"Tiểu Ngộ, tâm huyết của chị hai em, tôi sẽ giao lại cho em, nhưng không phải bây giờ."
Bàn tay linh hoạt đang vuốt ve lưng Lộ Lộ, vuốt dần lên đầu nó.
Vì chủ nhân bàn tay này suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm và văn phòng, nên làn da trắng đến xanh xao.
Lộ Lộ nằm ngủ trên đùi Trì Ngộ, được cô ve vuốt thoải mái như vậy, nó bắt đầu khò khè trong cổ họng.
Trì Ngộ vừa mới tắm xong, mái tóc dài còn mang theo hơi nước, nhưng cô cũng không quan tâm, để nó tuỳ ý xoã trên vai. Hai mắt cô nhìn về nơi vô định, ngón tay vô thức sờ lên người Lộ Lộ.
Từ lúc trở về từ cao ốc U.P đến nay đã được mấy ngày, tâm trí Trì Ngộ tràn ngập biểu cảm và lời nói của Nhiễm Cấm, không thể chứa được thứ gì khác.
Chẳng lẽ thật sự là do mình hiểu lầm sao?
Trì Ngộ ngồi trên ghế sô pha mềm mại, hồi tưởng lại từng chi tiết trong những lời Nhiễm Cấm đã nói.
Mỗi câu mỗi chữ không chút sơ hở, như thể đã được diễn tập không biết bao nhiêu lần.
Hẳn Nhiễm Cấm đã sớm nghĩ đến chuyện cô đến tìm nàng chất vấn, và lời đáp trả của nàng là một bức tường thành kín kẽ, không một khe hở.
Trì Ngộ không khỏi suy nghĩ, cảm giác này cùng với chuyện của chị hai đầy ắp nghi vấn, nhưng giống nhau ở chỗ, cuối cùng vẫn có lý do để biện minh......
"Meo!" Lộ Lộ tỉnh ngủ, gọi Trì Ngộ, xin ăn.
Dì Tô nghe tiếng Lộ Lộ kêu, đổ đầy chén mèo lương rồi gọi nó: "Ăn cơm nè!"
Lộ Lộ lập tức vứt bỏ Trì Ngộ, vọt nhanh đến chén thức ăn của mình.
Dì Tô thấy mặt Trì Ngộ u ám nên muốn giúp cô điều chỉnh tâm trạng, bà vui vẻ nói: "Ai nha, cô xem Lộ Lộ sắp hai mươi tuổi, nếu tính theo tuổi người thì đã là một lão già rồi, vậy mà giờ còn có thể nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy. Ở quê tôi có một người bạn nuôi mèo, mới mười lăm tuổi thôi mà ngày nào cũng chỉ biết nằm ngủ, đừng nói là chạy, ngay cả đi đường còn không vững, đi hai bước......"
"Dì Tô." Trì Ngộ đột nhiên mở miệng hỏi bà, "Mấy năm nay dì ở nhà, cảm thấy tình cảm giữa chị hai tôi và Nhiễm Cấm như thế nào?"
Dì Tô siết chặt hai tay, biết chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Cuối cùng nhị tiểu thư cũng hỏi đến vấn đề này.
"Thật ra thì trước đó cảnh sát cũng có hỏi tôi, công việc mỗi ngày của tôi là nấu cơm, làm việc nhà, cùng những người khác dọn dẹp, quét tước, những chuyện khác tôi không rõ lắm."
Trì Ngộ nhìn Lộ Lộ đang ăn ngấu nghiến, gật đầu, dường như ngay từ đầu cô cũng không nghĩ sẽ hỏi được manh mối quan trọng nào từ miệng dì Tô, cũng không muốn làm bà khó xử thêm.
Cô đứng dậy, vào phòng bếp khui hộp pa tê mèo.
Vừa ăn xong mèo lương, đang liếm móng vuốt thư giãn, Lộ Lộ bỗng nhiên ngửi thấy mùi pa tê mèo, nhanh chóng chạy về hướng Trì Ngộ.
"Ăn chậm một chút, không ai giành đâu." Trì Ngộ sờ sờ lên gáy Lộ Lộ, giọng nói trầm thấp có chút thay đổi.
"Nhị tiểu thư, có phải cô bị cảm không? Tôi đi lấy thuốc cho cô uống."
Trì Ngộ vuốt Lộ Lộ một lần nữa rồi đứng lên: "Không cần đâu, hôm qua tôi ngủ không ngon nên người hơi nóng thôi. Tôi đi ra ngoài, tối nay không cần nấu cơm cho tôi."
"À, vâng."
Bốn mươi phút sau, Trì Ngộ trang điểm xong đi xuống lầu, dì Tô liếc mắt một cái liền nhận ra có lẽ cô muốn đi gặp ai.
Bởi cái chết của chị gái, mấy hôm nay cô chỉ mặc trang phục màu đen.
Dù vậy thì Trì Ngộ có mặc gì cũng rất chói mắt.
Trì Ngộ biết đêm nay Nhiễm Cấm tổ chức dạ tiệc nhằm chiêu đãi cổ đông lớn của Trì thị, nhất định là muốn thu phục lòng người, cứu vớt chút ít thể diện, tiếp tục tranh thủ sự ủng hộ của Hội đồng quản trị.
Trì Ngộ lên xe, vặn âm lượng nhạc lên cao nhất, dùng nhịp điệu ầm ĩ kích thích adrenalin.
Làm thế nào cô có thể không tham dự một dịp trọng đại như vậy?
Cuộc chiến giữa cô và Nhiễm Cấm, chỉ mới bắt đầu.
Sau cuộc họp diễn ra vào buổi chiều, Nhiễm Cấm thiếp đi một lúc trên ghế sô pha nhỏ trong phòng nghỉ, khó khăn đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại càng mệt mỏi hơn.
Chuông điện thoại vang lên, stylist nàng hẹn trước sắp đến giúp nàng chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc tối.
Nhiễm Cấm rửa mặt bằng nước lạnh, rót đầy một cốc lớn cà phê kiểu Mỹ, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.
Stylist được Nhiễm Cấm thuê riêng, mỗi lần Nhiễm Cấm tham dự những trường hợp cực kỳ quan trọng đều là do người này xử lý giúp nàng.
Stylist hiểu rõ sở thích của sếp mình, vị sếp này luôn thích mặc những bộ vest công sở, về cơ bản thì không cần giúp nàng mua sắm những loại quần áo khác.
Nhưng hôm nay, trước khi đến Tập đoàn Trì thị, stylist nhận được điện thoại của Nhiễm Cấm, yêu cầu chuẩn bị cho nàng một số váy vóc thích hợp cho tiệc tối, càng phô trương càng tốt.
Mặc dù không biết tại sao Nhiễm tổng đột nhiên thay đổi ý định, nhưng stylist năm nào cũng nhận được mức lương ngất ngưỡng từ chỗ Nhiễm tổng, công việc lại không có độ khó, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng Nhiễm tổng cũng có yêu cầu khác, thật đáng mừng.
Vẫn luôn cảm thấy nàng phí phạm của trời, phí hoài dáng vẻ tuyệt đẹp của mình, stylist lập tức nói trợ lý liên hệ với những nhãn hiệu hợp tác với mình, đem tới tất cả những chiếc váy thích hợp với Nhiễm Cấm.
【 Đúng rồi. 】
Nhiễm Cấm lại gửi đến một tin nhắn thoại khác:
【 Váy phải có tay dài, cảm ơn. 】
Stylist đưa trợ lý và trang phục đến cho Nhiễm Cấm, trang điểm.
Sau khi mọi thứ hoàn tất, stylist xúc động không thôi.
Nhiễm tổng, người luôn thích những bộ quần áo tối màu, kiểu dáng cổ điển, một khi khoác lên mình trang phục sáng màu, liền trở nên xinh đẹp động lòng người.
Chiếc váy thắt eo màu hoa hồng vàng cùng làn da trắng lạnh của Nhiễm Cấm rất hoà hợp với nhau, giúp cho vẻ lộng lẫy càng thêm toả sáng. Nhiễm Cấm vốn sở hữu vòng eo thon và đôi chân dài, thế nên chiều dài của chiếc váy này có thể phát huy ưu thế dáng người của nàng đến mức tối đa, thiết kế xẻ tà khéo léo để lộ ra bắp chân xinh đẹp trắng nõn, khi ẩn khi hiện.
Xương quai xanh và tấm lưng ong trong nhiều năm nay luôn bị Nhiễm Cấm giấu dưới những bộ âu phục nặng nề, giờ hiện ra rất cân đối và thanh tú.
Stylist uốn xoăn mái tóc đen thẳng mượt mà của nàng, nhuộm chút màu xanh lá ở phần đuôi tóc, mái tóc dài được vuốt qua phải, phủ qua xương quai xanh đến ngực.
Mái tóc dài gợn sóng và cách trang điểm tươi sáng khiến nàng trông thật thướt tha và quyến rũ.
Đây là những gì Nhiễm Cấm yêu cầu, nàng muốn gợi cảm, muốn quyến rũ, muốn tối nay chỉ cần người ta liếc mắt một cái là có thể tìm thấy nàng ở giữa đám đông.
Stylist hết sức hài lòng với tác phẩm của mình, đúng vậy, đây mới là Nhiễm Cấm!
Nàng vốn nên trang điểm như thế này từ lâu rồi!
Stylist vui vẻ đi tìm gương, muốn cho Nhiễm Cấm ngay lập tức thưởng thức sự xinh đẹp của chính mình.
Tìm một vòng, không thấy gương.
Quên mất, Nhiễm Cấm có chút kì lạ, nàng không thích soi gương.
Nói đến thói quen này thì đúng thật là lạ, có dáng người hoàn hảo cùng gương mặt không góc chết như vậy, lại không thích trang điểm cũng không thích soi gương, thấy có ức chế không kia chứ?
"Có một tấm gương, ở sau tủ quần áo." Nhiễm Cấm cũng có chút quan tâm đến dáng vẻ mới của chính mình, nàng muốn xem thử.
Trợ lý của Stylist kéo ra tấm gương giấu sau tủ quần áo và đưa đến trước mặt nàng.
Stylist vừa nhìn thấy, cảm giác tấm gương này là lạ.
Nói là gương soi toàn thân, nhưng đặt trước Nhiễm Cấm, lại không soi đến mặt nàng.
Nếu nói không phải gương soi toàn thân, thì phần dưới cổ lại có thể hiện ra trọn vẹn.
Ai tạo ra tấm gương dã man dữ vậy?
Stylist khó hiểu, hỏi Nhiễm Cấm: "Nhiễm tổng, cô có muốn tôi đổi tấm gương này không? Làm sao chỉ soi được nửa người thế này?"
"Không cần." Nhiễm Cấm từ chối rất trực tiếp.
Stylist tiếp tục duy trì nụ cười nhẹ nhàng, được rồi, bà chủ nói thế nào thì là thế ấy.
Xoay người trước gương, nhìn chính mình có chút lạ lẫm.
Chiếc váy này chỉ lộ ra xương quai xanh, hai cánh tay dài ôm lấy nhau, nhìn qua có vẻ thành thục nhưng không mất đi sự duyên dáng, tuy rằng ít nhiều gì vẫn có chút bảo thủ.
Một khi xoay người lại, phần xẻ hình chữ V sau lưng kéo dài đến giữa eo, da thịt như tuyết như ngọc được điểm xuyết bởi màu vàng hồng càng thêm trắng nõn, tinh tế, đường cong phía sau lộ ra vô cùng hoàn hảo.
Stylist cùng trợ lý của cô đang tung hô tới trời, thế nhưng ánh mắt Nhiễm Cấm lại hơi ảm đạm.
Stylist còn tưởng rằng Nhiễm Cấm không thích lắm, lúc đang định đổi cho nàng bộ khác thì nghe Nhiễm Cấm nói:
"Cứ như vậy đi, vất vả cho mọi người."
Stylist rời khỏi, Nhiễm Cấm đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn giữa đêm thành thị phản chiếu trên cửa kính, nét mặt nàng mờ đi, như hoà tan vào đôi mắt êm đềm như nước của nàng.
Thật thật giả giả.
Nó phải được hoàn thành.
Nàng đã chuẩn bị cho việc báng bổ thần linh.
Nhiễm Cấm tổ chức tiệc tối tại Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, thuộc Tập đoàn Trì thị.
Câu lạc bộ nằm ở ngoại ô thành phố, vị trí hơi hẻo lánh.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Trì Ngộ phải lái xe thêm hai mươi phút mới đến được cổng lớn Hội sở.
Trước đó Trì Ngộ đã kiểm tra, Câu lạc bộ này do Nhiễm Cấm đứng tên, có lẽ do nàng tự mở.
Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan cung cấp nơi uống rượu và bàn chuyện làm ăn cho các cổ đông trong Tập đoàn, nơi để tuôn ra những việc khó nói trong các trường hợp chính thức, có thể xem đây là nhà bí mật, không sợ tai vách mạch rừng.
Hàng đêm, có vô số doanh nhân và ngôi sao giải trí xuất hiện tại đây.
Trì Ngộ lái xe của Trì Lý, dừng lại trước cánh cổng sắt chạm khắc.
Trong đêm, nhân viên an ninh đứng trong trạm gác, nhìn thấy chiếc xe cùng biển số quen thuộc, cảm thấy hơi khó hiểu, ra khỏi trạm gác đến bên cạnh xe.
Đây không phải xe của Trì tổng sao?
Không phải là Trì tổng đã......
Nghi vấn của nhân viên an ninh vừa dâng lên, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của một cô gái.
Cô gái này có mái tóc xoăn dài duyên dáng, mặc một chiếc áo khoác da màu đen bó sát, gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay không có cảm xúc gì, như được bao phủ bởi một lớp băng, dưới đôi mi cong dài dần lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, không nhìn ra ngoài xe.
Đợi hai giây, cửa vẫn không mở, Trì Ngộ nén giận quay lại nhìn.
"Nhị tiểu thư......" Nhân viên an ninh đã nhận ra cô.
"Mở cửa."
"Nhưng mà, nhị tiểu thư có thư mời không?"
Nhân viên an ninh hỏi câu này bằng chất giọng run run, Trì Ngộ yên lặng nhìn anh ta một lúc, cấp trên của anh ta "Ai nha" một tiếng chạy đến, kéo người ra, cười hì hì với Trì Ngộ, nói:
"Nhị tiểu thư sao cô lại tới đây? Nhanh! Mở cửa cho nhị tiểu thư, còn đứng đần mặt ra đó làm gì!"
Anh chàng kia còn đang cố nói: "Nhưng Nhiễm tiểu thư nói, không có thư mời......"
Cấp trên vô cùng khổ sở đẩy mạnh sau lưng anh ta, lúc này anh ta mới loạng choạng đi mở cửa.
Trì Ngộ bị chặn lại ở cửa một hồi, khó tránh khỏi bực bội trong lúc lái xe lên đồi.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn sừng sững giữa màn đêm hoang vắng và lạnh lẽo, giống như con quái vật nuốt trọn hơi ấm.
Có vẻ như Nhiễm Cấm không nghĩ về mình quá tệ.
Trì Ngộ mở cửa xe, gió lạnh thổi xuyên qua người cô, nhưng lúc này đây cô không hề thấy lạnh.
Đôi chân thon dài được bó sát trong chiếc quần da đen và đôi bốt da gót nhọn lại càng thêm thon thả, Trì Ngộ bước vào cửa, mái tóc dài buông lơi mang theo hơi lạnh của đêm đen khiến hai phụ nữ trung niên đang đứng nói chuyện bên cửa sổ nhìn thấy sững sờ.
Cô gái chân dài miên man này có phải là...... nhị tiểu thư của Trì gia?
Trì Ngộ đi vào trong đám người, nhìn lướt qua, quả nhiên tới đây đều là cổ đông lớn của Tập đoàn Trì thị, trong đó có vài người là gương mặt quen thuộc trên tạp chí kinh doanh mà cô vừa đọc.
Không ít người đang thầm đánh giá vị khách không mời này, Trì Ngộ cầm ly rượu, ngồi xuống góc sô pha, hai cổ đông cô từng gặp đi đến bắt chuyện.
Mục đích quan trọng nhất của cô khi đến đây tối nay là lung lạc cổ đông, cô nhận ra hai người trước mặt, họ đều là cấp dưới cũ của chị gái cô, trước kia luôn khách sáo với cô.
Trì Ngộ để rượu xuống và nghiêm túc thảo luận với họ về Quỹ đạo Mặt trăng.
Trì Ngộ phát hiện ra từ cuộc trò chuyện của họ rằng có rất nhiều người trung thành với Trì thị và không đồng tình với cách hành xử mạnh mẽ của Nhiễm Cấm.
Trì Ngộ vô cùng vui mừng, xem ra khả năng cô có thể tranh thủ lòng người là rất lớn.
Cô vừa trò chuyện, vừa tìm kiếm dáng hình của Nhiễm Cấm trong đám đông.
Lạ lùng, trước đây luôn rất dễ tìm thấy bộ âu phục cứng nhắc giữa một rừng rượu thịt, vậy mà hiện tại, Trì Ngộ quét mắt mấy lần vẫn không thấy bóng dáng Nhiễm Cấm.
Nhưng một người phụ nữ có dáng người nóng bỏng và cách ăn mặc vô cùng quyến rũ hơi thu hút ánh nhìn của Trì Ngộ.
Người phụ nữ đó mặc váy hở lưng, da thịt nàng trắng như tuyết, là tâm điểm chú ý của mọi người.
Trì Ngộ không có ấn tượng gì về người này, chẳng lẽ cũng là đồng bọn của Nhiễm Cấm sao?
Đêm nay là sân nhà của Nhiễm Cấm, vậy sao cô ta lại chưa tới, hay là đang ở hành lang lầu hai?
"Nhiễm tiểu thư, chiếc váy hôm nay rất hợp với cô, cô nên ăn mặc như thế này từ lâu rồi."
Trì Ngộ vừa thu hồi ánh mắt, chợt nghe có người nhắc đến tên Nhiễm Cấm.
Ngước nhìn lên lần nữa, phát hiện người được gọi là "Nhiễm tiểu thư" kia, đúng là người phụ nữ mặc váy dài hở lưng màu vàng hồng.
Đôi mắt ngạc nhiên của Trì Ngộ rơi vào sườn mặt của Nhiễm Cấm.
Đúng là Nhiễm Cấm, nhưng lại không quá giống với Nhiễm Cấm.
Người phụ nữ đang nói chuyện với Nhiễm Cấm để tóc dài, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trang điểm thành thục quyến rũ, một tay thản nhiên đặt lên vai Nhiễm Cấm, một tay cầm ly rượu, đôi mắt gợi tình đáp qua gương mặt Nhiễm Cấm rồi lướt xuống eo nàng, cả người gần như dính chặt vào thân thể Nhiễm Cấm, đang thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Nhiễm Cấm không hề kháng cự lại kiểu thân mật này, ngược lại còn đưa đẩy với đối phương, dùng nụ cười chỉ có thể nhìn thấy khi đối diện với chị em họ Trì.
"Ừm, Cung tiểu thư nói đúng, nên sớm trang điểm thế này." Nhiễm Cấm chạm ly với đối phương.
Trì Ngộ mỉm cười nói "Xin lỗi không tiếp được" với các cổ đông bên cạnh, đột ngột đứng dậy, cầm theo ly rượu, đi đến phía sau Nhiễm Cấm.
Ngay lúc Cung tiểu thư sắp kề sát gương mặt Nhiễm Cấm, thì tay Trì Ngộ tay đã luồn qua lưng Nhiễm Cấm, đẩy tay Cung tiểu thư sang một bên, thay thế động tác đỡ vai của đối phương, ôm Nhiễm Cấm vào lòng.
"Chị dâu." Trì Ngộ dùng nụ cười lịch sự trước sau như một để đối mặt với tất cả mọi người đang sững sờ vì sự xuất hiện của cô, "Tôi có mấy câu muốn nói với chị, có thể lên lầu cùng tôi không?"
Cung tiểu thư bị hành động đột ngột của cô làm cho suýt tí thì đứng không vững, tức giận trừng mắt với cô.
Trì Ngộ bình tĩnh nhìn lại, nụ cười vẫn không biến mất, như chẳng hề để tâm.
Cung tiểu thư: "......"
Nhiễm Cấm cảm nhận được sức mạnh của Trì Ngộ đang lặng lẽ đè lên vai mình, khoé môi hơi nhếch, khách sáo nói với bạn bè và những người xung quanh: "Xin lỗi, tôi đi một lát."
Hai người đi lên bậc thang, đến một hành lang không người trên lầu hai.
Cửa sổ kính sát đất trên tầng hai sáng ngời, gió bắc kéo đến thổi bay mây mù trên bầu trời đêm, lộ ra sao trời lộng lẫy.
"Cô ấy là mục tiêu kế tiếp của chị sao?" Trì Ngộ dựa vào cửa sổ, vô thức lắc lắc ly rượu.
Nhiễm Cấm khoanh tay trước ngực: "Đúng vậy. Vì em mà Quỹ đạo Mặt trăng đã bị khoá, tất nhiên tôi phải tìm người giúp mình qua cơn hoạn nạn này chứ."
Ánh mắt Trì Ngộ bất giác rơi trên xương quai xanh trần trụi của Nhiễm Cấm: "Vẻ ngoài của chị hôm nay làm tôi thật bất ngờ, hoàn toàn không phải là phong cách của chị."
Nhiễm Cấm đang định mở miệng, Trì Ngộ đã nói trước: "Chị biết tối nay tôi sẽ đến, nên cố ý diễn màn này cho tôi xem, phải không?"
Nhiễm Cấm đối diện với cô, dưới ánh đèn mờ ảo cùng ánh trăng dìu dặt, cô thấy bên môi Nhiễm Cấm lộ ra ý cười không hề che giấu.
Có chút khinh miệt, lại như trào phúng.
"Cạch" một tiếng, Trì Ngộ đặt ly rượu lên bệ cửa sổ, nhanh chóng tới gần Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm cau mày, ngả người ra sau theo bản năng, eo nàng bất ngờ áp vào thành cửa sổ sau lưng.
Trì Ngộ dựa lại gần nàng, đôi mắt lạnh tựa băng sương, nhưng lòng bàn tay đang nắm cổ tay Nhiễm Cấm lại nóng như lửa đốt.
"Tiếc là kỹ thuật của chị còn kém lắm, bộ trang phục này cũng không hợp với chị. Tại sao phải tìm đối tác khác, trong khi có thể tới cầu xin tôi. Chỉ cần chị đủ thành ý, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện vui vẻ."
Nhiễm Cấm bị cô chặn lại bên cửa sổ, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô khiêu khích.
Nhiễm Cấm cười nhạt, nói: "Không phải em vẫn còn nghĩ là tôi thích em đó chứ? Phải làm thế nào thì em mới tin lời tôi? Tôi đã nói rồi, tôi không có sức chống cự những cô gái xinh đẹp, Cung tiểu thư vừa cùng tôi giao lưu tình cảm kia rất đẹp, ngoại trừ bàn chuyện làm ăn, chúng tôi còn có thể tâm sự chuyện khác. Tôi nói vậy em đã hiểu chưa?"
Nói xong, Nhiễm Cấm chậm rãi thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn sang hướng khác.
Dù nói chuyện hay im lặng, cười hay không cười thì khí chất của nàng vẫn như vậy.
Tựa như hồ nước trong khu rừng chưa có người khai phá, mặt nước trong như gương, không sóng không gió, tìm ra nơi đó đã rất khó, huống chi là phá vỡ sự yên ả trên mặt hồ kia.
Hai bên thái dương của Trì Ngộ âm thầm nhức nhối, cô đột nhiên tới gần, cũng đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai đôi môi đến mức gần như không còn khe hở.
Hơi thở cùng mùi nước hoa của họ ngay lập tức quyện vào nhau, tạo thành một hương vị phức tạp, dâng tràn lên chóp mũi và đôi môi của họ.
Cô muốn phá vỡ sự im lặng của Nhiễm Cấm, cô muốn nhìn vào đáy lòng nàng.
Tuy vậy, cuối cùng nụ hôn vẫn không rơi xuống.
Cô phát hiện ra Nhiễm Cấm vẫn không tránh né hay ngượng ngùng, ngược lại còn nhìn chăm chú vào mắt cô và mỉm cười.
"Sao lại dừng? Vì nơi này không phải cuộc họp báo, không có người xem sao?" Nhiễm Cấm không những không tránh đi, ngược lại còn tiến đến gần Trì Ngộ, áp sát ngực mình vào ngực Trì Ngộ.
"Tiểu Ngộ, chung quy thì em vẫn chỉ là cô bé chưa biết yêu......" Giọng nói của Nhiễm Cấm từ từ trầm xuống khi nàng đến gần, hơi thở dần trở nên mơ hồ như ánh trăng ngoài kia, "Nụ hôn của em cũng giống con người em vậy, ngây thơ đáng yêu."
Trì Ngộ định thẳng người dậy tránh ra, nhưng Nhiễm Cấm đã nắm lấy cổ áo cô.
"Muốn chị dâu dạy em, người trưởng thành hôn môi như thế nào không?"
Không đợi Trì Ngộ trả lời, Nhiễm Cấm đã hôn lên. Hơi thở mang theo hương thơm của loại trái cây ngọt lành lập tức lan toả giữa môi và răng, cuốn lấy, nóng bỏng như muốn làm cô tan chảy.