Vô Tâm, hắn ước gì có thể tách khỏi tên kia ngay lập tức.
“Ừ, đúng thế, vậy thì hẹn gặp lại.” Đoạn Tình Vô Tâm cũng có chuyện riêng phải làm, rất sảng khoái nói lời từ biệt với hai người.
Thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Tri Hỏa, hắn lại nở nụ cười, “Lần sao có cơ hội tôi với cậu tỷ thí một phen đi.”
Nhãn tình Tri Hỏa sáng bừng, liều mạng gật đầu.
“Tạm biệt.” Không muốn cho hai người kia dây dưa thêm nữa, Bắc Hoàng Minh kéo Tri Hỏa xoay người rời đi.
.
Mới đi được vài bước, lại thấy một đống người từ cách đó không xa chạy tới, vài người còn gào lớn, “Bang chủ!”
Dừng bước lại, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa nghi hoặc nhìn Đoạn Tình Vô Tâm còn đứng đằng kia, đoán là người của bang hắn.
Quả nhiên, đám người kia chẳng thèm liếc đến Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh một cái, lập tức vọt tới trước mặt Đoạn Tình Vô Tâm, kích động kêu lên: “Bọn em rốt cuộc cũng tìm được anh rồi, bang chủ.”
“Không thể tưởng tượng nổi tên đáng chết kia lại được người dưới trướng tôn sùng thế.” Tri Hỏa cảm thán với Bắc Hoàng Minh.
“Cậu cho bang chủ nào cũng làm mấy chuyện mất hình tượng giống cậu hả.” Bắc Hoàng Minh nhịn không được phun trào.
“Cái gì chứ, tôi đâu có làm chuyện gì quá đáng.” Tri Hỏa bất mãn kháng nghị, quyết tâm chứng minh năng lực của mình kỳ thực vẫn vô cùng xuất sắc.
“Thôi đi.” Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn bên phía Đoạn Tình Vô Tâm, đột nhiên phát hiện bộ dáng Đoạn Tình Vô Tâm tựa hồ có chút khang khác.
Bất đồng với một Đoạn Tình Vô Tâm khi còn dưới lòng đất tính tình ưa gây sự, mồm miệng ác độc, Đoạn Tình Vô Tâm lúc này lại khôi phục nguyên vẹn dáng vẻ như lần đầu tiên bọn họ gặp hắn, lạnh như băng không chút cảm xúc.
Sao có thể tương phản lớn đến thế? Bắc Hoàng Minh có chút nghi hoặc.
“Bang chủ, phó bang lo lắng cho anh muốn tong cả cái mạng, đang mang những người khác lục tung cả phía bên kia tìm anh, chúng ta nhanh đi hội tụ cùng bọn họ thôi.”
Bắc Hoàng Minh nhanh chóng nhận ra ngay lúc Đoạn Tình Vô Tâm nghe được mấy từ ‘phó bang’ này, biểu tình trong nháy mắt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại trở về như cũ.
“Chúng ta đi thôi.” Gật gật đầu, Đoạn Tình Vô Tâm theo mấy người tìm hắn rời đi.
Từ đầu tới cuối, Đoạn Tình Vô Tâm đều không có liếc qua Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh lấy một lần, như thể coi bọn họ thành người xa lạ. Tri Hỏa muốn xông lên nói phải trái với hắn, lại bị Bắc Hoàng Minh ngăn cản.
Đến lúc đám người kia đi xa rồi, Tri Hỏa mới gắt lên với Bắc Hoàng Minh: “Sao cậu lại ngăn tôi, tên đáng chết kia bị chập rồi phải không?”
“Cậu cũng nhận ra?” Bắc Hoàng Minh biểu tình có vẻ thực giật mình.
“Vô nghĩa, cậu nghĩ tôi thần kinh thô tới mức giáo đâm không thủng hả.” Tri Hỏa trợn mắt, bắt đắc dĩ nói.
Là tôi đích thực nghĩ thế đó, Bắc Hoàng Minh thầm khẳng định trong lòng, bằng không sao đến bây giờ cậu còn chưa nhận ra tình cảm tôi dành cho cậu chứ?
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tri Hỏa có chút lo lắng.
“Không biết, mỗi người ai chẳng có bí mật của riêng mình. Nếu lần sau gặp lại, có lẽ hỏi cậu ta một chút thử xem.”
“Ừm, hy vọng sẽ gặp lại cậu ta. Tuy rằng miệng lưỡi có chút độc địa, nhưng làm người không tồi.” Tri Hỏa gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Cậu rất thích cậu ta?” Sắc mặt Bắc Hoàng Minh có chút mất tự nhiên .
“Sao thế được, chỉ là không ghét thôi.” Tri Hỏa thuận miệng đáp, “Được rồi, mình nên đi thôi.”
“Ừ, đi thôi.” Thở dài, Bắc Hoàng Minh biết Tri Hỏa cũng không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, càng phiền muộn.
Cứ bị chèn ép thế này, hắn thật sự sẽ có lúc phải liều mạng đi thổ lộ với Tri Hỏa mất. Nhưng ai mà biết được, điều đó sẽ tạo ra mối rạn nứt giữa hai người không biết chừng. Hắn không mong mọi chuyện cuối cùng sẽ thành ra như thế, cho nên, chỉ đành nhẫn nại thêm vậy.