Ẩn Sát

Chương 142: Tạm biệt




"Ác."
Gia Minh huýt gió đánh lạc hướng, lời hứa kia đương nhiên là hắn nhớ rõ, hắn nhớ cô đã từng nói: "Mặc kệ cô có phải là của tôi hay không thì tôi vẫn vĩnh viễn ở bên cô". "Chỉ cần cô cần, tôi sẽ tới ngay lập tức", tuy rằng không phải rất lưu ý, nhưng là nam nhân, hắn đối với người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành ở trước mặt này vẫn như cũ, có thể cảm thấy một sự mê hoặc vô cùng lớn.
Ngay lúc này. Heidy kháng nghị nói:
"Không lễ phép! Hán ngữ con chỉ mới bắt đầu học, hai người không được dùng tiếng Trung để nói chuyện."
Marilyn nhún vai, cô quay lại nói tiếng Anh:
"Hai năm qua để không làm cho người khác nghi ngờ, chúng tôi không có tìm hiểu xem cậu đang làm gì, cũng không biết bây giờ cậu đang ở đâu. Cố, làm sao để chúng tôi tìm được cậu?"
Nghe được câu này, Heidy đình chỉ động tác quay kem ly, cô buông cái muỗng xuống, nói:
"Anh không ở chung một khác sạn với mẹ con em sao? Em với mẹ đi tới nhà anh được không?"
Ba năm trước đây khi hai người bị truy sát đã từng ở lại căn nhà mà cha mẹ Gia Minh để lại sống hơn một tháng, nhưng hiện nay hai người đang là nhân vật tiêu điểm cho nên không có khả năng tới đó. Marilyn phải mất một phen giải thích Heidy mới không làm khó dễ nữa, Gia Minh nhìn đồng hồ rồi nói:
"Bây giờ đã muộn tôi cần phải trở về, như vậy đi, đêm nay hãy ngủ một đêm thật ngon, ngày mai tôi sẽ tới tìm, được không?"
"Anh..Anh chỉ mới ở với mẹ con em một chút thôi mà..."
Heidy nhìn hắn, viềng mắt đã có chút ướt, cô tức giận nói:
"Không được gạt người ta đó!"
Marilyn mặc dù chỉ là gật đầu không nói gì nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Gia Minh, biểu tình trên khuôn mặt cô có chút phức tạp.
Sau khi chia tay, hai mẹ con cầm cây dù đi tới khách sạn ở gần đó. Gia Minh thì lên xe trở về Thánh Tâm học viện.
Thời gian đã sáu giờ tối, trời dần tối lại, Sa Sa ở nhà có lẽ đã nấu cơm rồi, nhưng mà mấy ngày nay Linh Tĩnh phải ở trong trường tập luyện nên thức ăn phải do Gia Minh nấu.
Khi đi tới dưới lầu hắn thấy cửa phòng trò chơi đầy ắp người, một bên là a Mạnh, a Thủy dẫn đầu bọn thanh niên, bên kia là hơn mười thành viên của Vĩnh Thịnh bang, hai bên đang hùng hổ giằng co làm cho cầu thang hoàn toàn bị chặn lại. Gia Minh thở dài rồi bắt đầu tách bọn người đó ra rồi đi vào trong:
"Xin lỗi, nhường đường, nhường đường, cảm ơn, hãy để cho tôi đi vào, cảm ơn..."
Cầm theo hai túi đồ mua ở siêu thị. Gia Minh đùa bỡn đám người ở phía trước, hai tên Vĩnh Thịnh bang không nhịn được nhường đường, nhưng mà thì hoa tay múa chân rống to lên, tay phải hắn vung mạnh lên, mu bàn tay vỗ trúng một lọ thủy tinh trong túi của Gia Minh, hắn quay đầu sang nói:
"Nhường đường, nhường đường... Nhường con mẹ ngươi, tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"
"Ách, xin lỗi..."
Gia Minh giơ giơ cái túi trong tay, đang muốn giải thích thì a Mạnh nói:
"Con mẹ mày kiêu ngạo cái gì, dám tới chỗ này sủa! Hắn chính là ở người chỗ này... Gia Minh, cậu đi vào. Tao xem bọn mày ai dám động hắn!"
"Đúng vậy, bọn mày động hắn thử xem..."
Ở trong mắt những người này, Gia Minh từ trước đến nay là một trong số những người thành thật vì thế bọn họ đều rống lên định giúp đỡ, người của Vĩnh Thịnh bang không nhiều nên bị dọa có chút cứng lại. Gia Minh mang theo cái túi nhân cơ hội này đi qua, hắn nói:
"Cảm ơn nhiều, cảm ơn..."
Lên lầu, mở cửa, tai thì thỉnh thoảng lại nghe được tiếng rống giận ở phía dưới, bọn họ như vậy thì hơn phân nữa là sẽ không có đánh nhau, người của Vĩnh Thịnh bang ít nên không dám tùy tiện đánh người, mà bên kia thì cũng không muốn làm lớn chuyện này nên hai bên cứ tiếp tục đứng đó giằng co. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi đi vào phòng hắn liền ngửi được mùi rau xào, Sa Sa thì đang ở trong phòng khách xem TV, khi thấy hắn thì cô hỏi:
"Sao vậy? Làm gì mà về trễ thế? Ha ha, đám người ở dưới đang rất ồn ào, cậu nói xem bọn chúng có đánh nhau không?"
"Xin lỗi, gặp hai người quen nên về trễ. A, đám người ở dưới rất ngu ngốc, bọn họ sẽ không đánh nhau đâu, yên tâm. Được rồi, sao Linh Tĩnh về sớm thế? Hôm nay không tập luyện ư?"
Một bên để túi xuống Gia Minh một bên nói.
"Hư."
Sa Sa nhìn về phía phòng bếp, tay cô đưa lên làm động tác không được làm phiền, cô nói:
"Đừng nói tập luyện, tâm trạng của Linh Tĩnh không tốt, hừ, trường học vậy mà giúp tên... Còn có Đàm Tố Nghiên, ngày mai tớ phải tìm cô ta tính sổ!"
"Làm sao vậy?"
Khi hắn đang nghi hoặc thì Linh Tĩnh mặc tạp dề từ bên trong đi ra, cô ngẩng đầu cười:
"Gia Minh đã trở về rồi à, chuẩn bị ăn cơm."
Tuy cô cười nhưng rõ ràng là nụ cười này vô cùng miễn cưỡng, sau khi nói xong thì cô xoay người trở về phòng bếp. Gia Minh vội vã đi theo.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì..."
"Đừng gạt tớ, nói cho tớ biết, tớ giúp cậu giải quyết"
Linh Tĩnh lắc đầu, nói:
"Không cần..."
Cô đi tới bên cạnh lò than, Gia Minh thì từ phía sau ôm lấy thân thể cô, hắn nói:
"Không phải tớ muốn can thiệp chuyện riêng tư của cậu, nhưng mà chúng ta là người một nhà, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao thì tớ cũng là lão công của cậu, cậu thì là vợ tớ, tớ không muốn thấy cậu không vui, nói cho tớ nghe được không? Việc của vụ biễu diễn à?"
"Tớ... Oa..."
Nghe Gia Minh nói vậy thì Linh Tĩnh dựa vào vai hắn rốt cục cũng không nhịn được khóc rống lên, một lát sau cô nói:
"Gia Minh, các cậu ấy nói tớ nhảy không được tốt cho nên không cho tớ nhảy... Người dẫn đầu nhóm múa bây giờ là Đàm Tố Nghiên của lớp 12. Gia Minh, tớ đã luyện tập lâu như vậy, Phương tiểu thư còn tự mình nói tớ nhảy rất tốt, tại sao các cậu ấy có thể làm vậy..."
"Cái gì? Cách ngày biểu diễn chỉ còn hơn một tuần lễ mà bọn họ lại thay đổi người?"
Nhíu mày, Gia Minh khó có thể tin nổi. Quả thật nói tới khiêu vũ thì Đàm Tố Nghiên chuyên nghiệp hơn Linh Tĩnh, nhưng mà lấy góc nhìn của Gia Minh thì Linh Tĩnh cho dù là đàn Dương cầm hay là khiêu vũ thì đều có sự thông minh không ai sánh bằng, đương nhiên có thể là hắn có tâm tư riêng nên có chút thiếu khách quan, nhưng mà Linh Tĩnh trong khoảng thời gian này vô cùng nỗ lực, sao lại có thể như vậy được, chuyện này quả thật là quá khó hiểu.
Lẽ nào... Là Đông Phương Lộ do theo đuổi Linh Tĩnh không có kết quả nên cố ý làm vậy... Không giống a...
"Nhất định là có quan hệ với Đàm Tố Nghiên."
Đứng ở cửa phòng bếp, Sa Sa oán hận nói:
"Cô ta trong đội bóng chuyền không bằng tớ, nên khi biết Linh Tĩnh là bạn thân nhất của tớ nên cô ta mới làm vậy, có người nói người phụ trách trong hội sinh viên có quan hệ rất tốt với cô ta, giáo viên dạy múa cô ta cũng có quan hệ tốt, vì chuyện này Đông Phương Lộ còn cãi cọ hết một trận, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại làm ra quyết định như vậy. Quá ghê tởm, ngày mai tớ phải đi hỏi rõ ràng xem bọn họ nói gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.