Án Mạng Ở Chung Cư 3506

Chương 1.2:




Kim Triết bước ra khỏi sân vận động, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt, trong chốc lát liền bao phủ cả chính mình.
Đã năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn còn trên cao, dùng lượng nhiệt cuối cùng còn sót lại mà nung nóng mặt đất, tia sáng toả ra rực rỡ mà chói mắt.
Bên ngoài sân vận động là một không gian thoáng đãng, rộng rãi, ngoại trừ những tấm lưới che nắng được dựng lên ở bãi đỗ xe ngoài trời thì cũng không còn nơi nào có thể che nắng được nữa.
Nhìn xung quanh, những hình ảnh cảnh vật bên ngoài cũng trở nên vặn vẹo, cái nắng chói chang như thiêu đốt tận tâm can càng làm cho mảnh đất này thêm nóng bức. Ra khỏi nhà không bao lâu mà mồ hôi Kim Triết đã túa ra, quần áo của hắn gần như ướt sũng, có lẽ những người khác cũng đều như vậy.
Không còn sự lựa chọn nào khác, mọi người chỉ có thể đối mặt với ánh nắng, bước những bước chân vô cùng miễn cưỡng, sải những bước dài về phía trước.
Bãi đỗ xe không quá lớn, có một khung che nắng với những tấm lưới màu đen được đặt trên đó, chỉ có thể chứa hơn hai mươi chiếc xe. Khung che được làm bằng gỗ, tuy đơn giản nhưng có thể bảo vệ những chiếc xe dưới cái nắng mùa hè oi bức. Bao quanh nơi đỗ xe là một không gian thoáng đãng, nơi các phương tiện có thể đậu tùy ý. Ngay lúc này, trên mặt đất khô cằn đã không còn lại gì, thậm chí cỏ dại cũng héo úa dưới ánh nắng gay gắt.
"Hừ!" Lão Lưu mở cửa xe, không khỏi kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét," Nhiệt độ trong xe so với bên ngoài còn nóng hơn, hoàn toàn không thể nào chứa người... "
“Dù sao cũng phơi nắng cả một ngày rồi, mở điều hoà trong xe lên là được rồi!” Phương Lương vừa nói vừa điều khiển xe.
"May mắn thay có một bãi đậu xe, nếu không......"
"Ừ, tuy rằng đơn giản, nhưng dưới cái thời tiết này thì quả thực không thể thiếu được!"
"Vậy thì tôi càng phải cảm ơn Triết ca vì thời điểm đó đã suy nghĩ rất xa..."
Mọi người ở bãi đậu xe đợi, cậu một câu tôi một câu, cuối cùng vẫn là khen ngợi Kim Triết.
“ Hết cách rồi… xe của tôi cũng muốn dừng.” Kim Triết đứng bên cạnh xe, ngũ quan của hắn vặn vẹo, dường như đã bị nhiệt độ cao nung nóng.  Hắn một bên cười khổ, một bên vẫy  chiếc cổ áo của mình với hy vọng có thể tản bớt nhiệt của cơ thể.
Một lúc sau, trong tiếng chào tạm biệt, mọi người lần lượt ra về.
Nhiệt độ bên trong xe đã từ từ giảm xuống, Kim Triết cuối cùng cũng ngồi vào trong xe, nhấn ga. Bụi phía sau xe từ từ bay lên, trong hoàng hôn ảm đạm, xe chạy càng lúc càng xa.
Đường cao tốc ở thành phố đã đến giờ cao điểm, xe cộ qua lại không ngớt.
Những bánh xe quay nhanh dưới ánh hoàng hôn lấp lánh, trên thân xe màu trắng như ẩn như hiện những ngôi sao. Kim Triết đang ngồi trong xe, hai tay nắm chặt tay lái. Có lẽ do ánh nắng chói chang phản chiếu từ mặt đường, hắn luôn cau mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng chuông êm tai, dễ chịu.
Kim Triết nhìn thoáng qua điện thoại, trên màn hình hiển thị tên " Bùi Vũ Phi", hắn quay đầu nhìn thẳng về phía trước, dùng tay phải lần mò lấy điện thoại, nhẹ nhàng mở màn hình, sau đó nhấn phím nghe, giữ điện thoại trên vô lăng.
  "Alo? Sao vậy?"
"Hôm nay đừng ăn ngoài, bọn tôi định về nhà nấu cơm nhưng chắc sẽ về muộn một chút, cũng không biết cậu có đợi được không cho nên mới hỏi ý cậu."
"Được chứ, được ăn ké mà nên tôi không có ý kiến gì đâu, còn tiết kiệm tiền nữa, vậy tôi ở nhà đợi các cậu."
" Ok."
Sau khi cúp máy, hắn đặt điện thoại lại vị trí cũ và tiếp tục cau mày.
Tiếp sau đó, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ khoang mũi, lông mày hắn hơi giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể viên đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống. Cuối cùng, hắn cầm điện thoại lên, kết nối bluetooth với ô tô và bắt đầu phát nhạc, những nốt nhạc êm đềm bỗng tràn ngập khắp không gian xe, thậm chí tràn qua cửa sổ, bay lơ lửng trên bầu trời, nhảy múa cùng hoàng hôn.
Mặt trời dần lặn xuống nhuộm lên thành phố một màu vàng hiếm có. Lúc này, nắng đã trở nên êm dịu hơn, những tia sáng nhẹ nhàng chiếu rọi trên đường cao tốc, những lớp bụi vàng khiến thành phố trở nên lung linh như ảo mộng. Kim Triết lái xe, đối mặt với ánh hoàng hôn vàng vọt,  phóng xe nhanh hơn.  Xe cộ càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại một tia sáng vàng mờ mịt.
Khi bánh xe lăn qua vạch trắng, Kim Triết đậu xe ở bãi đỗ xe bên kia đường.
Nhưng hắn cũng không vội xuống xe, chỉ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc. Trong khoang xe u ám, ánh lửa yếu ớt rọi vào gò má hắn nhưng rất nhanh lại mờ đi, trở về vẻ u ám vốn có, một đốm lửa nhỏ sáng lên lại vụt tắt, Kim Triết nhả ra từng ngụm khói mờ ảo, sau đó đưa tay quẹt nhẹ làn khói trước mặt. Hắn từ từ hạ cửa kính xe xuống, chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại tận hưởng giây phút bình yên, thoải mái này.
Sau khi hút xong, hắn ta nhét tàn thuốc vào trong gạt tàn, sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang đã cũ đeo vào rồi từ từ xuống xe, đóng cửa lại, đi đến tiểu khu đối diện. Đi thẳng đến chung cư 3506.
Bước vào thang máy, Kim Triết ấn vào số 4. Sau khi cửa mở, hắn bước ra khỏi thang máy và rẽ phải. Một hành lang tối tăm hiện ra trước mắt hắn, từ giữa hành lang bên phải, hắn đi đến cuối đường và dừng lại trước cửa nhà mình.  Sau đó, hắn phát ra một tiếng động nhỏ, hành lang lập tức sáng đèn, trên khoá cửa hắn nhập một dãy số, sau khi nhập xong mật mã, cửa khoá phát ra âm thanh vô cùng khó chịu, hắn xoay nắm cửa, mở  cửa và bước vào.
Phòng khách tối mịch khiến cả căn nhà trông rất yên tĩnh, Ánh sáng cuối cùng trong ngày xuyên qua tấm kính của ban công phía Nam, kéo dài đến giữa phòng khách, ánh sáng dần tắt khiến gần một nửa phòng khách chìm trong bóng tối. Bậc thang thứ ba nối với phòng ăn ở cuối hàng lang bên trái, ánh sáng từ ban công hướng Tây chiếu vào càng rực rỡ hơn nhưng chỉ chiếu sáng một nửa hành lang, ngay cả tay vịn ngăn cách phòng khách và phòng ăn một tia sáng nhỏ nhất cũng không chiếu đến. Chỉ yên lặng trong bóng tối.
Mặc dù mồ hôi nhễ nhại, quần áo đã bám chặt vào lưng, nhưng Kim Triết không vội vào phòng để tận hưởng sự mát mẻ của điều hòa, mà đi về sân thượng phía Tây, như thể ánh sáng phát ra từ đó có một ma lực không thể cưỡng lại, thu hút hắn một cách sâu sắc.
Hắn leo lên các bậc thang, đi qua phòng ăn và lối đi hẹp, đứng trên ban công.  Tầm nhìn tuy không rộng nhưng cũng không có vấn đề gì, hắn ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, rất đẹp!
Dù tâm trạng có nặng nề, bực bội, lo lắng đến đâu cũng sẽ tan biến theo khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, đây là sức hấp dẫn của tạo hóa, cũng là món quà của tạo hóa ban tặng cho con người.
Vì vậy, Kim Triết vì tâm trạng rất tốt mà hoàn toàn thả lỏng, không khỏi nằm trên lan can, hơi cúi đầu, gối đầu lên cánh tay, tham lam chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mặt.
" Đi làm về rồi à? "
Ngay khi hắn còn đang chăm chú vào bầu trời trên đầu, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía dưới.
Đôi mắt hắn nhanh chóng di chuyển theo hướng phát ra giọng nói, chợt nhìn thấy một cụ già đứng ở sân thượng ở tầng dưới. Cụ bà chống nạng hai tay, đang khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.
  Cụ bà sống ở tầng dưới họ Vương, Kim Triết vẫn luôn gọi là bà Vương.  Kể từ khi Kim Triết chuyển đến đây vào nửa năm trước, hắn không ít lần tựa vào ban công mà nhìn xa xăm, bà Vương cũng không ít lần xuất hiện mà trò chuyện với hắn, giống như bây giờ vậy. Trong những lần trò chuyện qua lại, Kim Triết biết được con trai bà chết bất đắc kỳ tử trong một vụ tai nạn xe hơi, vì vậy bà lão tội nghiệp hiện đang sống cùng con dâu.
  " Vâng..." Kim Triết lịch sự đáp lại.
  "Hôm nay có vẻ sớm hơn thường ngày..." Bà Vương quay đầu lại nhìn về phía trước, bà ấy dường như đang tận hưởng cảnh hoàng hôn và chiều tà trước mặt mình, chỉ có điều đối với bà ấy mà nói, cảnh này có chút thê lương, bởi vì trong giọng điệu của bà ấy không có chút hy vọng nào.
" Cậu có... Cậu có muốn xuống đây ngồi không?"
Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, bà Vương sẽ hỏi hắn câu này. Trong mọi cuộc trò chuyện trước đây, bất cứ khi nào Kim Triết muốn, bà ấy đều dựng một chiếc thang bằng hợp kim để mời hắn xuống sân thượng rộng rãi của bà ngồi nói chuyện. Thỉnh thoảng, bà sẽ pha một ấm trà cho hắn, hoặc chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ, đắm trong ánh hoàng hôn hoặc nắng sớm, đón lấy gió buổi tối hoặc ánh sáng bình minh, một già một trẻ, nói mọi chuyện.
Đôi khi, anh thấy đối phương là một người bạn tâm giao hoàn hảo.Trong các mối quan hệ dù quen thuộc hay xa lạ, mọi tâm sự của hắn cũng đều không thể lọt ra ngoài dù chỉ một chút, cộng với lợi thế là tuổi tác và kinh nghiệm sống phong phú, suy nghĩ sâu sắc và cởi mở. Đối với những chuyện phiền muộn của bản thân, đối phương luôn phân tích một cách thấu tình đạt lý, thậm chí có thể thoải mái đưa ra những lời khuyên hợp lý.
  Nhưng đôi khi, Kim Triết cảm thấy bà ấy vẫn là một người bình thường, vẫn ăn ngũ cốc để sống, vẫn có những ý nghĩ ích kỷ và tư lợi cho bản thân mình, bởi vì khi không nói về những cuộc gặp gỡ của đời người hay hỷ, nộ, ái, ố, bà Vương dường như luôn đang phàn nàn về con dâu với Kim Triết.  Thật ra, Kim Triết đã thấy qua con dâu của bà một hai lần, nhưng cảm giác không khoa trương giống như bà nói.
Hắn đối với lời mời của bà Vương hôm nay không có hứng thú lắm, ngay lúc này chỉ muốn ở một mình lẳng lặng nhìn hoàng hôn buông xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.