Ân Hữu Trọng Báo

Chương 44: Duyên Mộng




Kỳ nghỉ hè năm 2003, trong nước có một doanh nghiệp tư nhân gây sốt trên mạng internet, dùng internet làm phương tiện quảng bá thương hiệu, cũng là nơi ra mắt công chúng lần đầu tiên.
Duyên Mộng vốn chỉ là một công ti tư nhân nhỏ mới thành lập không lâu, nhưng trên mạng, thông qua đủ các kế hoạch thì phần lớn dân mạng đều đã biết đến. Tất nhiên những điều họ biết, chỉ là những điều mà Hàn Trọng Viễn muốn họ biết về Duyên Mộng mà thôi.
Một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp, thậm chí trong đó còn có rất nhiều những sinh viên năm tư chỉ vừa nhận bằng tốt nghiệp vào hai tháng trước, họ cùng nhau tụ họp, lòng ôm hoài bão phát triển các mặt hàng điện tử trong nước, Duyên Mộng cũng từ đấy mà ra. Câu chuyện như thế chẳng phải rất dễ gây thiện cảm với người nghe hay sao?
Thuận nước đẩy thuyền, Hàn Trọng Viễn xây dựng website của Duyên Mộng. Website giới thiệu chi tiết về Duyên Mộng, cung cấp rất nhiều hình ảnh. Không chỉ giới thiệu đầy đủ các loại mặt hàng mà còn thiết lập một số đường dây nóng, để những người muốn tìm hiểu về Duyên Mộng có thể hiểu rõ Duyên Mộng, những người muốn mua sản phẩm của Duyên Mộng cũng có thể đưa ra đóng góp cho các mặt hàng của Duyên Mộng.
“Website còn có thể triển khai hoạt động rút thăm trúng thưởng, tổ chức vào ngày hai mươi tám tháng tám là được. Những người đã đăng kí tài khoản trên website Duyên Mộng vào ngày đó đều có thể tham gia hoạt động của trang web. Mỗi loại mặt hàng đưa ra năm trăm chiếc để rút thăm, tổng cộng là hai nghìn chiếc.” Hàn Trọng Viễn nói, hắn muốn quảng bá chủ yếu vẫn là thương hiệu của mình. Mà hoạt động như thế vừa hay có thể khiến người khác biết đến công ti của mình – trong khoảng thời gian sau đó, nhất định địa chỉ website chính thức của họ sẽ xuất hiện ở rất nhiều nơi.
“Lượng quà tặng liệu có hơi nhiều hay không?” Tề An An ngạc nhiên, người khác rút thăm trúng thưởng đều chỉ tặng một hai món, Hàn Trọng Viễn vừa ra tay một cái đã là hai nghìn…
“Không nhiều đâu, tới lúc đó còn phải xem số người tham gia nữa, nếu cần thì cũng có thể tăng thêm.” Hàn Trọng Viễn bảo, “Chỗ tôi có bản kế hoạch, lát nữa đưa cô xem. Ngoài ra, cô cũng phải chuẩn bị chu đáo để tuyển thêm một số nhân viên làm dịch vụ chăm sóc khách hàng nữa.”
“Tôi biết rồi.” Tề An An trả lời, lại liếc nhìn Hàn Trọng Viễn. Mấy hôm nay Hàn Trọng Viễn bình thường hơn rất nhiều, không còn u ám như trước nữa. Tất nhiên, có lẽ một phần cũng do cô đã quen rồi.
Hàn Trọng Viễn nói thêm vài câu với Tề An An rồi về phòng nghiên cứu, tiếp tục nghiên cứu cùng Đàm Phi Dược. Gần đây hắn và Đàm Phi Dược đang tạm dừng việc nghiên cứu smartphone để chú tâm vào một loại từ điển điện tử, đây là sản phẩm tiếp theo mà Duyên Mộng chuẩn bị tung ra thị trường.
Tuy smartphone chính là cách thức làm giàu trong tương lai mà Hàn Trọng Viễn đã suy tính chu toàn, nhưng bây giờ họ đang thiếu người, việc này lại không gấp nên tạm thời cứ gác sang một bên, đổi lại cũng chẳng sao.
“Bên trong từ điển điện tử cài đặt nhiều chức năng như vậy, liệu có ổn không?” Đàm Phi Dược hơi đắn đo vì ở trong có thiết đặt thêm một số trò chơi. Cũng may Hàn Trọng Viễn tài cao, với loại từ điển điện tử màn hình đen trắng này mà còn có thể nghĩ ra nhiều trò chơi như vậy.
“Nhiều chức năng thì người ta mới thích mua, về phần có thể ảnh hưởng đến học tập hay không… Chúng ta thiết đặt một chế độ học tập và một chế độ giải trí, có thể cài mật khẩu, thế thì phụ huynh cũng sẽ thích mua. Đúng rồi, bên trong còn có thể đưa vào ánh đèn màu xanh lá, tránh trường hợp ở nơi thiếu ánh sáng không nhìn rõ chữ.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Cậu có nhiều ý tưởng thật đó lão đại, chúng ta đi nghiên cứu ngay đi!” Đàm Phi Dược bảo.
“Không, anh đem mấy tài liệu này đi nghiên cứu với những người bên dưới thôi. Mấy ngày nữa tôi bận nên có lẽ sẽ nghỉ ít hôm.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Đàm Phi Dược còn đang thấy hơi tò mò thì chuông điện thoại của Hàn Trọng Viễn bỗng vang lên.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Trông thấy số của Tiền Mạt, Hàn Trọng Viễn lập tức hỏi.
“Tiểu Viễn, nhà họ Hàn gọi điện đến, bảo chúng ta đến thành phố B.”
“Là sinh nhật của Hàn Hành Diểu?” Hàn Trọng Viễn mỉa mai hỏi.
“Ông bà nội con bảo chúng ta nhất định phải đi, nhưng nếu con không muốn đi thì mẹ cũng có thể từ chối giúp con.” Tiền Mạt nói. Hàn Hành Diểu ngang hàng với Hàn Trọng Viễn, là thế hệ sau của cô. Đáng ra sinh nhật cũng không cần cả hai phải cùng đi, ngặt nỗi bên phía nhà họ Hàn kia lại nói, trong bữa tiệc sinh nhật lần này sẽ cho Hàn Hành Diểu một ít cổ phần… Dù nội tâm cô đã hoá nguội lạnh vì Hàn Thận thì Hàn Trọng Viễn vẫn mang họ Hàn, hiển nhiên cô không hề muốn quyền lợi mà Hàn Trọng Viễn đáng được hưởng sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt.
Có điều Hàn Trọng Viễn bây giờ… Trước khi Tiền Mạt gọi đến còn muốn khuyên bảo Hàn Trọng Viễn vài câu, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Hàn Trọng Viễn, lại từ bỏ ý định của mình.
Nếu Hàn Trọng Viễn không muốn đi thì thôi vậy…
“Con biết rồi, con sẽ đi.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Thật ra con không đi cũng không sao… Con sẽ đi á?” Tiền Mạt kinh ngạc hỏi.
“Vâng, con sẽ đi.” Hàn Trọng Viễn đáp. Hắn đã định đến thành phố B một chuyến từ lâu, tiện đường đi tham dự một bữa tiệc sinh nhật cũng chẳng phải việc gì to tát.
Hơn nữa, hắn cũng muốn ghé thăm kẻ thù của mình.
Nghĩ đến Hàn Hành Diểu và Lịch Tiếu Tiếu, khuôn mặt Hàn Trọng Viễn bỗng hoá lạnh lẽo. Đời trước, có thể nói hắn đã đem cả tim gan ra đối đãi với Lịch Tiếu Tiếu, đối với Hàn Hành Diểu cũng vô cùng thân thiết, thậm chí vẫn luôn cảm thấy dù Hàn Thị có đem cho Hàn Hành Diểu hết cũng không sao. Kết quả Hàn Hành Diểu có được Hàn Thị thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn cả Hoa Viễn, thậm chí còn vì thế mà mưu tài hại mệnh…
Còn Hàn Thị… Đời trước vào sinh nhật của Hàn Hành Diểu, Hàn Quảng Đào đã cho đứa cháu đích tôn này mười lăm phần trăm cổ phần, không biết lần này sẽ cho bao nhiêu.
Khi người cha Hàn Dung của Hàn Hành Diểu còn tại thế thì đã giữ mười lăm phần trăm cổ phần của Hàn Thị rồi. Về sau tất cả chỗ ấy đều để lại cho Hàn Hành Diểu, cộng thêm mười lăm phần trăm này nữa, trên tay Hàn Hành Diểu đã có ba mươi phần trăm, một mạch trở thành cổ đông lớn nhất của Hàn Thị. Dù Hàn Quảng Đào có đem toàn bộ cổ phần còn lại trên tay cho Hàn Thận thì lượng cổ phần của Hàn Thận cũng không bằng y.
Vậy Hàn Quảng Đào có đem toàn bộ cổ phần còn lại trên tay lão cho Hàn Thận hay không? Tất nhiên là không. Họ đều cho rằng, trong tay Tiền Mạt có Hoa Viễn thì đã giàu có lắm rồi, thế nên bên trong di chúc của Hàn Quảng Đào, lão đã đem hai mươi phần trăm cổ phần còn lại của mình cho Hàn Hành Diểu mười lăm phần trăm, Hàn Thận chỉ được năm phần trăm.
Trên tay Hàn Thận vốn chỉ có năm phần trăm mà Hàn Quảng Đào cho ông ta khi ông ta tiếp quản Hàn Thị lúc Hàn Dung qua đời. Thêm phần này nữa, cộng lại cũng chỉ có mười phần trăm, hoàn toàn không thể so sánh được với Hàn Hành Diểu. Về phần hắn đời trước, đến tận lúc chết cũng chưa từng có được cổ phần của Hàn Thị.
Hàn Hành Diểu… Trên mặt Hàn Trọng Viễn hiện lên một nét cười âm u.
Đúng lúc Đàm Phi Dược trông thấy biểu tình này, nhất thời chỉ cảm thấy tim mình như muốn vọt khỏi lồng ngực – Hàn Trọng Viễn thế này, trông hệt như một con ma ấy!
Khuôn mặt Đàm Phi Dược hiện vẻ kinh hãi, Mạnh Ân lại hoàn toàn không có phản ứng gì: “Trọng Viễn, em hâm nóng thức ăn xong rồi.”
Dù thế nào Hàn Trọng Viễn cũng không cho phép làm nhà bếp ở nơi làm việc, tuy nhiên hắn lại cho bày một số lò vi sóng để nhân viên có thể hâm nóng đồ ăn sáng mang theo, cũng tiện để Mạnh Ân hâm nóng cơm cho hắn.
Mạnh Ân mở cặp lồng ra, hương thơm nhẹ nhàng lan toả. Vẻ ngoài của đồ ăn chẳng có gì cải thiện, song Đàm Phi Dược vẫn thèm tới chảy nước miếng. Đã nhiều ngày như vậy mà hắn chưa từng ăn được dù chỉ một miếng thức ăn Mạnh Ân nấu, mà thứ gì càng không đoạt được thì lại càng là đồ tốt. Lúc này trong đầu hắn đã thầm gán cho Mạnh Ân biết bao cái tên, như “hậu duệ của ngự trù” hay “danh trù tuyệt thế” chẳng hạn.
Mạnh Ân lười giải thích cái sự thật rằng thức ăn mình nấu rất khó ăn, bèn không thèm để ý đến Đàm Phi Dược luôn.
“Mạnh Ân, hai ngày nữa em đến thành phố B với anh một chuyến.” Hàn Trọng Viễn bảo.
“Vâng.” Mạnh Ân gật khẽ, chẳng hỏi gì thêm.
Từ sau khi Hàn Trọng Viễn trở thành bạn trai của cậu, thật ra cuộc sống của cậu và Hàn Trọng Viễn cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng cậu vẫn vô cùng hạnh phúc.
Hoá ra không chỉ có cậu thích Hàn Trọng Viễn mà Hàn Trọng Viễn cũng có một chút thích cậu!
Không phải Hàn Trọng Viễn đã bảo là ở bên hắn thì nhất định phải nghe lời à? Vậy mình cứ nghe lời là được rồi! Trước kia Hàn Trọng Viễn nói gì Mạnh Ân đều nghe nấy, giờ lại càng hơn chứ không có kém.
Hàn Trọng Viễn gật nhẹ, hài lòng ăn đồ mà Mạnh Ân làm. Đàm Phi Dược bên cạnh lại cảm thấy tình hình trước mắt có vẻ hơi bất thường.
Tuy hắn chưa từng yêu ai nhưng hiểu biết thì vẫn có. Mối quan hệ giữa hai người này, căn bản không giống tình nhân… Có điều nếu người ta đã thích thế thì hắn cũng chẳng việc gì phải bày tỏ ý kiến cả…
Nếu Hàn Trọng Viễn đã quyết định đến thành phố B thì sẽ lập tức chuẩn bị. Hắn củng cố lại hệ thống mạng của công ti một lần nữa, sau đó tạm dừng một số hạng mục nghiên cứu, bấy giờ mới yên lòng.
Thật ra lúc vừa sống lại, có một dạo hắn từng rất kiêu căng, cứ nghĩ mình giỏi giang lắm. Cho đến khi Đàm Phi Dược chẳng biết từ đâu mà dây vào một hacker đến tấn công họ.
Đối với máy tính bây giờ, hắn sử dụng cũng không thành thạo lắm, tốn biết bao công sức mới đuổi được tên hacker kia đi. Tuy nhiên cũng chính bởi chuyện này mà hắn bình tâm lại, không còn cho mình là vô địch thiên hạ nữa, tiện thể còn nghĩ đến một việc.
Năm nay, là năm mà an ninh mạng phát triển vượt bậc.
Hai lần tàn phá của worm[1] khiến cả thế giới bắt đầu dành sự quan tâm cho an ninh mạng. Hiển nhiên trong nước cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đặc biệt cử người chịu trách nhiệm việc này. Thật trùng hợp, thứ nam Lý Thành Giang nhà Lý Nghị Nam chính là người phụ trách ấy.
[1] Worm hay còn gọi là sâu máy tính: Là một chương trình máy tính có khả năng tự nhân bản giống như virus máy tính. Tuy nhiên virus là một phần của chương trình và chỉ gây hại khi bạn mở hoặc chạy chương trình đó, thì worm lại có thể tự nhân bản trong hệ thống của bạn và tự di chuyển từ máy tính này sang máy tính khác. Do đó máy tính của bạn có thể gửi đi hàng nghìn bản copy của worm ra ngoài và gây ra sự tàn phá kinh khủng.
Lần trước, sau khi Hàn Trọng Viễn dùng chuyện của Lý Mẫn Học để tạo dựng quan hệ với Lý Nghị Nam thì vẫn đang suy xét xem, nên làm gì để quan hệ của hai bên có thể tiến thêm một bước, bây giờ chẳng phải chính là một cơ hội đấy sao? Hắn không thể trở thành cấp dưới của Lý Thành Giang, song trao đổi với Lý Thành Giang một chút thì cũng chẳng phải việc gì to tát. Chưa kể nếu có thể kéo nhà họ Lý đứng về phía mình thì không còn gì tốt hơn.
***
Rất nhanh đã đến ngày khởi hành.
Hàn Trọng Viễn đặt vé máy bay hơn tám giờ sáng, thức dậy từ sớm, sau khi ăn bánh canh mà Mạnh Ân làm bằng bột mì thì đến thẳng sân bay.
Khi họ đến thì Tiền Mạt đang ăn sáng trong một quán ăn nằm ngoài sân bay, trông thấy hai người thì lập tức vẫy tay: “Các con ăn chưa? Ngồi xuống đây ăn chung không?”
“Bọn con ăn rồi.” Hàn Trọng Viễn đáp.
Tiền Mạt hơi ngừng lại, cầm một xiên cánh gà nướng nhét vào tay Mạnh Ân: “Mẹ gọi nhiều lắm, Mạnh Ân, nếu nó không ăn thì con ăn giúp mẹ một chút đi.”
“Cảm ơn ạ.” Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn một cái, cẩn trọng cắn miếng cánh gà trên tay. Cậu vẫn không hiểu vì sao Hàn Trọng Viễn lại không thích ăn đồ bên ngoài, rõ ràng bất kể là lasagna hay cánh gà nướng thì cũng đều ngon ơi là ngon.
Trước đây Mạnh Ân chưa ngồi máy bay bao giờ nên chỉ biết đi theo Hàn Trọng Viễn, có vẻ hơi rụt rè. Thật ra ở sân bay có rất nhiều người giống cậu, nhưng lên khoang hạng nhất thì chỉ có một mình cậu mà thôi, nhất thời bị vô số người chú ý khiến cậu không khỏi thấy hơi xấu hổ.
“Đừng lo.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cái, cho cậu chiếc kẹo cao su, “Nhai vài miếng rồi ngủ một giấc dậy là đến nơi rồi.”
Hàn Trọng Viễn nói thì dễ, nhưng Mạnh Ân căn bản ngủ mãi không được, hai mắt cứ mở to hiếu kì nhìn ngó xung quanh.
Tiền Mạt thấy thế thì bật cười, không khỏi nhớ lại chuyện khi xưa của mình: “Nhớ lần đầu tiên mẹ ngồi xe lửa cũng hồi hộp y như con vậy, còn ngồi máy bay thì… Trước cái hôm đầu tiên đi máy bay, mẹ lo đến nỗi mấy ngày không ngủ được, thế nên hôm ấy vừa lên máy bay cái là mẹ ngủ luôn.”
Mạnh Ân lắng nghe một cách chăm chú nhưng không nói gì. Thấy cậu như vậy Tiền Mạt lại cười nhẹ: “Thằng bé này, chẳng biết nói chuyện với người khác gì cả, đúng là không phải người có khiếu làm ăn mà… Đúng rồi, đồ uống trên máy bay đều là miễn phí, con có muốn uống gì không?”
“Sữa thì sao ạ?” Mạnh Ân hỏi, trước giờ lúc nào Hàn Trọng Viễn cũng cho cậu uống sữa.
“Thế thì gọi cốc sữa nhé, con có uống không Trọng Viễn?” Tiền Mạt lại hỏi.
“Không cần đâu.” Hàn Trọng Viễn khẽ phất tay. Ở ngoài, hắn vẫn có thể ăn một ít đồ ăn thức uống được đóng hộp cẩn thận, nhưng dù gì cũng không thích, thậm chí nhìn thôi là đã thấy ghét rồi, chẳng bằng không ăn còn hơn.
Hàn Trọng Viễn không gọi gì cả, cuối cùng chỉ có Mạnh Ân và Tiền Mạt gọi mấy thứ. Ban đầu Mạnh Ân uống rất từ tốn, sau đấy phát hiện xung quanh có người rất thoải mái mà gọi thêm ly thứ hai ly thứ ba thì cũng uống một ngụm cạn hết sữa, sau đó gọi thêm một ly trà sữa.
Lúc xuống máy bay thì bụng của Mạnh Ân đã đầy căng nước, dù đã đi vệ sinh ở trên máy bay thì vẫn có xúc động muốn chạy vào nhà vệ sinh.
“Mẹ, mẹ cứ đi trước đi, bọn con sẽ đi riêng.” Hàn Trọng Viễn chờ Triệu Anh xách hành lí của mình theo kịp, mới quay sang Tiền Mạt nói.
“Con không đến nhà họ Hàn với mẹ à?” Tiền Mạt gần như hiểu ý Hàn Trọng Viễn ngay tức thì.
“Mẹ, hôm tổ chức tiệc con sẽ đến.” Hàn Trọng Viễn đáp, hắn vốn chẳng có ý định đến nhà họ Hàn ở, thế có khác nào tự mình rước lấy khó chịu đâu chứ?
Tiền Mạt cũng không thể để con mình chịu ấm ức, lập tức gật đầu: “Vậy cũng được. Mẹ có một căn nhà ở thành phố B, chỗ đó con cũng biết, hay các con đến đấy ở nhé?”
“Cũng được.” Hàn Trọng Viễn gật khẽ, hắn không thích ở khách sạn, có nhà để ở thì không còn gì tốt hơn.
Tiền Mạt nhanh chóng rời đi. Bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới dẫn Mạnh Ân đi sang hướng khác, chẳng bao lâu đã đến một nhà vệ sinh gần đấy: “Em nhanh lên một chút.”
“Vâng.” Mạnh Ân mỉm cười.
Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đi ra từ một cửa khác, mà cùng lúc đó, Tiền Mạt cũng ngồi vào xe do nhà họ Hàn cử đến.
Trước kia, Hàn Thận sẽ chẳng đích thân đi đón người như thế này, nhưng biết lần này Hàn Trọng Viễn cũng đến, ông ta lại tự mình đi. Đã nhiều ngày ông ta chưa gặp con mình rồi, bấy giờ vô cùng mong mỏi có thể nói chuyện hẳn hoi với con.
“Tiểu Mạt, Trọng Viễn đâu?” Thấy chỉ có mình Tiền Mạt đi ra, Hàn Thận không kìm được lên tiếng hỏi.
“Trọng Viễn sẽ ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.” Tiền Mạt đáp.
“Ở bên ngoài? Anh đã đích thân đến đón nó rồi mà nó còn muốn ở ngoài nữa à?” Hàn Thận lập tức cau mày.
“Thế thì đã sao?” Tiền Mạt hỏi lại, “Chẳng lẽ để nó đến ở trong nhà họ Hàn rồi phải chịu ấm ức à?”
“Tiểu Mạt! Anh biết bố mẹ không thích em, khiến em chịu chút ấm ức, nhưng Trọng Viễn ở nhà họ Hàn thì sao lại phải chịu ấm ức cơ chứ? Bố mẹ đều rất thích nó!” Hàn Thận day trán, cảm thấy vợ con mình càng lúc càng ngang ngược.
“Lúc Tiểu Viễn và Hàn Hành Diểu xuất hiện tranh cãi, không phải lần nào các người cũng giúp Hàn Hành Diểu à?”
“Sức khoẻ của Hành Diểu không tốt.”
“Vâng, sức khoẻ không tốt! Thế nên có làm bao nhiêu việc xấu thì cũng không sao.” Tiền Mạt khẩy cười một tiếng, “Được rồi, tôi không muốn cãi nhau. Nếu anh không chào đón tôi, tôi tới ở với Trọng Viễn là được.”
Hàn Thận im lặng siết chặt nắm tay, càng lúc càng giận vợ mình. Những ngày này, ông ta đã hạ mình trước Tiền Mạt nhiều lắm rồi, thế mà lúc nào Tiền Mạt cũng thờ ơ, còn làm ra vẻ như ông ta nợ họ không bằng.
Ông ta đối xử với Tiền Mạt chưa đủ tốt ư? Cho dù người nhà ông ta có sai thì chẳng lẽ, Tiền Mạt không thể bao dung chút nào được à?
Tiền Mạt cũng thấy rõ biểu tình của Hàn Thận. Dạo trước, sau khi viết hết những việc mà người nhà họ Hàn từng làm rồi gửi mail cho Hàn Thận, cô cũng từng nghĩ đến việc làm lành với Hàn Thận. Nhưng sau này lại nhận ra không sao có thể làm được, nhất là khi Hàn Thận hoàn toàn không hiểu được lỗi lầm của mình.
Không sai, đúng là Hoa Viễn dùng tiền của nhà họ Hàn gây dựng. Nhưng chút tiền ấy cũng chẳng phải mấu chốt, ngay từ đầu nhà họ Hàn đều chưa từng cho họ bất cứ sự giúp đỡ nào… Trước kia Hàn Hành Diểu ra nước ngoài chữa bệnh, chỉ e viện phí còn vượt qua số tiền mà họ nhận từ nhà họ Hàn, thế thì cớ gì Hàn Thận lúc nào cũng cho rằng mình thiếu nợ người nhà họ Hàn? Số tiền mấy năm nay cô gửi về nhà họ Hàn chẳng lẽ còn ít?
Bầu không khí giữa Tiền Mạt và Hàn Thận căng như giây đàn, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân lại rất thanh bình.
Nhà của Tiền Mạt ở thành phố B cũng là một căn biệt thự, trước giờ vẫn luôn có người chăm chút. Sau khi Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đến, Mạnh Ân bèn dùng đồ ăn trong bếp nấu cơm, cùng ăn với Hàn Trọng Viễn, sau đó lại bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn Mạnh Ân bận tới bận lui, Hàn Trọng Viễn cũng dần thấy nóng mắt: “Để đấy chốc nữa dọn tiếp, em đi đổi ra giường đi, chúng ta nằm nghỉ một lát.”
“Vâng.” Mạnh Ân gật khẽ, nhanh chóng đổi ra giường và vỏ chăn, còn ngoan ngoãn nằm sẵn trên giường. Dạo trước cậu còn kinh hãi khi được Hàn Trọng Viễn ôm ngủ, gần đây lại hết sức bình tĩnh – họ đã là người yêu rồi, lẽ nào không nên ngủ chung?
Nhiệt độ trong mắt Hàn Trọng Viễn càng lúc càng tăng, ôm chặt lấy Mạnh Ân, như thể muốn khảm người vào thân thể của mình vậy.
Mạnh Ân không thoải mái lắm, mở to hai mắt nhìn Hàn Trọng Viễn. Hàn Trọng Viễn thở dài, đành phải nói: “Ngủ đi.”
Sau khi thổ lộ với Mạnh Ân, càng lúc hắn càng ham muốn Mạnh Ân, thậm chí còn có xúc động muốn ăn Mạnh Ân ngay lập tức, có điều rốt cuộc vẫn kiềm chế được.
Mạnh Ân còn quá nhỏ, cộng cả số tuổi đời trước của hắn thì cậu chỉ đáng tuổi con hắn, quả thật hắn có phần không xuống tay được. Hơn nữa nghe nói chuyện đó giữa hai người đàn ông sẽ gây ra thương tích…
Đời trước hắn đã bất lực mười lăm năm, đời này có thể lấy lại cảm giác thì đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Đổi lại có một số việc cũng không thể vội vàng.
Hàn Trọng Viễn biết, tối qua Mạnh Ân quá phấn khích không ngủ được nên mới bảo cậu ngủ một giấc, chứ bản thân cũng chẳng định ngủ. Thế mà ôm người trong lòng, sau cùng hắn lại bất giác thiếp đi lúc nào không hay…
Đêm đến, sau khi đưa đồ ăn mà người giúp việc nấu cho Triệu Anh và hai vệ sĩ khác, Hàn Trọng Viễn lại ăn cơm Mạnh Ân nấu, sau đó mang quà đến nhà họ Lý, thăm hỏi Lý Nghị Nam.
“Sao con lại đến đây một mình?” Lúc trông thấy Hàn Trọng Viễn, Lý Nghị Nam có hơi kinh ngạc.
“Bác, con đến là có việc riêng.” Hàn Trọng Viễn trả lời.
“Việc riêng?” Lý Nghị Nam tò mò nhìn Hàn Trọng Viễn.
“Nghe nói anh họ đang phụ trách vấn đề an ninh mạng? Con có nghiên cứu một chút về việc này.” Hàn Trọng Viễn trực tiếp tự tiến cử mình.
“Tin tức của con cũng nhanh nhạy thật.” Lý Nghị Nam mỉm cười, biết hẳn là người đối diện lại muốn mang lợi đến cho mình rồi.
Trước đây ông được Hàn Trọng Viễn nhắc nhở chuyện của Lý Mẫn Học, gì thì gì cũng chỉ là một câu nhắc nhở, cùng lắm thì chỉ làm tăng thiện cảm của ông với Hàn Trọng Viễn mà thôi. Nhưng nếu bây giờ Hàn Trọng Viễn có thể giúp đỡ cho thằng út nhà ông thì…
Mặc dù gần đây thằng bé này đã gây ra một hành động rất vô lí, nhưng so với Hàn Hành Diểu thì ông vẫn thích người trước mặt này hơn.
Lý Nghị Nam có hai con trai một con gái. Con gái gả rồi cũng như bát nước đổ đi, tuy cuộc sống bây giờ rất ổn, nhưng cũng không thể coi là quá tốt. Tuy nhiên hai thằng con trai đều rất có tiền đồ.
Con trai cả Lý Thành Phong đã bước chân vào giới quan chức từ lâu, gần đây mới đến thành phố S nhậm chức. Mà con trai thứ tốt nghiệp tiến sĩ xong, cũng từng bước mà thăng tiến. Chỉ nhìn tình hình này thì đã biết, mai sau nhà họ Lý phát triển nhất định không tầm thường.
Trên thực tế, đúng là nhà họ Lý phát triển rất được. Tiếc rằng đời trước, chuyện của Lý Mẫn Học đã đâm cho họ một kích đau, cuối cùng cũng dần tuột dốc…
Lần trước lời nhắc nhở của Hàn Trọng Viễn đã giúp được Lý Thành Phong, lần này đề nghị về an ninh mạng, ắt hẳn có thể giúp Lý Thành Giang một tay.
Hàn Trọng Viễn vốn là hậu bối mà Lý Nghị Nam đánh giá cao, vậy nên sau khi Hàn Trọng Viễn tự tiến cử, ông nhanh chóng liên lạc với thằng út dạo này đang bận đến sứt đầu mẻ trán nhà mình, sau đó tiến cử Hàn Trọng Viễn với nó.
Mấy năm cuối đời trước, Hàn Trọng Viễn vẫn làm hacker nên rất am hiểu về vấn đề an ninh mạng này, hiển nhiên đề ra sáng kiến rất được, cũng khiến Lý Thành Giang nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
“Trước đây lúc gặp tụi hacker mới mấy mươi tuổi đầu kia thì anh đã nghĩ là trẻ con bây giờ càng ngày càng giỏi rồi, không ngờ em họ mình cũng là một trong số đó.” Lý Thành Giang là người rất dễ tính, sau khi nói chuyện với Hàn Trọng Viễn thì lập tức có thiện cảm với Hàn Trọng Viễn.
“Đấy chỉ là sở thích của em thôi.” Hàn Trọng Viễn nói.
“Thích cái này là chuyện tốt mà, tương lai nhất định internet sẽ càng ngày càng phát triển… Cơ mà bây giờ cậu đang mở công ti à?”
“Đúng vậy, em có mở một công ti nhỏ, tên là Duyên Mộng.”
“Duyên Mộng sao có thể coi là công ti nhỏ được!” Lý Thành Giang nhướn mày ngạc nhiên, “Hàng của Duyên Mộng anh cũng mua nữa đó, dạo này nổi tiếng lắm luôn. Em họ, có thể nói cậu đúng là trò giỏi hơn thầy rồi!” Anh nghe bố mình nói Hàn Trọng Viễn đang mở công ti, nhưng bây giờ mới biết hoá ra chính là Duyên Mộng mà dạo này đang rất hot kia. Nhất thời lại càng coi trọng Hàn Trọng Viễn.
“Chẳng qua chỉ dùng một ít mánh khoé mà thôi… Anh họ, anh có thể giúp em giữ bí mật chuyện này được không?” Hàn Trọng Viễn nhìn Lý Thành Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.