Cuộc trò chuyện kéo dài không bao lâu liền kết thúc.
Sau khi Kim Triết trả lời tin nhắn cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đặt điện thoại di động xuống, sau đó mở rèm cửa màu be sang một bên, nhìn ra khung cửa sổ bằng kính trong suốt được lắp cao từ trần nhà đến sàn. Tòa nhà đối diện gần như chắn mất một nửa tầm nhìn, may thay vẫn còn một nửa cảnh đêm. Ở phía xa, ánh đèn từ các căn nhà phác họa lên đường nét tổng thể của cả tòa chung cư, màu vàng cam và xanh trắng dày đặc từ cửa sổ của những tòa nhà ở phía xa giống như phát ra những tia hào quang vàng trắng rực rỡ.
Hắn không khỏi không nhìn chằm chằm vào phía xa.
Màn đêm mờ ảo, xe cộ trên đường vẫn chạy không ngừng, ánh đèn neon hoà lẫn vào nhau, những quán ăn phía xa vang lên những tiếng mời gọi, xa hơn là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, thu hút vô số người không ngừng phấn đấu. Đúng vậy, cho dù nhiệt độ vào ban đêm vẫn cao, vẫn có vô số người ở thành phố này bôn ba bận rộn, dường như sức nóng cũng không thể ngăn được bọn họ tiến về phía trước, nhưng tại sao lại có thể ngăn cản được chúng ta?
Hắn tự hỏi trong lòng, nhưng không thể đưa ra câu trả lời.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tầm mắt dần mất đi tiêu điểm, đến khi nhìn thấy thân ảnh mình hiện lên trên cửa sổ, nửa người trên trần trụi của hắn đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Đóng rèm cửa lại, khiến cho ánh sáng mất đi, căn phòng trở về một mảng tối tăm.
Trong toàn bộ tòa nhà, đèn vốn đã không sáng lắm lúc này lại mất đi một tia sáng, cùng với thời gian trôi nhanh, đêm càng lúc càng tối, ánh đèn ở những ngôi nhà cuối cùng đều bị đêm đen nuốt chửng.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên.
Đại khái có lẽ là vì mùa hè nên không có ai muốn lưu luyến nằm trên giường thêm một giây phút nào nữa, cho nên khi đồng hồ báo thức vừa reo, Kim Triết đã nhanh chóng đứng dậy, khi mặc quần áo xong, hắn kéo rèm cửa xuống.
Đột nhiên, mùi hôi thối mà hắn ngửi thấy tối qua trong phòng lại bốc lên.
Nhưng hắn không đóng cửa sổ, chỉ đóng rèm cửa lại, sau đó cầm điện thoại đi đến ban công phía Tây. Nơi này hiện tại bị khuất sáng, là nơi mát mẻ hiếm thấy trong ngày.
Nhiệt độ lúc 6:30 sáng vẫn chưa tăng hẳn, gió thổi qua vẫn mang lại cảm giác mát mẻ. Sợ rằng chẳng bao lâu nữa, ngay cả gió cũng sẽ mang đến nhiệt độ nóng như lửa đốt.
Hắn một bên tận hưởng sự thoải mái này, một bên cầm điện thoại di dộng, trong nhóm chat quản lý toà nhà có một tin nhắn:
- - Phòng 402 tôi ngửi thấy mùi hôi thối rõ ràng, không biết mọi người ở cùng tầng hay ở tầng khác có ngửi thấy không, hy vọng quản lý nhanh chóng xác định được nơi phát ra mùi này và giải quyết càng sớm càng tốt, xin cảm ơn.
Từ trên ban công nhìn xuống có thể thấy sân thượng tầng dưới, hắn chợt nhớ tới lời hứa với bà Vương vào chạng vạng tối hôm qua, hắn liền ở trên ban công đưa đầu ra tìm kiếm nhưng không thấy bà đâu.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, sau khi hắn tận hưởng làn gió mát ngắn ngủi liền trở về phòng, đặt điện thoại xuống, đi tắm rửa.
Khi hắn quay lại phòng và cầm điện thoại lên, đã có rất nhiều tin nhắn trả lời trong nhóm.
- -- Nói như vậy, dường như chúng tôi cũng ngửi thấy, chúng tôi ở phòng 501.
- - Cả tầng 6 nữa, mùi này hình như đã có từ hôm qua rồi.
- - Tôi cũng ở tầng 6, mùi khá rõ ràng, mong quản lý mau chóng điều tra rõ, giải quyết càng sớm càng tốt.
Hắn chỉ nhìn lướt qua một lượt, sau đó đặt điện thoại xuống, lắc lư đi đến ban công hướng Tây, bà Vương sớm đã đợi sẵn ở tầng dưới- bà đang chậm rãi lắc lư cơ thể và cánh tay, như thể đang khởi động cho bài tập tiếp theo.
Bà Vương có vóc dáng lớn hơn các cụ cùng tuổi, mái tóc đen trông trẻ hơn một chút, mặc bộ thái cực quyền màu trắng nên nhìn từ phía sau khó có thể biết được tuổi của bà.
"Chào buổi sáng bà!" Kim Triết mỉm cười chào hỏi.
" Bây giờ mới dậy à?" bà Vương không dừng lại, chỉ là quay đầu liếc hắn một cái.
||||| Truyện đề cử: Vĩnh Sinh |||||
Nhìn chính diện, dù là hình dáng vành tai, nếp nhăn nơi khóe mắt hay đôi mắt hơi vàng có vẻ do thiếu ẩm đều cho thấy bà không còn quá trẻ.
" Vâng, còn không phải đã hứa với bà rồi nên mới dậy sớm đó sao! Nếu không thì buổi sáng ngủ nướng một chút, không chừng sẽ thoải mái hơn!" Kim Triết vừa nói vừa tự nhiên ngáp dài một cái.
"Nếu đã dậy rồi vậy bây giờ có xuống đây không?" Bà hỏi.
"Có.... nhanh tập xong còn ăn sáng nữa" hắn đáp. Lại ngáp thêm một cái nữa.
"Thái Cực Quyền không được quá nhanh..." Bà Vương lúc này chậm rãi dừng lại động tác trong tay, sau đó quay người lại và cúi xuống góc tường, từ nơi khuất mắt khó thấy ở sân thượng, bà lấy ra một cái thang.
Nói đến chiếc thang này, ban đầu nó chỉ là để dọn rác trên "mái nhà", từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được sử dụng cho mục đích này.
Vì vậy cho nên chiều cao của thang không đủ, nó chỉ có thể cao đến cuối của ban công tầng 4, tức là Kim Triết chỉ có thể đứng trên đỉnh thang bằng cách leo qua lan can của ban công, sau đó hai tay nắm chặt hàng rào bảo vệ để chống đỡ cơ thể, duy chuyển từng bước xuống lầu. E rằng chỉ người như hắn mới có đủ dũng khí và thể lực để hoàn thành hành động nguy hiểm này.
Trong nháy mắt, hắn đã leo tới ban công tầng 3, chỉ nhìn thấy hiên bê tông cao đến đầu gối đầy những chậu cây với nhiều kích cỡ khác nhau. Mặt phía tây tương đối hẹp, mép của bệ lộ thiên cách tường xây khoảng 1,5 mét, lúc này cả khu vực đều chìm trong bóng râm. Hướng Nam là hướng chính của sân thượng, rất khang trang- sát tường là dãy nhà tự dựng một bên mái lợp thiếc, nhìn từ ngoài vào, bên trong toàn bộ đều trong suốt và sáng sủa, với cách trình bày độc đáo; một chiếc ô lớn đặt ở giữa sân thượng, dưới chiếc ô lớn có một chiếc bàn thấp, mặt bàn hình tròn làm bằng kính cường lực, mặt kính được quấn chặt bằng dây mây, dây mây kéo dài hết cỡ, đặt trên trụ ba chân, quanh chiếc bàn thấp tròn là một vài chiếc ghế đặt ngẫu nhiên. Nhìn xung quanh, toàn bộ ban công được chia đôi bởi ánh sáng và bóng râm, tạo thành một khung cảnh sáng tối cực kỳ độc đáo.
"Thế nào rồi? Chuyện lần trước nói với cậu," bà Vương từ từ đẩy hai tay, giọng nói cũng vì động tác này mà dần dần chậm lại, "Ngươi suy nghĩ thế nào?"
" Bà à, đánh quyền thì đánh quyền đi, sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?" Kim Triết không muốn trả lời, chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Cái gì? Tập Thái Cực Quyền còn không thể suy nghĩ, không thể nói chuyện nữa?" Bà Vương không nhanh không chậm thực hiện các động tác Thái Cực Quyền một cách tiêu chuẩn.
Kim Triết không thể bác bỏ, chỉ là hắn trầm mặc một lúc, nói: " Vậy bà đã hỏi qua ý kiến của cô ấy chưa, chuyện này không phải cần bên nữ trả lời trước sao? " Kim Triết học theo động tác của bà Vương y như đúc.
" Bên phía nó ta có thể quyết định được, chỉ là cần hỏi ý kiến của cậu thôi."
"Con nghĩ... bà không thể như thế được, vẫn phải tôn trọng ý kiến của cô ấy. Bà coi trọng con như vậy, không có nghĩa cô ấy sẽ để ý đến con!"
Kim Triết suy nghĩ một hồi, trước khi đối phương kịp trả lời, hắn nói tiếp:" Thật ra, nói thật với bà, con hiện tại có người mình thích rồi, bây giờ đang cố gắng tiếp xúc nhiều hơn."
"Chỉ là không thấy được tương lai." Nhưng Cẩm Triết không nói lời này ra, chỉ giấu trong lòng tự làm khổ mình.
"Cậu có người mình thích, có thể yêu đương tất nhiên là một điều tốt, nhưng ta hy vọng cậu cho mình thêm một cơ hội nữa. Con dâu của ta cậu cũng gặp qua rồi, bộ dáng cũng không tệ, mặc dù ta hay than phiền nó với cậu, nhưng cậu cũng đừng để trong lòng, nói thật thì nó là một đứa con gái tốt. Ta thấy cậu cũng rất tốt, cho nên mới có ý định tác hợp cho hai người, muốn cho hai người đơn độc mà gặp mặt nhau một lần, ra ngoài đi dạo, có thành hay không, đó đều là chuyện của hai người."
"Aizz... con không có vấn đề gì..." Kim Triết nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "nhưng bà vẫn nên quay về hỏi trước đi, nếu cô ấy không đồng ý thì đừng ép, được không? Con không muốn......."
Kim Triết không biết phải diễn đạt như thế nào, có lẽ khi chưa nói hết câu, chắc hẳn người đối diện cũng có thể hiểu được hàm ý trong câu nói.