Ám Vô Dạ Online

Chương 42:




Mãi tới khi tiến vào thành thị thuộc sở hữu của bang Sphinx, Cổ Lam mới nhận ra Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh có ý định nhằm mục tiên vào Hỏa Luyện đầu tiên.

Nghe Tri Hỏa giải thích lý do đến thăm mình, Hỏa Luyện quăng cái chén xuống dùng vẻ mặt cực kỳ mất bình tĩnh hét lên: “Tôi biết đám các anh tới tìm thì không có chuyện tốt gì mà!”
“Chậc chậc, Hỏa Luyện cậu nói vậy tôi sẽ rất đau lòng đó nha. Tôi là tin tưởng vào thực lực của cậu nên mới tới tìm cậu mà.” Tri Hỏa cười hì hì phản đối.
Trợn trắng mắt, Hỏa Luyện vẻ mặt không hề muốn tin, nhưng cuối cùng vẫn nhả ra một câu, “Tuy rằng chẳng phải chuyện tốt gì, nhưng tóm lại vẫn là sự kiện đáng thăm thú, tôi đành miễn cưỡng đáp ứng.”
Nhìn Hỏa Luyện bày ra bộ dáng miễn cưỡng, Tri Hỏa thật vất vả mới nén được cười, vẻ mặt chân thành nói: “Tôi thật sự thật sự rất cảm kích vì cậu đã gia nhập.”
“Muốn cười thì cứ cười đi, nhìn anh như vậy thật ngứa mắt.” Hỏa Luyện lườm Tri Hỏa một cái, biểu tình bất đắc dĩ.
Được Hỏa Luyện cho phép, Tri Hỏa đương nhiên không thèm bận tâm gì nữa ngửa cổ phá lên cười, làm Hỏa Luyện trông thấy liền lên cơn xúc động muốn đập bẹp người kia một trận.
Đồ đểu, mặc dù cho anh cười, nhưng cũng đừng có cười cường điệu như vậy chớ! Bất mãn bừng lửa giận trong lòng, Hỏa Luyện lập tức kêu tay sai đuổi Tri Hỏa ra khỏi nhà.
“Bao giờ có chính xác giờ giấc tập hợp gọi tôi đến là được.” Trước khi đóng cửa thành, Hỏa Luyện nói lại một câu với Bắc Hoàng Minh.
“Đáng giận, nhãi con này thật đúng là không nể nang gì cả.” Xoa xoa cái mông đau, Tri Hỏa ở cửa thành bất mãn la lối.
“Bớt làm loạn đi, ai bảo cậu đứng trước ngai vàng nhà người ta mà cười đến phách lối thế.” Cổ Lam hết nói nổi, bị quăng ra ngoài thực sự đều là do Tri Hỏa tự chuốc lấy.
“Nhưng nhóc con đó bảo có thể cười mà.” Tri Hỏa có chút chột dạ nhỏ giọng phản bác.
“Người ta cũng đâu cho cậu cười phô trương như vậy.” Nhẹ cốc trán Tri Hỏa một cái, Bắc Hoàng Minh quở trách.
Thè lưỡi, lần này Tri Hỏa không nói thêm gì nữa , ngoan ngoãn đi theo Bắc Hoàng Minh.
“Vậy kế tiếp tìm ai đây?” Cổ Lam dò hỏi.
“Kế tiếp à…” Sờ sờ cằm, Tri Hỏa suy tư.
“Không phải nghĩ nữa.” Bắc Hoàng Minh thản nhiên nói.
Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa theo ánh mắt của hắn quay lại, thấy mấy người từ xa đi tới, nhất thời lộ vẻ mặt vui sướng.
“Đoạn Tình Vô Tâm!”
Nghe thấy có người gọi mình, Đoạn Tình Vô Tâm theo phản xạ nhìn về phía có tiếng gọi, thấy Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh cũng hết sức kinh ngạc. Bọn họ đã rất lâu không gặp lại nhau, không ngờ bây giờ lại tình cờ gặp mặt.
“Ai nha, thật là khéo quá đi!” Chạy đến trước mặt Đoạn Tình Vô Tâm, Tri Hỏa vỗ vỗ vai hắn cười to.
Giật giật khóe môi, vẻ mặt Đoạn Tình Vô Tâm tuy vẫn là lạnh như băng, nhưng trong lòng vì có thể gặp lại bọn họ mà thấy thực cao hứng.
“Tiểu Tình, mấy vị này là?” Tuyết Vân Phi xen mồm hỏi.
“Tiểu Tình?” Tri Hỏa nghe thấy xưng hô này liền sửng sốt, lập tức xoay người, bả vai run run có vẻ rất khả nghi.
Đoạn Tình Vô Tâm quay đầu giận dữ trừng Tuyết Vân Phi, “Dám gọi vậy nữa coi, ông nhất định chém!”
“Vậy em muốn người ta gọi thế nào đây? Bang chủ sao?” Ám muội nháy mắt với Đoạn Tình Vô Tâm, Tuyết Vân Phi cười đến sung sướng.
“Tôi giết anh!” Đoạn Tình Vô Tâm vừa nói xong, thành viên trong bang đứng bên cạnh hắn lập tức xông lên cố sống cố chết ôm chặt lấy hắn, động tác chuyên nghiệp đến mức làm người ta phải nghi ngờ bọn họ có lẽ đã quá quen với loại sự tình này.
“Được rồi, tôi có chuyện chính sự muốn tìm cậu nói chuyện, không phải để ý mấy chuyện xưng hô này đâu, Tiểu Tình ~” Tri Hỏa dứt lời lại phá lên cười, làm Đoạn Tình Vô Tâm phẫn nộ trợn mắt cùng với đám bang chúng vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
“Đừng quậy nữa.” Khẽ vỗ đầu Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh nhẹ nhàng khuyên bảo, người này mới nãy bị người ta đá ra khỏi cửa giờ đã quên rồi sao.
Nhăn mũi, Tri Hỏa ngoan ngoãn thu mình đứng bên cạnh Bắc Hoàng Minh, không nghịch ngợm nữa.
Tựa hồ nhìn ra mối quan hệ mờ ám của hai người, Đoạn Tình Vô Tâm cuối cùng bình tĩnh trở lại, ánh mắt xao động không thôi, có vẻ thực kinh ngạc. Nhưng nhớ lại ngày trước ở mê cung dưới lòng đất có lúc hắn đã nhìn ra chút manh mối, không ngờ chuyện giữa bọn họ là thật.
Chú ý tới ánh mắt của Tuyết Vân Phi, Đoạn Tình Vô Tâm có chút giật mình nhưng lập tức khôi phục bộ dáng bình thản, nhìn Bắc Hoàng Minh hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Muốn tìm cậu chơi trò chơi.” Hơi mỉm cười, Bắc Hoàng Minh kể lại chuyện nhiệm vụ cuối cùng.
Trong lúc Bắc Hoàng Minh kể lại sự tình, ánh mắt Tuyết Vân Phi không ngừng đảo qua lại giữa Hải cùng Cổ Lam, suy đoán xem rốt cuộc người nào là người trong lòng anh hai nhà mình.
“Sao các cậu đi làm loại chuyện nhàm chán vậy.” Nghe xong nội dung nhiệm vụ, Đoạn Tình Vô Tâm lạnh nhạt nói.
“Sao có thể coi là nhàm chán được? Bọn tôi đang tìm cách giúp Cổ Lam đó.” Tri Hỏa cười tủm tỉm phản đối.
Nghe Tri Hỏa nói vậy, trong lòng Tuyết Vân Phi đã xác định được.
Giương mắt liếc nhìn vẻ mặt Tri Hỏa tươi cười chính mình còn thấy quá chói mắt, Đoạn Tình Vô Tâm vốn không định để ý tới bọn họ nhưng không biết vì cớ gì, hắn đột nhiên nhớ tới những ngày ở dưới mê cung cùng Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh, cảm giác sát cánh bên bọn họ thật sự rất đáng nhớ, điều này làm Đoạn Tình Vô Tâm không khỏi có ý muốn quay lại quãng thời gian ấy.
Đắn đo một lúc, Đoạn Tình Vô Tâm gật đầu nói: “Tôi đồng ý.”
“Thật tốt quá!” Tri Hỏa mừng rỡ, có Hỏa Luyện cùng những người thực lực cao cường như vậy giúp đỡ, cơ hội thành công của bọn họ càng lớn.
Tràn ngập tin tưởng nhìn Cổ Lam, Tri Hỏa chắc rằng bọn họ nhất định sẽ thành công. Nhìn lại Tri Hỏa, Cổ Lam cũng đọc được ý tứ trong mắt cậu, không khỏi nở nụ cười.
Hiện tại, lòng tin của cậu ngày càng vững chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.