Ân Nhân Quá Vô Lại

Chương 4:




Sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây dừng lại trên người người đang đi tới, sắc mặt tái nhợt, quanh mắt có viền đen thâm quầng, con hai mắt thì ảm đạm vô thần, cước bộ có chút phù phiếm, làm cho người ta có cảm giác hắn vừa bị nguời ta vét sạch thân mình.
“Đã trở lại?”
Một tiếng nói thản nhiên ân cần hỏi thăm, lại làm cho Lam Đồng Sinh đang đứng dựa vào bóng cây nghỉ ngơi như bị điện giật bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lam Đồng Sinh tưởng tượng thấy chính mình giờ đây toàn thân vô lực, còn Thu Li Phong đang đứng đón gió tình thần lại sáng láng, thần thanh khí sảng. (thanh: thuần khiết, sảng: sảng khoái. Ý nói anh Phong nhà mình thanh cao thoát tục a…)
“Ách, đúng, đúng vậy.” Hắn xấu hổ đáp lại.
“Phù dung trướng ấm, đêm đẹp khổ đoản a.” *
(*:bên trong rèm hoa ấm áp, đêm xuân ngắn ngủi: ý nói thời gian mây mưa sao ngắn quá!)
Bỗng nhiên âm thanh như tiếng thở dài từ sau lưng vang đến, hai nam nhân quay đầu, liền thấy Tịch Tử Yên đứng dưới bóng cây, ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi lên tà áo trắng như tuyết trên người nàng, khiến cho xung quanh nàng như tỏa ra một vầng hào quang kỳ lạ, lúc này khóe mắt nàng mang theo sự ấm áp, bờ môi mang ý cười, vẻ mặt sâu xa đầy hàm ý.
Những lời này….. Lam Đồng Sinh nghe xong bừng tỉnh đại ngộ nhìn nàng, Tú bà nói người dẫn hắn đến kĩiện là một ngọc diện thiếu niên thấp hơn hắn, Thu Li Phong mặc dù gầy, nhưng thân hình có thể cao hơn hắn một cái đầu còn thừa, mà nếu không phải Thu Li Phong, vậy chỉ có thể, có thể là……
Nhưng là nàng vì sao phải làm ra loại sự tình này? Hắn có gì đắc tội nàng sao? (Min: hừ, vu oan huỷ hoại danh tiết của người ta còn không phải tội a…)
Thu Li Phong suy tư một chút, sau đó sự kinh ngạc hiện lên trên ánh mắt, độ cong nơi khoé miệng chậm rãi giơ lên.
Còn Lam Đồng Sinh lại nghĩ, sau này mặc kệ như thế nào, lần giáo huấn này làm cho hắn quyết định từ này vẫn là cách ra hai người này một chút để tránh tai hoạ.
“Ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút.” Lam Đồng Sinh cơ hồ như chạy trối chết .
“Tử Yên, đây là nguyên nhân mà nàng tới thanh lâu sao?” Thu Li Phong nhíu mày cười, hàm chứa vài phần trêu tức nhìn nàng.
Tịch Tử Yên cúi đầu thu lại ánh mắt, tỏ vẻ mờ mịt, “Nô tỳ không hiểu thiếu gia đang nói gì.”
Hắn cười ha ha, bước đến gần nàng hơn, thấp giọng nói:“Trên đời này chỉ sợ không ai so với nàng hiểu được lời vừa rồi.”
Nữ nhân, nhất là nữ nhân ghi hận tâm trọng (thù dai ^^) một chút cũng không thể đắc tội, nếu phải trường hợp không thể không đắc tội, thì tốt nhất đừng cho nàng biết là ai đã hạ thủ.
Nàng đáp lại hắn là vẻ mặt càng thêm “không biết”.
Mà điều này làm cho hắn cười càng vui thích, Lam huynh đáng thương của hắn, mấy ngày qua chắc là miệt mài quá nhiều nên giờ không còn chút sinh lực nào.
“Anh hùng chết trong ôn như hương, quả không sai a.”
Ánh mắt hắn dừng ở trên ống tay áo của nàng, tiếng cười đột nhiên im bặt, chỉ thấy áo bào trắng không nhiễm chút bụi trần đang bay lên trong gió, ánh sáng loang lổ xuyên qua kẽ lá thoảng chiếu rọi một góc nội sam (áo trong).
“Đã nhiều ngày nay nàng trốn ta như trốn ôn dịch, như thế nào hôm nay lại chủ động tới gặp ta?” Hắc bất động thanh sắc hỏi.
“Thiếu gia cũng đã từng nói qua chính mình bộ dạng ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc phong lưu…… Như vậy nô tỳ làm sao có thể tránh thiếu gia như rắn rết cho được?”
Tốt lắm! Công phu mắng chửi người của nàng càng ngày càng cao thâm, mượn lời hắn c硠hắn để châm biếm lại hắn, lại còn tiện thể tặng cho hắn biểu tình “hoang mang vô tội”.
“Nói cũng đúng, những người nổi tiếng như ta đây quả thật không có nhiều lắm.”
“Đúng vậy.” Mặt phấn đang cúi hạ ẩn ẩn run rẩy.
Thình lình hắn cầm tay nàng lên, nàng kinh ngạc ngẩng đầu.
“Xảy ra chuyện gì? Thấy nàng vẻ mặt không hiểu, hắn lại nói: “Tay áo của nàng sẽ không phải là chính mình tự cắt đi.”
Tịch Tử Yên nhìn theo ánh mắt hắn xuống tay áo bên trái, đúng là có vết cắt, nàng thản nhiên nói: “Nô tỳ không có nhàn hạ như vậy.”
“Nga?” Hắn chờ đáp án của nàng
Nhẹ nhàng rút tay về, nàng không dấu vết thối lui hai bước, để ra khoảng cách giữa hai người.
Trầm mặc, một dòng trầm mặc kéo dài.
Thu Li Phong mày rậm chậm rãi nhíu lại, không thể tin nàng cư nhiên không nói tiếp như vậy, xem ra bọn họ còn cần phải bồi dưỡng lại mức độ ăn ý.
“Vậy đến tột cùng là ai nhàn hạ như vậy, cắt qua tay áo thị nữ đáng yêu của ta thế?” Hắn truy vấn.
Nàng nâng mặt lên, biểu hiện rất không kiên nhẫn, “Việc này không quan trọng.”
“Chẳng lẽ pải để người ta cắt qua hết vạt áo của nàng, cảnh xuân lộ hết ra ngoài thì mới thành quan trọng sao?”
“Ngươi……” Nàng trợn mắt nhìn.
Thu Li Phong ánh mắt chớp nhoáng buộc chặt, thân thủ cầm mái tóc dài mượt như tơ của nàng lên, phát hiện ra sau tóc có đoạn nhỏ bị cắt, giống như bị người ta dùng một vật rất nhọn mà cắt.
“Còn cái này?”
“Hôm nay phong (gió) thật lớn.” Đột nhiên làm cho nàng cảm thấy có chút lạnh.
“Kiếm phong, đao phong hay là chưởng phong?” Hắn không hề tao nhã đạm cười, tuấn nhan càng buộc chặt.
Tịch Tử Yên không được tự nhiên nghiêng người,“Thiếu gia vẫn là nên quan tâm chính mình một chút đi.”
“Ta?”
“Đúng.”
Mày kiếm giãn ra một chút, ý cười một lần nữa hiện lên trên môi rất mờ ám,“Là ta rước lấy phiền toái?” Hắn khẳng định.
Nàng im lặng mà chống đỡ.
“Là ai có bản lĩnh như vậy, chọc cho tiểu Tử Yên của ta giận tím mắt như thế?”
Nàng không để ý đến hắn, nhấc chân tính trở về phòng.
Hắn cũng không ngăn nàng, chính là mang theo ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng,“Người kia kết cục như thế nào?”
Nàng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi,“Thiếu gia sao không chính mình đến phòng bếp xem.”
“Ta nhất định đi.” Hắn vui vẻ nhận lời, thậm chí không đợi đến khi nàng tiến vào phòng trong, liền khẩn cấp nhằm hướng phòng bếp của khách điếm mà đi đến.
Khách điếm này gần đây vừa trang hoàng một gian hòng bếp rất lớn, còn phòng bếp cũ Ngô chưởng quầy tính đem trở thành phòng để củi, bình thường hay khoá lại, để tránh cho những người tạp vụ tiến vào.
Khoá cửa của phòng bị vứt ở một bên, hắn vừa vào trong chỉ thấy vài nữ tử bịt mặt đều đứng ở tư thế thẳng bất động, có dùng từ ‘áo rách quần manh’cũng không đủ để hình dung bộ dạng rách nát của các nàng giờ phút này, gió thổi qua có cảm giác giống như điệu Nghê thường vũ y* phiêu dật, một làn gió thổi đến làm tà áo nàng nhẹ nhàng tung bay, tạo nên một hình ảnh như ẩn như hiện, thật huyền ảo, đồng thời cũng khiến cho làn da ngọc ngà cùng cảnh xuân của các nàng nhất thời hiển lộ ra ngoài.
(*: Nghê thường vũ y là 1 điệu múa.)
Di?
Mùi hương thức ăn thơm quá, quả thực đã khiến con sâu tham ăn trong bụng hắn bắt đầu ngọ ngoậy a.
Ánh mắt đảo qua phòng bếp, chỉ thấy từng mảnh bàn gỗ bị phá phân tán khắp nơi, còn có một số sợi tóc đen nhánh ở giữa, Thu Li Phong thu hồi ánh mắt, nhìn qua có vẻ thấy được, Tử Yên nhà ta thật sự là một chút cũng không chịu thiệt đâu.
Cả phòng bếp đều là một mảnh hỗn độn khắp mọi nơi, duy nhất chỉ có một cái nồi đậy một cái khăn trắng bên trên một cái lò lửa là hoàn hảo không có tổn hao gì, mùi thịt mê người chính là từ đó mà ra.
Thu Li Phong không coi ai ra gì tiêu sái đi qua bọn người bịt mặt, thân thủ tự mình xốc cái khăn lên, mùi thịt nồng đậm thoáng chốc tràn đầy trong không khí.
“Ở phía trên.”
Sá?
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua vài cái nữ nhân đang lấy tư thế kì quái, còn mặt đều bị che mất.
“Là chúng ta nói .”
Lại một lần nữa mấy nữ nhân trăm miệng một lời, khẳng định hắn đoán chính xác.
“Các ngươi có thể nói a?” Hắn cười rộ lên.
“Đúng.”
“Có thể hỏi một chút các ngươi đứng ở chỗ này đã bao lâu rồi không?”
“Hai ngày.” Thanh âm nữ nhân xót xa trả lời.
Thu Li Phong đầu tiên là sợ run một chút, về sau tươi cười sáng lạn đứng lên,“Vậy cái nồi thịt kia đã hầm bao lâu rồi?”
“Hai ngày.”
Tốt lắm! Hắn tin tưởng thủ đoạn chỉnh người của nha hoàn nhà mình đã đạt tới cấp độ cao siêu hồ ky ngàn năm, đủ ngoan! Để cho một đám nữ nhân bụng đói đã kêu vang nhìn nồi thịt, ngửi được lại không ăn được, quả không phải do người bình thường nghĩ ra.
Nhìn nồi nước canh, môi hắn đang mang ý cười bỗng nhiên cứng đờ, chầm chậm xoay người nhìn các nàng, “Các ngươi bị thế này hai ngày nay không có trở về sao?”
“Không có.”
Quả thế, đáy mắt Thu Li Phong hiện lên một chút loé sáng, nhanh đến mức làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Ngửi thấy mùi thịt bay vào trong phòng, Tịch Tử Yên kinh ngạc quay đầu.
“Canh thịt rất thơm, muốn nếm thử hay không?” Thu Li Phong cười, giơ cái nồi trong tay lên mời mọc.
Nàng có chút ngoài ý muốn nhìn nồi canh.
“Thực ngoài ý muốn nó không có tại đây hai ngày chứ gì?”
Ánh mắt của nàng chuyển hướng nhìn hắn, biểu tình trở nên thận trọng.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không vô duyên vô cớ trong hai ngày lại không thay bộ y phục bị phá hư kia, cho n......” Hắn dừng một chút, khẩu khí thản nhiên ,“Không chịu thừa nhận vì phải nói hành tung mấy ngày nay sao?” Hắn nghĩ nàng tránh hắn, xem ra là hắn tự mình đa tình.
Ánh mắt của nàng lại rơi xuống nồi canh, đôi mắt hạnh trong suốt lạnh nhạt nói sang chuyện khác,“Thiếu gia có thể uống nước canh này không?” Ngữ khí mềm nhẹ làm cho người ta mao cốt tủng nhiên*.
(*mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc)
“Nàng hy vọng ta uống sao?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần nghịch ngợm,“Muốn nghe lời nói thật hay không thật?”
Thu Li Phong thở dài, lắc đầu,“Nàng tốt nhất vẫn là cái gì cũng không cần nói.” Hắn nghe xong nhất định sẽ rất thương tâm. (Min: thật sáng suốt a…^^)
“Các nàng đi rồi sao?”
“Xem ra nhất thời vẫn không đi được.” Thủ pháp điểm huyệt của nàng cực kỳ quái dị, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy còn chưa gặp qua, tự nhiên cũng không có cách giải.
Nàng khẽ nhướng mày liễu,“Thiếu gia tựa hồ tiếc hận thay cho các nàng a?”
Hắn từ chối cho ý kiến,“Bất luận kẻ nào đối mặt với mỹ vị lại đói bụng hai ngày đều đáng được thương xót.”
“Mà nếu là mỹ vị bỏ thêm độc, như vậy bị đói một chút có lẽ vẫn tốt hơn nga.”
“Cũng nói đúng, may mắn ta không uống.”
“Thiếu gia luôn là người không tham ăn.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, đem đôi mắt có ý cười nhìn về phía nàng,“Tử Yên, vô luận ta nghe như thế nào, lời này cũng không giống như khẳng định nhân phẩm của ta.”
“Đa nghi vẫn là thói quen của thiếu gia.” Nàng sảng khoái nói lời nhậnét.
Hắn nhăn mi,“Nhưng, hiện tại con sâu trong bụng ta lại bị nồi canh này câu dẫn, nàng nói làm thế nào mới tốt?”
“Việc này rất đơn giản a.”
“Nga?”
Tịch Tử Yên từ túi thêu bên hông lấy ra một viên thuốc màu đen thả vào trong nồi đun nước, viên thuốc tan rất nhanh, nàng lại cầm lấy thìa khuấy một chút, sau đó hướng hắn thản nhiên cười, “Hiện tại có thể ăn.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu* nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Một lúc sau, nàng bị nhìn có chút không được tự nhiên, mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người, “Ngươi như thế nào không uống?”
Thu Li Phong đem nồi canh đặt trên bàn, ngồi xuống nói,“Vốn là ta tính uống, nhưng sau khi nàng thả giải dược vào ta ngược lại không dám uống.”(Min:* hắc hắc*… là mụi mụi cũng không dám…)
“Thiếu gia vì sao nói như vậy?” Nàng thực khó hiểu.
“Cái này gọi là giả phảng chân thì thật cũng giả*.”
(*giả phảng chân thì thật cũng giả: tỷ ko hỉu rõ nữa, đại loại là thật giả bất phân, giả có thể là thật, thật cũng có thể là giả >_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.