Editor: AM
Tiễn bước Vấn Thiên, ta đắc ý đi về phòng của mình, bầu trời đêm nay thật đẹp, buồn bực mấy ngày nay cứ thế mà biến mất, vương gia hãy biến đi. Ánh trăng đêm nay không tệ, bầu trời còn đầy sao, nhìn thấy trăng làm ta hơi nhớ nhà, không biết tay chú quản gia Trần còn đau hay không, đồ ăn Trương mụ nhà bếp nấu là ngon nhất, thật nhớ bánh quế hoa cao của nàng, đúng là mỹ vị, ngẫm lại làm người ta muốn chảy nước miếng, aiz, không nghĩ nữa.
Vào trong phòng, ta theo thói quen muốn đóng cửa, oa, sao hôm nay lại tối thui như vậy, chẳng lẽ chuyện ma quỷ là thật sao, ngàn vạn lần không cần tìm đến ta, ta tự nhận mình chưa làm chuyện gì gian ác, ngay cả trộm cắp đều không có.
Ta run rẩy quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt phóng đại nhìn ta, ta sợ hãi nhảy về phía sau, kết quả không cẩn thận té ngã, ta ngồi dưới dất, ngón tay che mặt, lên án: "Ngài, sao đi đường không phát ra tiếng?"
"Là ngươi quá chuyên chú." Người nào đó tự nhiên đi vào trong nhà.
Ta gian nan đứng lên, vương gia bị quỷ ám sao, thay biểu tình nhanh như vậy, quá bất ngờ. Ta gằn từng chữ: "Vương gia đến có chuyện gì sao, thời gian không còn sớm nữa, nô tài buồn ngủ."
Hắn ngồi bên cạnh bàn, tự nhiên uống trà, chậm rãi liếc nhìn ta, thấp giọng nói: "Ngươi còn biết mình là vương phi sao, bổn vương cứ tưởng ngươi quên rồi chứ, nhìn buổi chiều hôm nay đi, người không biết còn tưởng đó là hoa khôi thanh lâu!"
Ta tức giận đến nói không nên lời, ngừng một lát, nhẹ giọng nói: "Vậy vương gia có yêu cầu gì thì nói đi, sau này ta sẽ không làm chuyện lạ lẫm cho vương gia thấy nữa, mấy chuyện không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa gì đó."
Vương gia đặt chén trà xuống, nhấc chân lên nói: "Vương phi biết là tốt rồi, làm vương phi, đầu tiên phải nhớ kỹ mình là nữ nhân, giọng nói, động tác đều phải chú ý, nếu như bị phát hiện thì tam tiểu thư phải đến đây làm vương phi thôi.
Điều thứ hai, phải nhớ kỹ mình là tam tiểu thư phủ Thượng thư, bổn vương không cần ngươi học cao biết rộng, nhưng không được đem thói quen chợ búa đến vương phủ, cho nên bắt đầu từ ngày mai ngươi phải học lễ nghi khi trở thành vương phi.
Điều thứ ba, khi nói chuyện hay làm việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm, không nên giống người ngu ngốc, nên nhạy bén một chút."
"Còn nữa, khi mặc quần áo không được để lộ vùng cổ và cánh tay, chỉ được để mặt và bàn tay lộ ra ngoài." Vương gia lại nói thêm.
Ta giận: "Vì sao chỉ được để lộ mặt và bàn tay?"
"Ngươi muốn cho mọi người thấy cổ ngươi rồi biết Chiến vương phi là nam."
"Che giấu là không lộ." Ta hơi giận.
"Về sau ở trước mặt người ngoài phải biểu hiện giống thê tử, không được trừng mắt với ta," Nói xong kéo ta đến trước gương, "Nhìn mặt ngươi đi, giống như bổn vương có thù giết phụ, đoạt thê với ngươi vậy."
Ta nhìn kỹ, đúng thật, mặt ta vo thành một nắm, lông mi dựng thẳng, môi nhếch, mắt tròn to. Ta ngại ngùng tránh khỏi tay hắn, đi đến giữa phòng, vùng vẫy một lúc lâu, ngẩng đầu, cười với hắn.
Vương gia nhìn thấy ta tươi cười, vậy mà không nói lời nào, nhìn thẳng vào ta, ánh mắt đó thật dọa người, ta không dám cử động, qua nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: "Ta cười khó coi lắm hả?"
Vương gia nghe ta nói liền sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói hung ác: "Ai cho ngươi cười như vậy? Quá khó coi, sau này không được cười như vậy."
Ta nói: "Vậy muốn ta cười thế nào?"
"Sau này ngươi không cần cười, chỉ có ta mới được thấy ngươi cười, tại khó coi quá."
"Nhưng mà chẳng phải vương gia chê mặt ta khó coi sao, nếu mà không cười thì làm gì bây giờ, vậy là cười hay không cười?" Ta nghi ngờ.
Vương gia suy nghĩ một lúc lâu, cứng rắn nói: "Sau này không được cười."
"Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sao, lúc âm u lúc quang đãng." Ta nói nhỏ.
"Hả? Vương phi có ý kiến, có ý kiến thì nói lớn ra, không cần giống mấy đứa nhỏ tầm thường, chỉ biết oán hận sau lưng."
Vương gia ngài là lão đại, sao ta dám chống đối, lỡ như vương gia mất hứng, vương phi ta biết phải làm sao bây giờ. Ta tươi cười nói: "không có không có, vương gia nói sao thì nghe vậy."
Vương gia ngài đi nhanh đi, ta không chịu nổi nên ngáp một cái, vội vàng che miệng lại, cẩn thận nhìn về phía vương gia.
Vương gia trừng ta, rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Nói mấy điều như vậy, sau này đừng quên những điều ta nói. Đêm khuya rồi, vương phi nghỉ ngơi đi, bổn vương về đây."
Ta thở phào may mắn, nên đi nhanh đi, ta không duy trì được nữa rồi.
Ai biết đột nhiên vương gia xoay người, nhìn mặt của ta, nghiêm túc nói: "Bổn vương làm vương phi chán ghét vậy sao?"
Ta khẩn trương lắc đầu, lấy lòng nói: "Sao có thể, ta chỉ mong vương gia ở lại thêm lát nữa, sao lại ngóng trông vương gia rời đi?"
Vương gia cũng lộ ra biểu tình không tin, sau đó để sát vào ta, nhẹ giọng nói: "Vương phi nhớ kỹ nè, nếu chán ghét người mạnh hơn mình, nhất định chỉ được oán hận dưới tình huống người đó hoàn toàn không biết, nếu không, ngươi sẽ nếm mùi đau khổ, nhớ kỹ đó."
Ta thấp giọng nói: "Nô tài nhớ kỹ, vương gia còn có việc gì không?"
"Không, vương phi ngủ ngon."
"Vương gia ngủ ngon.".
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Đóng cửa lại, cuối cùng cũng tiễn bước được vương gia động kinh này, không biết ai có thể chịu được hắn, may mắn tam tiểu thư không có đến đây, nếu không thì, không dám nghĩ nữa, tiểu thư nhất định không hạnh phúc.
Hôm nay thuần ngựa cũng thất bại, tuy Truy Phong cho ta cưỡi, nhưng mà lại không nghe lời, sau này vương gia nhất định không cho ta chạm vào Truy Phong, nói cách khác, con đường thuần ngựa này đi không thông rồi, vậy phải làm gì bây giờ, hình như thái độ của vương gia khi đối đãi với ta kém đi rất nhiều.
Không xong, đầu lại đau rồi, mỗi lần suy nghĩ nhiều sẽ đau. Không nghĩ nữa, đi một bước tính một bước. Cởi áo ngoài, đang muốn tắt đèn đi ngủ, bên ngoài vang lên tiếng gõ, ta tức giận hỏi: "Ai đó?"
"Vương phi mở cửa."
Ta tức giận mở cửa, "Vương gia còn có chuyện gì sao?"
"Còn có một chuyện, sau này không được mặc quần áo màu trắng."
Khinh người quá đáng, ta hoàn toàn tức giận, "Vương gia ngay cả y phục của ta còn muốn quản sao, ta có thể rời khỏi phòng không đây?"
Vương gia chậm rãi nói: "Tam tiểu thư."
Ta nhịn, "Vậy vương gia ngủ ngon."
"Cạch", đóng cửa lại, an ủi bản thân, ta không tức giận, không giận, đây là việc ta phải làm, không được giận.
Qua nửa ngày, mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, ta chìm vào mệt mỏi, nhanh chóng đi hẹn cờ với Chu Công.