Án Treo Linh Hồn

Chương 20:




Vương Giác đưa tay chạm vào khẩu súng lục trong túi Lý Vi để lại cho y trước khi rời khỏi. Bề ngoài nó khá giống con P380, trông vô cùng xinh đẹp, y còn ngờ đây là loại súng chuyên dùng cho phụ nữ. Nó chỉ to cỡ nửa lòng bàn tay và có trang bị ống giảm thanh, chẳng biết là dùng loại công nghệ đen gì. Y ra vẻ vô tình cho vào túi, vô tình cầm lên, rồi vô tình lướt nhìn khắp nơi —
“Cầm súng?” Một giọng nói ngả ngớn vang lên từ sau lưng, hơi lạc lõng giữa bầu không khí lạnh lẽo trong nhà kho dưới lòng đất.
Vương Giác hoảng hốt thở ra một hơi thiếu kiểm soát, lập tức hướng tay về phía hắn ta, “Thuốc giải.”
“Anh nhìn lại cái tư thế khỉ gió bộp chộp của mình đi, không chuyên nghiệp gì cả.” Diễn Thần vỗ tay y sang một bên, gắt gỏng nói: “Anh đang để lộ 888 sơ hở để dính độc đó.”
“Anh cứu hắn ta làm gì.” Hắn khịt một tiếng: “Anh cũng bị hấp dẫn bởi vẻ kiều diễm của hạng nhất?”
“Bớt thừa lời, tôi chỉ sợ bị lây nhiễm thôi.” Vương Giác đã quen với giọng điệu này, chỉ lườm một cái.
“Lây cái gì nhiễm? Các người có tiếp xúc thân mật à?”
“…” Hỏi bừa một câu đã trúng điểm mấu chốt.
Nét mặt Vương Giác không ngừng biến chuyển, vai khẽ giật vì chột dạ, y toan bước tới lục soát, “Giờ cậu có đưa hay không.”
“Tôi có thể đưa cho anh.” Diễn Thần cười, đoạn nghiêm túc nói, “Nhưng hắn là người của Khôi Kình, anh vừa xảy ra chuyện đã được chuyển đến cho hắn ta quản lý, anh quên rồi à? Tám năm nay tôi vẫn không dám ra mặt là do không đánh lại hắn. Tôi sợ anh còn chưa tỉnh mà tôi đã bị hắn ta xử gọn rồi.”
“Ai bảo thuốc của cậu hiệu quả quá chi.” Vương Giác hững hờ nhún vai.
Có thể nói trong tám năm qua, Diễn Thần đã đẩy sự nghiệp bào chế thuốc của Khôi Kình phất lên như diều gặp gió, Khôi Kình có thể sỡ hữu một tay điệp viên có tính xây dựng như vậy quả thật là quá hời. Nhưng tám năm không phải là ngắn, phải chăng cậu ta đã quen với cách thức sinh tồn và mối quan hệ giữa người và người như vậy, đã quá mệt mỏi khi phải giẫm lên vết xe đổ? Làm điệp viên nằm vùng, một tầng rồi hai tầng, cứ thế mãi không thấy đáy.
Bước trưởng thành đầu tiên chính là phải chuẩn bị tinh thần bị phản bội bất kỳ lúc nào.
Vương Giác nhìn hắn, ngập ngừng tính nói nhưng lại thôi, y thả trống suy nghĩ và giải thích: “Thật ra cũng không cần, anh ta vẫn chưa biết, anh ta vẫn cho rằng tôi chỉ là một bệnh nhân bình thường mà thôi.”
Diễn Thần không nói mà chỉ nhướng mày, lẳng lặng nhìn thẳng y.
Trên mặt viết “bố mày tin”.
“Tôi biết chắc cậu nghĩ tôi bại não rồi, biết đâu chừng.” Vương Giác mỉm cười, cầm lấy lọ thuốc viên nang trắng rồi nhanh chân rời đi, chỉ để lại một bóng lưng:
“Có lẽ đây chính là sự can đảm đến cùng trời cuối đất.”
Vương Giác tay trái cầm lái, tay phải thỉnh thoảng đỡ vai Lý Vi đang bất tỉnh trên ghế phó lái, phóng xe như bay trên cao tốc ngoài ngoại thành.
Chạy trốn cùng kẻ thù cũ đã bắt mình trở lại, nghe thôi cũng thấy kỳ bí dị thường. Sau khi uống thuốc Lý Vi vẫn luôn hôn mê nên chỉ đành dựa vào kế hoạch phản trinh sát chính y nghĩ ra — y ném tất cả thiết bị điện tử trong phòng vào thau nước, sau đó thay hết quần áo, cố gắng không đeo bất kỳ món đồ kim loại nào trên người. Y chọn một chiếc đỡ bắt mắt nhất trong dàn siêu xe trong ga-ra độc lập dưới tầng hầm rồi nhìn vào đồng hồ km, đây là một chiếc xe mới cóng. Y thở dài ngao ngán, sau này bán đầu người lấy tiền bù vậy, rồi gồng sức chín trâu hai hổ đưa người lên xe.
Như vậy cũng chưa có gì, vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là —
Y không biết lái xe.
“Này, ê, làm sao sang số vậy?” Y đẩy đẩy Lý Vi nhưng anh chẳng hề lên tiếng, chiếc xe giật mạnh chấn động một phát làm đầu anh lắc theo đập vào kính cửa, nghe thôi đã thấy thốn. Y chột dạ, giúp anh lau qua máu mũi vẫn chưa ngừng chảy nhưng đến giờ phút này còn nhiều hơn gấp bội. Vừa đang định đổi cần số xe thì hệ thống trí tuệ nhân tạo cài sẵn nhiệt thành cất giọng hỏi:
“Xin chào, tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn?”
“Xin chào”, y cũng lễ phép đáp lời: “Vui lòng giúp tôi tìm cách lái xe.”
Tình huống càng lúc càng dị thường.
Năng lực tiếp thu xuất sắc nhanh chóng phát huy tác dụng, y đã đưa chiếc xe đến đích thành công với nửa chân trên bàn ga và nửa chân trên bàn thắng. Vóc dáng Lý Vi thon cao cân đối, nhưng cơ bắp toàn thân rắn chắc nên không hề nhẹ ký. Đến khi kéo được anh vào căn nhà trong khu ổ chuột của mình thì y đã toát mồ hôi nhoè cả mắt, chẳng nhìn rõ trước mặt nữa. Vương Giác vất mạnh anh lên giường, chân khuỵu trên mặt đất, hai tay y run cầm cập.
Đồ ăn khô trong cốp xe tạm đủ dùng, Tịch Miên đã thấy dáng vẻ hấp hối thê thảm của Lý Vi, còn đinh ninh rằng không có thuốc giải, nên tạm thời sẽ không lùng sục tìm anh khắp nơi. Chưa kể, ưu thế lớn nhất của khu ổ chuột chính là địa hình phức tạp mà không có camera giám sát, thành phần dân cư tạp nham, người đến người đi như cơm bữa. Nghĩ đến đây, y chợt thả lỏng người, thể lực tiêu hao và thần kinh bị kích thích quá đà trong thời gian dài đã làm y lả người ngủ thiếp đi trong tư thế úp sấp bên giường.
Chẳng biết bao lâu sau, dường như dài cả một thế kỷ, y bị đánh thức bởi cái lưng đau nhức và tiếng vo ve không ngớt của bầy muỗi bên tai. Bên ngoài đã tối mịt, Vương Giác cau có ngồi dậy thì phát hiện y đang nằm trên giường mà chẳng hề hay biết, đã vậy còn có người nắm tay y.
Y khẽ cử động nhưng không rút ra được — cảm xúc kia lại không mềm mại như một bàn tay mà là thứ gì đó cứng cáp.
Tại sao lại cứng cáp?
Y run rẩy chạm cánh tay mình vào cánh tay kia nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo. Bàn tay to rộng kia trượt khỏi nhiệt độ cơ thể y thì cũng nhanh chóng nguội lạnh.
Y điên cuồng bò khỏi giường bật đèn lên. Dưới ánh đèn trắng nhờ, y từ từ cúi đầu xuống và trông thấy gương mặt không một giọt máu của Lý Vi. Môi anh xám xịt còn mắt đang nhắm chặt. Tiếng vo ve kia chẳng phải là muỗi hút máu, mà đến từ lũ ruồi bu xác.
Anh chết rồi?
Y mò tìm mạch đập của anh, không có nhịp tim.
Y sờ lên mũi tìm hơi thở, yên lặng tuyệt đối.
Anh đã chết.
Anh đã chết trong lúc nắm tay y.
Là do y ngủ quá lâu? Hay thuốc của Diễn Thần có vấn đề?
Đồng tử Vương Giác bất chợt co rút, y cứng đơ cả người đứng tại chỗ. Bộ não luôn sôi nổi đến lạ của y cũng lâm vào tình trạng chết máy. Y bàng hoàng hết hai phút ròng rã, rồi logic mới dần vẫy vùng thoát ra khỏi màn sương mù dày đặc, nắm được lỗ hổng giữa ao nước đục:
Đây là nhà y, y đã không về nhà tám năm, làm sao có điện mà mở đèn?
Khi nỗi hiềm nghi sự chân thực của thế giới trỗi dậy, dòng thời gian chấm dứt.
Y bật người ngồi dậy.
Thế giới trở lại điểm ban đầu, chỉ còn lại tiếng thở dốc không ngớt của y.
Y vẫn đang trong tư thế úp sấp tựa vào đầu giường.
Đó là một cơn ác mộng. Người kia vẫn còn ở đây.
Xác nhận mạch đập của người trên giường thôi chưa đủ, y còn kiềm lòng không đặng mà duỗi tay nắm lấy tay anh, vẫn còn độ ấm. Y nhẹ nhõm dụi mặt vào ga trải giường, lấy ngón tay ấn lên những vết chai khắp lòng bàn tay anh, sự ấm áp khô ráp kia khiến y không khỏi sờ thêm vài lần.
Lòng y chợt nảy một linh cảm. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Vi đang mở to mắt nhìn y.
Vương Giác lập tức rút tay về, nhanh chóng chỉnh đốn hơi thở rối loạn, áy náy nói: “Ờmm, anh tỉnh rồi à.”
“Đây là đâu?” Sau khi tay được thả ra, Lý Vi thẳng thừng ngồi dậy.
“Nhà tôi, tôi lái xe của anh đến đây. Anh có muốn nằm nghỉ một lát không?”
“Không cần, tôi tỉnh lâu rồi.” Lý Vi xoay người xuống giường, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
“…”
“Tôi đi rửa mặt, tốt nhất khi tôi trở về cậu nên có một lời giải thích, cho tất cả mọi chuyện.”
Vương Giác mím môi.
Khi Lý Vi quay trở lại, toàn bộ vết máu trên mặt anh đã được rửa sạch, quay trở về phong thái lãnh đạm muôn đời chẳng đổi sắc ngày xưa, thuốc này thật sự hiệu quả. Những giọt nước hợp lại thành dòng chảy xuống trước tầm mắt, Vương Giác vốn chỉ muốn nhìn kết quả rửa mặt, thế nhưng đeo kính vào khiến y trông rõ mọi thứ nên không thể không nhìn thêm chút nữa. Chỉ thoáng nhìn thôi đã thấy hàng mi dính lại thành cụm phía trước đôi mắt hai mí, chỉ thoáng nhìn thôi đã thấy tóc mai ẩm ướt ép vào vành tai, rũ xuống dọc gò má làm bật lên xương quai hàm sắc nét mượt mà. Từng giọt từng giọt nước trượt dài xuống theo sống mũi vành môi.
Khắp người toả ra phong thái đẫm ướt khiến gương mặt dữ dằn muốn tra xét của anh cũng xen lẫn một chút mềm mại. Chẳng biết vì sao trong đầu y chợt hiện câu nói của Diễn Thần “Vẻ kiều diễm của hạng nhất”, y chợt dựng cả người.
Hộp sọ của anh ta ắt hẳn xinh đẹp cực kỳ.
Đổi cách nói như vậy giúp y bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Này”, y tính toán chiến lược và đưa ra một tờ khăn giấy: “Lau chút đi.”
Lý Vi đưa tay ra nhưng không nhận mảnh khăn giấy mà trực tiếp nắm lấy cánh tay kéo y về phía mình, một giọt nước rơi vào mu bàn tay y: “Nói, thuyết phục tôi bằng tất cả sự tự tin của mình đi.”
“…”
Vương Giác loay hoay một chút nhưng không né ra được, y thở dài rồi chầm chậm nói:
“Đã bao giờ anh từng nghĩ, nếu anh sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc đời anh có lẽ đã không mệt mỏi như bây giờ.”
“Anh trung thành với Khôi Kình là vì anh không có sự lựa chọn nào khác, thế nhưng nếu anh vốn có một con đường khác thì sao?”
“Cậu có ý gì?” Lý Vi nhìn vào mắt y.
“Tôi hỏi anh, những sát thủ trong tổ chức của anh là từ đâu tới?”
“Có hai đường, mua từ cô nhi viện và giới thiệu nội bộ.”
“Chỉ có hai nơi này sao? Những kẻ quản lý cấp cao cốt lõi của các anh cũng từ đây mà ra?”
“Đúng.”
“Từng người trong bộ máy cấp cao của các anh đều có thể xưng bá một phương. Trong lòng anh cũng rõ, chọn ra một người bất kỳ cũng có năng lực cao hơn nhiều so với trình độ trung bình lứa đại học của anh. Mà trường đại học các anh đã nổi tiếng hạng nhất hạng nhì, trình độ cao hơn nhiều so với mức trung bình toàn quốc. Trên cơ sở xác suất mà nói, có nhiều nhân tài như vậy xuất thân từ cô nhi viện là điều bất hợp lý.”
“Ừ.” Lý Vi đồng tình với logic của y: “Dù đào tạo về sau cũng đóng vai trò quan trọng, nhưng năng lực tư duy của các thành viên quả thật vượt xa người thường, tôi cũng đến lúc học mới biết. Thế nên điều cậu muốn nói là gì? Khôi Kình đã dùng thuốc với chúng tôi?”
“Không phải, tôi phải thừa nhận công nghệ kỹ thuật của các anh rất cao cấp, nhưng việc đó không liên quan đến gen.” Vương Giác lặng lẽ rút tay ra, “Tôi muốn nói là, thành viên mới của các anh không chỉ đến từ hai đường này. Khôi Kình không nới rộng phạm vi sàng lọc, vì phạm vi đó vốn không tồn tại — logic nguyên nhân hệ quả nên đảo ngược lại, tiêu chuẩn xét tuyển của ông ta trước giờ chỉ có một, đó là người có đầu óc vượt trội. Ông ta không bỏ sức vào việc lựa chọn trong giới hạn, mà vào việc loại bỏ trở ngại.”
“Ông ta là kẻ chế tạo cô nhi.” Vương Giác nhắm mắt lại, chốt lời.
– Hết chương 20 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.