Ám Vô Dạ Online

Chương 27:




Dựa vào tấm bản đồ tìm được dưới mê cung ngầm, hai người rất nhanh đã đến được đích – núi Thiên Sơn.

Nhìn Thiên Sơn cao ngất chìm trong mây mờ, Tri Hỏa nuốt một ngụm nước  bọt, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao nơi này lại có nghĩa là ‘Núi Trời’, cao thật là cao!
“Cậu ở đây chờ tôi đi, một mình tôi lên là được rồi.” Bắc Hoàng Minh nhìn xuống chân Tri Hỏa đề nghị.
“Không cần.” Tri Hỏa không buồn nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Ai biết trên đó sẽ xảy ra chuyện gì, cậu lên một mình tôi lo lắm.”
“Nhưng chân cậu bị như vậy thì lên cũng vô dụng thôi.”
“Minh, cậu ghét bỏ tôi làm vướng chân cậu sao?” Tri Hỏa cúi đầu, rầu rĩ nói.
Nhìn chòng chọc Tri Hỏa một lúc lâu, Bắc Hoàng Minh mới bất đắc dĩ thở dài, “Không phải.”
“Vậy cậu không phải định bỏ mặc tôi ở đây sao.” Tri Hỏa hiển nhiên không tin, oán giận nói.
“Tôi không có bỏ mặc cậu mà.”
“Cậu có.”
Thấy Tri Hỏa bắt đầu giở tính cố chấp để ý mấy chuyện vụn vặt, Bắc Hoàng Minh càng không biết nên làm sao, tay xoa xoa cái trán co rút phát đau, trong lòng giằng co rốt cuộc có nên dẫn cậu đi hay không.
Tuy rằng nơi này thoạt nhìn có vẻ an toàn, nhưng ai biết sẽ có cạm bẫy hiểm nguy gì rình rập hay không, nếu mình ở bên cạnh, cậu ấy nhỡ đâu gặp bất trắc thì còn có mình gánh vác. Nghĩ đi nghĩ lại đến nửa ngày, Bắc Hoàng Minh cuối cùng mới cắn răng đáp ứng.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Tri Hỏa vừa nghe Bắc Hoàng Minh đồng ý, lập tức ngẩng đầu lộ vẻ tươi cười rạng rỡ.
Thất thần chìm đắm trong nụ cười của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh lúc tỉnh táo lại chỉ còn biết cười khổ.
Thôi thôi, dù sao cùng lắm là chết, chỉ cần cậu ấy cao hứng là tốt rồi.

Tuy rằng hai người đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng những trắc trở lúc leo núi thực sự vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Tốt nhất là nên có thứ tốt ở trên đó, bằng không ông nhất định phải tìm được cái gã thiết kế trò chơi này, dạy dỗ gã một phen cho hả giận! Tri Hỏa rét cóng đến thâm tím cả môi hung tợn thề với lòng.
“Lạnh thì nói một tiếng, không phải tỏ vẻ.” Vươn tay ôm lấy hông Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh kéo cậu vào trong lòng mình.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp thấm qua lớp áo của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa có chút tham luyến. Người họ Hàn không được ỷ lại vào người khác bởi bọn họ là vệ sĩ, phải thành chỗ dựa cho người khác, Tri Hỏa từ nhỏ tới lớn đều tuân theo quy tắc này. Chỉ là lúc này cậu rất muốn được dựa vào Bắc Hoàng Minh.
Ngón tay siết chặt áo Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa vùi mặt vào trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Minh, tôi muốn được gặp cậu.”
Trái tim đột nhiên run rẩy, nếu hắn không phải là An Chấn Vũ thì nhất định sẽ thật cao hứng gặp mặt Tri Hỏa. Nhưng hắn không thể và cũng không dám tưởng tượng nổi một khi Tri Hỏa biết được người bạn tốt cậu vẫn tin tưởng chính là kẻ thù không đội trời chung của mình, cậu sẽ có phản ứng như thế nào. Có lẽ khi đó cậu ấy nhất định sẽ cho rằng bản thân đang đùa bỡn cậu ấy, từ nay về sau không bao giờ lại gần hắn nữa.
Không, không được, hắn đã không thể rời xa được Tri Hỏa, cho nên hắn tuyệt đối không chịu đựng chuyện Tri Hỏa có ý định xa rời hắn.
Mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng hắn hy vọng rằng Tri Hỏa vĩnh viễn không phát hiện ra sự thật.
“Nói ngốc nghếch gì vậy. Tôi ở nước ngoài, sao gặp được cậu hả.” Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Bắc Hoàng Minh cười nói.
“Tiếc thật đấy.” Tri Hỏa có chút thất vọng.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta nên đi nhanh một chút, nếu không thật sự sẽ chết cóng.” Bắc Hoàng Minh vội vàng đổi đề tài. Nếu tiếp tục bị hỏi thêm cái gì nữa, hắn không chắc mình có thể kìm chế được cảm xúc. Ai mà ngờ Bắc Hoàng Minh luôn tự chủ đĩnh đạc tài trí hơn người lại có lúc mất kiểm soát như ngày hôm nay.
“Được.” May mắn thay Tri Hỏa cũng có chút lạnh chịu không nổi, quyết định nghe lời Bắc Hoàng Minh mau chóng chạy đi, không có hỏi lại chuyện kia.
Vội vàng đi cả ngày trời, tới buổi tối hai người mới lên đến đỉnh núi. Khác với khí hậu băng giá dưới chân núi, đỉnh núi tuy rằng nơi nơi mênh mông tuyết phủ nhưng không còn lạnh lẽo như thế nữa.
“Hồ Tuyết Liên ở nơi nào?”
“Để xem xem.” Lấy bản đồ ra, Bắc Hoàng Minh nghiền ngẫm, “Hẳn là ở ngay bên này, chúng ta tìm thử đi.”
“Ừ, đi thôi.” Gật gật đầu, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh tách ra một đoạn tìm kiếm trên đỉnh núi.
.
Kỳ vậy? Nơi này sao có thể có hồ nước được? Nhìn mặt đất nâu xốp phía dưới, Tri Hỏa nghi ngờ.
Ngẩng đầu nhìn lại, cậu trông thấy một mảng đất tuyết phủ rất rộng, chiếm tới một phần ba diện tích đỉnh núi. Không quá mức để ý, Tri Hỏa lập tức đi tới, lại không ngờ nơi này căn bản không phải mặt đất phủ tuyết, mà chính là hồ nước!
Bước chân rơi vào khoảng không, Tri Hỏa không hề phòng bị liền rớt vào mặt hồ lạnh như băng.
“Minh!” Trước khi bị nước nhấn chìm, Tri Hỏa chỉ có thể thốt lên một tiếng này.
Bắc Hoàng Minh nghe thấy tiếng kêu lập tức ngẩng đầu nhìn lại, đỉnh núi không lớn nay chỉ còn lại một mình hắn.
“Tri Hỏa! Tri Hỏa! Cậu ở đâu rồi??” Bắc Hoàng Minh sợ hãi kêu lớn.
Tri Hỏa trầm dưới đáy nước nghe được tiếng gọi của Bắc Hoàng Minh, muốn đáp lại, nhưng vừa mới hé môi thì nước hồ lạnh lẽo liền tràn vào miệng cậu, ý thức cũng dần dần mơ hồ, chỉ có thể tuyệt vọng khua hai cánh tay. Từ lòng hồ nhìn lên, tuyết rơi phủ kín hồ hóa ra chính là từng mảng từng mảng hoa sen trắng muốt, mà lúc này chúng vô tình che khuất hoàn toàn tín hiệu cầu cứu của Tri Hỏa.
“Tri Hỏa!” Bắc Hoàng Minh lo lắng đi khắp đỉnh núi tìm kiếm bóng dáng Tri Hỏa, nhưng không có kết quả.
Không được, mình phải bình tĩnh, tỉnh táo đã! Bóp trán, Bắc Hoàng Minh buộc mình trấn định lại tinh thần.
Nơi này chỉ rộng đến thế, Tri Hỏa nếu không ở trên mặt đất, chẳng lẽ ở dưới mặt đất sao?
Nghĩ tới loại khả năng này, Bắc Hoàng Minh liền chăm chú quan sát xung quanh, muốn tìm ra điểm bất thường. Tựa hồ ông trời cũng định giúp hai người bọn họ, lúc này một cơn gió chợt thổi quả, mặt hồ nổi lên từng gợn sóng nhẹ, hoa sen trắng theo đó mà khẽ lay động. Bấy giờ Bắc Hoàng Minh mới chú ý tới hồ nước phủ đầy hoa trắng.
Tìm được rồi! Bắc Hoàng Minh mừng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.