Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở cung Duyên Tuyền, tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, hình như tôi vừa trải qua một giấc mơ kì lạ, tôi đi đến nhìn vào cầu thủy tinh, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vỹ Nại và Vỹ Lạc, nước mắt tôi lại rơi, tôi đi nhanh ra cổng thì gặp lính canh, họ cản tôi lại.
Trúc Ly Nương hiện thân nói:
- Thánh nữ không thể gặp họ được, chỉ khi trời không sao, không trăng, không mưa, không gió thì thánh nữ mới có thể gặp họ vì thân thể của thánh nữ là do ấn ngọc tạo ra.
Tôi ngỡ ngàng nói:
- Ấn ngọc tạo thân thể mới cho tôi ư.
Trúc Ly Nương:
- Đúng vậy, hãy chờ đi, chỉ 10 ngày thôi, thánh nữ sẽ được gặp họ.
Nói xong Trúc Ly Nương bay đi.
Mười ngày trên trời bằng 10 năm hạ giới, liệu tôi có đợi được không, thật sự tôi rất nhớ chàng và con.
Khoảng cách giữa trời và đất thật xa xôi, tình yêu của tôi giành cho Vỹ Nại vẫn không đỗi, dù là xa nhau nhưng trái tim tôi vẫn hướng về chàng, lúc nào tôi cũng nhìn chàng và Vỹ Lạc qua cầu thủy tinh, chàng và con sống rất hạnh phúc, không biết liệu cả hai có còn nhớ đến tôi không, vì tôi không hề nghe thấy cả hai nhắc đến tôi.
Ngày tôi chờ đợi cuối cùng cũng tới, một ngày không trăng, không sao, không mưa, không gió.
Tôi hạ phàm xuống gõ cửa nhà chàng, tôi nghe tiếng cạch, cánh cửa mở ra kèm theo một giọng nói:
- Ai đó.
Nước mắt tôi cứ rơi mà không thể nói được gì, Vỹ Nại đang ở trước mặt tôi, chàng nhìn tôi không chớp mắt rồi nói:
- Nàng... nàng... Vũ Vũ.
Tôi ôm miệng khóc nức nở, tôi ức ử gọi chàng:
- Vỹ Nại.
Chàng ôm chầm lấy tôi rồi nói:
- Vũ Vũ, đúng là nàng rồi, cảm ơn ông trời... cảm ơn vì nàng vẫn còn sống.
Nước mắt chàng rơi lã chã, toàn thân chàng đang run lên, tôi ôm lấy chàng nức nở:
- Thiếp... nhớ... chàng..., cứ tưởng chàng... sẽ quên thiếp... Vỹ Nại...
Chàng ngắt lời:
- Sao ta có thể quên nàng, ta nhớ nàng, hình bóng của nàng luôn khắc in trong tim ta... nương tử ta nhớ nàng...
Cả hai ôm nhau mà khóc, Vỹ Lạc chạy ra gọi:
- Cha ơi.
Nó khưng lại khi nhìn thấy tôi, nó chạy đến gọi:
- Mẹ ơi.
Nước mắt cứ chảy dài xuống trên gương mặt của nó.
Thật hạnh phúc khi gia đình ba người chúng tôi đoàn thụ, chỉ có nước mắt rơi xuống để xua đi sự nhớ nhung, tuy chỉ là phút chốc nhưng tôi đã rất hạnh phúc.
Chưa nói với nhau câu gì thì tôi đã biến thành chim uyên ương trống, tôi nhìn chàng rồi nói:
- Thiếp... thiếp... phải đi rồi...
Chàng rơi nước mắt chau mày nhìn tôi rồi nói:
- Đừng đi... ta... không muốn nàng đi.
Vỹ Lạc:
- Mẹ ơi... đừng đi... mười năm rồi con mới được gặp lại mẹ... xin mẹ đừng đi...
Vừa nói nó vừa khóc, tôi nhìn cả hai, nước mắt vẫn rơi trong thân xác của một con uyên ương, tôi cất tiếng:
- Nếu không về kịp, thiếp không thể gặp chàng và con nữa.
Vỹ Nại nhìn tôi rồi nói:
- Khi nào... ta mới có thể gặp lại nàng.
Tôi đáp:
- 10 năm, vào một đêm không trăng, không sao, không mưa, không gió... khi đó thiếp sẽ đến tìm chàng... đừng quên thiếp nhé... tướng công.
Tôi cất cánh bay đi, chàng nói lớn:
- Sẽ không quên nàng, không bao giờ quên nàng, nương tử... ta đợi nàng... ta yêu nàng... ta mãi mãi yêu nàng... nương tử...
Và cứ 10 năm một lần, tôi hạ phàm để đoàn tụ với chàng và Vỹ Lạc, giống như ngưu lang chức nữ xa nhau rồi gặp nhau, họ 1 năm gặp nhau 1 lần vào mùng 7/7, còn tôi 10 năm mới có thể gặp được nhau, dù vậy tình yêu của chúng tôi vẫn không thay đỗi, vẫn kiên trì chờ nhau vẫn yêu nhau như ngày nào.
Chàng và Vỹ Lạc không hề già đi vì có linh khí tiên trong người, cả hai đều chờ đợi đến ngày gặp tôi, tương phùng sau 10 năm tôi hóa thành uyên ương bay về trời.
_ Hết _