Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 5:




Vầng trăng ra núi Thiên Sơn
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi
Gió đâu muôn dặm chạy dài
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn
Bạch Đăng quan Hán đóng đồn
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt hồ
Từ xưa bao kẻ chinh phu
Đã ra đất chiến về ru mấy người?
Buồn trông cảnh sắc bên trời
Giục lòng khách thú nhớ nơi quê nhà
Lầu cao đêm vắng ai mà
Đêm nay than thở ắt là chưa nguôi.
< Lý Bạch–Quan San Nguyệt >
Còn tưởng phải tới hồ Tam Đường để trợ trận (trợ giúp đánh trận), không nghĩ tới mới đi được nửa đường liền đã tới chiến trường, chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người. Bởi vì trước đó A Bộ Na vẫn còn rất ý khoe khoang rằng từ Minh Sa Sơn trở về Ô Bùi La liền đặc biệt đi mời hai người Trung Nguyên nghe nói là cao thủ võ lâm nổi danh đến Tây Vực trợ giúp, cũng đã bái họ làm sư phụ.
“… hai vị kia vừa cao lớn, lại khôi ngô, tựa như cao nhân, đùa giỡn khởi đao thôi đã có thể hô mưa gọi gió, uy phong lẫm lẫm. Lần này có hai vị ấy cùng ra trận, chỉ cần hai người họ ước chừng cũng có thể hạ hơn vài trăm người nga. Cho nên, các người đứng nhìn là tốt rồi, chỉ cần đánh một trận Úy Ngột tộc chúng ta không thể không chiến thắng. Vị Mặc công tử này, ngươi cẩn thận đừng để thành mềm nhũn hết cả đầu gối, chúng ta không cần ngươi đi cản…”
Lời nói còn đang văng văng bên tai, ở phương xa đã nghe truyền đến một trận tiếng la hét. Sáu người đồng thời ngạc nhiên, rồi ngẩn mặt nhìn nhau.
Không thể nào? Đã đánh tới đây rồi sao?
Lập tức, không cùng hẹn sáu con ngựa đồng thời bay nhanh hướng tiếng la hét kia mà đi. Chỉ chốc lát sau, lướt qua một gò cỏ, địa ngục chém giết đã xuất hiện rõ ràng trước mắt, cảnh tượng vô cùng bi tráng kịch liệt, huyết nhục bay tứ tung vô cùng tàn khốc, cả hai bên người chết chất đống, Tử Nãi Dạ nhìn thấy liền hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, Mặc Kính Trúc nhanh tay đỡ được nàng, đồng thời bình tĩnh nhanh chóng quan sát tình hình chiến đấu.
“Không… Không phải đâu?” A Bộ Na trợn mắt há hốc mồm, rên lên thảm thiết: “Chúng ta… thua sao? Nhưng là… hai vị sư phụ kia đâu? Bọn họ không ra chiến trường sao?”
Thẩm Quân Đào đột nhiên chỉ chỉ: “Ở đàng kia!” Hắn thực ‘hảo tâm’ mà chỉ cho nàng nha.
“A!” A Bộ Na lại cứng họng trừng mắt nhìn sư phụ ‘vĩ đại’ bị vây đánh không thể cựa quậy, còn nói hạ được vài trăm người, xem ra ba người thôi đã thật sự miễn cưỡng: “Bọn họ như thế nào như vậy… như vậy…”
“Như vậy vô dụng?” Thẩm Quân Đào lại ‘hảo ý’ thay nàng nói cho hết câu.
Không muốn đếm xỉa tới sự trào phúng của hắn, A Bộ Na liền dáo dác tìm kiếm người nàng quan tâm nhất: “Vương huynh đâu?”
“Thế nào! Khô phải ở đàng kia sao?” Thẩm Quân Đào vẫn rất ‘hảo ý’ mà chỉ điểm cho nàng: “Không sai biệt lắm, nếu mau xong đời hẳn đã không phải là vương huynh ngươi nha!”
Thẩm Quân Đào vừa mới dứt lời, Mặc Kính Trúc bỗng dưng trầm giọng hạ lệnh: “Quân Đào, bảo hộ Đại phu nhân!” dứt lời, người đã phi thân tựa như một con hải âu hướng chiến trường mà đi.
“Di? Hắn phi sao?” A Bộ Na nhất thời kinh ngạc không thôi, ánh mắt cũng choáng váng.
“Đâu chỉ có phi” Thẩm Quân Đào nhẹ nhàng tiếp cận Tử Nãi Dạ để bảo hộ nàng: “Đại gia chúng ta còn có thể biến ảo thuật nha!”
Thật là ảo thuật mà, chỉ thấy kim quang chợt lóe, mười mấy binh lính Ngoã Lạt vây quanh bên người Ô Bùi La liền đổ thành một đống; Thanh Long một đường bay lên, mấy chục binh lính Ngoã Lạt cùng kêu lên thảm thiết, thân hình mạnh mẽ bay qua bay lại như nước chảy mây trôi những binh lính Ngoã Lạt quanh đó đều ngã xuống đất tựa như bị gió thổi cỏ rạp.
Kêu sợ hãi, kêu thảm thiết, Mặc Kính Trúc vẫn tựa như đang ở chỗ không người cứ vậy mà xông thẳng hướng chủ tướng đối phương. Chợt thấy chủ tướng đối phương hình như có ý đào thoát, Mặc Kính Trúc lập tức điểm nhẹ mũi chân, thân hình gầy yếu (tả nam nhi nên dùng từ này hợp hơn là ‘mỏng manh’ chứ nhỉ aiz…) nhất thời phóng lên cao, giữa không trung một con Thanh Long hiện ra hướng chủ tướng đối phương mà cuốn lấy.
Trong khoảng khắc, trận đánh này liền đã xong. Chủ tướng đã bị bắt giữ, còn đánh cái gì nha? Huống chi, chủ tướng lại là nhi tử mà Ngoã Lạt vương tối sủng ái, không đầu hàng chả nhẽ có thể mặc hắn bị giết sao? Nhưng là, trận này chấm dứt như vậy thật đúng là uất ức, vừa chớp mắt thấy chính là thắng, như thế nào chớp cái nữa liền đã thua đây?
Thật sự là mạc danh kỳ diệu!
Mặc Kính Trúc vừa về tới bên người Tử Nãi Dạ, nàng liền lập tức cuốn lấy cánh tay hắn, má lúm đồng tiền tươi cười tràn đầy sùng bái, tán thưởng: “Phu quân, chàng thật là lợi hại nha!”
Mặc Kính Trúc cũng không ra vẻ đắc ý, chỉ là thản nhiên mỉm cười: “Ta nói rồi sẽ không để cho nghĩa phụ nàng chịu thiệt.”
Trán mãnh liệt điểm xuống: “Thiếp tin tưởng chàng!” Tử Nãi Dạ không chút nghi ngờ nói.
Về phần A Bộ Na lúc này trong lòng như có tiếng sét, sự khinh thị ban đầu đã sớm bay đến Thiên Sơn nghỉ mát rồi. Xem bộ dạng của nàng dường như hận không thể cũng được cuốn lấy cánh tay còn lại của Mặc Kính Trúc vậy
Mà Ô Bùi La theo sau tới trong lòng cũng tràn đầy uất ức cùng xấu hổ, hắn bái sư nguyên là muốn một ngày nào đó có thể nhục nhã Mặc Kính Trúc một phen, không nghĩ tới lại trái lại còn phải để Mặc Kính Trúc cứu, thật không biết là nên khóc lớn một hồi, hay là nên tự giễu cười một cái?
“Vương huynh, hai vị sư phụ kia đâu?” Tuy nói với Ô Bùi La nhưng ánh mắt A Bộ Na lại vẫn như cũ nhìn thẳng Mặc Kính Ttrúc.
“Đi rồi.” Ô Bùi La cười khổ, “Bọn họ nói…” Hắn cũng nhìn chăm chú vào Mặc Kính Trúc: “Nếu bọn họ không nhận lầm thanh kiếm của ngươi, như vậy ngươi chính là một trong thất đại cao thủ của võ lâm Trung Nguyên, Ngọc diện Thanh Long, bọn họ căn bản ngay cả đến gần ngươi cũng không làm được, ở lại cũng là mất mặt, cho nên đã bỏ đi.”
“Không sao cả cái gì mà cao thủ với không cao thủ” Mặc Kính Trúc vẫn như cũ thản nhiên nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm, chỉ là ta so với bọn hắn gọn gàng hơn một chút mà thôi.”
Ô Bùi La liếc thật sâu hắn một cái: “Hiện tại ta thật sự tin tưởng ngươi có thể hảo hảo bảo hộ Tử Nãi muội rồi.”
“Hơn nữa, ta cũng muốn giúp các ngươi đánh thắng trận này!” Mặc Kính Trúc trịnh trọng nói.
Ngẩn người “Không phải đã đánh thắng rồi sao?” Ô Bùi La kinh ngạc hỏi.
Mặc Kính Trúc hơi lắc đầu: “Không, không phải như vậy liền đã xong, bọn họ còn có thể tăng phái binh mã đến!”
“Nhưng là…” Ô Bùi La liếc mắt nhìn Mã Cáp Tha đang bị trói một cái: “Ngoã Lạt vương mặc kệ con của hắn sao?”
Ngoã Lạt vương cũng không chỉ có một người con trai.”
“Đây chính là người con hắn tối sủng ái nha!”
“Sủng ái so với dã tâm mở rộng lãnh thổ của Ngoã Lạt vương thì không thể sánh được.”
Ô Bùi La ánh mắt đã nổi lên lo lắng: “Ngươi xác định sao?”
“Ta xác định!” Mặc Kính Trúc khẳng định: “Bởi vì Ngoã Lạt vương đang dần dần hướng Mạc Nam tập hợp binh sỹ, điều này có thể thấy được ý đồ của hắn. Ta nghĩ, bọn họ có lẽ chỉ tính toán trước chiếm lĩnh phía bắc Thiên Sơn, làm căn cứ để xâm lược phía nam Thiên Sơn, cho nên chỉ phái mấy ngàn binh mã lại đây, lại không dự đoán được giữa trận lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim ta đây. Nhưng là nếu Ngoã Lạt vương đã muốn xuất binh, sẽ không thể có thể bởi vì một trận chiến bại liền dễ dàng buông tha cho, cho nên nhất định sẽ tăng phái càng nhiều nhân mã lại đây, đây là có thể xác định.”
“Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Ô Bùi La thực tự nhiên hỏi thẳng quan điểm: “Cũng thỉnh phụ vương tăng phái viện binh lại đây sao?”
Mặc Kính Trúc hơi suy nghĩ một chút: “Không, trước mắt như vậy là đủ rồi, nhưng chúng ta cần phải lùi lại khỏi vùng này đến đại thảo nguyên phía sau kia.”
“Cái gì? lùi lại?” Ô Bùi La kinh hô: “Nhưng chúng ta vừa bị lui đến chỗ này rồi mà?”
“Đúng vậy, cần tiếp tục lùi lại.” Mặc Kính Trúc bình tĩnh nói: “Ở chỗ này địa thế đối với chúng ta vô cùng bất lợi, nếu binh mã Ngoã Lạt so với chúng ta nhiều hơn, thực dễ dàng sẽ bị bọn họ bao vây; nhưng nếu là đại thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng, đằng sau còn có Thiên Sơn để dựa vào, thì chỉ cần chúng ta dàn trận thoả đáng, binh mã bọn họ có nhiều thêm cũng không vây được chúng ta, cho dù pháo oanh cũng không dễ dàng bị đánh trúng, đó mới là nơi thích hợp để đóng quân. Chỉ cần chúng ta tử thủ trụ tại đại thảo nguyên, chờ đến thời cơ thích hợp, tùy thời có thể đem bọn họ chạy về miếu Lão Gia (biên giới Úy Ngột cùng Ngoã Lạt).”
“Đóng quân?” Ô Bùi La mặt đầy hồ nghi: “Vì cái gì phải đóng quân?”
“Bởi vì thời điểm này trở đi bọn họ nhất định sẽ còn phái binh hai ba lần, thậm chí không chỉ là binh mã lại đây, cho nên, chúng ta chỉ có thể đóng quân, sau đó chờ đợi.”
“Chờ đợi cái gì?”
Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào liếc nhau, cười đầy thâm ý.
“Chờ đợi trợ giúp của ta đến.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tiếng thét chói tai tựa như đang giết gà (khó hiểu, dân mình thì phải dùng là giết lợn), kinh hãi tới mức vừa cởi ra ngoại sam (áo ngoài), đang định đổi nhất kiện áo dài (một bộ quần áo mới) Mặc Kính Trúc nghe thấy liền lảo đảo từng bước lao ra ngoài lều, Tử Nãi Dạ vẻ hoảng sợ một hơi liền bổ nhào vào lòng hắn, đột nhiên bị vồ lấy khiến cho hắn thối lui vài bước, mà Ô Bùi La ở phía sau chỉ biết ngây ra như phỗng, một bàn tay của hắn vẫn còn đặt ở giữa không trung chưa kịp thu về.
Mặc Kính Trúc vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt vẫn chôn ở trong lòng Mặc Kính Trúc, Tử Nãi Dạ chỉ dám lắp bắp: “Có… có người…”
Mặc Kính Trúc dở khóc dở cười thở dài: “Là Ô Bùi La vương tử nha!”
Dừng dừng, Tử Nãi Dạ mới lúc này mới ngẩng kiều nhan kinh ngạc: “Ai cơ? Là vương huynh sao?” Lập tức nghiêng đầu đi: “Ai nha! Thật là vương huynh nha!”
Mặc Kính Trúc tái thán: “Đúng vậy! Là vương huynh của nàng, xem nàng đã làm huynh ấy sợ thế nào kìa.” Hắn nói xong, thay nàng đem gỡ một bên cái khăn che mặt ra.
Cái miệng nhỏ nhắn cong lên: “Là huynh ấy dọa đến người ta trước nha!” Tử Nãi Dạ không thuận theo gắt giọng: “Người ta sớm đã nói với hắn, hơn nữa nói qua không chỉ một lần, tận lực không nên đụng vào thiếp nha! Nếu thật muốn đụng, phải cảnh cáo thiếp một tiếng trước
“Cảnh cáo?” Mặc Kính Trúc không biết nên khóc hay cười: “Ta thì sao? Vì cái gì ta sẽ không phải vậy?”
“Người ta sớm nói qua không sợ chàng mà!”
“Ta ở phía sau, nàng liền không biết là ta nha!”
“Biết!” Tử Nãi Dạ đắc ý mở miệng cười: “Chỉ cần là chàng, thiếp đều cảm nhận được, sự ôn nhu của chàng từ lâu đã in sâu trong lòng thiếp, để cho thiếp biết chính là chàng, thật đấy!”
Ôn nhu? Hắn thực ôn nhu sao?
n! Có lẽ là bởi vì nàng rất dễ dàng bị sợ hãi, cho nên hắn luôn bất tri bất giác làm cho chính mình ôn hòa một chút, để tránh dọa đến nàng.
“Ta tin, ta tin!” Mặc Kính Trúc xem Ô Bùi La mà liếc mắt một cái, thực cảm thấy có điểm đồng tình với hắn: “Được rồi! vậy nàng hiện tại nên cùng với vương huynh nói lời xin lỗi đi! nàng thật sự dọa hắn nha.”
“Nga!”
Bất quá một đầu đằng kia, ‘Hảo ý’ của Thẩm Quân Đào đã muốn lên tiếng do ‘lương tâm đề nghị’ rồi.
“… Xem ta nè, ta luôn giữ một khoảng cách hết sức an toàn, cách mười bước sẽ dừng lại, trước thét to một chút với công chúa, mời nàng biết ta là người không phải quỷ, sau mới chầm chậm tiếp cận nàng. Nhớ rõ a! Trên mặt nhất định phải treo đầy nụ cười sáng lạn, tỏ vẻ chúng ta bên này một chút ác ý cũng không có.”
“Sau đó, ở cách xa nhau ba bước liền dừng lại, nhìn xem công chúa có hay không hiện tượng muốn hét lên. Nếu là không có, ngươi còn có thể tiến thêm một bước, nếu là có, ngươi tốt nhất nhanh chóng thối lui lại. Quan trọng nhất là, ngươi tuyệt đối không thể đụng công chúa, nếu không cẩn thận đụng phải, phiền toái ngươi lập tức chém cái tay kia, miễn cho nó về sau tái phạm…”
“Ngươi ở đây bậy bạ những thứ gì vậy?” Rất xa, Mặc Kính Trúc đã nghe thấy Thẩm Quân Đào ở bên kia tà thuyết mê hoặc người khác: “Ngươi có phải rất nhàn hay không? Việc phải l đến đâu rồi?”
“Sớm đã làm tốt! Đại gia, Nhị gia nhàn rỗi không có chuyện gì ở nhà phủng oa nhi (Chăm con), Tứ cô gia cũng xong xuôi án quay về kinh, Tả Lâm cùng Hữu Bảo sẽ sớm đến!” Thẩm Quân Đào như trước tràn đầy tươi cười.
“Toái miệng!” Mặc Kính Trúc cười mắng.”Vậy là ba sao?”
“Vâng, là ba, Đại gia.” Thẩm Quân Đào tươi cười phút chốc chuyển sang trạng thái nịnh nọt: “Như vậy, Đại gia, thuộc hạ có thể hay không lên Thiên Sơn đi thải mấy khỏa tuyết liên?”
Mặc Kính Trúc lắc đầu thở dài: “Đi đi! Bất quá nhiều lắm nửa ngày.”
Thẩm Quân Đào nghe vậy, không khỏi vui mừng quá đỗi. Đã biết Đại gia dễ nói chuyện mà: “Đủ, đại gia, thuộc hạ nguyện lấy nhiều vài cái đến cho công chúa dưỡng lá gan.” Lời dứt, người đã lộn một vòng, chỉ vài cái lên xuống, hắn đã biến mất trước mắt mọi người.
Cách đó không xa, A Bộ Na đang đi tới cũng há miệng kinh ngạc không thôi: “Như thế nào hắn cũng phi?”
Mặc Kính Trúc nhìn nội sam (ta coi nó là áo trong, chắc áo này không được mặc ra ngoài đường ^^) lập tức cúi đầu ở bên tai Tử Nãi Dạ nói nhỏ, “Ta đi vào mặc thêm ngoại bào, lập tức sẽ đi ra.”
Tử Nãi Dạ vuốt cằm, nhìn hắn tiến vào lều rồi mới chuyển hướng Ô Bùi La giải thích.
“Vương huynh, thực xin lỗi a! Vừa mới ta không phải cố ý dọa huynh đâu, ta là bị ngươi dọa đến, cho nên mới kêu lớn tiếng như vậy.”
Ô Bùi La cười khổ: “Không sao, là ta không tốt, hơn nữa ta cũng đã muốn quen” Kỳ thật, hắn là thấy Tử Nãi Dạ tựa hồ không sợ Mặc Kính Trúc, cho nên cố ý thử xem hắn có phải hay không cũng có thể có ‘đặc thù đãi ngộ’ kia, kết quả lại làm cho chính mình trở thành khó coi.
A Bộ Na vừa tới trước liếc nhìn vào lều một cái mới hướng Ô Bùi La nói: “Vương huynh, Mã Cáp Tha vương tử ở bên kia lại đang kêu gào, huynh đi ứng phó một chút đi! Nếu để muội đi, khẳng định sẽ không nhị được mà đánh cho hắn một trận mất!”
Ngay tại lúc Ô Bùi La rời đi, Mặc Kính Trúc cũng đi ra.
“Di? Ô Bùi La vương tử muốn đi nơi đâu?”
“Huynh ấy đi xem Mã Cáp Tha vương tử một chút.” Trả lời là Tử Nãi Dạ.
“Như vậy… n!” Mặc Kính Trúc đột nhiên dắt Tử Nãi Dạ đi theo sau Ô Bùi La: “Chúng ta đây cũng cùng đi xem.”
“Nhìn hắn làm gì nha?” người kháng nghị chính là theo ở một bên A Bộ Na: “Hắn không phải mắng chính là rống, có cái gì tốt xem?”
“Thám thính tin tức.” Mặc Kính Trúc thản nhiên trả lời.
A Bộ Na còn muốn kháng nghị, Tử Nãi Dạ lại hỏi trước.
“Đoá Hoa Khảm đâu? Thương thế của hắn thế nào?”
Nhún nhún vai, “Trở về rồi, hơn nữa…” A Bộ Na cố ý vô tình hướng Mặc Kính Trúc liếc mắt một cái: “Ta đã cùng hắn đã giải trừ hôn ước.”
Lời này không hiểu được là nói cho ai nghe?
“Vì cái gì?” Tử Nãi Dạ kinh ngạc hỏi.
A Bộ Na hừ hừ theo trong lỗ mũi khinh thường: “Hắn không xứng với ta!”
Càng kinh ngạc : “Nhưng là hắn là ngươi chính mình vừa mắt nha!”
“Chính mình vừa mắt lại như thế nào?” A Bộ Na hai mắt đẹp lại liếc về phía Mặc Kính Trúc bên kia, thật giận là, Mặc Kính Trúc lại vẫn không nhìn nàng liếc mắt lấy một cái: “Cái gì mà Úy Ngột đệ nhất dũng sĩ chứ! Căn bản là lừa gạt thôi! Tùy tiện nhập trận, hắn liền đã bị thương thất linh bát lạc, hiện giờ còn đang phải nghỉ dài hạn. Ta vừa mắt là anh hùng, chứ không phải là cừu non yếu đuối!”
“Nhưng là…”
“Kính nhờ, ngươi đừng nói nữa!” A Bộ Na đã mất hết kiên nhẫn: “Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quản, có thể chứ?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Nãi Dạ mấp máy vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, Mặc Kính Trúc lúc này mới xem qua một chút, nhưng vẫn là nhìn Tử Nãi Dạ, mà không phải A Bộ Na.
“Ngươi nói đúng không! Mặc công tử?” A Bộ Na vội vàng nắm chặt cơ hội gây chú ý: “Nam nhân giống ngươi như vậy mới giống là anh hùng, đúng không?”
“Lời này tại hạ cũng không dám gật bừa” Mặc Kính Trúc lại như trước nhìn thẳng phía trước: “Trên đời này còn rất nhiều anh hùng, chẳng qua, họ không biểu hiện ở trước mặt mọi người, đại bộ phận lại đều ẩn giấu ở đằng sau. Bên ngoài là anh hùng, bên trong cũng là anh hùng, như Đoá Hoa Khảm bị thương tới thất linh bát lạc lại càng phải anh hùng, nếu không phải có rất nhiều người giống hắn xá sinh vong tử, hộ vệ gia viên đứng ở phía trước, Úy Ngột tộc nhân có thể an an ổn ổn sống tới ngày hôm nay sao?”
A Bộ Na nhất thời nghẹn lời.
“Không có những nông phu tân tân khổ khổ làm ra hoa màu, không có người nuôi cừu trâu dê tân tân khổ khổ, không có những người hầu tân tân khổ khổ, công chúa A Bộ Na có thể có hiện tại sống qua những ngày lành sao?”
Sắc mặt A Bộ Na bắt đầu khó coi.
“Công chúa A Bộ Na, thỉnh không nên xem thường những con người lao động thầm lặng đó, bọn họ mới là chân chính là anh hùng!”
Mặc Kính Trúc nói xong, Ô Bùi La đang đi phía trước cũng đã quay đầu nhìn hắn thật sâu một cái, giành trước A Bộ Na mở miệng, tiếp đón Mặc Kính Trúc tiến lên: “Mặc công tử, đến, chúng ta cùng đi.” Nhìn ra được, hắn đối Mặc Kính Trúc ấn tượng dĩ nhiên có thay đổi lớn.
“Mặc công tử muốn thám thính Mã Cáp Tha sao?”
“Đúng, ta muốn biết Ngoã Lạt vương đối với Úy Ngột dã tâm tột cùng lớn đến đâu.
“Biết rồi sẽ có ích lợi gì sao?”
“Đương nhiên là có” Mặc Kính Trúc nói: “Tuy rằng ta có thể xác định Ngoã Lạt vương nhất định tăng binh tái đánh, nhưng dã tâm của hắn không chỉ có là lãnh địa Úy Ngột mà thôi, cho nên, hắn cũng nhất định trải qua suy tính khi tiếp tục phái binh, thậm chí nói không chừng còn phải ra sức thuyết phục người phản đối chiến tranh, bởi vậy, nhân số cùng thời gian, chúng ta đều không dễ dàng nắm giữ. Nếu chúng ta có thể biết hắn đối Úy Ngột dã tâm tột cùng lớn đến đâu, ít nhất có thể lấy đó mà phán đoán ra hắn đối với Úy Ngột sẽ tiếp công kích ở nơi nào, kể từ đó, chúng ta mới có thể thảo luận ra đối sách “
“Nga…” Ô Bùi La trầm ngâm: “Nói rất đúng, như vậy, Thiên triều tính ứng phó như thế nào?”
Hướng Tử Nãi Dạ liếc mắt một cái: “Hoàng Thượng tuyệt đối không ngồi yên bàng quang” Mặc Kính Trúc chậm rãi nói tiếp: “Từ ngày đầu tiên Ngoã Lạt xuất binh công kích Úy Ngột, đã liền chủ định phải gánh lấy hậu quả làm Hoàng Thượng tức giận.”
Ô Bùi La giật mình.” Sự trợ giúp mà ngươi từng đề cập chính là quân đội Hoàng Thượng phái đến sao?”
“Không phải.”
“Di? Không phải?” Ô Bùi La vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu “Như thế nào không phải?”
“Phái quân đội cần thời gian, chờ bọn hắn đuổi đến nơi này thì đã không còn kịp rồi.” Mặc Kính Trúc giải thích.
“Đó là tiểu đội nhân mã?”
“Không, chỉ có ba người.”
“Chỉ ba người?” Ô Bùi La kinh hô: “không lẽ đều là những nhân vật lợi hại giống như ngươi sao?”
Mặc Kính Trúc cười nhẹ: “Đến lúc đó Ô Bùi La vương tử tự nhiên sẽ biết” Lúc này, đã đến trước lều giam Mã Cáp Tha, Mặc Kính Trúc bỗng dưng dừng lại quay sang hỏi Tử Nãi Dạ: “Nàng không phải rất sợ Mã Cáp Tha sao? Muốn hay không ở bên ngoài chờ?
Liều mình phe phẩy trán, Tử Nãi Dạ càng nắm chặt Mặc Kính Trúc: “Không cần, thiếp muốn với cùng đi với chàng, có chàng ở đó, thiếp sẽ không sợ!”
Lắc đầu than nhẹ, Mặc Kính Trúc đành phải nắm chặt tay nàng, sau đó đem nàng hộ vào trong ngực: “Được, chúng ta đây vào đi thôi!”
Đúng lúc này, bởi vì A Bộ Na cũng muốn cùng bọn họ đi vào, không cẩn thận từ phía sau đụng phải cái mông của Tử Nãi Dạ, vì thế, ngay sau đó một tiếng thét chói tai giống như có giết heo vang lên, cả người Tử Nãi Dạ cư nhiên đều nhảy chồm lên bám lấy Mặc Kính Trúc. Ô Bùi La thì sợ tới mức giật mình tuốt đao khỏi vỏ thủ thế, A Bộ Na hoa dung thất sắc run rẩy lùi lại ba bước, chỉ có Mặc Kính Trúc vẫn lặng người ôm lấy Tử Nãi Dạ không thốt nên lời.
Trời ạ! Chẳng lẽ nửa đời sau hắn đều phải sống chung với tiếng thét này sao?
Hắn cuối cùng cũng đã chú ý tới điều này, những binh lính Úy Ngột khi đối mặt với Tử Nãi Dạ tuy rằng luôn rất chân thành tươi cười đầy mặt, nhưng lại thật cẩn thận bảo trì khoảng cách ba bước an toàn với nàng. Hơn nữa có đánh chết cũng không dám tới gần đụng vào nàng, cho dù là muốn chuẩn bị đồ này nọ cho nàng, cũng là nơm nớp lo sợ. Về phần bản thân Tử Nãi Dạ, đương nhiên cũng cực lực tránh rất xa mọi người.
Đối với loại tình huống này, Mặc Kính Trúc thật đúng là nhức đầu. Hắn không hiểu được chuyện kia đã qua từ rất lâu, nhưng nàng vẫn y như cũ, người khác vẫn không thể chạm đến nàng, không thể kinh động đến nàng, bằng không, nàng khẳng định sẽ lập tức hét lên khiến người kia ngược lại còn bị sợ tới mức ba hồn bảy vía đi trước mất một nửa.
Lúc ở Xining thực hiện hôn lễ nàng đương nhiên cũng liên tục thét đến khản cổ, khi đó hắn còn tưởng rằng nàng chỉ là quá mức khiếp đảm, sợ người lạ mặt mà thôi. Về sau hắn biết được toàn bộ sự kiện tám năm trước kia, hắn rốt cục mới hiểu được nàng sợ hãi cùng người khác tiếp xúc nhiều tới cỡ nào.
Cho tới tận lúc này, rõ ràng là người đã ở chung mười năm, lại là người vô cùng thân thiết, vẫn không thể đụng đến nàng, khẽ chạm cũng không thể được, hắn mới chính thức hiểu được tình huống thực tế này rốt cuộc có bao nhiêu nghiê
Cứ như vậy tiếp diễn thật sự có thể chứ?
Trách nhiệm của hắn tuy rằng chỉ là tận tâm hết sức hảo hảo bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, không cho nàng gặp phải những chuyện bi thương hoặc nguy hiểm, nhưng nếu ngày nào đó đưa nàng trở về bái kiến thân phụ, hai cha con còn chưa có khóc lóc cảm động nước mắt quanh tròng, đã làm thân phụ nàng sợ tới mức chết khiếp, như vậy sẽ tính là hắn thất trách sao?
Không phải mới là lạ!
Hắn phải làm sao mới ngăn được cái ‘nhân luân thảm kịch’ này phát sinh đây???
Khi Mặc Kính Trúc còn đang trái phải phiền não không biết nên làm thế nào, đột nhiên có một người từ phía bắc Thiên Sơn trước khẩu đại thảo nguyên đi tới, nhân vật này vừa xuất hiện, lập tức khiến mọi người ngây ngốc.
“Tam cô gia?” (chồng iu của chị Hương Ngưng trong ‘Nương tử thỉnh chỉ giáo nhiều hơn)
“Ai nha nha! Quân Đào, thật đúng là đã lâu không gặp nha!” Mặc dù trời lạnh, Nhiêu Dật Phong vẫn như cũ vận một thân tuyết trắng nho sam dài, dung mạo tuấn mỹ vô song, tao nhã phe phẩy chiết phiến (mùa đông mà vẫn xài quạt T.T), tiêu sái đi qua đám người Ngõa Lạt đang nhìn đến ngây ngốc: “Nhìn ngươi khí sắc không tồi nha, hẳn là đã ăn không ít tuyết liên Thiên Sơn, có chừa chút nào cấp cho Tam cô gia ta không vậy?”
Thẩm Quân Đào phốc xích bật cười: “Có a! Tam cô gia, Còn là một cái sọt lớn nữa nha! Ta sợ ngài phải ăn đến ba ngày ba đêm!”
Cái gọi là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ đại khái chính là giống hai người này, đồng thời hài hước, vừa tuấn mỹ lại hào sảng, cũng đồng dạng cà lơ phất phơ, chỉ cần vừa thấy mặt, song phương nhất định phải đấu khẩu một hồi, hơn nữa còn ra sức trổ tài, không thèm kiêng kỵ, cái gì hình tượng đều tạm thời gạt qua một bên, người bên ngoài luôn bị bọn họ chọc cho cười đến lăn lộn.
“Rất tốt!” Nhiêu Dật Phong nhẹ nhàng đóng chiết phiến (chiếc quạt): “Ta cùng ngươi tuy không phải anh em nhưng lại được mọi người coi như song sinh, hẳn nên cùng nhau an hưởng nha!”
“Không được đâu Tam cô gia, vẫn là tự bản thân ngài hưởng thụ đi!”
“Di? Như thế nào? Không lẽ nhà ngươi đã hưởng thụ rồi?”
“Đúng vậy! Đều ăn đến đông cứng cả mắt lẫn mông rồi.”
Nôn! Nhiêu Dật Phong buồn cười mở chiết phiến che miệng: “Quân Đào, phiền toái ngươi tránh xa một chút, trăm ngàn lần đừng đụng tới Tam cô gia ta.”
Bình thường ở đây người hiểu được Hán ngữ mặc dù không nhiều lắm, nhưng chỉ cần có người phiên dịch, rất nhanh, những người khác liền sẽ biết bọn họ đang nói cái gì, kết quả là một lúc sau, mọi người trước sau bật cười. Lúc này Mặc Kính Trúc cùng Tử Nãi Dạ cũng nghe tiếng mà đi ra, Tử Nãi Dạ vừa nhìn thấy Nhiêu Dật Phong, liền giống như nữ nhân khác, liếc mắt một cái liền xem tới ngây người.
“Oa ô, đẹp quá, có nam nhân đẹp như vậy sao?!”
Không biết vì sao, Mặc Kính Trúc trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ tức giận, vừa kinh thấy liền đem nó đè ép trở về. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được cỗ tức giận này là từ đâu mà đến, bởi vậy, hắn cảm thấy thực ngoài ý muốn, cũng thực kinh ngạc.
Hắn không phải nhỏ nhen như vậy đi?
Xem thấy hai người vừa xuất hiện, Nhiêu Dật Phong hoan hỉ lập tức dời đi mục tiêu, đi tới trước mặt bọn họ, hơn nữa còn khoa trương mà vái chào.
“Vị này nói vậy chính là…” Không ngờ, lời khách sáo làm quen còn chưa nói xong, lời cũng mới đánh ra một nửa, chẳng qua là chiết phiến của hắn thoáng đụng phải cánh tay của Tử Nãi Dạ, một tiếng thét chói tai thảm thiết thê lương liền vang lên, Nhiêu Dật Phong nhất thời sợ tới mức ngơ ngác đặt mông ngã ngồi xuống, vẻ mặt kinh hãi biến sắc, miệng há to mà không thốt nên lời.
Mọi người ở bốn phía cũng đứng thẳng bất động, không biết làm sao, ánh mắt không hẹn mà cùng tề tụ ở trên người hắn, không biết nên làm thế nào thay vị thư sinh văn nhược sái dật này giải trừ khỏi quẫn cảnh mắt.
Sau một lúc lâu, Nhiêu Dật Phong mới chậm rãi thu hồi vẻ mặt, hai hàng lông mày hơi hơi giơ lên, chậm rãi nói: “Đại tẩu tử, ách… tiếng nói mềm mại thật đúng là như, ách… tiên âm trên trời vậy, thật có thể nói là âm này chỉ có ứng với trời, khó được vài lần nghe thấy a!” vẻ mặt đứng đắn, rung đùi mà nói, bên này bất chợt có tiếng phụt cười.
“Trời ạ! Tam muội phu, lần đầu có người mở lời khen tiếng thét của nàng, hơn nữa người vẫn còn ngồi dưới đất đâu!” Mặc Kính Trúc cười to nói, tức giận từ lúc Tử Nãi Dạ thét chói tai đồng thời đã tan thành mây khói.
Mọi người theo sau cuồng tiếu, không khí thoáng cái thoải mái lên, Nhiêu Dật Phong lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên áo: “Đại sư huynh, muội phu ta nói chính là lời nói thật nha!” Hắn vừa nói, vừa hướng Tử Nãi Dạ bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt tránh ở trong lòng Mặc Kính Trúc cười trộm.
“Ngài nói ‘đúng’ đi, Đại tẩu tử?”
Không hỏi đến thì thôi, vừa hỏi đến, Tử Nãi Dạ rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Phu quân, hắn thực thú vị nha!”
“Hắn là trượng phu của Tam sư muội - Nhiêu Dật Phong, cùng với Quân Đào chính là một đôi trong bảo khố.” Mặc Kính Trúc cười nói: “Bất quá, đừng nhìn hắn giả ngây giả dại như vậy, hắn đã là cha của hai hài tử rồi đó!”
“Đại gia, ngài như thế nào đem ta và Tam cô gia xả ở cùng một nơi? Tam cô gia vừa mới thực hổ thẹn nha!” Thẩm Quân Đào nghe vậy, lập tức tiến vào, bất mãn lẩm bẩm: “Thuộc hạ phong nhã cách điệu đều bị Tam cô gia làm hỏng hết hình tượng rồi!”
“Phải không?” Nhiêu Dật Phong thản nhiên hừ nhẹ khinh miệt, rồi bỗng dưng phất tay mở xoẹt chiết phiến, đồng thời lúc này, Thẩm Quân Đào cư nhiên mạc danh kỳ diệu kinh hô một tiếng, chật vật đặt mông ngã uỵch xuống đất. Không không ai biết đây là có chuyện gì xảy ra (kể cả ta, >”< hai bộ ‘tướng công…’ cùng ‘đại hiệp…’ ta đều chưa đọc, cho nên chả biết đoạn này nói đến cái gì, bợn nào biết thì bảo ta với), chỉ có hai người bọn họ cùng Mặc Kính Trúc trong lòng biết rõ ràng: ” Cách điệu (Phong cách + điệu bộ) của ngươi cũng chả có gì đặc biệt, Quân Đào
“Luôn khi dễ ta!” Thẩm Quân Đào cằn nhằn bò dậy.
Mặc Kính Trúc nhìn, không khỏi lắc đầu.”Hai người các ngươi cũng thật là… vừa thấy mặt liền không dứt.”
“Nhưng là thiếp không sợ hắn a!” Tử Nãi Dạ đột nhiên lôi kéo Mặc Kính Trúc nói: “Hắn rất thân thiện, lại vui tính, chỉ cần hắn không đụng vào thiếp, thiếp sẽ không sợ hắn, nhưng mà hắn…” Nàng ngượng ngùng cười cười: “Huých thiếp, thiếp vẫn kêu lên!”
“Đã biết, Đại tẩu tử” Nhiêu Dật Phong mỉm cười: “Chỉ có Đại sư huynh mới có thể chạm vào tẩu, đúng không?”
Tử Nãi Dạ ngượng ngùng gật đầu: “Những người khác ta đều thấy sợ, nhưng đối với ngươi lại không, nhưng ngươi vẫn không thể chạm vào ta.”
“Thật tốt a! Đại sư huynh” Nhiêu Dật Phong đưa ánh nhìn mập mờ với Mặc Kính Trúc: “trong lòng Đại tẩu tử chỉ có mình huynh thôi!”
Mặc Kính Trúc trong lòng âm thầm cười, ở mặt ngoài lại vẫn là nhất phái bình tĩnh: “Tốt lắm! Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Nói, ngươi như thế nào lại đến nơi này?”
Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai: “Là Hương Ngưng muốn ta đến a! Trước khi ra kinh, nàng đặc biệt dặn ta, chỉ cần chuyện phải làm ở Tứ Xuyên xong xuôi, liền trực tiếp hướng nơi này của huynh đến, cho nên ta đến!”
Mặc Kính Trúc lập tức hiểu rõ: “Ta hiểu rồi, vậy ngươi trước hết cùng Quân Đào ngủ chung một lều đi, được rồi ta thay ngươi giới thiệu với vương tử Ô Bùi La.”
Hai bên qua lại giới thiệu, Thẩm Quân Đào lập tức đã bị Ô Bùi La cùng A Bộ Na lôi qua một bên tra hỏi.
“Vị Nhiêu công tử kia đến tột cùng là tới làm gì?”
“Đến hỗ trợ a!”
“Hỗ trợ?” Ô Bùi La không tin lại nghiêng đầu cẩn thận quan sát một lát: “Không có khả năng, vô luận nhìn thế nào N công tử vẫn chỉ là vị thư sinh yếu đuối, một bộ văn sưu bộ dáng, chẳng những đi đứng có chút lung lay lắc lư, hơn nữa chỉ e ta lớn tiếng một chút hắn đã muốn hôn mê. Ngay cả thân hình thoạt nhìn cũng thật mỏng manh đi, gầy yếu tới mức chỉ sợ gió thổi qua sẽ bay đi mất, Mặc công tử còn có thân thể cường tráng hơn một chút. Hắn đến tột cùng có thể hỗ trợ cái gì? Hay là hắn thành thạo binh pháp?”
“Không, Tam cô gia không hiểu binh pháp.”
“Vậy hắn có khả năng gì nha?”
Thẩm Quân Đào không muốn nhiều lời, dù sao thời điểm đến, bọn họ tự nhiên sẽ minh bạch. Hãy nhìn A Bộ Na kia rõ ràng đã chết yêu đi vẻ tuấn mỹ bên ngoài của Nhiêu Dật Phong, lại khinh thị hắn văn nhược, hẳn là rất khổ sở.
“Vương tử, ngài thấy trời có lạnh không?”
Ngẩn người “Ách! Hoàn hảo.” Ô Bùi La bối rối gãi đầu, hắn đột nhiên hỏi thời tiết làm cái gì?
“Ngài mặc bao nhiêu món quần áo vậy?” Thẩm Quân Đào lại hỏi.
“Cái này…” Ô Bùi La cúi đầu nhìn trên người mình: “nội sam (ta tra được là áo sơ mi nhưng tạm dịch là áo lót bên trong nhé), ngoại sam (áo ngoài), còn có ngoại bào (áo choàng) nữa, có chuyện gì?” (chả đề cập tới quần nhể???) Muốn thay hắn làm quần áo mới sao?
“Hơn nữa đều dệt từ bông, ân! Đủ ấm áp.” Thẩm Quân Đào vuốt cằm: “Như vậy, thỉnh ngài xem Tam cô gia chúng ta mặc những gì?”
“Ách, hắn thì… Di?” Ô Bùi La vừa chú mục đến, lập tức liền ngây ngẩn cả người.”Hắn mặc … mặc không phải nho sam mùa hạ sao?”
“Rất đúng!” Thẩm Quân Đào nói: “Trừ bỏ nội sam, chính là nhất kiện nho sam mỏng manh, như vậy ngài nhìn xem Tam cô gia chúng ta có thấy lạnh không?”
Ô Bùi La ngây ngốc nói không ra lời.
Bị gió lạnh thổi trúng, tà áo của Nhiêu Dật Phong ào ào tung, muốn phiêu dật đủ phiêu dật ấy vậy mà hắn không lạnh, người khác nhìn qua đều thay hắn phát run, hắn lại dường như không có việc gì chỉ phe phẩy chiết phiến, mỉm cười cùng mọi người nói chuyện phiếm, khi thì sang sảng cười to, khi thì rung đùi ngâm thơ, tựa như một nho sỹ.
Hắn vì cái gì sẽ không bị lạnh?
“Ta nói thêm một câu nữa, ngài đừng xem Tam cô gia chúng ta ở mặt ngoài tư văn nhã nhặn, hòa hòa khí khí, những kẻ chết trong tay Tam cô gia chúng ta, không có hơn một ngàn, ít nhất cũng vượt qua 6, 7 trăm người, trong giới võ lâm chúng ta, hắn nổi danh là sát tinh đó. Cho nên nói, ngài tốt nhất cẩn thận đừng chọc giận Tam cô gia chúng ta, nếu không hắn xuống tay so với Đại gia chúng ta còn tà ác, vô tình hơn nhiều!” dứt lời, Thẩm Quân Đào liền kính tự rời đi.
Ô Bùi La cùng A Bộ Na hai mặt nhìn nhau không thốt nên lời nào. Một Mặc Kính Trúc liền đủ làm người ta kinh ngạc khó hiểu, thế mà lại thêm một người còn lợi hại hơn.
Chẳng lẽ người Hán ai ai cũng đều ẩn dấu chân tướng phi phàm sao?
Hơn một tháng sau, những lời nói của Thẩm Quân Đào đã được chứng thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa vào đông, những hạt tuyết nhỏ nhỏ trắng như sợi bông đã bắt đầu rơi xuống phủ lên thảm cỏ úa đã khô, phủ lên trên ngọn cây tựa như những bông hoa trắng muốt hòa hợp với màu xanh của bầu trời, của lá cây thực là một cảnh sắc thần tiên xa rời thế tục.
Bất chợt vang lên tiếng cười như chuông bạc đánh vỡ không khí yên tĩnh này. Tử Nãi Dạ khoác trên người áo da cừu, hai má ửng hồng vì tuyết lạnh đang nghịch ngợm vươn tay đón lấy những bông tuyết xung quanh. Chỉ trong chốc lát, Mạc Kính Trúc liền không khách khí ôm lấy nàng rời đi, ở trong lều mọi người còn đang chờ nàng dùng cơm, ngay cả Mã Cáp Tha cũng được mời đến như khách nhân.
Nhớ ngày đó, bọn họ nguyên bản là muốn đi tra hỏi Mã Cáp Tha, không nghĩ tới hắn vừa thấy bọn họ đến liền tự động ‘cung khai’:
“Các ngươi không cần đắc ý, một tháng… tối đa thêm nửa tháng nữa, phụ vương ta nhất định sẽ phái rất nhiều nhân mã tới thp các ngươi!”
Phải không? Một tháng tới một tháng rưỡi? đủ thời gian cho bọn họ hảo hảo nghỉ ngơi nha.
Vì cảm kích Mã Cáp Tha tự ‘cung khai’, bọn họ liền đặc biệt đãi ngộ hắn, dù sao bọn họ cũng không sợ hắn bỏ trốn được.
Quây quanh mâm cơm thịt đề huề, bên cạnh còn có một bình trà sữa nóng mọi người một bên vui vẻ ăn uống trò chuyện, một bên chờ mong màn ‘biểu diễn’ thú vị của Tử Nãi Dạ cùng Nhiêu Dật Phong.
Từ ngày đến đây, mỗi khi dùng cơm Nhiêu Dật Phong luôn cố ý ngồi bên cạnh Tử Nãi Dạ, Tử Nãi Dạ cũng không thèm để ý, bởi vì chỉ cần hắn không đụng vào nàng, nàng sẽ không thấy sợ hắn. Vấn đề là, Nhiêu Dật Phong luôn cố ý như vô tình đụng trúng nàng, sau đó khi nàng vừa há miệng chuẩn bị thét lên, hắn liền giành trước gào lên.
“Trời ạ! Thật nóng, thật nóng!”
Hắn gào thật sự rất lớn rất lớn, lớn đến mỗi người đều bị hắn dọa giật thót mình, kể cả Tử Nãi Dạ, nàng sợ tới mức ngay cả tiếng kêu trong cổ họng mình cũng quên mất.
“Oa, thật ngon quá!”
Hoảng hốt một hồi, Tử Nãi Dạ không tự chủ được đem tiếng thét nuốt trở lại.
Khôi phục lại bình thường, Tử Nãi Dạ lại đã quên chính mình vừa muốn làm cái gì. Một hồi lâu sau, nàng mới hoang mang mím mím miệng, cố gắng hồi tưởng xem chính mình vừa mới rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngồi ở bên cạnh Mặc Kính Trúc âm thầm cảm thấy buồn cười, thầm tán thưởng Nhiêu Dật Phong có biện pháp hay.
Như vậy một thời gian, mọi người đột nhiên phát hiện, mỗi khi Nhiêu Dật Phong va phải nàng ── mặc kệ là cố ý, hay là vô tình, Tử Nãi Dạ cũng không hề thét lên, chỉ co rúm cổ lại chuẩn bị đón lấy tiếng kêu ‘thảm thiết’ của Nhiêu Dật Phong, nàng còn ngốc nghếch đưa tay bưng lấy lỗ tai.
“Lợi hại a! Tam cô gia.” Thẩm Quân Đào âm thầm bật lên ngón tay cái.
“Gì?” đưa ra biểu tình ‘Ta cái gì cũng không biết’ khiến mọi người lại không thể nhịn cười.
Cuối cùng, Tử Nãi Dạ rốt cục giơ cờ trắng nhận thua: “Ách… Tam muội phu, ta… ta với ngươi thương lượng một việc được không?”
“Được” Nhiêu Dật Phong tươi cười đầy mặt: “Đại tẩu tử mời nói.”
“Cái kia…” Tử Nãi Dạ xấu hổ gãi gãi đầu: “Ngươi xem, hiện tại ngươi đụng tới ta, ta sẽ không kêu nữa rồi, cho nên, kính nhờ ngươi cũng không cần kêu lên có được không? lỗ tai của ta thật sự muốn điếc rồi!”
Vừa nói xong, toàn bộ người trong lều đang tụ tập đùa giỡn liền cười to, mỗi người đều run rẩy ôm lấy bụng mình mà cười, chỉ có Nhiêu Dật Phong vẫn giữ biểu hiện bình tĩnh bày ra bộ dạng bị thương tổn, hắn ngúc ngoắc cái đầu hé ra khuôn mặt tuấn mỹ đáng thương, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng trào phúng.
“Như thế nào? Đại tẩu tử, giọng của muội phu ta là thật sự khó nghe như vậy sao?”
Tử Nãi Dạ cố gắng nín cười: “Cũng… cũng không phải rất khó nghe! Chính là… chính là quá lớn a!”
“Thật vậy chăng?” biểu tình bị thương tổn biến mất, thay bằng một bộ mặt nghi hoặc: “Kỳ quái, hẳn là không có lớn bằng giọng Đại tẩu tử nha!”
Phốc xích một tiếng, Tử Nãi Dạ rốt cục nhịn không được phì cười ra tiếng, đồng thời chui vào lòng Mặc Kính Trúc cáo trạng: “Chán ghét! Phu quân, chàng xem Tam muội phu khi dễ thiếp!”
“n, ân, khi dễ hảo!”
“Phu quân!”
“Hảo, hảo, hảo” Mặc Kính Trúc giơ tay đầu hàng, lập tức nghiêm sắc mặt: “Như vậy, Tam muội phu, ngươi không nên… không, phải là không cần kêu lên nữa!”
Khuôn mặt tuấn tú lại hồi phục nét cười: “Vâng, nếu Đại sư huynh có lệnh, Dật Phong tự nhiên tuân mệnh!”
Dđánh hạ được một thành trì, ‘ma diện phán quan’ quả nhiên lợi hại!
Nhưng là, lợi hại hơn còn ở tại phía sau.
Tháng mười hai, trong một ngày tuyết lớn, ngay khi bọn họ dùng xong bữa trưa không lâu liền nhận được tin tức nói binh lính Ngoã Lạt đã kéo đến đây, mấy người liền đi lên phía trước xem xét.
“Di? Cũng không có nhiều lắm!”
Mặc Kính Trúc cười nhẹ: “Đương nhiên là sẽ không nhiều, đám này chẳng qua chỉ để ‘thử’ mà thôi”
“Thử?” Nhiêu Dật Phong kinh ngạc quay đầu.”Thử cái gì?”
“Lần trước bại trận, nhất định có người hướng Ngoã Lạt vương nhắc tới thanh kiếm của ta, bọn họ hiện tại là muốn thử xem thanh kiếm này đến tột cùng có phải là thanh kiếm mà bọn họ đoán hay không, hoặc là thanh kiếm này cùng ta có còn trở lại không”
“Thì ra là thế.” Nhiêu Dật Phong trầm ngâm.”Chuyện này thực đơn giản, Quân Đào đi đem cây cầm (đàn) của ta đến.”
Thẩm Quân Đào lập tức rời đi.
“Cầm? Ngươi lấy cầm làm gì?”
Nhiêu Dật Phong hắc hắc cười: “Ta muốn cho bọn họ biết, dù không có thanh kiếm của huynh, Úy Ngột tộc vẫn là không thể khi dễ!”
Mặc Kính Trúc hai tròng mắt sáng ngời: “Nghe nói ở kinh thành có rất nhiều người mời ngươi đánh đàn, ngươi lại chết cũng không chịu, là có huyền cơ gì sao?”
“Lập tức sẽ được biết.” nhận lấy cầm, Nhiêu Dật Phong liền ôm cầm khoanh chân ngồi trên mặt tuyết: “Đại sư huynh, kêu mọi người đứng lui phía sau ta, tuyệt đối không được đứng ở phía trước và bên cạnh.”
Không hề hỏi nhiều, Mặc Kính Trúc lập tức kêu ô Bùi La y lời Nhiêu Dật Phong hạ mệnh lệnh. Chỉ chốc lát sau, tiền phương hơn năm trăm binh lính Ngoã Lạt đã lập thành thế trận, trống vang một hồi nhất loạt bắt đầu tấn
Nhiêu Dật Phong vẫn yên lặng tựa như đang nghỉ ngơi, cho dù đối phương đang tiến đến như vũ bão, tiếng la hét cũng ngày càng gần, hắn vẫn không chút động đậy, thẳng đến quân địch tiến đến cách nơi này đúng 100 thước hắn mới bỗng nhiên trợn mắt, đồng thời đem mười ngón tay lướt trên huyền cầm, một trận leng keng thùng thùng kịch liệt dâng trào tiếng đàn bạt thiên vang lên, hòa cùng tiếng đàn, một tiếng ca trong suốt cũng từ trong miệng hắn ngâm xướng đi ra.
“Vạn dặm trường giang, đào vô cùng chí lớn sắc thu, đừng nói Tần cung Hán trướng, dao thai ngân khuyết, trường kiếm ỷ thiên phân vụ ngoại, trong bảo khố quang quải ngày bụi mù sườn!
Hướng tinh thần chụp tay áo chỉnh Càn Khôn, tin tức nghỉ.
Long hổ gầm, phượng vân khóc, thiên cổ hận, bằng hoài nói.
Đối núi sông sáng, lệ dính khâm huyết.
Biện thủy đêm thổi Khương trông nom địch, loan dư bước già Liaoning dương ác.
Đem thóa hồ đánh nát, hỏi thiềm thừ, viên gì thiếu?”
Tiếng đàn dũng cảm bi tráng, tiếng ca ngạo nghễ bất khuất, thản nhiên bện thành một cỗ khí thế sất trá phong vân, làm người ta nghe không khỏi thấy nhiệt huyết trong lồng ngực chạy chồm, vạn trượng hào hùng mênh mông mãnh liệt. Nhưng mà, trừ bỏ Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào ra, không một ai chú ý tới khúc thanh này đến cỡ nào hùng tráng, bọn họ đều chỉ lo trừng mắt nhìn ra chiến trường trước mắt đến choáng váng đầu óc.
Xung quanh tuyết vẫn đang rơi dày đặc, vậy mà trong phạm vi ba trăm thước phía trước kia không hề có tuyết, những bông tuyết rơi xuống đều bị một cổ khí vô hình ngăn ở bên ngoài.
Mà hơn năm trăm binh lính Ngoã Lạt mới tiến lên có vài bước liền đột nhiên ngã lăn xuống đất ôm đầu kêu thảm thiết không ngớt, những con ngựa cũng đều điên cuồng giãy dụa. Khúc thanh càng lên cao trào, những binh lính Ngoã Lạt cũng bắt đầu không ngừng run rẩy co rút, ngựa thì sùi bọt mép, đứng không vững.
Vậy mà, tiếng đàn của Nhiêu Dật Phong vẫn như c tiếng ca cũng không ngừng lại, cứ lặp đi lặp lại đoạn cao trào, thậm chí càng lúc càng đam mê, Mặc Kính Trúc nhìn ra được hắn đã muốn vong hình. Vì thế, tại lúc khúc thanh chuyển đoạn, hắn nhanh nhẹn tiến đến vỗ lên bả vai của Nhiêu Dật Phong.
“Đủ, Tam muội phu!”
Tiếng đàn ngưng lại, một lát sau, Nhiêu Dật Phong mới chậm rãi quay lại:
“Hắc hắchắc! Thực ngượng ngùng, ta lại vong hình.”
Khó trách ở kinh thành vô luận bất luận kẻ nào mở miệng yêu cầu hắn cũng thủy chung cự tuyệt đánh đàn, nguyên lai là có chuyện như vậy.
Hắn sợ không cẩn thận đem mọi người xung quanh giết chết hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.