Ân Nhân Quá Vô Lại

Chương 6:




Một chút mây đen bay tới che khuất ánh trăng đang sáng tỏ, một tiếng than nhẹ chậm rãi ở hành lang.
“Tiểu Thái, ta có phải là làm người thực thất bại hay không?”
“Sẽ không a.”
“Vậy vì sao trong phủ nhiều người như vậy đều nhìn ta chê cười?”
Tiểu nha hoàn tự hỏi thật lâu sau, sau đó chần chờ nói;“Ta nghĩ là vì tiểu thư làm người rất tốt , ngày thường hình tượng quá mức bình tĩnh thiện lương, cho nên khó tránh khỏi bọn họ đối với tình hình người thất thố cảm thấy có hứng thú.”
Như vậy còn không tính thất bại? Nhìn ánh trăng bị mấy đen che khuất kia, Tịch Tử Yên lại phát ra một tiếng thở dài thật dài.
“Tiểu Thái, ngươi thực không biết an ủi người khác.”
“Nô tỳ có vẻ hơi ngốc.”
“Để cho ta ở một mình đi.”
“Không thành vấn đề.” Tiểu Thái lui xuống.
Tịch Tử Yên đi tới cạnh bàn đá trong thạch viện ngồi xuống, một tay chống má, một tay nghịch nghị mái tóc dài trước người, nàng thì thào tự nói, “Hắn đúng thật là âm hồn bất tán đi theo như vậy, phải làm thế nào mới tốt a?”
Một năm trước nàng trở về phủ, nàng đã dùng thời gian rất lâu để quên đi cái nam tử đáng giận kia, khi nàng thật vất vả mới đuổi được hắn tới chỗ sâu nhất trong đáy lòng, tính vĩnh viễn không nhớ lại nữa, thì hắn lại xuất hiện, làm cho cố gắng bấy lâu nay của nàng thất bại trong gang tấc.
Tiếng thở dài cùng với những bông tuyết mịn bay xuống, nhưng nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không chút nào để ý tới.
Một động tĩnh khác thường truyền vào tai, nàng giương mắt lên liền thấy, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi tới đây làm gì?”
Cước bộ nhẹ nhàng giống như không tồn tại chuyển đến bên cạnh nàng, ống tay áo vung lên mang theo những bông tuyết trắng mịn, Thu Li Phong ngồi xuống, khuôn mặt tuấn dật tao nhã chống lại dung nhan hàm chứ ba phần giận tái đi, bảy phần là hờn dỗi của nàng.
“Ta đến thăm bác ruột của đệ tử.”
“Cảm ơn, không tiễn.” Nàng trực tiếp đưa tay hướng phía cửa lớn thỉnh hắn đi khỏi.
“Làm gì lạnh nhạt với ta như thế?”
“Ngươi rốt cục vì sao xuất hiện ở đây?”
“Vậy nàng năm đó vì sao lại xuất hiện ở Bạch Vân sơn trang?” Là nàng khởi đầu.
“Ta là bị người khác bức .” Là cái sư phu vạn ác kia.
“Là ai có thể làm cho đường đường thập tam tiểu thư của Nhàn vương Giang Bắc chạy đến nhà người khác làm nô tỳ?” Hắn cảm thấy hứng thú.
“Ta vì sao phải nói cho ngươi?” Nàng lắc đầu.
Chạm vào cái nhìn chăm chú của nàng, hắn không chút nào nổi giận mà vẫn không ngừng cố gắng, “Vì một nụ hôn, nàng liền mất tích một năm?”
Nhan sắc đỏ bừng như máu nhanh chóng lan tràn trên da thịt xanh ngọc, hạnh mâu tràn ngập lửa giận, hướng về người nào đó đang có vẻ mặt thật vô tội, “Vô sỉ!” Hắn cư nhiên còn mặt mũi để nhắc lại chuyện đó?
Vị “đồ vô sỉ” này lại vẻ mặt thờ ơ quay về chỗ cũ, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên đôi môi hồng nhuận no đủ của nàng, “Kia thật sự hương vị rất tốt.”
“Hạ lưu!” Người nào đó cũng sắp không chịu đừng được mànhảy dựng lên tính phẩy tay áo bỏ đi.
Thu Li Phong thân thủ không cần cố sức chút nào cũng bắt lấy được ống tay áo của nàng, “Không hài lòng cũng không cần quay đầu bước đi như vậy, việc này phi thường không lễ phép.”
“Lễ phép cũng còn tuỳ vào người mà thay đổi.”(Min: tỷ chết do câu này!)
Hắn nhìn vẻ mặt xấu hổ quẫn bách như sắp khóc của nàng, ánh mắt biến hoá kỳ lạ khó dò, ý cười trên môi lại càng sâu xa khó hiểu, “Nói cũng đúng, ta cũng chưa từng muốn đối với nàng quá giữ lễ đâu.”
“Ngươi…..” Lời đang muốn nói đều bị người nào đó cắn nuốt hết vào bụng, kết thúc trận đấu võ mồm trong lúc đó.
Cảnh tuyết rơi phiêu tán đầy trời như làm nền cho một đôi nam nữ đứng ôm nhau, trao nhau một nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
Nàng giãy cách nào cũng không thoát khỏi cái ôm của hắn, mà hắn hôn không biết tại sao nhưng lại càng ngày càng tốt đẹp, càng nồng say, làm cho nàng bị cuốn vào đó, trong đầu trở nên hỗn độn, ngay cả sau khi trở về phòng, vẫn không ngừng hồi tưởng nụ hôn này.
Nằm nằm trên giường, thân thủ xoa xoa hai má vẫn nóng như lửa của mình, lòng của nàng kịch liệt nhảy lên .
“Đáng chết!” Nàng thấp giọng mắng, xoay người ngồi dậy trên giường.
Nàng co hai đầu gối, lấy tay ôm lại, rồi tựa đầu vào đó, phát ra tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, nàng làm sao có thể bị hắn hôn đến yếu đuối, ở trong lòng hắn quên cả phản kháng?
Thời gian nàng hồ tư loạn tư (suy nghĩ tinh linh) cũng chậm rãi trôi qua, chờ đến khi nàng bỗng nhiên hoàn hồn, thì cũng đã gần đến canh bốn.
Nàng cầm một ly trà an thần, nụ hôn kia đã quấy nhiễu nỗi lòng làm nàng hỗn loạn không thể đi vào giấc ngủ….. Không, chết tiệt, nàng nên đi tìm thạch tín, muốn độc chết cái nam nhân đáng giận kia.
Đem thân mình vùi thật sâu vào chăn đệm, một đêm này, nhất định sẽ rất dài……..
Xiêm y màu tím nhạt cộng thêm áo choàng, Tịch Tử Yên xinh đẹp vô cùng, mà Tiểu Thái đi phía sau nàng lại ôm một gánh nặng rất lớn.
“Di, là tiểu thiếu gia cùng Thu công tử.” Tiểu thái mắt mang một tia kinh diễm(kinh ngạc vui mừng) nhìn về phía trước, nguyên bản cảnh sắc trong Nhàn vương phủ cực kì bình thường, nhưng từ khi có vị Thu công tử này, làm cho hoa cũng tập trung khoe sắc, trổ hết tài năng, làm cho từ trên xuống dưới trong vương phủ ai cũng có thêm vài phần kính trọng.
Trên hành lang thật dài, hai người đứng xa xa liếc nhau, Tịch Tử Yên long long nghịch áo choàng, rồi làm ra vẻ không có việc gì đi qua người Thu Li Phong, chỉ để lại một làn hương quyện trong gió bay vào mũi hắn.
Nhìn theo thân ảnh đã đi xa, mắt hắc hiện lên vẻ thâm u như sao cùng với một chút cười yếu ớt, thân thủ lơ đãng xoa xoa cánh môi, trong mắt lại có một ngọn lửa. (Min: Phong ca thật…BT =”=)
“Dục Nhi, bác ngươi muốn đi đâu vậy?” Hắn hướng đến “bằng hữu” tốt nhất của mình hỏi.
“Thái công* cử người đến đón bác qua đó ăn tết.”
(*: cái này ta cũng không giải nghĩa được chính xác, nhưng mà đây là ông ngoại của Yên tỷ, cháu của tỷ ý chắc gọi là cụ… a???)
“Nàng không ở nhà đón lễ mừng năm mới sao?” Hắn nhíu mày.
“Ân, bác qua đó bối Thái công công.” (Công công ở đây là chỉ người già, không phải nghĩa kia cả nhà nhé…hắc hắc)
“Thái công công đang ở nơi nào a?”
“Ở Thanh Liễu trấn, cách đây rất xa.”
“Thanh Liễu trấn?” Hắn chậm rãi nhấm nuốt cái tên này, môi lại càng nóng.
Tịch Tử Yên mang theo Tiểu Thái lên xe ngựa, nàng khắc chế chính mình không được vén rèm tìm thân ảnh của hắn.
Xe ngựa chuyển bánh , nàng không tự giác thở dài, cố ý xem nhẹ cái cảm xúc như một ngọn lửa mang tên nhớ nhung tưởng niệm kia.
Xe này được bốn ngựa kéo, ví thế nên trong xe rất rộng, xe đỉnh tứ giác từ trên xuống dưới được dát vàng óng ánh, còn là do người thợ khéo tay nhất làm ra nên vô cùng tinh xảo, lại nhìn hơn mười thị vệ cưỡi ngựa theo bên người, dân chúng nhìn qua đều biết người trong xe có thân phận không tầm thường.
Cho nên đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm, mọi lữ khách đang nghỉ tạm trong đó đều nhịn không được ghé mắt nhìn.
Đi vào khách điếm, Tiểu Thái liền rót cho chủ tử chén trà nóng, một bên nhìn ra ngoài đánh giá thời tiết.
“Tiểu thư, xem ra tuyết vẫn sẽ còn tiếp tục rơi.”
“Tựa hồ là như vậy.”
“Lần này cần ở chỗ của thái lão gia bao lâu a?”
“Ở lâu một chút cũng tốt lắm.” Nàng mày liễu hẹ nhàng nhíu lại, có chút hờn dỗi nghĩ, nếu người kia còn ở trong nhà nàng như vậy, đương nhiên trở về càng trễ càng tốt.
“Thái lão gia nhất định sẽ rất cao hứng khi biết tiểu thư sẽ ở lại lâu a.”
Tiếng vó ngựa phi nước đại đến cửa khách điếm đột nhiên ngừng, vài bóng người nhanh chóng bước vào trong.
Mọi người trong điếm đều giương mắt quay lại nhìn, lại nhất thời không thể dời mắt. Nữ tử thật mỹ lệ, xinh đẹp quyến rũ đồng thời lại lộ ra mấy phần tư thế oai phong, mà năm thị nữ theo bên người nàng người người đều xinh đẹp xuất chúng, chủ tớ sáu người lập tức làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Bất quá nữ tử quyến rũ kia nguyên bản đang bước đi không xem ai trong mắt lại đột nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt dừng trên người Tịch Tử Yên.
Nhất định là nàng nhận sai người đi, cô nương xiêm y đẹp đẽ quý giá như vậy làm sao có thể là tỳ nữ của Bạch Vân sơn trang? Liễu Hiệp trong lòng nhẹ nhàng tự giễu.
Sau khi ngồi xuống, đồ ăn đã được dọn ra trên bàn, Liễu Hiệp tuy ăn nhưng lại ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn về phía Tịch Tử Yên, nhìn thấy nàng miệng nhỏ thanh tú ăn đồ ăn, cử chỉ động tác đều văn nhã đến cực điểm, càng nhìn càng thấy tỳ nữ mình nhận thức trước kia không có khả năng là nàng.
Nhưng không thử sao biết, nghĩ thế, nàng thân thủ ra tay cực nhanh……
Hai cây trúc bỗng bổ ra đánh úp lại về phía Tịch Tử Yên, các thị vệ lập tức rút kiếm bảo vệ chủ tử.
“Tiểu thư không có việc gì chứ?” Tiểu Thái sợ tới mức đứng ra che ở trước người chủ tử, còn không quên quay đầu hỏi một câu.
“Không có việc gì.” Tịch Tử Yên lắc đầu, bất động thanh sắc, vẫn là bị nhận ra rồi sao?
“Vị cô nương này vì sao ra tay đối với tiểu thư nhà ta?” Chủ đội thị vệ thực khách khí đặt câu hỏi, nhưng ánh mắt lại thập phần không có thiện ý.
“Tiểu thư nhà ngươi bộ dáng rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Người giống người trong thiên hạ khẳng định rất rất nhiều, cô nương nhất định là nhận sai người, tiểu thư nhà ta chưa bao giờ có quan hệ cùng người giang hồ.”
“Có lẽ thật sự là ta nhận sai .” Liễu Hiệp ánh mắt vẫn là tràn ngập hoài nghi.
“Lui ra đi, ta nghĩ vị cô nương này không có ác ý mới đúng.” Tịch Tử Yên nhẹ nhàng mở miệng, không có vẻ gì là hờn giận, lại càng không có vẻ gì là kinh hãi khiếp sợ. (Min: chẹp, chỉ có vẻ ngây thơ vô số tội tỷ nhỉ.. hắc hắc…)
“Vâng, tiểu thư.”
“Ăn no rồi chúng ta liền đi đi.”
“Tốt.”
Tiểu Thái giúp đỡ chủ tử đi ra ngoài, hơn mười người thị vệ cố ý hình thành tư thế bảo hộ đi ở phía sau chủ tớ hai người, để ngừa vị nữ tử xinh đẹp kia lại đánh lén.
Liễu Hiệp chính là nhìn theo bọn họ rời đi, không có động thủ nữa, một chút mâu quang kỳ dị khôn tả lại xẹt qua nơi đáy mắt. (Min: aiza… đến pà này cũng học couple BT của chúng ta mà ánh mắt loé sáng a… ta sợ mứi ngừi nầy quá…)
Ngoài trời nổi gió, tuyết rơi mấy ngày liền, thời tiết rét lạnh khác thường, nhưng trong phòng, lò sưởi lại tỏa nhiệt rất ấm áp.
Một đôi giầy thêu tinh sảo được đặt trước nhuyễn tháp, bức màn trên giường buông xuống khẽ lay động, khiến người ta nghĩ đến chủ nhân của nó vẫn đang ngủ say.
Một trận gió lạnh thổi vào trong phòng, ngay sau đó là âm thanh cửa phòng được đóng lại.
Khóe miệng hắn cố gắng áp lại âm thanh ho khan của mình, thân người tựa vào cửa phòng, chậm rãi ngồi xuống, chất lỏng ấm áp từ miệng hắn chảy ra, dính lại một chút trên vạt áo trắng của hắn và trên sàn nhà.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng một góc của bức màn lên, ánh lửa chiếu soi làm hé ra khuôn mặt thanh tú vẫn còn đang mê man, đôi mắt mơ hồ của nàng chậm rãi tỉnh lại, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trong phòng, trừ bỏ âm thanh ‘tanh tách’ của than đang cháy thì chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người và tiếng hắn đang cố không ho khan quá nhiều.
Nương theo ánh lửa của chậu than, Tịch Tử Yên thấy rõ khuôn mặt của người đang ngồi cạnh cửa, vẻ mặt nàng đột nhiên biến đổi, xuống giường với tốc độ nhanh nhất, vọt tới trước mặt hắn.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Một dòng chất lỏng ấm áp chợt chảy vào tay nàng, mặt nàng lập tức trắng bệch,“Ngươi bị thương?”
Thu Li Phong lắc đầu, cầm lấy tay của nàng, máu trên tay hắn dính vào trên tay, trên áo nàng.
“Bị thương nhẹ thôi…… chỉ là bệnh cũ tái phát…… Khụ……”
Lúc mẫu thân hắn mang thai đã bị một ác nhân chưởng phải, khiến cho hắn khi sinh ra đã phải mang theo căn bệnh này, dù hắn đã luyện võ để bảo vệ cơ thể nhưng lại không có cách để bệnh tình khỏi hẳn, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh, cứ mỗi lần thời tiết lạnh giá như vậy người hắn sẽ tức khắc nôn ra máu, cho đến khi chết, trừ khi…… (Min: cái trừ khi này rất là nhìu chấm bà kon ạ… haizzzz)
“Ta giúp ngươi chữa thương.”
Hắn bắt lấy tay nàng, vô lực cười khổ,“Nếu lúc ta bệnh mà truyền khí chữa thương, sẽ làm ta hộc máu mà chết.”
Lòng nàng nhất thời căng thẳng, bắt lấy cánh tay hắn, hốt hoảng hỏi:“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Ta rất lạnh.”
Tịch Tử Yên tìm khăn lau đi vết máu trên miệng hắn và trên tay nàng, sau đó dìu hắn đứng lên đi đến trên giường nằm xuống, rồi đem chiếc chăn ấm áp của mình đắp cho hắn. (Min: đấy là tự tỷ cho sói lên giường đấy nhá…)
“Rất thơm a……” Hắn thỏa mãn hít vào một hơi.
Nàng trừng mắt nhìn Thu Li Phong, lúc nào cũng không quên chọc ghẹo nàng.
Tuy rằng trong phòng rất ấm, lửa cháy rất mạnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh, lập tức nhảy lên giường, sau khi tiến vào trong chăn, thân thể nàng không khỏi cứng ngắc một chút, muốn ngồi dậy.
Một đôi bàn tay to lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, ôm chặt nàng vào cơ thể lạnh như băng của hắn.
“Thực rất lạnh nha.” Nàng hô nhỏ, bắt đầu giãy dụa, thời tiết loại này tuyệt đối không thích để hợp ôm một cục đá mà ngủ a.
Hắn hô hấp bỗng nhiên có chút ồ ồ, tiếng nói khàn khàn;“Đừng lộn xộn.” Cho dù hiện tại cơ thể hắn không được khỏe, cho dù trên người hắn có thương tích, nhưng mà bản năng nam nhân lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng út nào.
“Thật sự rất lạnh mà.” Giống như là không mặc quần áo đứng trong hầm băng vậy.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng dục hỏa trong người vẫn đang cháy, hắn biết khiêu chiến tính nhẫn nại của bản thân như vậy là không tốt, nhưng lại không thể cự tuyệt sự ôm ấp đầy mị hoặc của giai nhân, tuy rằng nàng chỉ là nhất thời muốn được ấm mà lầm lỡ chui vào miệng sói.
Đột nhiên, trong lúc đó, căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe được nhịp đập kinh hoàng của hai trái tim.
Sự tĩnh lặng trong phong làm nàng cảm nhận được rõ ràng bản thân nằm trong lòng hắn có bao nhiêu yếu đuối, nhu nhược, hai cơ thể gần sát đến mức nào, gần đến có thể cảm nhận sự rung động của hai trái tim.
Trong lòng kinh hoàng dần dần bình tĩnh lại, khẩn trương mà ngượng ngùng cũng chầm chậm dịu xuống, Tịch Tử Yên thuận theo tâm ý của mình, lẳng lặng dựa vào trước ngực của hắn.
“Yên Nhi.”
“Ân?”
“Gả cho ta có được không?”
Không nghe được đáp án, hắn nâng cằm của nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình.“Yên Nhi…”
Lông mi thật dài hạ xuống, che khuất đôi mắt bắt đầu nổi lên ánh sáng lạ thường,“Sang năm ta sẽ tròn hai mươi tuổi.”
“Ân?”
“Ông ngoại của ta đồng ý với cha ta rằng hai mươi tuổi ta mới được gả làm vợ người khác.” Nàng thẹn thùng khó nhọc nói ra.
Sau khi nữ tử Bình thường cập kê* sẽ kết hôn, vì sao trưởng bối của nàng lại kiên trì muốn nàng đến hai mươi tuổi mới được lập gia đình? Hắn thật sự rất nghi hoặc.
(*: cập kê là 15t pà kon à…sớm nhể)
“Mười tuổi đầu tiên của ta là thuộc về Nhàn vương phủ, mười tuổi kế là thuộc phủ tướng quân, sau hai mươi tuổi, cuộc sống này mới thực sự thuộc về ta.”
Hắn nở nụ cười,“Nàng ở nhà rất được sủng ái a.”
“Ngươi làm sao lại bị thương?” Nhớ lại bệnh của hắn, nàng đưa tay chạm vào lòng ngực lạnh băng của hắn.(Min: chít nhá…. dễ chết lắm tỷ ạ…)
“Ta giao đấu với một người nên bệnh cũ tái phát.”
“Ở gần đây ư?”
“Ù, cho nên ta cũng chỉ có thể đi đến khuê phòng cháu ngoại của lão tướng quân để tị nạn thôi.” thanh âm của hắn ẩn ý cười.
Nhưng nàng lại không có tâm tư truy cứu, tất cả suy nghĩ đều đặt ở an nguy của hắn.“Ngươi giao đấu với ai?”
“Liễu Hiệp, quen biết đã lâu .”
“Vì sao?”
“Nàng.”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cánh môi mềm mại khẽ chạm vào môi hắn, hai người phút chốc run lên một chút. (Min: _ _!)
“Một năm trước tuy rằng ngươi không thể đoạt lại phiêu ngân trong tay nàng, lại bị ta tìm được manh mối quan trọng nhất, mà lần này ả tìm nàng, tựa hồ còn có một nguyên nhân khác không muốn ai biết.” Hắn trầm ngâm.
Nàng lại vùi đầu vào trong lòng hắn, đáy mắt hiện lên sự hồ nghi, là sư phụ sao?
“Mệt sao?” Hắn trìu mến vỗ về mái tóc dài của nàng.
“Nếu không phải tại ngươi, hiện tại ta còn đang trong mộng đẹp a.” Ngữ khí có chút giận dỗi.
Hắn im lặng.
“Lúc đi ngươi giúp ta đóng cửa lại nha.” Nàng vô ý thức cầm lấy góc áo của hắn, lời nói vô nghĩa, mê muội ngủ.
Miệng hắn bất giác cong lên, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, môi nở nụ cười không có một chút hảo ý. Nàng nghĩ hắn vào đây chỉ là chiếm chút tiện nghi, để thân thể ấm một chút sẽ tha cho nàng sao? Vậy thì nàng đã hoàn toàn sai lầm rồi. (Min: haizzz, Yên tỷ à, không nên cho sói lên giường nhá, mặc dù có là một con sói đang trọng thương…)
Nóng, còn có sự trêu chọc giống như là lông chim làm cho Tịch Tử Yên đang ngủ say cũng dần dần tỉnh lại.
Đôi mắt mê mang chậm rãi nhìn vào một đôi mắt trong trẻo hữu thần mang theo một chút ý cười, ánh vào mắt nàng là khuông mặt tuấn tú không tì vết, còn có khóe miệng lúc nào cũng cười nhạt.
Chớp chớp hàng lông mi dài, rồi nhẹ nhàng nâng lên,“Ngươi còn ở đây à?” Nghiêng đầu đi, nhìn xuyên qua tấm màn cũng có thể thấy trời đã hừng sáng.
Nhẹ nhàng xoay người một cái, Thu Li Phong đem nàng đặt dưới thân mình, đôi mắt sâu thẳm, u tối giờ phút này lại mang theo dục lửa sáng quắc nhìn chằm chằm vào gương thanh tú của nàng, tay một tấc lại một tấc vuốt ve thân thể bong loáng của nàng, thưởng thức làn da trắng noãn của nàng giờ đây đang vì hắn vuốt ve mà ửng hồng tuyệt đẹp. =]]
“Phù dung trướng ấm luyến đêm xuân.” (BN:câu này ta để nguyên, tại hok tìm được câu nào hay hơn a, ý câu này là trong màn hoa phù dung, luyến tiếc đêm xuân ân ái, ta chém bậy, nàng nào hỉu thỳ pm ta sửa nha ^.^)
Nàng nhíu mi đánh giá hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như trước, lại vì dục vọng mà hiện lên vài phần ửng đỏ khác thường, đôi môi trắng nhạt, nụ cười tà mị trên khóe miệng lại làm cho gương mặt cao ngạo này thêm ba phần gợi cảm, càng thêm mê người, đáy lòng nàng ít nhất cũng mềm đi hết ba phần.
“Ngươi phá đủ chưa?” Cuối cùng, nàng cố nén rung động liếc mắt nói.
Sao cơ? Hắn chợt run lên.
“Ngươi bị thương, hơn nữa đang bị sinh bệnh, không phải cần nghỉ ngơi cho tốt sao?”
Hắn cúi đầu, tựa như dán vào môi nàng nói,“Nàng xem ta rất giống đang giỡn sao?”
“Rất giống.” Nàng chỉ có thể phủ định lời hắn, khiến hắn không phát hiện ra tiếng tim đập của mình.
Đôi mắt xinh đẹp của hắn chớp chớp, thanh âm trở nên khàn khàn mà tràn ngập từ tính,“Ta muốn ăn nàng.” (BN: há há, ăn đi… ăn đi… *cười nham hiểm*, bà con nào cổ vũ anh ăn chị thỳ cho ta một tràng pháo tay nào, hị hị hị =]], Min: *đạp* Nghi tỷ, edit nhanh cho ngừi ta đọc nào… ^0^)
Lòng của nàng co lại một chút, cố gắng duy trì bình tĩnh,“Ngươi đói sao, để ta nói Tiểu Thái đem đồ ăn tới….” Thanh âm của nàng biến mất trong không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng một mảnh, đôi mắt khó xử không biết phải làm như thế nào.
“Bây giờ nàng còn cho ta đang giỡn sao?” Hắn vừa hỏi vừa dụ hoặc nàng.
Nàng không dám nhìn hắn, lại càng không dám lộn xộn, lửa nóng giữa hai chân khiến nàng hoàn toàn bối rối, trong lòng mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không hiểu mà tràn ngập sợ hãi.
“Không……” Nàng vô lực nói, muốn chống hai tay đẩy hắn ra nhưng nó lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Thu Li Phong cúi đầu xuống, dùng miệng mở hai nút áo của nàng ra, một nút lại một nút, chậm rãi lộ ra da thịt tuyết trắng của nàng, cùng với chiếc áo lót màu xanh biếc trước ngực.
“Không……” Thanh âm trầm thấp của nàng vang lên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên má nàng, bình tĩnh nhìn sắc mặt ửng đỏ của nàng,“Ta sẽ không tổn thương nàng.”
Chiếc áo lót của nàng đã chậm rãi rời bỏ chủ nhân của nó, rơi từ trên giường xuống, yếm bên trong cũng bị tung ra ngoài, rơi xuống trên chiếc áo lúc nãy.
Đầu giường, tấm màn buông xuống khẽ rung động, giống như đang tung bay trong gió.
Tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều khẽ phát ra, rèm gấm nặng nề lay động, uyên ương ân ái, như cá gặp nước như tướng mang hài, cùng nhau viết nên một khúc ca mây mưa ân ái. (Min: ặc… sao k tả kĩ một chút… haizzzz)
Ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mà trong viện cũng dần dần có thanh âm của các nô tì gánh nước, quét nhà.
“Chi nha” Một tiếng, cửa phòng bị người đẩy vào trong.
“Tiểu thư, người dậy chưa?”
Năm ngón tay mảnh khảnh đang ấn chặt vào lưng của người nào đó lúc này đã mang đầy vết máu, mái tóc dài ướt sủng mồ hôi phủ lên bờ vai của nàng, ánh mắt kinh hoàng nhìn nam nhân lạnh lùng, mị hoặc đang cùng mình ân ái, không nói gì cầu cứu hắn.
Mày kiếm khẽ nhíu nhưng thắt lưng lại liên tục thẳng tiến về phía trước, khóe miệng tươi cười có vài phần ác liệt và trêu chọc. (BN: á á á… anh này kì quá hà… em thích *hắc hắc*… Min: đây gọi là BT chứ)
“A …” Tiểu Thái đang đứng bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai,“Tiểu thư, trong phòng sao lại có nam nhân?” một đôi giầy được đặt dưới giường quá rõ ràng, mà quần áo nam nữ tán loạn dưới đất thực khiến người ta kinh sợ.
“Tiểu Thái… Tịch Tử Yên thanh âm không có sức, còn mang theo một chút đau đớn, giọng điệu không liền nói,“Đừng…… Kêu……”
“Tiểu thư, là ai là ai, nô tì đi kêu thái lão gia đến.”
“Đừng…”
Đã muộn, tiểu nha hoàn sốt ruột đã chạy ra khỏi phòng như một trận gi, hơn nữa còn giống như đi tìm cứu viện đến.
Tịch Tử Yên nắm chặt tay, dùng sức đánh người nào đó đang không ngừng cố gắng trên người mình, khóe môi không ngừng bật ra tiếng ngâm kiều mị, ánh mắt chứa đầy dục hỏa trừng mắt nhìn hắn.
Cho đến khi có tiếng chân người bước gần đến, Thu Li Phong mới xâm nhập lần nữa rồi rút ra khỏi cơ thể mê người của nàng, hắn xốc lên màn che trên giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đến tiếp những người vừa đến.
“Đóng cửa lại, không có mệnh lệnh của ta không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào!” Lão nhân tuy tuổi đã già nhưng lại không hề giảm đi chút uy nghi nào ra lệnh, cửa phòng lập tức bị người khác đóng lại, trong phòng, hai nam nhân một già một trẻ đối diện với nhau.
Lão nhân đánh giá nam tử trẻ tuổi trước mặt, hắn có bộ dạng tuấn mĩ, chỉ tùy tiện đứng đó nhưng cũng chói lọi muôn phần, hơn nữa hắn còn có một đôi mắt nhìn thấu đời mà lại lộ ra sự cô đơn, tịnh mịch.
Bất quá, điều làm cho lão tướng quân tức giận chính là mái tóc ướt đẫm mồ hôi vẫn chưa kịp lau khô của hắn, bộ dáng hỗn độn như vậy, thật sự rất khiêu khích a, bất kì nam nhân nào đã thành thân đều có thể hiểu được hắn đã làm ra chuyện gì.
“Ngươi là ai?” Lão nhân nén lửa giận, trầm giọng hỏi.
“Vãn bối là thiếu trang chủ của Bạch Vân sơn trang, Thu Li Phong.”
Lão nhân giật mình sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận hỏi lại,“Là cái kia Bạch Vân sơn trang? Cái kia Thu Li Phong?”
Hắn mỉm cười,“Là cái kia sơn trang, cái kia Thu Li Phong.”
“Hảo, quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nam trong giang hồ!”
“Lão tướng quân quá khen.”
“Ngươi và Yên Nhi biết nhau sao?” Cho dù hắn không biết nam nhân trẻ tuổi trước mắt này, nhưng cháu gái của mình thì hắn hiểu rất rõ.
“Có quen biết.”
“Ngươi có nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm?”
“Vãn bối cho tới bây giờ không nghĩ tới việc trốn tránh.” hắn nhìn qua khe hở của bức màn, ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng dịu dàng.
“Tốt lắm.” Lão tướng quân thấy thế, vừa lòng gật đầu, ha ha cười rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.