Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Chương 1:




Tiết tử
Trong ba cái khay để trên bàn có ba quả tú cầu có đính bảy sợi tơ nhiều màu.
Ba Ngự Sử đại phu quỳ gối trước ba quả tú cầu với gương mặt khổ sở.
Hoàng đế ở phía sau ngự án cũng đồng dạng không tốt lắm, khẩu khí dị thường nóng tính nói,
“Trong một tháng đem nữ nhi của các ngươi đi gã hết cho trẫm, đây là thánh chỉ.”
“Hoàng thượng!”
Ba người luôn luôn công chính liêm khiết, cương trực trong công việc Ngự Sử đại phu cùng nhau phát ra tiếng kêu thê lương.
“Không thương lượng.”
Hoàng đế một thân long bào khóe mắt trừng bọn họ.
“Nhưng là…”
Ba người lại trăm miệng một lời,.
“Đều là do nữ nhi các ngươi làm tấm gương xấu cho các công chúa của trẫm, làm cho các nàng nhất khóc, nhị nháo, tam thắc cổ, như thế nào cũng không chịu lập gia đình. Chỉ cần đem nữ nhi của các ngươi gả đi ra ngoài, các công chúa cũng sẽ không lấy cớ không đi lấy chồng.”
Ba vị đại thần này cái gì cũng tốt, duy nhất chỉ có một chỗ không tốt, chính là vô phương giáo dục nữ nhi! Vốn chuyện này vốn xem là gia sự, bởi vì bọn họ vô phương giáo dục nữ nhi làm cho nữ nhi của hắn cũng cương ngạnh, khiến cho sự tình thăng lên cấp quốc sự, hắn là vua một nước không thể bảo trì trầm mặc.
“Nhưng rất khó a.”
Cát Ngự Sử đầu tiên mở miệng.
“Quá khó khăn.”
Minh Ngự Sử theo vào.
“Phi thường khó”
Văn Ngự Sử theo sát sau tăng mạnh ngữ khí.
Khó a! Quả thực khó với thanh quan, nếu nữ nhi bọn họ không phải đã mười chín tuổi, còn ở trong nhà làm gái lỡ thi, kiêu ngọ nương ngạnh đến không ai bì nổi.
“Cho dù khó cũng phải đem các nàng gả đi ra ngoài.”
Hoàng đế nói
“các nàng”
kỳ thật chỉ đây chính là các vị công chúa làm cho hắn đau đầu.
“Hoàng Thượng..”
“Trẫm lần này cho các nàng phao tú cầu, cho dù nhắm mắt cũng có thể lấy được một người đi.”
Nhưng là, như vậy thực dễ dàng trúng phải a miêu, a cẩu, Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ, nữ nhi tuy là không hảo, nhưng vẫn là bảo bối trong lòng bọn họ! Ba người cùng tiếng lòng nhất trí quỳ xuống.
“Quân vô hí ngôn, trở về làm Thải Lâu cho trẫm.”
Dứt lời, Hoàng Thượng lập tức xoay người rời đi. Thật sự là sợ chính mình mềm lòng, dù sao ba cái đại thần có biểu tình thực sự đáng thương!
Một bóng người lén lút dán sát người vào góc tường tiến vào Văn phủ, tưởng thần không biết quỷ không hay vượt qua phòng khách. “Tiểu Thúy, cha ta đang làm gì vậy?” Thanh âm hồ nghi xuất phát từ vị thiên kim của Văn phủ Văn Tuyết Oánh, nàng nhìn hành vi quỷ dị của phụ thân, nhỏ giọng hỏi nha hoàn bên người. Tiểu nha hoàn xinh đẹp Tiểu Thúy bị hỏi, mặt không chút thay đổi, lại thập phần khẳng định nói, “Tám phần làm điểu có lỗi với tiểu thư.” Hình ảnh này cơ hồ đã muốn là quen thuộc. “Cái gì?” Văn Tuyết Oánh mắt phượng nhíu lại, một chút tinh quang hiện lên, “Hắn lại đi tìm bà mối cho ta?” “Cha—“ Văn Ngự Sử đang định đi qua hành lang gấp khúc, động tác nhất thời cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, cười, “Tuyết Oánh, ngươi ở phòng khách thưởng trà à?” “Cha mới đi đâu về?”
“Vừa… vừa hạ triều.” xong rồi, mồ hôi lạnh lại nhỏ ra, Hoàng Thượng, ngày hạ đạo thánh chỉ này quả thực có lực sát thương rất lớn mà. “Vừa hạ triều?” nàng nhíu mi hoài nghi. Thời gian không đúng nha, so với bình thường chậm hơn một canh giờ. “Hôm nay Hoàng Thượng có chuyên đặc biệt cần triệu kiến, cho nên…” Hoàng Thượng, nếu lão thần bởi vì vậy mà chết, có hay không được tính hi sinh vì nhiệm vụ? “Chuyện đặc biệt?” Nhất định không phải chuyện gì tốt rồi, nếu không phụ thân cũng sẽ không sợ hãi thành cái dạng như vậy. “Đúng rồi.” “Chuyện gì?” Văn Ngự Sử không tự chủ được bèn nắm chặt tay áo, sợ thánh chỉ kia không may lộ ra bên ngoài bị phát hiện. Văn Tuyết Oánh mắt thấy rõ hến, lập tức đi qua. “Tuyết Oánh…” xong rồi xong rồi, nữ nhi khẳng định là thấy được. “Ta muốn xem.” Khẩu khí kiên định. Xem vẻ mặt của nàng là nhất định phải xem cho bằng được, Văn Ngự Sử run run tay rút thánh chỉ từ tay áo đem ra, dâng, sau đó thừa dịp nữ nhi đang mở ra đọc vội vàng chạy đi. Sự kiện lần này tuyệt đối là một chuyện lớn, nữ nhi mấy năm nay vẫn luôn luôn cờ người kia, bây giờ bất thình lình xuất hiện cái thánh chỉ này, chỉ sợ sẽ làm cho cả tòa Ngự Sử phủ chướng khí mù mịt, hắn vẫn là trước nên trốn đi là tốt nhất. Sau khi xem xong đạo thánh chỉ, Văn Tuyết Oánh lập tức trợn tròn mắt khó tin. “Phụng chỉ phiêu màu—“ dư âm ngân nga ba ngày mà không dứt. Trong kinh thành cứ vào mười lăm mỗi tháng là có rất đông ngươi đến chùa hương khói tế lễ, cầu an… Tâm tình phiền muộn, Văn Tuyết Oánh sau khi hạ kiệu nhìn mọi người rộn ràng, nhốn nháo, mặt mày càng thêm nhăn, trong lòng càng thấy thêm phiền chán. Nàng làm sao có thể quên hôm nay là ngày mười lăm, khách hành hương rất đông. “Tiểu thư, nếu đã đến đây, vẫn là nên thắp cây nhan đi.” Liếc mắt nha hoàn bên cạnh, nàng có chút bất đắc dĩ gật đầu. Là nha, dù gì cũng đã đến, cứ như vậy mà rời đi không khỏi đối với Phật tổ đại bất kính. Tiếp nhận nha hoàn nén hương, Văn Tuyết Oánh quỳ trước tượng phật, yên lặng cầu nguyện. “Di, đây không phải là Văn phủ tiểu thư sao?” người bên cạnh đột nhiên truyền đến khe khẽ giọng nói nhỏ. “Văn phủ đang chuẩn bị làm Thải Lâu thì phải” “Văn phủ tiểu thư này nhìn cũng xinh đẹp, lấy về nhà làm ấm giường cũng tốt lắm.” có người thấy nàng nổi lòng tham. “Ngươi không muốn sống nữa à.” Một vị bản địa nhiệt tình ra tiêng cảnh cáo. “Nói vậy là có ý gì?” “Ngươi chắc là người từ nơi khác đến dự thi, mới không biết Văn Tuyết Oánh có tánh thô bạo, ở nhà thường xuyên ấu đả lão phụ, khi dễ nô bộc, đã có lừng bực tứng đêm một cây cự một đánh gẫy. Hơn nữa lại tham ăn, thú về chẳng phải cần cẩn thận mạng nhỏ của bản thân sao? Còn phải lo lắng của cải có giàu có hay không, nếu không cẩn thận ăn cho ngươi suy sụp luôn.” “Thật sự?” Vị sĩ tử từ nơi khác đến phát ra âm thanh nghi ngờ. Văn tiểu thư này thoạt nhìn rõ ràng chỉ là một vị cô nương chân yếu tay mềm, không giống dạng người thô bạo, còn nữa, nhìn nàng thân hình yếu nhược như cây liễu trong gió, nói nàng tham ăn, ai tin? “Đương nhiên là thật, xin khuyên ngươi kông cần nghĩ, tam thiên kim phụng chỉ phiêu màu, đừng có ở đó mà ôm mộng tưởng thì tốt hơn.” Tiếp theo vị kia đem sự tích của ba vị thiên kim của ba vị Ngự Sử thuật lại hoàn toàn miễn phí. Văn Tuyết Oánh hơi nhếch môi, kiềm chế ngọn lửa giận, muốn chính mình mắt điếc tai ngơ. Cứ vào những lúc này, nàng thống hận việc mình tập võ làm cho thính lực so với người bình thường nhạy bén hơn, loại lời đồn nhãm nhí này, nàng thà rằng cả đời đều không nghe được. Thấy chủ tử có ý đứng dậy, tì nữ Tiểu Thúy ở bên liền vội vàng nâng nàng lên. “Tiểu thư, mấy nam nhân đó không có chuyện gì để làm nói huyên thuyên, ngươi đừng để ở trong lòng.” “Ta hiểu.” Miệng thiên hạ không ngăn được, các nàng tam thiên kiêm đã chịu lậu ngày, cũng lười làm sáng tỏ. “Hôm nay có muốn đến hậu viện nghỉ ngơi không?” Nàng hơi chần chừ, mới vuốt cằm, “cũng tốt.” Tạm thời nàng không nghĩ muốn hồi phủ, Thải Lâu sắp dựng xong, đến lúc đó nàng cùng hai vị thiên kim kia phải thải tú cầu, mỗi khi nghỉ tới là cả người thấy khó chịu. Hai chủ tới ở phía sau viện tìm chỗ yên ngồi xuống nghỉ ngơi, hưởng thủ cảnh vật, gió mát. “Tiểu thư, ngươi ở trong này chờ, ta đi lấy cho ngươi bát trà.” “Cũng được.” Sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua các lá cây trong viện, loang lổ những hình ảnh dừng trên gương mặt của Văn Tuyết Oánh, làm cho biểu tình trên mặt nàng có chút không rõ. Cánh tay phải đặt trên bàn thạch, lấy thủ chống má, nhìn tảng đá sàn dươi chân lần lượt thay đổi ảnh quang, lòng của nàng có chút buồn. Đến khi nghe được một tiếng nói mang theo thanh âm u buồn của một nam tử, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu giương mắt nhìn lại— Chung quanh chỉ thấy cây cỏ xanh um, không thấy một bóng người, mày liễu của nàng nhíu lại nhìn về hướng lùm cây tươi tốt, trầm ngâm một chút quyết định theo trí tò mò của mình mà lại đó xem thử. ” chim xanh vô lực khả truyền âm, ngày xuân kiêu dương lại trời thu mát mẻ……”
Xuyên thấu qua một khe hở nàng thấy một nam tử thân thanh trường sam, thân cao ráo đứng trong gió nhẹ, đầu hơi ngửa lên, xunh quanh hắn lại bắn ra một tia nồng đậm u thương, làm cho nàng thấy tò mò. Là nữ tử như thế nào lại làm cho hắn có thể nhớ mãi không quên, ảm đảm thần thái? Bổng nhiên trong thoáng chốc lòng nàng cũng có chút nhẫn nhẫn đau, trong đầu hiện lên một thân ảnh non nớt. Sau một tiếng thở dài u thán, hắn vẫn duy trì thế đứng nhu vậy thật lâu. Nguyên lai cũng có chuyện chỉ cần nhìn thân anh một người cũng có thể làm cho người ta đau lòng. Đang hâm mộ người nữ tử được hắn nhớ thương, Văn Tuyết Oánh chợt nghĩ đến chính mình không lâu sau phải phụng chỉ phao tú cầu, tâm tình nhất thời trùng xuống đấy cốc. Nhân sinh trên đời không như ý, nàng và hắn vốn không thể nào tiếp tục mối duyên này. Ngay tại lúc nàng nghĩ đến cùng hắn coi như chấm dứt, vị thư sinh kia phát ra một tiếng thở dài, chậm rãi quay đầu đi trở lại— Quả là một vị thư sinh gương mặt tuấn tú, hơn nữa hai hàng lông mày của hắn như một quả tiên diễm ướt át mỹ nhân! Khuôn mặt như ngọc, như một vị thần tiên thóat tục, dưới ánh mặt trời chiếu rọi hắn phảng phất tóat ra một vầng hào quang đẹp mắt, làm cho Văn Tuyết Oánh mê muội. Tay không tự giác xoa lòng ngực, tâm bỗng nhiên có chút lọan, trứơc mắt nhìn đến lại không phải là một nam tử thành thục mê người, mà lại hiện ra hình ảnh một vị thiếu niên— “Oánh muội muội, sau này lớn lên làm tân nương của ta đựơc không?” đắm chìm trong ngày xuân vị thiếu niên nhìn chằm chằm vị tiểu cô nương hồi hộp chờ đợi câu trả lời. “Hảo” Nhu thuận đáng yêu tiểu cô nương ngượng ngùng gật đầu. “Vậy, không đựơc đổi ý.” “Hảo” Văn Tuyết Oánh ánh mắt chuyển hứơng khác. Là nàng hoa mắt sao, sao tình cảnh lúc đó lại hiện rõ ràng như vậy ở trước mắt? “Tử Dương huynh, ta nghe nói ngươi tá túc ở trong này còn không tin, không ngờ vừa đến liền thấy, ngươi thật sự tá túc ở chùa chiền sao” một giọng nam nhan xa lạ vang lên. “Tử Dương” hai chữ nặng nề này đánh vào lòng của nàng. Không nhiều lắm có thể gặp người giống tên, chẳng lẽ…. “Nghe nói ngươi vì cố nhân làm pháp sự?” “Ân” Hắn lên tiếng trả lời có vẻ có chút mơ hồ, trong đáy mặt có u buồn. “Là ai?” “Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ nàg đã là thê tử của ta.” “Chuyện đời khó nói, có nhiều chuyện mình không thể dự liệu trứơc đựơc” Vị bằng hữu của vị nam tử giật mình, “Khó trách ngươi vẫn không chịu kết hôn, nhưng đây lại là tội bất hiếu, Tử Dương huynh, vẫn là nên lo một chút về chuyện thành thân đi.” “Không có nàng, ta làm sao nghĩ đến chuyện kết hôn đựơc?” Trong nháy mắt, Văn Tuyết Oánh lồng ngực nhảy dựng lên một cỗ lửa giận. Chỉ tội cho nàng vẫn nhớ đến lời hứa hẹn khi còn nhỏ, hắn lại ở trong ngày vì một nữ tử khác mà thương tâm? Thật sự là tự mình đa tình mà. Oán hận nắm chặt quyền, nàng xoay người tính rời đi. Nhưng vào lúc này, âm thanh bối rối của Tiểu Thúy truyền vào tai nàng. “Tiểu thư, tiểu thư…” “Tiểu Thúy.” Nàng từ lùm cây hiện thân. “Tiểu thư…” Tiểu Thúy vỗ vỗ ngực, làm cho chính mình hô hấp bình ổn trở lại, sau đó mới tiếp tục nói, “Ta vừa rồi thay tiểu thư đi lấy trà gặp phải chuyện xúi quảy.” “Chuyện xui?” “Ân” Tiểu Thúy dùng sức gật đầu tỏ rõ lời nói của chính mình là sự thật, “Có người ở trong miếu làm pháp sự.” “Chùa miếu, am ni cô cúng bái hành lễ là chuyện thường, có gì ngạc nhiên.” Nàng không khỏi lâm vào ngẩng cười. “Tiểu thư, không phải như thế…” Tiểu Thúy vốn tỉnh táo giờ lại rất kích động. “Chậm rãi nói cho rõ.” “Cho dù có nói thế nào cũng nói không rõ đựơc, tiểu thư cùng là hãy đi theo ta.” Nàng nói xong liền kéo tay chủ tử bắt đầu chạy. Bị nàng kéo chạy đi Văn Tuyết Oánh dở khóc dở cười, ánh mắt lại lứơt qua một lần nữa chỗ lùm cây khi nãy, trong lòng xẹt qua một tia buồn bã. “Tiểu thư, ngay tại phía trứơic mà thôi.” Tại một tiểu viễn hẻo lánh, nhan khói lượn lờ, tiền giấy bay trong trong gió, tiếng chuông gõ, làm cho người ta bước vào một bứơc liền không tự chủ đựơc mà thu liễm tâm thần. “Tiểu thư, ngươi xem.” Tiểu Thúy giật nhẹ tay áo chủ tử, thân thủ chỉ hướng bàn. Không cần Tiểu Thúy nói, nàng cũng thấy đựơc, chín chữ đen cực kỳ chói mắt trên linh bài –- Văn Thị Tuyết Oánh tiểu thư chi linh vị. “Trong thiên hạ trùng tên trùng học cũng rất nhiều người.” Nỗi lòng mặc dù dao động, nhưng bên ngoài lại vẫn như trứơc lạnh nhạt. “Ngày sinh tháng đẻ cũng giống nhau.” “Ân?” nàng có chút hồ nghi nhìn nha hòan. “Nô tỳ chính là tò mò, cho nên tìm hiểu một chút a.” Tiểu Thúy gãi gãi đầu. Giống như nghĩ thông suốt cái gì. Văn Tuyết Oánh thân mình đột nhiên cứng đờ. Hắn xuất hiện ở trong này cùng với bài vị này có hay không có liên hệ? Nếu bài vị này là hắn lập, như vậy hắn vì sau lại nhận định nàng đã qua đời? “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Như thế nào đột nhiên sắc mặt lại trở nên cổ quái?
Xoay mình hoàn hồn, Văn Tuyết Oánh cười cười, “Không có việc gì, tựa như ngươi nói, việc này quả nhiên xui.” Tiểu Thúy không ngừng gật đầu, “Làn nha, là nha, ch1ung ta vẫn là nên rời đi nơi này nhanh một chút.” “Ân” Nàng trong miệng đáp ứng, thân thể lại tựa hồ không có chuyển động, ánh mắt lại không rời bài vị kia, trong đầu trăm mối tơ vò. Đợi rất nhiều năm, ngay tại lúc nàng nghĩ đến lời hứa hẹn kia không thể thực hiện, ông trời lại tựa hồ như cho nàng có một đừơng hy vọng. “Tiểu thư—” Tiểu Thúy hồ nghi nhìn chủ tử. “Nha, đi thôi.” Cuối cùng mắt nhìn bài vị, trong lòng nàng than nhẹ, chậm rãi xoay người, lại lập tức ngừng lại— Ánh chiều tà mang theo hương vị cuối mùa xuân đặc biệt nhu tình chiếu lên người đang đi tới, làm cho hắn đã tuấn mỹ lại phủ thêm một tầng hào quang. Như vậy thóat tục, lịch sự, tao nhã, sẽ làm cho nam nhân trong khắp thiên hạ đau lòng! Cùng nàng đối mặt trong nháy mắt, Triệu Tử Dương hơi hơi thất thần. Vị tiểu thư này, gương mặt dường như làm cho hắn có cảm giác như đã từng quen biết, rất bất khả tư nghị, như vậy một đôi mắt trong như nứơc si ngốc nhìn hắn, làm cho nỗi lòng hắn tự dưng có chút hỗn lọan. “Vị tướng công này, ngươi như vậy nhìn chằm chằm vào một vị cô nương, khôngk hỏi có vẻ thế lễ đi.” Tiểu Thúy mắt thấy chủ tử bị người khác gắt gao nhìn thẳng, cho dù đối phương là một vị mỹ nam tử, nàng cũng quyết định khinh bỉ hắn. Vị bằng hữu bên cạnh Triệu Tử Dương lôi kép thủ của hắn, mặt mang theo vài phần chế nhạo nhìn hắn, “Tử Dương huynh, như vậy thất hồn lạc phách, chẳng lẽ là bị bệnh?” “A… Thực xin lỗi, là tại hạ thất lễ.” Giống như vừa mới tỉnh từ trong mộng Triệu Tử Dương vội vàng thởi dài giải thích. “Tiểu Thúy, đi thôi.” Lấy cây quạt tròn trong tay che mặt, Văn Tuyết Oánh vội vàng tránh ra. Xem nàng như tránh ôn dịch, Triệu Tử Dũõng trong lòng thoáng có chút cảm giác mất mát, ánh mắt nhìn theo hứơng đi của chủ tớ nàng, chậm chạp không thể thu hồi. “Tử Dương huynh, xuân tâm động hĩ.” Bằng hữu hắn giễu cợt. Triệu Tử Dương có chút đăm chiêu gục đầu xuống. Vì sao Oánh nhi trong trí nhớ của hắn lại giống với vị tiểu thư mới quan biết này? Giống nhau ở màu vàng quần áo, gương mặt cũng tương tự, phảng phấg như cô gái nhỏ đáng yêu trong nắng trên cỏ kia trong nháy mắt trưởng thành duyên dáng đáng yêu thành cô gái thanh xuân vậy, liền ngay cả trang sức trên đầu cũng đều như vậy tương tự…. Nàng nếu chưa chết, hẳn là cũng là như vậy xinh đẹp động lòng người đi. Nghĩ đến đây, một cỗ đau thương gắt gao quặc trụ lòng hắn. Hồng nhan bạc mệnh, ngay cả tình thâm cũng chỉ còn tiếc nuối. “Đúng rồi, Tử Dương huynh, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, muốn cho người chết đựơc an tâm, ngươi phải theo đuổi hạnh phúc cho chính mình, đây mới là đối với ngừơi chết tốt nhất an ủi.” “Trương huynh, giễu cợt.” “Ta là nói thật.” “Ta chỉ là cảm thấy vị tiểu thư kia có chút quen thuộc thôi, ngươi đã nghĩ nhiều.” Ngoài miệng là giải thích như vậy, trong đáy lòng cũng không thể không nổi lên chần chờ. Thật sự chính là như vậy sao? Bước nhanh đi, xác định chính mình đã ra khỏi tầm mắt của hắn, Văn Tuyết Oánh mới giảm lại tốc độ bước đi chậm rãi. “Tiểu thư—” Tiểu Thúy do dự nhìn chủ tử. Quạt tròn che khuất hơn một nữa gương mặt của nàng, chỉ lộ ra một đôi thủy mâu thanh tú, “Hôm nay chúng ta ở nhờ lại trong chùa đi.” “Tiểu thư—” “Ngươi hồi phủ nói cho cha ta biết một tiếng, nói ta ở lại trong chùa cầu phúc trai giới.” “Thật là cầu phúc trai giới, tiểu thư, mặt ngươi đỏ cái gì vậy?” Tiểu Thúy nhịn không được liếc mắt một cái xem thường. “Ai nói ta mặt đỏ.” Nàng cứng miệng nói.
“Nô tì từ lúc tám tuổi đã đi theo tiểu thư a.” Tiểu Thúy nhịn không đựơc nhắc nhở chủ tử một sự thật. Nha hoàn ở bên cạnh đã lâu bên nên những bí mật của chủ tử đều không giấu giếm đựơc. Văn Tuyết Oánh bĩu môi, “Tóm lại, ngươi cứ đi về nói cho cha ta biết một tiếng là đựơc.” “Nô tỳ lập tức trở về sao?” “Ân” “Thế còn tiểu thư thì sao?” “Ta ở lại trong tự đi dạo, ở phía sau núi của chùa có cảnh sắc rất là mê người.” Cảnh sắc mê người? Nàng xem là “sắc đẹp” mê người mới đúng, vị thư sinh kia thật sự là anh tuấn đến cực hạn, nhất là mi gian kia khỏa mỹ nhân chí thực làm cho người ta kinh diễm. Tâm niệm vừa chuyển, Tiểu Thúy ánh mắt đánh giá chủ tử. Hay là tiểu thư đối vời người ta động tâm? Cẩn thận hồi tưởng lại tình hình lúc nãy, cái này có khả năng xảy ra rất cao. “Ánh mắt của ngươi không cần như vậy bén nhọn.” Quạt tròn đem khuôn mặt cấp che lên, Văn Tuyết Oánh ngữ khí rõ ràng có phần hơi nhỏ. “Tiểu thư, nếu hắn có thể đi tiếp tú cầu thì tốt biết mấy.” Tuy nói dùng tú cầu chọn rễ là ngại quân mệnh không thể không tuân theo, nhưng nếu đúng là thảy trúng người tiểu thư thích thì liền khác. “Đừng có ở chỗ này nói hưu nói vượn, còn không nhanh đi về đem sự tình nói cho cha ta biết, miễn cho hắn lo lắng.” Ngữ khí ngượng ngùng mà không kiên nhẫn. Tiểu Thúy am hiểu sâu đạo lý có chừng có mực, lập tức nghiêm trang nói, “ Là, nô tỳ đi liền đây.” Nhìn theo bóng dáng nha hòan rời đi, Văn Tuyết Oánh ánh mắt hướng về rừng trúc, trứơc mắt không tự giác hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ, môi đỏ mọng. Mặc kệ bên trong rốt cuộc là có chuyện gì hiểu lầm, chính mình vô duyên vô cớ làm cho người ta hướng mình tụng niệm, làm cho trong lòng không khỏi có cảm giác khó chịu. Hai tay trong tay áo nắm chặt, trong mắt hiện lên vài tia lửa giận, đúng lúc này có một đạo thanh âm nói chuyện từ xa truyền đến làm cho nàng thu liễm tạm thời dời đi sự chú ý của nàng, nàng đăm chiêu nhìn về phương hứơng kia. “Không có mỹ nhân, cảnh đẹp, ý vui, nhân sinh lại trở nên buồn tẻ, chán nản.” “Thiếu gia–” Nghe thấy thanh âm nói đùa lộ ra có chút bất cần đời, sau đó lại nghe đựơc tiếng oán niệm của nha hoàn gọi, Văn Tuyết Oánh lúc này mày mới giãn ra, trên mặt mĩm cười lộ chút lúm đồng tiền. Phi Hoa lại giả bộ đến làm mê hoặc tâm tư của nữ tử a. Văn Tuyết Oánh lẳng lặng đứng tại chỗ chờ, quả nhiên không bao lâu bóng dáng hai người liền xuất hiện trong tầm mắt nàng. Phía trứơc một người, áo trắng như tuyết, mạo tựa Phan An, phong lưu phóng khoáng, nhất phái tiêu soái, đúng là hình tựơng tình lang kỳ vọng trong lòng của không biết bao nhiêu cô gái. Nàng trong lòng nhịn không đựơc thầm than một tiếng. Đáng tiếc, như vậy một vị công tử phong thần tuấn tú, cố tình lại là một nữ nhân. Theo sát phía sau không chút nào ngoài ý muốn là hai gã nha hoàn bên ngừơi Cát Phi Hoa, xem vẻ mặt của Tiểu Diệp đối với vị chủ tử không kềm chế hình tượng, phóng đãng mà tức tối, Văn Tuyết Oánh khóe miệng ý cười càng thêm sâu. Phi Hoa là người đặc biệt, hai cái nha hoàn bên ngừơi nàng cũng không tầm thường, phần lớn là chủ không ra chủ, tớ không ra tớ, rất giống là tỷ muội với nhau không hề hiềm khích. “Chậc, nhìn xem, ông trời quả nhiên đối đãi với ta không tệ, ta mới oán niệm vô mĩ khả thưởng, lập tức đưa đến một vị quốc sắc thiên hương làm cho ta mở rộng tầm mắt.” Mắt thấy Cát Phi Hoa một bộ biểu tình mê đắ, lại làm ra vẻ như một vị Hoa Hoa công tử đùa giỡn gái nhà lành, giống như một cái bất lương hoàn đệ tử, Văn Tuyết Oánh rốt cuộc nhìn không đựơc “phốc xích” cười ra tiếng. “Có thể làm cho mỹ nhân cười, cho dù khuynh thành cũng đáng” chiết phiên trong tay vung lên, mười phần bĩ thiếu bản sắc. “Thiếu gia–” Tiểu Diệp ở một bên liếc mắt xem thường. Mọi ngừoi chính là như vậy, tiểu thư đùa giỡn nhiều lần như vậy cũng không thấy phiền chán. “Đa tạ công tử tán thưởng.” Nàng liễm váy nhất phúc, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. “Khách khí khách khí.” Thu hồi chiết phiến, cúi người vái chào, nhất cử nhã nhặn. Nhìn hai vị tiểu thư đang diễn, Tiểu Diệp không khỏi khóe mắt run run. A, đây là cái gì thế đạo…. “Thải Lâu đã muốn chuẩn bị gần xong.” Hai ngừơi tìm mộtg tòa lương đình ngồi xuống, Văn Tuyết Oánh rốt cục nói đến vấn đề chính. Cát Phi Hoa không cho là đúng cười khẽ, “Thế thì sao?” “Ngươi như thế nào một chút cũng không lo lắng?” “Tại sao phải lo lắng?” “Thánh mệnh khó cải.” “Tục ngữ có câu thựơng có chính sách, hạ có đối sách, cần gì phải lo lắng?” Xem nàng vẻ mặt trấn định thong dong, Văn Tuyết Oánh mày liễu cong lại, “Ngươi đã có đối sách rồi?” sớm nên nghĩ đến quỷ nha đầu này nhất định đã có chủ ý, chính là nhất thời bị thánh chỉ làm cho lo lắng, không suy nghĩ đến điểm này. Cát Phi Hoa giơ lên một chút tươi cừơi không đúng đắn, lấy chiếc phiến nâng cằm của Văn Tuyết Oánh ngả ngớn nói, “Ai nha nha, mỹ nhân, ta là một cái gian thương a, ngươi lấy cái gì đến đổi?” Một phen đẩy ra chiết phiến, Văn Tuyết Oánh đổi khẩu khí, “Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.” “Tại hạ có điểm nào không đứng đắn?” “Từ đầu đến chân đều không đứng đắn.” Nàng thực nghiêm túc nói. Tiểu Diệp xoay ngươi lại, hai vai không ngừng run run. Nhìn đến bạn tốt nghiêm túc dung nhan, Cát Phi Hoa thu hồi vui đùa, còn vô cùng thật sự nói, “Có lâu sẽ đi đăng, hấp dẫn phải xướng a.” Tiểu Diệp rốt cục phá công cừơi ra tiếng. Chủ tử thực sự hết chỗ nói, ở cái loại thời điểm này còn đùa ngọan với Văn tiểu thư. “Lại nháo, về sau đừng có nghĩ đến ta sẽ cùng ngươi xuất môn.” Nàng ra tiếng uy hiếp. “Tuyết Oánh muội muội, đừng a, ta đùa ngươi vẫn không thành a, ta nói đứng đắn.” Đùa giỡn cái gì, xuất môn đi xa không có nàng võ công cao cường đi cùng, sẽ có nhiều nguy hiểm. “Nói mau.” “Thánh mệnh khó cải a, cho nên Thải Lâu là nhất định phải lên.” Nhin đến có người mặt biến sắc, Cát Phi Hoa không ngừng xua tay, “nghe xong nghe xong đã, ngươi phụng chỉ lên lầu, vâng theo thánh mệnh, không có người tiếp cầu của người thì có quan hệ gì đâu?” Nghe xong lời của nàng, Văn Tuyết Oánh ánh mắt nhất thời lâm vào sáng ngời. Là nha, không có người tiếp cầu, cùng nàng có quan hệ gì? Đến lúc đó cho dù là Hòang Thượng cũng không thể đối với nàng thế nào. “Hiện tại tâm tình có phải hay không hảo một chút?” “Ta đến dâng hương quả nhiên là đúng.” “Đương nhiên, vừa được biết muội muội ngươi tới dâng hương, ta này tôn Lạt Ma liền chạy nhanh đến đây.” “Ha ha, ngươi nha.” Nếu tâm tình không tốt gặp đựơc kẻ dở hơi này liền sẽ tan thành mây khói, “đa tạ ngươi có tâm.” “Theo ta khách khí cái gì a, thiện duyên kết hoàn, tại hạ cáo từ.” “Đi thôi đi thôi, ta sẽ không chậm trễ nguơi thời gian đi phát tài.” Các Phi Hoa ánh mắt vòng vo chuyển, mâu hiện lên một chúng không có hảo ý, đột nhiên sát vào Văn Tuyết Oánh vỗ nhẹ lên hai má nàng như một cái như chuồn chuồn nước trác hạ, rồi sau đó cười ha ha, xóat một tiếng mở chiết phiến che khuất nữa khuôn mặt, cố ý đề cao âm lượng nói, “ Tuyết Oánh muội muội, chúng ta ngày khác tái kiến.” Thân thủ che hai má bị đánh, Văn Tuyết Oánh vừa tức giận vừa buồn cười. Này Cát Phi Hoa, phẫn nam trang đã lâu hành vi càng ngày càng quái đản. Thẳng đến nàng nhìn đến hành lang cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh, làm nàng thân thể bổng dưng cứng đờ. Chẳng lẽ hắn đều thấy đựơc? Đáng chết! Không biết chính mình vì sao lại đi đến đây, càng muốn không rõ nhìn thấy hình ảnh hai người liếc mắt đưa tình lại làm cho lòng không biết tại sau lại cảm thấy có chút chua xót, Triệu Tử Dương rõ ràng nghe thấy vị tiểu thư đựơc gọi là Tuyết Oánh dĩ nhiên danh hoa đã có chủ. Các nàng không chỉ dung mạo giống nhau, mà ngay cả tên đều giống nhau, nếu hắn năm đó không nhận đựơc tin nàng đã chết, nhất định cho rằng các nàng là cùng một người. Không gian yên lặng, không ai nói gì, phảng phất nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ không có một vật gì dư thừa. Cánh lá nhẹ lay động, một tiếng chim chóc kêu to, cùng với tiếng cánh vỗ bay thẳng hướng lên trời cao, đồng thời đánh vỡ đi không gian yên lặng của hai ngừơi. Khi đã hoàn hồn, mắt thấy hắn muốn xoay ngừơi rời đi, Văn Tuyết Oánh không nghĩ ngợi nhiều liền mở miệng nói, “Công tử xin dừng bước.” Triệu Tử Dương dừng lại cứơc bộ nhưng vẫn chưa xoay người lại. “Không biết vị Văn Tuyết Oánh kia của công tử là người nào?” “Tiểu thư tại sao lại hỏi cái này?” “Cùng họ lại cùng tên, ta không khỏi đối với vị tỷ tỷ này có chút tò mò, mong công tử giảng qua một chút.” “Cùng tên cùng họ.” Bốn chữ như một cái sét đánh trúng ót Triệu Tử Dương, cước bộ có chút lảo đảo, thân thủ liền vịnh một thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững, “Tiểu thư xưng hô như thế nào?” “Văn thị Tuyết Oánh, người Hoài Nam, sinh vào tân xấu năm tháng nam sơ cửu giờ Dậu một khắc.” Thanh âm thanh thúy truyền vào tai hắn, đánh tan hắn thần chí, Triệu Tử Dương trứơc mắt trở thành một màng hư ảo. Trong thiên hạ trùng tên trùng họ không phải không có, nhưng nếu ngay cả ngày tháng năm sinh cũng giống nhau như đúc, này không khỏi quá mức bất khả tư nghị…. Tâm sinh dao động, hắn ý đồ muốn kìm trụ lại sức đập dồn dập bên ngực trái. Chẳng lẽ là tin tức có gì lầm lẫn? Không, sẽ không, rõ ràng năm đó chính miệng cậu nói, hẳn là không có sai, huống chi vị Văn tiểu thư này đã có tình lang, nàng không có khả năng là Oánh nhi của hắn. “Không thể phụng cáo.” Sá? Hắn như thế nào lại chỉ lưu lại bốn chữ liền rời đi? Văn Tuyết Oánh uất ức trừng mắt nhìn thân ảnh lảo đảo rời đi, oán hận nắm chặt quyền. Nàng nói như vậy rõ ràng, hắn lại như vậy phản ứng lại với nàng, hảo, tốt lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.