Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Chương 11:




Mãi từ đêm khuya ngày hôm qua cho đến nay mặt trời đã lên cao, dần dần tới gần buổi trưa, bên trong phủ Trường sử tất cả mọi người càng ngày càng nôn nóng bất an.
Nguyên nhân là nàng — Trường sử phu nhân sắp lâm bồn, đau bụng từ đêm khuya ngày hôm qua cho đến bây giờ vẫn đau, khi đau đến không thể chịu đựng được nàng sẽ có ý đồ dời đi lực chú ý của mình, cho nên gia cụ trong phòng trừ bỏ giường không có việc gì may mắn vẫn còn tồn tại .
Cơ hồ tất cả mọi người đều hỏi bà mụ, “Vì sao phu nhân còn chưa sinh?”
Sau đó bà mụ bị mọi người trong phủ từ cao đến thấp làm phiền tới mức, sư tử rống một tiếng “Thời điểm còn chưa đến!” rốt cục chấn trụ người toàn phủ.
Cho đến tận khi Triệu mẫu cẩn thận bình tĩnh chuyển tay từ thái dương qua chính giữa trán, rốt cục cũng ngồi không được đứng lên khỏi ghế dựa, có chút bất an đi lại ở hành lang. Thời gian con dâu đau bụng thật sự có chút quá dài.
Nàng vẫn nhớ kỹ mẫu thân Oánh nhi năm đó khi mang thai tình trạng cũng không tốt lắm, lại vì khó sanh mà chết, lúc ấy Văn phụ cũng không xong, nếu không phải nhìn đến đứa trẻ mới sinh đang kêu khóc đòi ăn, có lẽ đã cùng thê tử đi rồi.
Cho nên, sau khi biết được Oánh nhi mang thai, nàng tìm mọi cách, muốn giúp con dâu bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, tránh cho rơi vào thảm kịch năm đó của Văn mẫu.
Nàng là hận Văn phụ , có thể không bao giờ hết hận, Oánh nhi thành con dâu của mình là chuyện thật không tránh khỏi, bọn họ vợ chồng son tình cảm thâm hậu nàng cũng không bỏ qua, chính là Oánh nhi luôn cố gắng nhường nhịn, lại luôn bởi vì phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định nhịn không được nàng cũng để hết ở trong mắt, thường thường âm thầm cười trộm không thôi.
Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng, trong tai tràn ngập thanh âm bà mụ cổ vũ cùng khuyên giải an ủi, ngược lại lại không thấy thanh âm kêu đau của con dâu đâu.
Nàng không thể nghi ngờ là con dâu rất thông minh, biết so với việc đem khí lực lãng phí kêu to không bằng dùng sức sinh, điều này làm cho Triệu mẫu cảm thấy thật cao hứng.
Nhưng nàng vẫn là nhịn không được nôn nóng đi tới đi lui. Oánh nhi hẳn là sẽ không cùng mẫu thân năm đó giống nhau, dù sao nàng từ trước tới giờ đã bức con dâu uống không ít thuốc bổ.
Dùng sức thu nhanh bái thiếp trong tay, Triệu mẫu mày mặt nhăn nhanh, chỉ mong lão thiên gia sẽ không quá mức tàn nhẫn, đừng làm cho Oánh nhi có gì ngoài ý muốn, nếu không nàng thật sự không dám tưởng tượng đứa con có tình cảm sâu đậm vô cùng với thê tử sẽ làm ra chuyện gì nữa, nhịn không được oán hận bỏ thêm một câu, khi nàng còn không có hoàn toàn tha thứ cho Văn phụ, đừng khiến cho con dâu tiến đến trả nợ chết oan chết uổng, nàng nhất định sẽ oán hận không thôi .
Rốt cục cũng nghe thấy một tràng thanh âm trẻ con khóc nỉ non, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chúc mừng đại lão gia, là một thiên kim.” Bà mụ ôm một đứa trẻ mới sinh bước ra khỏi phòng.
“Thật sự là vô dụng, đúng là cái nha đầu.” Triệu mẫu cố ý hướng trong phòng hừ lạnh thật lớn, nhưng vạn phần cẩn thận ôm lấy cháu gái.
Triệu Tử Dương vội vàng nhìn nữ nhi một cái liền khẩn cấp vào phòng xem thê tử.
“Vất vả cho nàng rồi, Oánh nhi.”
“Đáng tiếc không phải con trai.” Văn Tuyết Oánh không phải không có u oán nói. Bà bà thật sự là rất biết đả kích người ta, cũng không cho nàng thời gian giảm một chút đau đớn liền đem muối xát lên miệng vết thương của nàng.
“Ta thích nữ nhi.”
“Đáng tiếc bà bà không thích.”
“Chúng ta đây lại sinh tiếp là được.”
“Đúng nha, xem ra cũng chỉ có thể như thế .”
Trận này mẹ chồng nàng dâu hòa bình còn chưa kịp lâu dài, sinh sản thật sự là rất vất vả, nhưng sinh ra con nối dòng cho Triệu gia là trọng trách rất lớn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho khác nữ nhân khác có cơ hội , Triệu gia có nàng làm con dâu như vậy là đủ rồi.
Hắn cười đến thỏa mãn lại ôn nhu nắm chặt tay nàng.
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.