Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 87: Cô gái nhỏ trong cơn mê




Khi Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên đuổi theo người đàn ông ra cửa sau thì cũng vừa vặn người đó biến mất trong tầm kiểm soát của hai người.
Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, mồ hôi trên mặt cô tươm ra như mưa còn chưa kịp lau sạch đã vội vã nói: "Hàn Thuyên! Em đã thấy... Vết bẩn đó, màu sắc đó..."
"Diệp Diệp! Bình tĩnh đã em!"
Lục Hàn Thuyên thấy cô gái kích động, gần như là muốn nhảy dựng lên vì để mất dấu người đàn ông khả nghi kia.
Lúc hắn vừa biến mất khỏi ngã rẽ, Lâm Diệp nảy sinh nghi ngờ liền kéo Lục Hàn Thuyên nhanh chóng đuổi theo.
Kết quả, bước chân người đó nói nhanh liền nhanh như cơn gió. Trong một khắc nào đó, Lâm Diệp cảm nhận được hắn ta giống như đang cố ý trêu chọc.
"Hàn Thuyên! Hãy tìm hắn, em xin anh hãy tìm cho bằng được hắn!" Lâm Diệp nắm vị trí gần khuỷu tay anh, siết chặt trong bất an, hoài nghi và lo sợ.
Anh chưa từng thấy Lâm Diệp như lúc này, cô mất bình tĩnh, vội vàng ra quyết định, dứt khoát nhưng đầy lo lắng, sự bất an trong nỗi tuyệt vọng kia rõ ràng là tâm lý bị đã kích.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không được..."
Còn chưa nói xong cô đã gạt tay anh ra, bỏ đi trong câu nói khẩn trương: "Tập hợp đội người, phải nhanh chóng tìm cho ra hắn!"
Lục Hàn Thuyên phản ứng không kịp với hành động bất ngờ của Lâm Diệp, anh chỉ muốn nắm cô lại nhưng cô gái nhỏ lướt qua anh đã quay đi rất nhanh, gần như không cho anh thêm cơ hội nào.
Trong đầu Lâm Diệp bây giờ chính là hình ảnh từng người, từng người dưới con dao sắt bị chặt thành nhiều đoạn, cả việc hung thủ đã không ngần ngại quan hệ với một thi thể.
Càng nghĩ cô càng dám khẳng định, người đàn ông đó... Hắn ta, rõ ràng dưới gấu quần kia là vết máu, cả cổ tay hằn lên vết cào cấu thêm vào đó lòng bàn tay hắn do không quen với việc cầm dao sắt nặng chuyên dùng của người bán thịt đã bị chai phồng.
Lâm Diệp không nói rõ với Lục Hàn Thuyên đã tự ý rời khỏi phạm vi hoạt động, sau đó cô tự mình điều động người còn kéo theo cả việc gọi điện về Sở cảnh sát thành phố B.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cùng Khúc Hổ túc trực điện thoại rất nhanh liền nhận máy, nghe rõ mệnh lệnh của Lâm Diệp liền tức tốc làm việc.
"Dục Minh! Anh giúp tôi tìm Kỳ Quân, bảo anh ta nhanh chóng xem lại camera tại Thần Quan, tìm người đàn ông đi từ nhà vệ sinh ra trước khi chúng tôi đuổi theo."
"Bây giờ sao?"
"Phải! Bây giờ, nhanh lên!"
Dục Minh nghe chỉ thị hành sự, tức tốc rời khỏi. Chỉ có Lục Hàn Thuyên vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Diệp lại điều động Thẩm Hoàng đưa người đi những nơi nằm trong phạm vi Thần Quan, chưa kể chỉ trong một đêm Thần Quan bị cô làm thành náo loạn một phen.
Cho đến năm giờ sáng, người đàn ông trong đoạn video mà camera ghi lại chẳng tìm thấy tung tích, Lâm Diệp lúc này mới nhận ra chính mình đã sai phạm một lỗi lầm rất lớn.
Nhưng chẳng còn cơ hội nào giúp cô nữa, Lâm Diệp đã 'đánh rắn động cỏ' còn khiến sở cảnh sát mất ngủ một đêm.
Lúc cô tìm kiếm Lục Hàn Thuyên trong đám người, anh hình như đã biến mất.
Ngồi trên ghế sofa, lòng ngực Lâm Diệp không mấy thoải mái, anh từng nói cô phải bình tĩnh hành sự, nhưng kết quả bây giờ giống như đang chống đối lại cô.
Cả Lục Hàn Thuyên cũng không thèm quan tâm gì cô nữa.
Phía Lục Hàn Thuyên sau khi anh nhận được đoạn video, Tiểu Bạch đã gửi thêm một vài đoạn video cùng thông tin về đối tượng. Ngay trong đêm, anh đến tận địa chỉ nhà được xác định là của kẻ tình nghi.
Căn hộ nhỏ nằm ở rìa thành phố, thời gian từ nó di chuyển đến Thần Quan mất hơn hai tiếng. Chưa kể, đường đêm vắng vẻ nhưng dù lái xe nhanh đến mấy cũng không đến sớm hơn được.
Lâm Diệp luôn đúng, anh tin điều đó.
Nhưng cô chỉ có kỹ năng nhìn nhận, xác định chứ không hề có một chút khả năng về bắt giữ hay truy tìm. Vậy nên, anh sẵn sàng trở thành một phần bù đắp cho cô, cùng cô sống chết, cùng cô lao lực.
Người con gái sợ anh gặp nguy hiểm, nhiệm vụ chưa bao giờ đến lượt anh giải quyết. Lúc anh rời đi, cô cũng không phát hiện nhưng dù cô có nhận ra anh cũng sẽ kiên trì rời khỏi.
Bây giờ là hai giờ sáng, Lục Hàn Thuyên trong khoảng không tối om chỉ có thể lần mò đi vào. Bên cạnh căn hộ này có vài căn hộ khác, nhưng dường như không có bất kỳ ai sống ở đây.
Đây rõ ràng là địa chỉ cũ, mà thông tin này chắc cũng cách đây vài chục năm, Tiểu Bạch chỉ có thể nhận được một loạt thông tin cũ như thế này, cho thấy kiến thức chuyên môn về công nghệ của đối tượng rất đáng lưu tâm.
Căn hộ không sáng đèn nhưng có thể đoán được nội thất thuộc dạng tầm trung, sofa không bọc da thật nhưng chất liệu mịn mát Lục Hàn Thuyên thu tay về trên thành sofa đút vào túi quần.
Anh đi vào trong, hướng đến cánh cửa duy nhất của căn hộ. Có vài thứ ở đây rất kỳ lạ, vị trí đặt nội thất có chút lộn xộn, giống như những món đồ này chỉ được sắp xếp bừa cho có.
Mở cánh cửa gỗ, Lục Hàn Thuyên đi vào trong. Có một chiếc giường lớn màu sắc không rõ, vươn tay bật công tắc đèn chợt phát hiện ở nơi này đèn sớm đã hỏng, cũng có thể đến cả điện cũng không có.
Tiến đến dưới chân giường, Lục Hàn Thuyên đưa tay chạm lên mặt ga lạnh lẽo, có một lớp cao su mỏng bọc lên mặt đệm, không có chăn, không có gối, ở góc giường ánh lên hình dáng của kim loại.
Cả bốn gốc đều có một sợi dây xích cùng khóa cài, Lục Hàn Thuyên thử đưa tay mình lên cẩn thận quan sát liền phát hiện đây là đồ chơi tình thú, dùng để buộc chặt đối tượng lên giường trong những bộ phim cấp ba đáng xấu hổ.
Nhưng còn nội thất lộn xộn kia?
Cả... nơi hoang vắng này???
Lục Hàn Thuyên còn chưa kịp rời khỏi một thanh gỗ lớn từ phía sau đã giáng xuống, anh xoay đầu một tay liền bắt được thanh gỗ như cái chày cối khổng lồ.
Đột nhiên, cần cổ anh như bị kiến cắn, một thứ kỳ lạ được bơm vào người. Nhận ra chính mình bị đánh thuốc mê, Lục Hàn Thuyên dùng những nhận thức cuối cùng kéo phăng cây gậy gỗ đá một cú vào bụng đối phương.
Trong đêm tối, anh chỉ nhận ra người đàn ông kia không mấy cao lớn nhưng thân thủ nhanh nhẹn, từng bước đi đều chuẩn xác đầy sức mạnh, có thể cũng là người từng luyện qua võ thuật.
Thật ra, thuốc mê bình thường không giống trong phim, bởi vì nó cần có thời gian phát tác chứ không phải một giây liền khiến người ta chìm vào giấc ngủ.
Lục Hàn Thuyên nhanh chóng rời khỏi phạm vi kia, đối tượng bị anh đá một cú vẫn không bỏ cuộc mà đuổi theo.
Hai người ra đến cửa vẫn giằng co một lúc, thời gian trôi qua Lục Hàn Thuyên thấy trước mắt mình xuất hiện mơ hồ, sức lực mà chính mình đang có cũng gần như bị tước đoạt.
Nếu cứ thế này, khả năng bị bắt là rất cao. Đối tượng ôm ngang eo Lục Hàn Thuyên, một cú liền đem anh quật ngã ra đất.
Dưới bóng tối và bầu trời đêm, anh mở to hai mắt tìm kiếm chút ít tỉnh táo còn sót lại, nhưng lý trí nói anh biết rằng anh không còn cơ hội nữa, anh đã không thể nào chiến thắng được.
Hai mắt anh nhắm nghiền, suy nghĩ cuối cùng khi anh rơi vào cơn mê là về cô gái nhỏ của mình, Lâm Diệp.
14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.