Một ngày nọ chàng cười và hỏi tôi rằng:
- Vũ Vũ, nàng có thích khi ta tặng nàng một món quà không.
Tôi nói:
- Chàng nói gì thiếp không hiểu?
Chàng nhìn tôi rồi nói:
- Nàng thích gì nào, ta sẽ mua tặng nàng.
Chỉ có chàng là người hiểu tôi nhất, tôi không đòi hỏi những gì cao sang quý giá, tôi chỉ cần một thứ đơn giản bình thường.
Tôi nhìn chàng rồi nói:
- Vỹ Nại, chàng tặng thiếp một cây trâm cài tóc nhé.
Chàng tặng tôi một nụ hôn lên trán rồi nói:
- Ừm, ta đi rồi sẽ về ngay.
Chàng đi xuống núi để mua gạo, chàng vừa đi thì Trúc Ly Nương hiện ra trước mắt tôi.
Trúc Ly Nương là thánh mẫu ở núi Luân Hồi, là nơi tiếp nhận những linh hồn lương thiện đã
chết. .
||||| Truyện đề cử: Thôn Phệ Tinh Không |||||
Tôi nhìn Trúc Ly Nương rồi nói:
- Sao thánh mẫu lại ở đây.
Trúc Ly Nương nói:
- Ta đến thăm thánh nữ, hình như hai người sống rất tốt, thánh nữ còn mang thai nữa chứ.
Tôi như chết lặng, việc tôi mang thai tôi chỉ vừa mới biết, tôi chưa nói cho Vỹ Nại biết mà thánh mẫu đã biết rồi.
Phút chốc tôi giật mình, tôi quên mất là thánh mẫu có khả năng đọc được suy nghĩ của người
khác, tôi cúi đầu nói:
- Tôi muốn sinh con cho chàng.
Trúc Ly Nương:
- Chuyện này không thể được, tuy hai người đã là vợ chồng nhưng thánh nữ là tiên, người và tiên không thể có con được.
Tôi quỳ xuống rồi nói:
- Xin thánh mẫu hãy xem như chưa biết chuyện này, tôi cầu xin người giúp cho.
Tôi rơi nước mắt, toàn thân tôi đang run sợ, tôi sợ Ngọc hoàng biết chuyện sẽ nổi giận trách phạt chúng tôi, tôi lo lắng cho Vỹ Nại, tôi sợ tôi sẽ mang họa đến cho chàng.
Trúc Ly Nương:
- Ta biết rồi, cứ cho là ta chưa đến đây đi.
Nói xong Trúc Ly Nương bay đi.
Tôi ngẩn đầu nhìn theo rồi nói:
- Cảm ơn thánh mẫu.
Tôi thở phào, cảm giác nhẹ nhõm hơn.