Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 118: Ngoại truyện:Bố bỏ đi




Qua lễ hai hôm thì Lục Hàn Thuyên mời đám người Dục Minh đến nhà, phần là để thăm nhà mới, phần là ăn mừng anh lên chức.
Bọn họ định ăn nhà hàng nhưng Hoàn Hoàn không thích mấy chỗ như vậy, Lục Hàn Thuyên tính toán cẩn thận thì tổ chức ở nhà.
Một nhà đầy ấp người khiến Hoàn Hoàn hoang mang, người trong sở cảnh sát con bé chỉ chơi được với mỗi Tư Du vì hàng năm Tư Du hay ghé thăm Lâm Diệp, lúc trước nghe tin cô có thai cũng thường mang thuốc bổ đến.
Còn Lý Thuần Nguyên thì không cần phải nói, cháu ngoại của Lâm Túc ông xem như cháu ngoại mình, thương yêu còn không hết.
Lúc nào rảnh rỗi đều mang bánh quy đến thăm, tết này ông cũng đến, Hoàn Hoàn lại được một phong bì to.
Buổi tối nhà đầy đủ người, Lâm Diệp gọi đồ ăn ngoài nhưng vẫn sợ con đói nên trước bảy giờ cô đã cho con ăn sớm, vui chơi một lúc thì đi ngủ cũng không muộn.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch lần đầu biết đội trưởng có con, nhìn thấy Hoàn Hoàn liền muốn ôm, họ còn không nghĩ anh cả đi bốn năm về đến liền có em bé lớn tầm này.
Tiếc là Hoàn Hoàn không ưa thích hai người cho lắm, dáng vẻ hai người đàn ông này quá sỗ sàng làm con gái nhỏ bị dọa.
Dục Minh ký đầu hai cậu, 'cốc' một cái kéo theo là tiếng 'ui' đau đớn.
"Làm gì vậy, cảnh sát mà lại đi chòng ghẹo trẻ con hả?"
"Anh Minh, anh không thấy con bé rất đáng yêu sao? Giống bánh bao nhỏ!"
"Giống cái đầu cậu!" Dục Minh nói xong nhưng khi nhìn lại thì thật sự phải cảm thán, đúng là giống bánh bao nhỏ!!!
Hoàn Hoàn nép sau chân Tư Du, biểu tình sợ hãi.
Lục Hàn Thuyên vừa thay xong quần áo ở nhà, lúc đi xuống thì thấy một đám người bao vây lấy con mình. Mà Hoàn Hoàn như cái trụ đá không hề động đậy.
Định sẽ mặc kệ đi vào bếp nhưng Hoàn Hoàn vừa thấy bố lướt ngang thì bật tiếng kêu cứu: "Bố ơi! Cứu!"
Lục Hàn Thuyên đành đến ứng cứu, anh bế con lên tay nhìn đám người Dục Minh tai to mặt lớn hầm hầm dọa nạt.
"Các cậu đang làm gì?"
Dục Minh nhún vai: "Tiểu bánh bao của anh rất đáng yêu!"
"Anh cả! Có thể để em trông một chút không?" Tiểu Hắc cười nói.
Lục Hàn Thuyên lạnh nhạt: "Phải xem Hoàn Hoàn có đồng ý không!"
Hoàn Hoàn liền lắc đầu, vòng tay ôm cứng cổ bố, chỉ he hé đôi mắt nhìn đề phòng.
Tiểu Bạch chẳng biết từ khi nào tìm ra được rất nhiều bánh quy, kêu lên: "Oa... Anh cả, nhà anh kinh doanh bánh quy à? Kiếm thêm thu nhập hả?"
Hoàn Hoàn nghe đến bánh quy liền kêu lên: "Đó là của Hoàn Hoàn!"
Tiểu Hắc cười cười, đưa tay bế Hoàn Hoàn còn miệng thì dụ dỗ: "Theo chú nào, chú sẽ giúp Hoàn Hoàn đòi lại bánh quy!"
Hoàn Hoàn gật đầu, Tiểu Hắc cuối cùng cũng lừa được em bé bánh bao đáng yêu nào đó. Một đám đàn ông chưa từng trông trẻ bây giờ đột nhiên rất thích thú với Hoàn Hoàn, dù cưng nựng vẫn không quên dè dặt sợ rằng với sức mạnh bắt trói tội phạm của họ làm đau em bé bánh bao.
"Hai cái má này ăn hết bao nhiêu là bánh quy rồi hả Hoàn Hoàn?" Tiểu Bạch véo má căng tròn.
Hoàn Hoàn xoa xoa má, ấp úng nói "Không nhiều!"
Tiểu Hắc cười: "Mặc kệ đi, ăn bao nhiêu cũng không sợ ăn hết. Bố con giàu mà!"
Hoàn Hoàn lắc đầu: "Bố con không giàu, mẹ mới giàu! Bố đưa hết tiền cho mẹ, trở thành tiểu tư sản!"
"Haha... còn biết trở thành tiểu tư sản!" Dục Minh cười ha hả, cảm thấy cô nhóc này tuy là ngại nói nhưng rất thông minh.
Hoàn Hoàn còn nói: "Bố nghèo đến mức, hôm nào cũng phải xin tiền của mẹ!"
Đám Tiểu Hắc được trận cười lớn, không ngờ được anh cả ở nhà không ngờ lại suy đồi như vậy, đến mức phải xin tiền của vợ.
Lục Hàn Thuyên không nói gì, quay người đi vào bếp, anh biết vợ mình ở trong đấy đang rất vui vẻ mà nghe đám người bên ngoài nói bừa.
Cũng không phải không đúng. Tiền của anh đều giao cho Lâm Diệp, mỗi ngày chỉ dám xin một ít đổ xăng xe, muốn mua món gì cũng phải hỏi xem vợ có đồng ý hay không mới dám nói đến.
Trước tết Lục Hàn Thuyên muốn đổi giường, Lâm Diệp hùng hổ không chịu, còn nói giường cũ vẫn ngủ được.
Lục Hàn Thuyên lại hoãn việc mua giường, đành ngậm ngùi chờ đến lúc kết hôn rồi mua luôn, xem như đổi phong thủy cho cả phòng tân hôn.
"Anh cả!" Tư Du đi bên cạnh, gọi anh.
Lục Hàn Thuyên liếc nhìn cô: "Sao vậy?"
"Sáng nay em nhận được tin, Câu Tiếu tự sát rồi!"
Tư Du không ngại nói đến vấn đề này vì biết Lục Hàn Thuyên sẽ để tâm, vụ án này rất lớn, mấy tháng rồi cũng chưa giải quyết xong.
Câu Tiếu là kẻ tình nghi trong vụ án, bây giờ đột nhiên chết chẳng phải nói với họ vụ án này hắn ta không phải hung thủ, mọi điều tra trước đó đều là công cóc.
"Chết khi nào?" Anh dừng bước.
Tư Du cũng dừng bước, giọng nói của cô chỉ đủ hai người nghe: "Tối ngày 30, lúc mười một giờ!"
Mười một giờ anh vẫn đang ở sở cảnh sát, đêm đó mười một giờ hơn anh mới lái xe về nhà, Câu Tiếu tại sao lại chọn thời gian đó tự sát.
Hay đó vốn dĩ không phải tự sát mà là bị giết chết?
"Pháp y nói thế nào?"
"Bên pháp y gửi hai bản báo cáo... Em... Em cũng không rõ bọn họ đang làm gì."
"Hai bản báo cáo là thế nào?"
Từ khi nào bên pháp y lại viết hai báo cáo cùng một lúc?
"Em nghe nói, ba tháng trước có một pháp y được mời về, anh ta không mấy có thiện cảm với cách làm của mọi người nên tự mình viết một bản. Pháp y cũ cũng viết một bản, kết quả..."
"Kết quả là có hai bản báo cáo!"
"Dạ phải!"
Lục Hàn Thuyên hết nói nổi, anh gật đầu, căn dặn Tư Du: "Được rồi, về nhà thì gửi cả hai bản báo cáo cho anh! Còn cả cách liên lạc."
Tư Du nhanh miệng: "Trong báo cáo có số điện thoại của anh ta."
Lục Hàn Thuyên xem như đã nắm được phần nào thông tin, gật đầu rồi đi vào bếp.
Tư Du không tiện theo nữa đành quay ra, tìm đến Hoàn Hoàn đang bị mấy tên đàn ông bao vây hỏi chuyện.
***
Mọi người ăn uống xong liền ra về, lần này uống không nhiều nên bọn họ rất tỉnh táo, Lâm Diệp lo lắng một mình Tư Du có lo hết cho ba tên đàn ông nữa tỉnh nữa mê hay không thì Lục Hàn Thuyên đã gọi tài xế.
Thấy mọi người lên xe an toàn cô mới yên tâm vào nhà, Lục Hàn Thuyên trong phòng bếp làm gì đó, Lâm Diệp chú ý đi vào.
Anh dọn dẹp đơn giản, chén bát cũng đặt vào máy rửa, xong xuôi thì đi ra, còn tiện tay bá vai cô lên tầng.
"Mười giờ rồi! Anh tắm đi rồi hẵng ngủ!"
Lục Hàn Thuyên mở cửa phòng để Lâm Diệp đi vào, anh nói: "Anh sang nhìn Hoàn Hoàn, em cứ ngủ trước đi!"
Sau khi đóng cửa còn căn dặn: "Anh ở phòng sách, có việc gì thì gọi anh!"
"Anh làm việc sao?" Lâm Diệp không nỡ.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Xem ít tài liệu, em cứ ngủ trước đừng chờ anh! Cả ngày nay em đã mệt lắm rồi!"
"Ông xã!" Lâm Diệp gọi ngọt một tiếng.
Lục Hàn Thuyên cũng không muốn, nhưng anh không làm khác được. Sở cảnh sát vốn dĩ không có ngày nghỉ, mấy hôm nay anh được ở nhà đã là một đặc ân, thân là người đứng đầu chịu trách nhiệm quản lý cấp dưới, nếu không tận lực thì công việc sẽ rất khó mà giải quyết.
"Được rồi bà xã!"
Anh hôn lên trán cô, sau mới đóng cửa, thật sự sang phòng Hoàn Hoàn.
***
Ghi chép báo cáo Tư Du vừa về đến nhà liền gửi đi, Lục Hàn Thuyên bên này đã nhanh chóng nhận được. Anh mở laptop, đọc cẩn thận từng chỗ ghi chép của cả hai báo cáo.
Bên trong ghi rất chi tiết, có giám định đầu vào, giám định toàn thân xong xuôi mới đến giám định nội tạng. Chỉ cần là một chút dấu tích nhỏ trên thi thể, cũng khó mà qua mặt.
Kết thúc bản báo cáo, bác sĩ pháp y đóng dấu ký tên.
Mấy chữ "Cố Giang Viễn" được ghi ngay hàng thẳng lối, dù không phải là giấy kẻ ô nhưng độ chính xác của các chữ phải nói là gần như hoàn hảo, đều đặn, thẳng tắp.
Lục Hàn Thuyên biết ngay là anh ta, với tính cách khác thường đó cũng chỉ có anh ta mới dám khiêu khích người có kinh nghiệm lâu năm ở phòng pháp y.
Bây giờ manh mối đứt đoạn, phía hung thủ vẫn nhởn nhơ, phía Lục Hàn Thuyên rơi vào bế tắc, một đoạn báo cáo khám nghiệm tử thi cũng không giúp ít được gì.
Chắc anh sẽ phải thu xếp thời gian đích thân đến hiện trường, Lâm Diệp chắc phải mang về nhà mẹ gửi một thời gian.
Trong lúc anh đang suy tư thì cửa phòng bật mở, 'cạch' một tiếng âm thanh nhỏ nhưng trong đêm tịch mịch truyền trong không khí rồi chạy vào tai lại rõ ràng, Lục Hàn Thuyên đưa mắt nhìn người đi vào.
Lâm Diệp tay cầm tách trà nóng vẫn ngun ngút khói, chân đi dép lông mềm mại, từ khi nào đã thay một chiếc váy ngủ mỏng hai dây còn đặc biệt hở lưng.
Lục Hàn Thuyên theo đó đóng lại laptop, đẩy sang một bên, Lâm Diệp nhìn hành động của anh cũng không hỏi nhiều nhưng cô lại cảm nhận được anh đang cố tình giấu diếm chuyện gì đó, đặt tách trà lên bàn lại được anh kéo đến ngồi lên đùi.
"Uống trà, giải rượu!" Cô hiền hậu ôn hòa, chăm sóc anh như vợ hiền chăm sóc chồng.
Lục Hàn Thuyên nhìn đồng hồ trên tay, gõ gõ ngón tay lên mặt kính trước mắt cô: "Đã quá giờ ngủ, em còn sang đây làm gì?"
Cũng chỉ vừa qua mười hai giờ một lúc, đêm vẫn còn dài kia mà.
Lâm Diệp vòng tay kéo cổ anh, "Anh cứ xem em là trẻ con không bằng!"
Lục Hàn Thuyên lườm nguýt: "Còn không phải sao?"
Lâm Diệp bĩu môi bất mãn: "Không phải! Lục Hàn Thuyên, anh đừng quên em đã sinh con cho anh! Cũng chẳng nhỏ nhắn gì nữa!"
"Vậy sao?" Anh nhướng mắt, thanh âm câu nói mang theo ý tứ xâu xa khó lường, bàn tay đột nhiên 'hạnh kiểm xấu' chui vào váy.
Vải mỏng mềm mại sờ vào rất thích, cùng với làn da trắng nõn như nhung của cô thật giống một cặp bài trùng, đây chính là muốn dành tặng cho anh sao?
Cô đưa mắt nhìn anh nhưng anh lại bình thản ung dung như không có gì, biểu cảm đó làm cô muốn kêu lại không dám kêu.
"Ưm..."
Lâm Diệp run rẩy, bấu víu vào anh, bụng dưới co thắt dữ dội.
Lục Hàn Thuyên thấy cô phản ứng, anh hài lòng cười khẽ, vẫn lựa chọn tiếp tục trêu chọc: "Sao chỗ này vẫn nhỏ vậy, cô nhóc trưởng thành?"
"Anh đừng chạm..." Lâm Diệp van xin.
Lục Hàn Thuyên thở nặng: "Em không ngủ chính là chờ anh làm điều này sao?"
"Không được sao? Em mong muốn chồng em thì sai à?"
"Em không sai! Nào..." Lục Hàn Thuyên điều chỉnh tư thế, ra lệnh cho cô: "... Lên bàn ngồi đi!"
Lâm Diệp đỏ hết cả mặt, nhích tay nhích chân cuối cùng vẫn là đặt mông ngồi lên bàn. Tiếp sau đó, Lục Hàn Thuyên làm gì thì ai ai cũng biết. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì còn xảy ra chuyện gì, chưa kể bây giờ họ đã gần như hợp pháp mà ở chung.
Chỉ còn chờ một tờ giấy kết hôn, mà điều này Lục Hàn Thuyên dự định ngày mai ủy ban mở cửa rồi đến làm luôn một thể.
***
Khi Lục Hàn Thuyên bế vợ về phòng ngủ cũng gần sáu giờ sáng, anh không nói gì với Lâm Diệp, tắm rửa xong thì lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà.
Một lúc sau đó Hoàn Hoàn sang phòng mẹ, nhìn thấy Lâm Diệp vẫn còn ngủ trong chăn chỉ lộ ra lòng bàn chân trắng sạch nõn nà, cô nhóc chân ngắn cố trèo lên giường, cố gắng lắm mới chui được vào trong chăn của mẹ.
Lâm Diệp thấy lạnh, lại thấy ấm, lúc lâu lại thấy có mùi kẹo ngọt thoang thoảng trong hô hấp, mùi hương này không phải của Lục Hàn Thuyên thì chỉ còn một người.
Tay nhỏ chạm ôm lên cổ Lâm Diệp, các ngón tay lành lạnh.
"Mẹ ơi!" Hoàn Hoàn giọng nói có chút tủi thân.
Lâm Diệp nghe giọng con như sắp khóc, giật mình liền nhanh miệng hỏi: "Sao thế con?"
"Bố đi rồi ạ?"
Lâm Diệp lúc này đưa mắt nhìn bên cạnh, đúng là đi mất rồi.
Cô không biết nên giải thích với con thế nào, Hoàn Hoàn thấy mẹ ánh mắt mông lung, con bé dần đỏ hoe đôi mắt: "Bố không cần chúng ta nữa ạ? Sáng nay bố đi sớm, còn không chờ chúng ta thức dậy!"
Lâm Diệp: "..."
Hoàn Hoàn khóc ré lên: "Mẹ ơi! Bố lại bỏ đi rồi! Bố không thương Hoàn Hoàn nữa!"
"Hoàn Hoàn! Nghe mẹ hỏi này!" Lâm Diệp kéo con từ trong ngực ra, đem con chân thật nhìn mình.
Cô để Hoàn Hoàn nín khóc, chậm rãi giúp con giải quyết vấn đề.
"Con nói cho mẹ biết, làm sao con biết bố đi rồi? Con có từng nghĩ đến, bố đi sớm là để mua đồ ăn sáng cho con không? Hoặc có thể là bố có việc bận?"
Hoàn Hoàn sụt sịt mũi: "Bố không nói hôm nay bố sẽ ra ngoài, con thấy bố lái xe đi, nên nghĩ bố lại bỏ đi rồi!"
Lâm Diệp vuốt tóc con: "Hoàn Hoàn ngoan, con có nhiều cách để biết bố rốt cuộc đang ở đâu mà? Sao con không thử?"
"Thế nào ạ?"
"Con đã gọi điện cho bố chưa?"
"Chưa ạ!"
"Vậy con gọi cho bố, hỏi xem bây giờ bố đang ở đâu. Không phải như vậy là rõ ràng rồi sao?"
Hoàn Hoàn Hoàn gật gật đầu, ngồi dậy lau nước mắt.
Lâm Diệp vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, suy nghĩ một lúc thì gọi vào số điện thoại cũ của anh.
Hai hồi chuông liền có người bắt máy, mà Lâm Diệp cũng không vội lên tiếng.
Bên kia, Lục Hàn Thuyên đang nói chuyện với một người đàn ông, chỉ có hai người họ trong không gian của căn chung cư tường gạch cũ nát dơ bẩn.
Thấy anh có điện thoại, đối phương liền hiểu ý mà quay đi.
Lục Hàn Thuyên nhìn màn hình, hai chữ 'Diệp Diệp' làm anh nhẹ nhõm, "Bà xã! Có việc gì sao?"
Lâm Diệp xoa đầu Hoàn Hoàn, con bé nghe thấy giọng bố liền hớn hở.
"Con gái anh bảo anh lại bỏ đi rồi, không còn cần nó nữa. Hiện tại đang ở cùng em, vừa khóc vừa kể lể!"
Lâm Diệp mở loa ngoài, Hoàn Hoàn ở bên cạnh nghe bố nói.
"Buổi sáng thấy em còn ngủ nên anh không nói, anh có việc cần giải quyết, buổi trưa sẽ về."
Lâm Diệp nhìn con gái, nhướng mắt: "Con muốn nói gì không?"
Hoàn Hoàn gật gật đầu.
Lâm Diệp đưa máy cho con, Lục Hàn Thuyên nghe được giọng con bé vừa khóc xong, chỉ biết lắc đầu cười khổ.
"Bố ơi! Bố không bỏ đi ạ?"
"Bố không bỏ đi, bố có việc cần phải giải quyết, Hoàn Hoàn ở nhà nhớ trông chừng mẹ giúp bố nhé!"
"Dạ được ạ!"
"Ngoan lắm! Thế con còn muốn nói gì không?"
Hoàn Hoàn nói vào điện thoại: "Bố ơi! Hoàn Hoàn yêu bố! Mẹ cũng yêu bố! Bố nhanh về nhé!"
Lục Hàn Thuyên nói "được" xong tắt máy, anh bỏ điện thoại vào trong túi áo vest. Người bên cạnh quẹt quẹt mũi ánh mắt quan sát bức tường nhưng lại thấp giọng hỏi về cuộc điện thoại…
"Con gái cậu sao?"
"Phải!"
"Thật đáng yêu!" Người bên cạnh bình phẩm.
Lục Hàn Thuyên nữa thật nữa giả: "Con trai cậu... cũng đáng yêu lắm!"
Cố Giang Viễn 'hừ' lạnh, thờ ơ mỉa mai: "Nó không gây sự để mình giải phẫu nó thì đã là may mắn cuộc đời này của mình!"
Lục Hàn Thuyên bật cười, bồi thêm một câu: "Tính cách rất giống cậu, rất thông minh!"
Cố Giang Viễn: "Giống cái khỉ! Ngoài việc nó biết chọn lọc mang gen trội về nhan sắc của mình ra, tính khí kia hết thảy đều mang gen lặn của Thẩm Ngôn!"
Hai người đàn ông, tôi một câu, anh một câu, đến trưa thì mới xong việc quan sát hiện trường, mà những điều Cố Giang Viễn ghi trong báo cáo khám nghiệm, mọi thứ đều đi đúng hướng.
***
Hoàn Hoàn ăn cơm trưa xong thì ngồi xem tivi.
Lâm Diệp lấy ra ít sách ngồi dưới thảm muốn soạn lấy ít tài liệu, trong đó có vài quyển là vì thuận tay nên cũng lấy xuống.
Hoàn Hoàn lấy ảnh tạp chí liền rất hứng thú, cô bé đọc được vài chữ. Thấy Lâm Diệp ngồi đó, không chú ý đến mình.
Cô bé ngồi trên sofa nghiêng đầu, tóc dài mượt mà xõa xuống, đôi mắt tròn xoe chớp chớp: "Mẹ ơi!"
"Sao đấy con?"
Hoàn Hoàn chỉ tay đến quyển tạp chí nghệ thuật trên bàn: "Mẹ cho Hoàn Hoàn mượn một lúc được không?"
"Cái này sao?" Lâm Diệp lấy quyển sách đưa đến: "Con cứ xem đi! Mẹ không cần dùng đâu!"
Trong lúc Lâm Diệp xem tài liệu, Hoàn Hoàn nằm sấp trên sofa, hai tay chống cằm, chân nhỏ đung đưa lên xuống, quyển tạp chí lật mở mấy trang, có rất nhiều thứ đáng để xem.
Có một bãi biển chuyên tổ chức tiệc cưới ngoài trời được in to cả hai trang, giới thiệu rất sống động, Hoàn Hoàn thích thú chăm chú xem.
Lúc lâu sau…
Hoàn Hoàn: "Mẹ ơi!"
Lâm Diệp: "Mẹ đây!"
Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn thích biển lắm!"
Lâm Diệp gật đầu: "Để mẹ hỏi bố xem, khi nào có thời gian thì đưa con đi!"
Hoàn Hoàn lắc đầu: "Không phải!"
Lâm Diệp nghi hoặc, đưa mắt nhìn con.
Hoàn Hoàn ngây ngô chỉ tay vào một trang tạp chí bày biện hoa tươi, sân khấu, bầu trời xanh và mặt biển bao la, tất cả đều đang trả lời cho sự nghi vấn của Lâm Diệp.
"Con muốn nhìn thấy mẹ mặc chiếc váy này, như công chúa vậy, còn bố sẽ là hoàng tử. Bố mẹ nắm tay nhau, cùng bước đến chỗ Hoàn Hoàn. Con muốn có váy công chúa, trên tay là hoa. Mẹ xinh đẹp, bố cũng đẹp, mọi người vỗ tay chúc hạnh phúc. Như vậy... Bố sẽ không có cớ đi nữa! Hoàn Hoàn sẽ yên tâm! Mẹ sẽ không phải khóc nữa! Đúng không? Mẹ ơi... Mẹ bảo bố đi mẹ! Hoàn Hoàn muốn tham dự hôn lễ của bố và mẹ!"
"Hoàn Hoàn, con không được nói chuyện này trước mặt bố! Có biết không?" Lâm Diệp ngăn lại lời con.
Hoàn Hoàn có vẻ thất vọng, mếu máo nói: "Tại sao vậy ạ? Sao con lại không thể nói? Có phải Hoàn Hoàn không ngoan không ạ? Nếu con nói ra đều này có phải bố sẽ lại bỏ đi không? Các bạn nói, bố mẹ lấy nhau rồi sẽ không thể rời xa nhau nữa. Mẹ và bố không lấy nhau, cũng tức là bố sẽ lại đi nữa sao? Hoàn Hoàn sẽ lại không có bố sao? Mẹ ơi! Hoàn Hoàn hứa sẽ ngoan mà! Con sẽ vâng lời!"
"Hoàn Hoàn! Không phải như vậy..."
Hoàn Hoàn đỏ mắt, rưng rưng kể lể: "Mẹ ơi! Hoàn Hoàn cảm thấy rất bất an! Con biết mẹ giận bố, con còn biết mẹ không thích bố đứng tên trong giấy tờ của con. Nhưng mẹ ơi... Bố làm gì sai ạ? Hoàn Hoàn thay mặt bố xin lỗi mẹ nhé! Mẹ đừng rời khỏi bố! Hoàn Hoàn yêu bố mẹ, yêu nhiều lắm..."
Lâm Diệp cuống quýt cả lên, định ôm con thì đột nhiên giọng Lục Hàn Thuyên vang vọng.
"Ai nói mẹ sẽ rời khỏi bố!"
Anh cúi người thay dép đi trong nhà, bước đến chỗ hai mẹ con, không biết anh nghe được bao nhiêu lời nói của con nhưng sắc mặt anh trầm trầm lạnh nhạt, ý nghĩ anh giận cứ thế nhảy loạn trong đùa cô.
Lâm Diệp nhìn anh hết mực áy náy mà không biết làm sao cho phải, Lục Hàn Thuyên ngồi xuống ghế thì đem Hoàn Hoàn đặt lên đùi.
"Sao con lại khóc? Bố đã bảo trưa nay bố sẽ về mà?"
Hoàn Hoàn uất ức: "Bố về muộn, Hoàn Hoàn đã ăn trưa xong rồi!"
Lục Hàn Thuyên bật cười: "Không sao, bố tin chiếc bụng này của Hoàn Hoàn có thể ăn thêm..."
Anh kéo dài giọng, vừa xoa xoa bụng nhỏ tròn trịa, vừa nói tròn câu: "... một ít bánh quy!"
Lâm Diệp định thu dọn đồ đạc dẹp đi, Lục Hàn Thuyên liền ngăn lại: "Em cứ để đấy đi!"
Cô không hiểu anh định làm gì, lại nghe anh căn dặn: "Em lên phòng thay quần áo đi, lấy giúp anh sổ hộ khẩu còn cả chứng minh thư, đừng quên mang của em theo."
"Anh định làm gì?"
"Còn làm gì." Anh vỗ nhẹ đỉnh đầu Hoàn Hoàn: "Đem em đi đóng dấu, kẻo sợ cô nhóc bánh quy nào đó, bố chỉ vừa đi khỏi nhà liền sợ bố đi mất!"
Nói xong anh bế con ra cửa, để lại Lâm Diệp đứng thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.