Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 89: Không bao giờ!




Bàn tay nhỏ nắm chặt tay nắm cửa, năm phút trôi qua vẫn không có động thái xoay tay cầm.
Lâm Diệp đứng chực chờ hồi lâu, không nhúc nhích, không biểu hiện cảm xúc, gương mặt lạnh nhạt với đôi mắt vô hồn.
Dường như mọi thứ đều trở nên vô vị với cô, thân thể nhỏ hiên ngang đứng yên lặng tại hành lang dài, một bóng người duy nhất, một ý niệm duy nhất, chung quy vẫn là tuyệt vọng kéo dài tuyệt vọng.
Cô từng nói với anh, chỉ cần anh bình an thì muốn cô làm gì Lâm Diệp cũng sẽ đồng ý. Vậy mà... giống như giấc mơ oan nghiệt kia.
Lục Hàn Thuyên biến mất, tin tức không rõ ràng, lúc này đây Lâm Diệp nên làm thế nào cho phải?
Không ai nói cho cô biết hiện tại bước đi nào mới là đúng, cũng không ai ở phía sau nắm tay kéo cô lại lần nữa.
Đi sai một nước cờ, đoán sai một thủ thuật chính là mồ chôn cho cả một quá trình tỉ mỉ.
Lục Hàn Thuyên từng nói: "Phía trước là bầu trời, phía sau là quá khứ! Chỉ cần em không từ bỏ bầu trời thì dù quá khứ có tồi tệ đến đâu cũng không phải là trở ngại!"
Nhưng quá khứ kia cô đã vô ý lạc mất anh, bây giờ cô phải làm sao?
Toàn thân cô vô lực tựa như một loại ma quỷ đeo bám, hút hết mọi năng lực từ thể chất đến tinh thần của cô, tham lam một lần lấy hết.
Cánh tay nhỏ run lên từng hồi, bàn tay siết lấy tay nắm cửa bằng sức lực mạnh bạo khiến cho khớp cổ tay đau đến tê cứng.
Nước mắt như thủy tinh từ khóe mắt chảy dài, rơi xuống... vỡ nát dưới sàn gạch hoa bóng loáng. Tiếng vỡ tan thanh thúy nhỏ nhắn, nhưng trong không gian im lặng kia rõ ràng đã phớ vỡ đi một kết cấu hoàn chỉnh.
"Hàn Thuyên, em sai rồi! Anh nói cho em biết... rốt cuộc... rốt cuộc là..."
Lời nói chưa tròn Lâm Diệp đã ngồi gục xuống đất, bàn tay vẫn nắm lấy tay nắm cửa không buông, sàn nhà lạnh lẽo tinh tế đón lấy cô, chỉ trong ba giây nhiệt độ như băng kia xâm nhập vào cơ thể, chạy thẳng vào tầng tầng lớp lớp tế bào khiến Lâm Diệp tâm gan lạnh thấu.
Chỉ là... chẳng có gì đón lấy trái tim đang rơi vào vực thẳm của cô.
Lục Hàn Thuyên mất tích, đội người náo loạn, kế hoạch thất bại, sự chán ghét cùng trêu chọc của mọi người ở sở cảnh sát, cả việc... chuyện này rất nhanh sẽ đến tai đại úy Lý, xem chừng chức trách mà Lâm Diệp đảm nhận cũng không còn đơn giản như trước.
Điện thoại trong túi xách Lâm Diệp reo lên, hai ba hồi chuông sau cô mới lấy lại tinh thần, quẹt tay lau vệt nước mắt mặn chát nóng rát lăn trên đôi má.
Hình tượng cô giáo sư nghiêm nghị vào thời khắc này bị phá bỏ, dáng vẻ thành đạt cũng tan vào mây khói.
Không có lời chỉ trích, không có sự ngưỡng mộ. Lâm Diệp là cô gái ngay thẳng chính trực chưa bao giờ từ bỏ điều gì lúc này lại rơi vào chính sự tuyệt vọng cùng cực nhất.
Nhìn màn hình điện thoại, Lâm Diệp đến cả khóc cũng không khóc nổi.
Cứ tưởng sẽ mất vài hôm, nhưng đúng là 'họa vô đơn chí'*.
*Họa vô đơn chí: Trái nghĩa với phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập. Tâm lý chúng ta luôn cảm thấy bất an, lo lắng với những chuyện xấu xảy đến với mình. Vì vậy, bạn phải luôn cẩn trọng trong mọi hành động, lời nói. (Theo internet)
Ấn nghe xong lại áp điện thoại vào tai, phong thái cho đến hành động đều không có chút vội vàng.
Lâm Diệp biết bản thân sẽ bị chỉ trích, nên cũng không vội giải thích gì nhiều.
Vừa nghe cô kết nối máy, bên kia Lý Thuần Nguyên mất mấy giây trầm lặng, lúc lâu ông mới nói: "Tiểu Diệp! Cháu vẫn ổn chứ?"
Lâm Diệp ngoài cười nhưng trong lòng giống như bị hàng vạn cái kim đâm thẳng vào, không hề nương tình cũng không cho cô cơ hội phản kháng.
Lý Thuần Nguyên cũng không mắng không chửi, ông đã nghe tin từ phía Lễ Chí Bình nói rằng Lục Hàn Thuyên trong đêm qua đã biến mất cùng kẻ tình nghi, tình hình trước mắt được xác định là mất tích.
Bởi vì anh là một người cảnh sát, phải hiểu rõ khái niệm 'báo bình an' hơn ai hết. Cả việc, Lâm Diệp mà anh còn không nghe máy như vậy cũng đủ nói lên tình huống trước mắt rất bất lợi cho anh.
Không chờ Lâm Diệp lên tiếng, Lý Thuần Nguyên lại nói: "Tiểu Diệp! Nếu cảm thấy không ổn, cháu cứ quay về thành phố chờ đợi tin tức từ phía hỗ trợ, vụ án này chú sẽ không bắt cháu phải theo nữa. Cứ về nhà, chờ đợi tin tức của chú!"
Lâm Diệp tựa vào cánh cửa, toàn thân mệt rã rời, tai chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của đại úy.
Ông không nhận được bất cứ sự phản hồi nào từ phía bên kia, chẳng biết rốt cuộc Lâm Diệp đang suy nghĩ điều gì, trạng thái tinh thần thế nào, liệu rằng cô có đang bỏ ngoài tai lời ông nói.
Lý Thuần Nguyên dứt câu, sợ Lâm Diệp tắt máy ông còn đưa điện thoại ra xem lại cuộc gọi có còn đang tiếp tục.
Lâm Diệp nhếch khóe môi cười một nụ cười giễu cợt, tựa như giờ phút này cả thế giới đều đang quay lưng lại với cô.
Ông ấy bảo cô trở về trong khi người đàn ông cô yêu hiện đang không rõ sống chết? Ông ấy bảo cô từ bỏ anh, chỉ để quay về chờ đợi?
Cô sẽ làm theo lời ông?
Từ bỏ anh?
Chấp nhận kết quả mà phía hỗ trợ gửi về?
Cô có trách nhiệm với Lục Hàn Thuyên, cũng có trách nhiệm với vụ án này.
Như thế nào là quay về?
Như thế nào là chờ đợi?
Còn chưa đủ tàn nhẫn với cô sao?
Còn chưa đủ khiến cô chết tâm hay sao?
Chờ đợi tin tức, chi bằng bảo cô nhảy từ sân thượng một trăm tầng xuống đất.
"Tiểu Diệp!" Lý Thuần Nguyên gọi một tiếng.
Có lo lắng, có bất an, cũng có không thể chấp nhận.
Lâm Diệp mãi lâu mới thở ra một hơi, cô đưa tay vuốt tóc rũ rượi trước mặt hất ra sau, xoay người mở cửa phòng đi vào.
"Ai sẽ nhận vụ án này?" Lâm Diệp hỏi ngược.
Lý Thuần Nguyên không hiểu tại sao cô lại muốn biết nhưng tình hình bây giờ không thể giấu diếm Lâm Diệp thêm gì nữa, anh cũng đành nói thẳng: "Phía trên cử một đội trọng án xuống, mang nghĩa là hỗ trợ nhưng lại chịu công tác chính!"
Lâm Lâm Diệp cười mỉa mai, chậm rãi bước từng bước đến sofa: "Cũng tức là để cháu và Hàn Thuyên đứng ra gánh mọi trách nhiệm, điều tra không được thì đỗ tội về anh ấy, điều tra được thì khen thưởng sẽ là của họ?"
Đại úy Lý không nói gì sau câu hỏi của cô, như vậy càng khiến Lâm Diệp hiểu rõ kết quả của quá trình.
"Tiểu Diệp... chú chỉ là..."
"Cháu hiểu mà! Chú cũng có cái khó của mình, cháu không thể nói gì được. Nhưng chuyện vụ án, cháu sẽ không ngồi yên để chờ đợi..." Trong giọng nói của cô gái nhỏ có sự kiên quyết và cảm thông.
Lý Thuần Nguyên cũng hiểu, ông gật đầu nghe Lâm Diệp nói tiếp: "... Ban đầu là cháu cùng anh ấy tiếp nhận, sau này cũng là cháu và anh ấy quay trở về, muốn thưởng muốn phạt đến lúc đó bọn cháu sẽ không nói một lời."
Điều gì khiến Lâm Diệp tin tưởng như vậy, chính là bởi tình yêu của cô dành cho anh. Ngay từ đầu, chỉ có anh là muốn sâu đậm tiến xa cùng cô, còn Lâm Diệp mãi vẫn luôn hoài nghi về quá khứ.
Cô sợ anh giống như ông ta, nói đi liền một hơi bỏ rơi mẹ con cô, đến cái ngoái đầu lại cũng không có.
Lâm Diệp chính là sợ, bản thân mình trở thành một Lâm Túc thứ hai.
Cả đời chìm đắm trong tình yêu, cả đời không thể thoát ra.
Nhưng lúc này cô mới hiểu được trái tim của mẹ, bà ấy không thể buông bỏ vì tình yêu kia quá sâu nặng.
Lâm Diệp cũng không thể buông bỏ Lục Hàn Thuyên, tuy rằng cách thức khác nhau nhưng tình yêu giữa những con người là giống nhau.
Đổi lại là Lục Hàn Thuyên, anh chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống như cô. Tiếp tục cuộc hành trình, tìm kiếm và vạch trần những thứ xấu xa, biến chất khiến xã hội rối loạn.
Đây là công việc của anh và cô yêu người đàn ông quyết tâm bền vững ấy, đấu tranh vì công bằng, hết mình vì lẽ phải.
Cô yêu anh, tin rằng tình yêu của hai người là keo sơn. Chỉ khi anh quay lưng về phía cô, nếu không cô nhất định sẽ không từ bỏ anh.
Không bao giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.