Ân Nhân Quá Vô Lại

Chương 7:




Tốt lắm?
Một câu tốt lắm, việc chung thân của nàng đã bị quyết định, một câu tốt lắm, thân thể của nàng giờ đây đều bị một con sói đói quang minh chính đại dính sát bên người, còn tuỳ thời công khai ăn đậu hũ.
Tháng giêng còn chưa có qua, hôm nay mới qua được chín ngày, thế nhưng đối với nàng lại như đã hơn mấy năm, ngày ngày đều thư thư phục phục chui rúc trong phòng ấm áp, cùng ngoại công (ông ngoại) nói chuyện phiếm làm nũng.
Nghĩ đến đây Tịch Tử Yên nhịn không được thở dài, một đôi bàn tay to lập tức đặt lên thắt lưng nàng, đem nàng ôm vào một vòng tay dày rộng mà ấm áp.
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Trời thật lạnh a.”
Thu Li Phong mắt phượng híp lại, trong mắt hiện lên một chút ánh mắt khác thường, “Nàng có tu luyên nội công, như thế nào lại sợ lạnh như vậy?” (Min: hứ! còn giả nai a, rõ ràng là tại ca hại tỷ ý đấy…)
“Ta cũng không biết, rõ ràng trước kia không có sợ như vậy a.” Nàng cũng cảm thấy hoang mang, cả người rúc vào trong lòng hắn.
“Vậy nàng bắt đầu từ khi nào thì có cảm giác sợ lạnh?”
Nàng nghĩ nghĩ, mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói:“Giống như…… Giống như……”
“Là sau khi chúng ta ân ái lần đầu sao?”
Nàng thân thủ đánh hắn một cái, cam chịu.
Hắn ôm nàng càng chặt hơn, trong lòng nổi lên tâm trạng mừng như điên, lời lẽ khó có thể miêu tả hết, có lẽ là ông trời thật sự hiểu được lòng hắn, còn có nàng thật sự là phúc trạch thâm hậu a.
“Nhưng thật ra chàng lại càng kỳ quái a.” (Min:cách xưng hô ta để tuỳ thời điểm mà thay đổi nha… đoạn này tỷ ý khá nhẹ nhàng… hắc hắc)
“Nga?”
“Trước kia lần phát bệnh của chàng thì phải qua mười ngày nửa tháng mới có chuyển biến tốt, lần này khôi phục thật sự mau…” Càng nói nàng mặt mày càng nhăn chặt.
“Làm sao vậy?” Hắn ở phía sau nàng vụng trộm lộ ra ý cười, lại cố ý tới gần sát bên tai mẫn cảm của nàng thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Nàng hơi nghiêng đầu, trốn tránh nhiệt khí hắn thở ra.
Hắn lại tới gần hơn,“Thật sự không có việc gì?”
“Thật sự không có việc gì.” Nàng lại lui.
Hắn kề sát vào má nàng rồi khẽ hôn một cái, sau đó ôm nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, càng cười càng vui vẻ. (Min: căn cứ vào người dẫn truyện có mặt tại hiện trường thì… nụ cười của ca chính là cười vô lại, cười BT… haizzz)
“Thu Li Phong…” Nàng có chút không hiểu nên càng giận giữ, “Chàng rốt cuộc là cười cái gì?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, cười khanh khách nhìn nàng. “Để ta thay nàng nói nốt nhé.”
“Nói cái gì?” Hắn không có khả năng biết nàng muốn nói cái gì a.
“Lúc bệnh phát cũng là lúc ta tham luyến chốn khuê phòng (Min: thì chính là cái việc ấy ấy *đỏ mặt*), tinh thần lúc đó lại dị thường no đủ, mà nàng lại từ lúc ta thường xuyên cầu hoan mà trở nên sợ lạnh, nàng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là vì sao, đúng không?” (Min: mụi đã shock từ cái chữ “thường xuyên cầu hoan” kia…_ _!)
Nàng vừa sợ vừa thẹn nhìn hắn, bởi vì lời hắn nói hoàn toàn là những gì nàng đang nghĩ.
“Ta đoán đúng rồi, nàng thưởng cho ta cái gì?”
“Thưởng cho?” Nàng bắt đầu cảm thấy mình đang tốn hơi thừa lời, chưa bóp chết hắn đã là may cho hắn lắm rồi, ở phương diện này khẳng định hắn đã hiểu thấu đáo.
“Nàng không muốn?”
“Hừ!”
“Cái nàng tu luyện là nội công tâm pháp gì thế?”
Năm đó, đã có một vị danh y từng nói cho hắn biết, nếu muốn loại bỏ khí âm hàn bị trọng thương trong cơ thể hắn ra ngoài, trừ phi là cùng người có nội công thâm hậu ân ái, vừa đem hàn khí truyền lên người đối phương, vừa lúc đó cũng phải vận lực hoá giải giúp nàng, nếu người cùng hắn âái khi đó không chịu nổi hàn khí thì sẽ bị mất mạng. (Min: đấy! ta đã nói cái trừ phi này nó rất nhìu chấm mà lại…)
Hôm đó, hắn là thuận theo khát vọng của mình ân ái cùng nàng, sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nếu nàng bởi vậy mà sinh bệnh, hắn thề rằng tuyệt đối sẽ dùng cả đời này vì nàng tìm cách hoá giải, nếu nàng vạn nhất…, như vậy hắn càng không bao giờ sống một mình, bởi ở trong lòng hắn, nàng đã sớm trở thành thê tử của mình.
Tịch Tử Yên mày liễu nhăn lại, nghi hoặc nhìn hắn.
“Không thể nói cho ta biết sao?”
“Tu la di hợp công.” Nàng phiết môi.
“Cái tên thật quái.” Ôm chặt nàng, Thu Li Phong lấy cái ôm rắn chắc này để cảm tạ ông trời, đồng thời cũng muốn cầu cho thê tử của mình được khoẻ mạnh như trước.
“Giống như sư phụ ta quái vậy.”
“Nga?”
“Tôn sư thật sự rất quái lạ?”
“Ta không muốn nhắc đến sư phụ.” Nàng hơi hơi trầm mặt, tránh vòng ôm của hắn, một mình ngồi vào một bên.
Hắn đánh giá vẻ mặt của nàng, không khỏi mỉm cười, xem ra sư phụ của nàng tựa hồ ở sự kiện nào đó đã đắc tội Tịch đại tiểu thư, xem bộ dáng tức giận của nàng thật sự là muốn bao nhiêu người thương yêu liền có bấy nhiêu người.
“Ngoại công vì sao không đồng ý hiện tại cho ta cưới nàng?” Hắn sáng suốt thay đổi đề tài.
“Ta đã nói rồi, khi tròn hai mươi tuổi mới có thể gả.”
“Vì sao?”
“Đây là ước định của cha ta cùng ngoại công.”
Hắn lại sát vào nàng, lại đem nàng ôm vào trong lòng, “Có thể nói nhạc phụ cùng ngoại công có ân oán gì sao?”
Nàng nhịn không được thở dài một hơi, “Ngoại công ta cả đời làm tướng quân oai phong lẫm liệt, vinh quang trên người đều là do một đao nhất thương (ý nói việc đánh giặc) mà có, cha ta thừa kế vương vị, không lo việc gì, mà ngoại công khinh thường nhất là thói ăn chơi trác táng.
“Điều này có thể lý giải được.”
“Nhưng là cố tình có một năm, cha ta chạy đến Thanh Liễu trấn du ngoạn, thừa dịp xin tá túc tại nhà ngoại công.”
“Nhạc phụ gặp nhạc mẫu.”
“Đúng, mẫu thân ta tuy rằng thuở nhỏ cơ tể suy nhược nhiều bệnh, nhưng lại là một đại mỹ nhân khó gặp, làm sắc lão cha của ta vừa thấy liền nhất kiến chúng tình*, liền ở lại đây cứng rắn nhất quyết không đi, thẳng cho đến khi ngoại công có việc xuất môn ra bên ngoài…” Nàng ngừng lại, do dự không biết có nên đem chi tiết mà nói ra hay không.
(*: yêu ngay từ lần gặp đầu tiên)
Thu Li Phong tâm tư hơi thay đổi, liền cười nói tiếp, “Làm cho gạo nấu thành cơm, để lão nhân gia không đáp ứng cũng phải đáp ứng, có phải không?”
Nàng tặng cho hắn một ánh mắt xem thường thật lớn, quả nhiên, hắn cùng lão cha là cùng một loại người, liền ngay cả hình thức hỏi vợ cũng giống nhau như đúc.
“Liền giống như nàng và ta a.” Hắn cười, bên trong còn mang theo vài phần hư hỏng.
Nàng đẩy hắn ra, không nghĩ để ý đến hắn.
“Yên Nhi …” Hắn kéo dài thanh âm, gợi lên trí tò mò của nàng.
“Chuyện gì?”
“Nếu ra nói cho nàng biết, phương pháp “gạo nấu thành cơm” là nhạc phụ dạy ta, nàng có cảm thấy kì quái không?”
“Không kỳ quái, chuyện này quả thực chính là bản lĩnh giữ nhà của lão cha…….” Thanh âm của nàng bỗng im bặt, ánh mắt dời về phía hắn, lửa giận phút chốc bốc lên, đôi môi anh đào mím chặt một chút, cuối cùng điên cuồng hét lên, “Ngươi nói cái gì?”
Xe đang chạy bên ngoài đường bỗng truyền đến một trận ngựa hí vang, không nghĩ cũng biết chắc mấy con ngựa này bị tiếng rống như sấm bên tai làm cho kinh hách.
Thu Li Phong vẻ mặt vô tội, nháy mắt mấy cái, “Thời điểm ta hướng nhạc phụ chào từ giã để chuẩn bị đi, nhạc phụ đã giữa chặt lất tay ta, lời nói thấm thía vô cùng, đối với ta ân cần dạy bảo một phen, sao đó tươi cười đầy mặt dạy cho ta cách này.”
“Cha ta vì sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì nhạc phụ nói người sớm đã nhìn ra sự thật về ta, khẳng định ta vào Nhàn vương phủ làm phu tử (thầy dạy) nhất định là có mục đích khác, sau khí lưu tâm quan sát ta kĩ lưỡng, đã đưa ra kết luận ta đến là vì nàng, lại còn để ta trải qua thử thách, mới cho rằng ta có đủ tư cách trở thành con rể Nhàn vương gia, cho nên….” Hắn không nói kết quả cuối cùng, vì nàng đã sớm biết.
“Việc này thực quá đáng.” Cha cư nhiên ngầm hạ độc thủ, một chút cũng không quang minh chính đại, hơn nữa nàng chính là nữ nhi của hắn a, cứ như vậy đi giúp người ngoài, không nghĩ đến lập truờng của nữ nhi bị thất thân sao?
“Nhạc phụ nói, vì nữ nhi hắn âu yếm nhất, hắn có thể làm bất cứ truyện gì.” Hắn thuật lại chi tiết lời nói của nhạc phụ.
Tịch Tử Yên nửa ngày không nói thêm câu nào, chính là vẻ mặt trầm tư ngồi một chỗ.
“Yên Nhi.” Hắn có chút lo lắng cầm tay nàng.“Nàng không sao chứ.”
“Không có việc gì.”
Thật sự không có việc gì? Thu Li Phong thật cẩn thận đánh giá, miệng nàng giác chậm rãi đẩy ra một chút mỉm cười,“Thật sự?”
“Đúng rồi.” Tươi cười lại mở rộng hơn.
Nhất định là có việc.
Kim Lăng, tiêu cục Dương Oai.
Lam Đồng Sinh nhìn thấy người đang từ xe ngựa xuống, nhất thời giật mình, đứng im như tượng, thật lâu sau còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Kia tuyệt đối không phải đẹp đến như tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải là có bộ dạnh cực kì hung ác có một không hai như Dạ Xoa, mà chính là một cô gái thanh tú khí chất thanh tao lịch sự, mà nàng hình như….
Khụ lại khụ, nhưng ánh mắt của bạn tốt hắn vẫn như trước nhìn thẳng vào nữ nhân của hắn, thật không thể nhịn được nữa, Thu Li Phong bàn tay dùng sức thật mạnh đập vào vai bạn tốt, “Lam huynh, đã lâu không gặp.”
Cảm giác đau bất ngờ làm cho Lam Đồng Sinh rất nhanh hoàn hồn, vẻ mặt thống khổ nhìn bàn tay to đang đặt trên vai mình, “Thiếu trang chủ, thủ hạ lưu tình.” Hắn đối với việc làm một kẻ tàn phế tuyệt không có hứng thú a. (Min: =]] )
“Lam công tử.”
“Tử Yên cô nương, đã lâu không gặp.” Trước kia gặp nàng hắn vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ, hôm nay nhìn thấy nàng mới làm cho hắn được mở rộng tầm mắt. Thân phận nô tỳ tuyệt không hợp với khí chất của nàng, hôm nay nhìn thấy nàng một thân trang phục của tiểu thư khuê các, cái loại cảm giác quái dị không phù hợp kia mới biến mất không thấy.
Ánh mắt hắn chuyển qua mặt bạn tốt, thật sự nhỏ giọng hỏi, “Người rốt cục đã tìm được nàng?”
Thu Li Phong đạm cười gật đầu.
“Nàng là ai?” Hắn hỏi chính là lai lịch của nàng.
“Ngươi chỉ cần biết rằng nàng có một chỗ dựa vững chắc như núi là được rồi.” Thu Li Phong vẫn như trước cười thực đạm.”Chú rể, không mời chúng ta vào nhà uống chén trà nóng hay sao?” Hắn nhíu mày trêu tức vẻ mặt không cam lòng của hảo bằng hữu.
“Mời vào bên trong.”
Đi trên con đường được trải thảm hồng thật dài, Tịch Tử Yên có chút hờn giận nhíu mi.
“Làm sao vậy?”
“Vì sao ta nhất định phải cùng ngươi đến chúc?” Bọn họ hiện tại danh phận còn chưa định, mà hắc lại ở trước mặt người khác luôn đối với nàng thân mật quá mức, chẳng trách người bên ngoài luôn nhìn nàng bắng ánh mắt quái dị. (Min: thui xin tỷ… cái gì chả làm rùi mà còn thân phận chưa định cái gì nữa… đã là người của ngừi ta mà còn không nhận…)
“Nàng đoán xem.”
Nàng liếc mắt một cái lườm hắn, ánh mắt tinh nhanh híp lại, “Trong chuyện này nhất định là có quỷ kế gì.” Rõ ràng thành thân là việc vui mừng, Dương Oai tiêu cục này tuy rằng giăng đèn kết hoa, nhưng vẫn thuỷ chung làm cho nàng cảm giác thấy thiếu cái gì đó, nàng có dự cảm không tốt lắm, hôn lễ lần này có lẽ sẽ có việc gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
Mắt hắn lộ ra khen ngơi, gần sát bên tai nàng nói nhỏ, “Trực giác của nàng vẫn thực chuẩn, ta chưa bao giờ hoài nghi khả năng này của nàng.”
“Tự trọng chút.” Nàng không dấu vết tránh hắn quá thân cận.
Thu Li Phong không hề cố kỵ lại gần sát lại nàng, một bàn tay to còn lớn mật đặt trên eo nhỏ của nàng, lấy thanh âm mà chỉ có hai người mới nghe được cười nhẹ, “Đêm nau có thể cùng nhau sưởi ấy không?”
Ngọc nhan (dung nhan xinh đẹp như ngọc) nhất thời toàn bộ nhiễm một màu hồng diễm lệ vô cùng, một đôi mắt đẹp vừa thẹn vừa giận trừng lên nhìn qua, ngực nàng vì thở dốc mà hơi phập phồng. “Mơ tưởng!”
“Thật sự là hảo đáng tiếc.” ắn không chỉ thanh âm lộ ra tiếc nuối, đến ngay cả vẻ mặt cũng tràn ập mất mát, làm cho tất cả nữ nhân đến chúc mừng đều nhịn không được muốn đến an ủi vị nam nhân tuấn mỹ thanh nhã này.
Nàng quay mặt qua chỗ khác, chuyên tâm nhìn ngắm đèn lồng chữ hỉ được giăng kín cả hành lang.
“Đã nhiều ngày qua, thân mình của nàng không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao?”
Nàng không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn lồng chữ hỉ, trong lòng còn đang suy tư việc vì sao tân khách đến chúc mừng cơ hồ tất cả đều là người trong giang hồ.
“Hơn nữa chỉ cần nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, thân mình liền không có ảnh hưởng.” Thu Li Phong vẫn chưa từ bỏ ý định không ngừng “thuyết giảng”.
“Mùa đông vẫn còn nhiều ngày lắm.” Đây là câu trả lời của nàng.
“Lập tức liền mùa xuân .” Còn đây là cái nhìn của hắn.
Hạ khách ở đây đều nhận thức Thu Li Phong vì hắn có quan hệ rất rộng, bọn họ không một ai chưa từng ghé mắt nhìn qua cử chỉ tao nhã, lãnh đạm cẩn thận của Thu thiếu trang chủ.
Thế nhưng nam tử vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ lại đang quấn quít lấy một vị thiên kim khuê các kia, thật là người mà bọn họ từng nhận thức sao?
Rốt cục, Tịch Tử Yên không thể nhịn được nữa phất tay áo đứng lên, bất quá thân mình còn chưa đứng vững, cả người đã lại bị hắn vây hãm trong lòng, tiếp tục dây dưa.
Mới vừa rồi hai người ít nhất mới chỉ ngồi sát cạnh nhau, nhưng hiện tại nàng lại trực tiếp bị hắn ôm vào trong lòng công nhiên đùa giỡn….
Trợn mắt há hốc mồm, tuyệt đối trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ trong chốc lát như vậy, toàn bộ mọi người trong đại sánh đều mở to mắt há to miệng, giống như là vừa gặp quỷ, tất cả đều nhìn chăm chú vào cùng một chỗ, cùng một người.
Người kia…. nhất định là bị quỷ ám rồi.
Lam Đồng Sinh vốn vừa bị phụ thân cứng rắn xả cho một trận nay vừa trình diện đã thấy tình hình như vậy liền nảy sinh ý tưởng bỏ chạy, xong rồi, tên kia bệnh trạng so với một năm trước nay càng nặng hơn rồi, hơn nữa hắn cũng thực khẳng định chính mình nếu đi khuyên nhủ, kết cực tất nhiên sẽ thập phần thê thảm. (Min: hắc hắc, ca đã có bài học xương máu rồi… ^^~)
“Thu Li Phong …. rốt cuộc nháo còn chưa đủ sao?”
Nhìn Tịch Tử Yên mãy liễu nhíu chặt, bộ dáng vô cùng xấu hổ, sau đó lại nhìn người nào đó vẫn như trước tươi cười đầy mặt, thậm chí càng thêm vui vẻ vô cùng là Thu Li Phong, tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt đồng tình vô hạn.
“Tử Yên cô nương, bớt giận bớt giận……” Đổi lại nếu là hắn nhất định cũng rất tức giận, muốn làm cho cô nương này bớt giận quả thực thực sự miễn cưỡng a, Lam Đồng Sinh không khỏi cười khổ trong lòng.
Không thể nhịn được nữa thì liền không nhịn nữa.
Chỉ thấy Tịch Tử Yên một chưởng đánh vào chiếc ghế cạnh chỗ Thu Li Phong ngồi, thoáng chốc vụn gỗ bay toán loạn, chiếc ghế giờ đây chỉ còn là những mảnh gỗ mục phân tán.
Thừa dịp hắn lỏng tay trong nháy mắt, nàng liền giơ chân đá, chuẩn xác không chê vào đâu được làm hắn trong tích tắc sơ ý, nhờ vậy nàng thoát hẳn khỏi vòng tay của hắn.
Tao nhã phất ống tay áo, Tịch Tửy Yên thực thanh tú chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ của mình.
Há hốc mồm, mọi người lại há hốc mồm.
Tuy rằng Ngọc Kiếm công tử thân thủ rất cao xoay người nhanh chóng vững vàng trở lại, nhưng là người sáng suốt đều có thể thấy được vị tiểu thư tao nhã thanh tú kia thân thủ cũng thập phần là cao thủ, có khả năng cùng thiếu trang chủ Bạch Vân sơn trang nổi danh giang hồ khó phân cao thấp. (Min: ây zà, võ công khó phân cao thấp, nhưng ở lĩnh vực nào đó tỷ ý còn phải cầu xin ca ý ạ^^…ôi ôi ta thật BT… _ _!)
“Yên Nhi, nàng muốn mưu sát phu quân a.”
“Phu quân?” Người nào đó vẻ mặt đang cười bắt đầu ngưng tụ màu đen.
“Cho dù bây giờ còn không phải, sang năm khẳng định là được thôi.”
“Vậy chờ sang năm nói sau.” Nàng thực nhất quyết cự tuyệt.
“Có cái gì khác sao?” Hắn rất tò mò.
Tịch Tử Yên trán hơi hơi giãn ra một chút cười, “Bởi vì một năm rất dài, không biết chừng sẽ phát sinh cái thiên tai nhân hoạ gì đó không thể dự đoán được, huống chi ngươi cũng có thể trong một năm này chết bất đắc kỳ tử mà không rõ nguyên do, cho nên kết luận sớm bây giờ là phi thường không nên.” (Min: haizzz: không chỉ võ công độc mà miệng cũng đọc ghê…)
“Thiếu trang chủ, khụ…. Hôm nay là ngày thành thân trọng đại của ta, phiền toái để cho ta chút mặt mũi a.” Lam Đồng Sinh cực lực duy trì bộ mặt không văn vẹo, nhưng là nhịn đến nghẹn cười trong lòng thật sự là rất đau khổ a.
“Đá người khác không phải ta.”
“Bị người khác đá chính là ngươi.” Nàng vân đạm phong kinh (bình thường, thanh thản) nói.
Sau một khắc tĩnh lặng ngắn ngủi chính là một mảnh ồn ào cười to.
Thành thân nguyên bản chính là sự kiện đại hỷ, bất quá, hạ khách hôm nay lại càng được dịp vui vẻ hơn.
Máu một giọt lại một giọt từ mũi kiếm chảy xuống, tâm cũng theo đó mà ngày càng biến lạnh.
Trên hành lang vẫn kín những chữ hỉ như trước, tân lang hỉ phục trên người còn nguyên, nhưng nguyên bản không khí vui mừng lại biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn lại những tiếng hàn kiếm giao nhau.
“Để nàng lại đây.”
“Nàng là tân nương của ta.” Tân lang vẻ mặt kiên nghị che trước người tân nương, tuyệt không để ý đến miệng vết thương đang đỏ máu ồ ồ trên vai trái của mình.
“Nàng là nữ nhân ta muốn.”
Hàn quang bảo kiếm chậm rãi giơ lên.
“Vậy ngươi có phải là nam nhân nàng muốn hay không?”
Xen lẫn với tiếng đao kiếm giao nhau truyền đến một thanh âm nữ nhân thật trong trẻo, Tịch Tử Yên chậm rãi từ sau đám người bước ra.
Nam tử áo tím ánh mặt lại dừng trên người mỹ nam tử mặc áo trắng đứng bên cạnh nàng, “Thu Li Phong.”
“Sở Vân Phi.”
“Thiên ma giáo cùng Bạch Vân sơn trang từ trước đến này luôn là nước giếng không phạm nước sông.”
“Lam Đồng Sinh là hảo hữu chí giao của ta.”
“Nữ nhân này ta nhất định phải mang đi.” Sở Vân Phi vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nói.
Thu Li Phong sắc mặt trầm xuống,“Vậy phải xem Sở giáo chủ có năng lực này hay không.”
“Như vậy Thiên mà giáo ta hôm nay cũng chỉ có thể hảo hảo lấy huyết tẩy tiêu cục Dương oai này.”
“Ngươi không thể đại diện cho Thiên ma giáo.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy đó là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ dị thường, nàng là một nữ nhân có chức vụ trung quyền cực cao trong Thiên ma giáo – tả hộ pháp Liễu Hiệp.
“Có lệnh bài của giáo chủ ở đây, người của Thiên ma giáo còn không mau mau dừng tay.”
Chúng sinh của Thiên ma giáo tất cả đều nhìn thấy trên tay Liễu Hiệp là một thanh kiếm hồng ngọc đỏ như máu tượng trưng cho quyền lực và sức mạnh của Thiên ma giáo, rồi sau đó nhìn lại nhìn về phía Sở Vân Phi với vẻ mặt hồ nghi, rốt cục chậm rãi ngừng tay, đứng sang một bên.
Nguyên bản chiến trường đang rất kịch liệt nay nhất thời an tĩnh lại, hình thành hàng rào giữa hai phái rõ ràng.
“Thiên ma huyết lệnh?” Sở Vân Phi mặt trầm như nước.
“Đúng vậy, tượng trưng cho quyền lực của giáo chủ.”
“Lão gia kia cư nhiên có thể nói?”
“Trời xanh phù hộ giáo chủ, toàn bộ âm mưu của ngươi đã bại lộ rồi.” Liễu Hiệp oán hận nói.
“Thì tính sao, lão gia này ngoài tức giận còn có thể làm được cái gì nữa?!”
Mọi người đều kinh ngạc, nguyên lại bên trong Thiên ma giáo thế nhưng lại xảy ra tranh chấp? Khó trách một năm gần đây tác phong làm việc của ma giáo rất bất đồng, thỉnh thoảng lại cùng giang hồ bạch đạo nảy sinh xung đột kịch liệt.
“Giáo chủ hiện giờ không để dạy dỗ ngươi, nhưng Thiếu giáo chủ đương nhiên có thể.”
“Thiếu giáo chủ?” Sở Vân Phi cuồng tiếu (cười điên cuồng),“Thiên ma giáo chúng ta từ khi nào thì có Thiếu giáo chủ vậy?”
Liễu Hiệp cũng cười ,“Là đệ tử thân truyền của giáo chủ.”
Thu Li Phong nhịn không được liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh mình một cái, chỉ thấy Tịch Tử Yên vẫn tò mò nghe hai người kia đối thoại như trước.
“Lão gia hỏa kia còn có đệ tử sao? Hắn không phải nói muốn đem một thân sở học mang vào quan tài sao?” Sở Vân Phi cười nhạt.
“Đáng tiếc giáo chủ quả thật là có đệ tử.” Nàng thay hắn mà thở dài.
“Thiếu giáo chủ, xin hãy tiếp nhận.” Vừa dứt lời, Liễu Hiệp đem viên hồng ngọc trong tay bay về phía một người.
“A!” Tịch Tử Yên theo bản năng thân thủ tiếp được vật bay tới, trên mặt hiện lên biểu tình một mảnh mờ mịt.
“Thuộc hạ Liễu Hiệp tả hộ pháp Thiên ma giáo, tham kiến Thiếu giáo chủ.”
Trước mặt đông nghìn nghịt người cùng Liễu Hiệp quỳ xuống, Tịch Tử Yên ánh mắt mê võng, một lúc lâu sau mới lắp lắp nói, “Liễu cô nương, ngươi….. ngươi nhận sai người đi.”
Liễu Hiệp cũng không ngẩng đầu lên nói:“Tiểu cô nương cầu phúc với trăng như vậy không bằng dựa vào chính mình.”
“Làm cái gì?”
“Dựa vào chính mình hoàn thành nguyện vọng vừa mới cầu a.”
“Ngươi người này thật là kỳ quái nga, chuyện ta cầu nguyện với trăng gì thì liên quan gì đến ngươi?
“Khó được lão nhân gia ta đây nhìn tiểu nha đầu ngươi vừa mắt, ngươi lại còn nói ta kì quái?”
“Ngươi vốn vừa nhìn đã thấy kì quái a, trời đã tối đen như vậy rồi còn che mặt. Hay ngươi bộ dáng thật xấu, sợ doạ đến ta sao? Yên tâm đi, ta thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ rồi, kù thật đối với xấu nhân lại có vẻ có thiện cảm hơn.”
(Chú thích: cả cái đoạn nghiêng kia là Liễu Hiệp nói đấy nhé… là nhắc lại đoạn đối thoại của 2 thầy trò Yên tỷ khi xưa…hehe)
Tịch Tử Yên nghe Liễu Hiệp gắn từng tiếng chậm rãi thì biểu tình trên mặt vô cùng biến hoá, đến cuối cùng chỉ có thể kinh ngạc cho miệng, “Sư phụ….” Đây chính là đoạn đối thoại của nàng cùng sư phụ vào đêm bái sư năm đó a.
Thu Li Phong cười cười liếc mắt nhìn nàng một cái, “Đây thực giống những lời mà nàng sẽ nói.” Nguyên lai cá tính của nàng từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi, chỉ sợ năm đó Mạc Vô Ngần cũng đã bị cá tính này của nàng đả bại không ít lần.
“Thỉnh Thiếu giáo chủ vì Thiên ma giáo thanh lý môn hộ.”
Đây rốt cục trở thành cái cục diện gì a? Tịch Tử Yên đau đầu nhìn một đám người quỳ trước mặt mình. Cuộc sống đang êm đẹp như vậy sao lại có thể bị cuốn vào ân oán giang hồ?
“Ngươi cư nhiên là đồ đệ của lão gia hỏa kia?” Sở Vân Phi ánh mắt thực âm độc, sắc mặt oán hận pha trọng.
“Ta cũng cho tới hôm nay mới biết được sư phụ ta cư nhiên thân thế lớn như vậy a, thực ngượng ngùng.” Nàng rất lễ phép tỏ vẻ xin lỗi.
Ý cười trên môi Thu Li Phong càng tăng.
“Cái kia, Liễu cô nương a, ngươi cũng không thể không biết ý ta?” Nàng chần chờ rồi bắt đầu khuyên bảo, “Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới bị cuốn vào thế giới của người giang hồ các ngươi.”
Liễu Hiệp khóe miệng hơi hơi run rẩy. Nàng càng thêm khẳng định giáo chủ sở dĩ chỉ nhận Tịch Tử Yên làm đệ tử, chính là bởi vì hai người bọn họ ở phương diện này thật sự là giống nhau đến cực điểm.
“Yên Nhi, nàng đã sớm là ngưởi ở trong này, không thể thoát được đâu.”
“Là ngươi, chính là ngươi!” Vẻ mặt nàng bỗng nhiên là một bộ bừng tỉnh đại ngộ, ngón tay phát run chỉ vào người nào đó,“Đây là nguyên nhân ngươi cứng rắn kéo ta tới tham gia hôn lễ, đúng hay không?”
Người nào đó cười vẫn vô cùng nhẹ nhàng vô tội như trước, nhưng trong mắt hiện lên một tia giả dối cùng tuyệt đối không buông tha cho nàng.
“Hại ta như vậy rốt cuộc ngươi có thể được lợi gì?” Nàng cắn răng dậm chân.
“Nga, nàng làm cho ta tìm một năm.” Lời nói vô cùng nhẹ nhàng kèm thêm một nụ cười đạm.
Nàng trừng to mắt khó có thể tin được, chỉ bởi vì nàng để cho hắn tìm một năm, hắn liền thiết kế cho nàng rơi vào trong vũng bùn sâu như vậy, nam nhân này rốt cuộc là có một chút chút phong độ nào không?
“Ngươi không giúp ta sao?” Nàng ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.
“Đây vốn là việc riêng trong nhà của Thiên ma giáo.” Hắn vẻ mặt lực bất tòng tâm.
Giang hồ có quy củ của giang hồ, mặc cho ai cũng không có thể phá hư.
“Ta rõ ràng không phải người của Thiên ma giáo a.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi đã là đồ đệ của lão gia hoẠkia, như vậy liền chịu chết đi.” Sở Vân Phi không kiên nhẫn nhăn mày, kiếm trong tay cũng chuẩn bị sẵn sàng, tuỳ thời có thể ra tay.
“Ta cái gì cũng chưa làm đã chịu chết, đây là cái Thiên Lý gì?” Nàng chính là trẻ người non dạ bái sai lầm rồi sư phụ mà thôi!
“Cản đường ta đều phải chết.”
“Uy uy, ta chưa nói muốn cùng ngươi đánh a……”
Tiếp theo đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng một vị tiểu thư khuê các bị một kiếm khách giang hồ đuổi theo chạy loạn cả tiêu cục, trường hợp này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại cũng không đến mức làm cho người ta quá lo lắng.
“Ngươi thật sự không lo lắng?” Ôm vết thương đã được băng bó tốt, Lam Đồng Sinh tiến đến bên người bạn tốt hỏi.
Người nào đó thản nhiên nhìn thoáng qua bóng hình xinh đẹp kia, Thu Li Phong chậm rãi bưng chén trà, “Nàng chỉ là không có thói quen đối mặt với đao kiếm thôi.”
Sao cơ? Chẳng nhẽ hắn đem trường hợp trước mặt coi như dạy học kiếm thuật ư?
“Ngươi bức nàng quen với đao kiếm?”
“Người giang hồ tất nhiên phải quen như vậy không phải sao?” Hắn đạm cười.
“Nàng sẽ hận của ngươi.”
“Nhưng nàng càng an toàn hơn.”
“A…..”
Một thân ảnh chạy vội đến trước mặt mọi người, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tất cả đều ngây ngẩn cả người….
Thiên ma huyết lệnh giờ đang cắm trên ngực Sở Vân Phi, máu ồ ồ chảy ra nhuộm đỏ cả chuôi kiếm, khiến nó thoạt nhìn mang theo một chút ánh sáng kì dị, mà hắn nửa người đang tựa vào dưới tàng cây, trên mặt biểu tình lộ vẻ khó có thể tin được, hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên người.
Thân ảnh manh khảnh giống như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể bẻ gãy, nam nhân trọng thương ngã xuống đất, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tay phai đặt trên ngực, tay trái buông xuống, vẻ mặt có chút giật mình nhìn lại.
Tiếng kêu của nàng tương đương thảm thiết, làm cho mọi người đều nghĩ là nàng xảy ra bất trắc gì, nhưng lại nhìn thấy tính hình trước mặt là hoàn toàn ngược lại, là Sở Vân Phi thảm đến không thể thảm hơn.
Thu Li Phong sắc mặt xanh mét giở tấm áo choàng màu hồng đang che khuất cánh tay trái của nàng lên, thật là một cảnh tượng nhìn thấy ghê người, vết thương sâu do bị kiếm đâm phút chốc ánh vào mắt hắn, thâm tâm hắn nháy mắt trống rỗng đến khó chịu.
“Ta giết người?” Trong con ngươi sâu thẳm của nàng biểu lộ thật mờ mịt cùng sự hãi.
Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt đến trong suốt, trong lòng hắn đột lên đang lên sự tự trách thật sâu, “Hắn không chết.”
Nhưng chỉ cần rút thanh kiếm kia ra, hắn chết hẳn là điều không còn gì phải nghi ngờ.
“Vậy là tốt rồi……” Cổ họng vừa phát ra thanh âm an tâm một chút, một ngụm máu tươi liền phun ra, Tịch Tử Yên chậm rãi ngã vào trong lòng hắn.
“Yên Nhi……..” Tuấn nhan thảm biến, hắn luôn nghĩ rằng nàng sẽ không có việc gì, hắn đã thử qua thân thủ của nàng, trừ bỏ khiếm khuyết kinh nghiệm đối địch, chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung võ công của nàng, nhưng là làm sao có thể…..
“Ta đã trúng một chưởng của hắn…… Không có việc gì……”
“Nuốt vào.” Nhìn hắn đưa tới bên miệng mình một viên thuốc màu tuyết trắng, nàng há miệng nuốt vào.
Thu Li Phong vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc không tốt nhìn về phía nữ tử đang đứng ở phia xa xa,“Liễu hộ pháp, Yên Nhi đã giúp các ngươi thanh lí môn hộ, mang người này đi thôi.”
Liễu Hiệp ngầm hiểu, vẫy tay sai người đem Sở Vân Phi mang đi.
“Thiếu giáo chủ, giáo chủ rất nhớ người, nếu có chút nhàn hạ không ngại đi thăm lão nhân gia hắn.”
“Ta tận lực.” Tịch Tử Yên cười đến thực hư.
“Thuộc hạ cáo lui.”
“Nga.” Tốt nhất vĩnh viễn không cần gặp lại, nàng trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Chiến trường được thanh tẩy sạch sẽ, hôn lễ sắp sửa được tiếp tục, bởi vì một câu nói của Tịch Tử Yên……
“Nếu không xem xong toàn bộ hôn lễ, ta bị thương như vậy không phải là uổng phí sao?”
Cho nên hiện tại hôn lễ bị gián đoạn nay được tiếp tục, nhưng như một màn huyết vũ tinh phong vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
“Tân nương tử rất đẹp sao?” Ngồi xuống xong Tịch Tử Yên rất ngạc nhiên hỏi người đang ngồi bên cạnh nàng cắn hạt dưa.
“Rất đẹp.”
“Đẹp chừng nào?”
Thu Li Phong hơi hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cấp cho nàng một cái tiểu chuẩn để cân nhắc,“So với cửu tỷ của nàng kém hơn một chút.”
“Vậy thì thật là một mỹ nhân khó gặp, khó trách Sở Vân Phi muốn tới cướp tân nương.” Nàng gật đầu tự lý giải.
“Vết thương thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Áp lực ở ngực vẫn đau đớn như trước, nhưng là đã có thể chịu được.
“Ta nghĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Mạc Vô Ngần sẽ không lôi nàng vào chuyện này.” Hắn thân thủ không tha xoa xoa hai má của nàng.
“Ta biết a.”
“Nga?”
“Năm đó khi sư phụ thu ta làm đồ đệ đã nói qua, danh phận thầy trò chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi.”
“Bất quá con đường võ công của nàng cùng Mạc Vô Ngần vẫn là khác nhau rất lớn.” Đây là điều hắn cực hoang mang.
“Bởi vì ta trừ bỏ công phu điểm huyệt, tất cả những cái khác đều là tự mình tham nghiên (nghiên cứu) a.” Tịch Tử Yên đương nhiên nói.
Hắn giật mình, chậm rãi đem ánh mắt dừng ở trên mặt nàng,“Tự mình tham nghiên?”
Nàng mang theo vài phần hoang mang sau đó vặn vẹo đầu, “Ân, bởi vì sư phụ là nam nhân, mà công phu ta tu luyện là bí kíp bổn môn đã thất truyền hơn ba trăm năm, đây là bí kíp võ công tu luyện của nữ đệ tử.”
“Như vậy a.” Hắn có chút hiểu.
“Cho nên sư phụ trừ bỏ chỉ dạy cho ta một ít khẩu quyết chiêu thức tất yếu cùng với truyền thụ công phu điểm huyệt. Còn tất cả còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.” Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật nàng hoàn toàn có thể không cẩn thay sư báo ân, rõ ràng nàng chính mình tự học thành tài nha.
“Nàng đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Tâm tình có chút uể oải, nàng vì sao muộn như vậy rồi mới suy nghĩ cẩn thận a.
“Không có gì tại sao thoạt nhìn buồn bực như vậy?” Hắn thân thủ lại xoa bóp hai má non mềm đáng yêu của nàng.
Nàng thân thủ xoá sạch hai tay xấu xa của hắn, “Chở hỉ yến(tiệc cưới) chấm dứt là có thể dời đi rồi sao?”
“Ở lâu hơn mấy ngày cũng không sao.”
“Ta muốn trở về bồi ngoại công.” Nàng nhu nhu mắt, có chút mệt mỏi.
“Vậy còn ta?”
“Hừ.”
“Đang tức giận?”
“Ngươi hại ta bị thương.” Nàng không phải chỉ trích, chính là ăn ngay nói thật.
“Thực xin lỗi.” Hắn thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, đáy mắt buông xuống, xẹt qua một tia hối hận thật sâu.
“Đau.” Nàng đau đến mặt nhăn thành một đoàn, phản xạ tính đẩy hắn ra.
Nhìn nàng ôm cánh tay trái bị thương, cảm xúc ảo não trong lòng Thu Li Phong càng tăng lên, chuyện này chỉ có thể tính là hắn tự làm tự chịu đi.
“Rất đau?”
Nàng gật đầu, chậm rãi ngồi dựa vào đầu giường,“Ta từ nhỏ đã cực sợ đau.” (Min: híc, mụi cũng sợ a…, Phong ca: ai thèm quan tâm đến ngươi, ta hỏi Yên Nhi của ta a… Min: *tủi thân* *lủi thủi quay đi* *âm thầm thề* ta nhứt định phải tìm được soái ca của ta aaa…)
Hắn trầm mặc nhìn nàng, nàng thuở nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa từng chịu đối đãi không tốt, Sở Vân Phi kia một kiếm đâm đến tận xương, khó trách nàng hội đau đến trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Muốn ta đi ra ngoài sao?” Hắn đoán nàng là muốn đuổi hắn đi ra ngoài .
“Ân.” Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe được đáp án của nàng chứng thật phỏng đoán trong lòng hắn, tâm hắn thoáng trầm xuống, hắn trong lúc vô ý đã không thương nàng sao?
Mãi cho đến cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nàng mới chậm rãi nâng mặt lên, sắc mặt vẫn quá mức tái nhợt như trước.
“Nương, Yên Nhi đau quá a……”
Câu nói thực nhỏ của nàng làm cho Thu Li Phong đang đứng bên ngoài nghe lọt vào tai, đập vào trong lòng. Hắn thề, sẽ không bao giờ để cho nàng bị thương nữa, tuyệt không bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.