*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời còn đi học, điểm ngữ văn của tôi xuất sắc nhất, mãi nhiều năm về sau tôi vẫn thấy đó chẳng khác nào một trò châm biếm.<cite>— LÝ VI</cite>–
“Mục điện thoại người thân bị bỏ trống, vì anh ta là bệnh nhân của thầy nên em muốn hỏi ý kiến thầy, xem thử nên làm thế nào…”
“Biến mất là biến thế nào? Ai có thể mang người ra khỏi bệnh viện à?” Việc liên quan đến Vương Giác làm anh nôn nao.
“Dạ không phải, lúc đó điều dưỡng đang thay ca trực, khi người mới thay ca đến phòng thì đã không thấy anh ta nữa. Bọn em xem camera thì phát hiện, phát hiện…”
“Phát hiện cái gì?”
“Phát hiện anh ta tự mình bước ra…”
“Cô có biết mình đang nói gì không hả?” Anh bắt đầu nổi nóng, “Một người bại liệt tám năm thì dù có tỉnh lại cũng bước đi thế nào được hả? Huống chi cậu ta chỉ vừa tiến vào giai đoạn ý thức tối thiểu vài ngày!”
“Nhưng mà trên màn hình theo dõi hiển thị như vậy thật đấy ạ… Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì? Mong cô nói gì nói nhanh một chút.” Anh vứt sạch vỏ bọc diễn xuất.
“Không phải Vương Giác đã bị nghi ngờ có xu hướng bước vào trạng thái ý thức tối thiểu từ một năm trước rồi ạ? Sao thầy lại ngạc nhiên trước việc anh ta tỉnh lại như vậy…”
“Một năm trước? Cô nói rõ xem.” Hô hấp anh đình trệ.
“Là khi anh ta nghe thấy bạn gái mình sắp kết hôn thì đã khóc đấy ạ…” Cô bé điều dưỡng bị anh doạ sợ nên hơi hốt hoảng, “Không phải vì vậy nên thầy mới bổ sung thuốc tiêm cột sống để chuẩn bị giai đoạn thức tỉnh sao ạ…”
Một năm trước.
Sau khi nghe được tin đồn thì mấy cô điều dưỡng đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng mới chọn được một người mặt đỏ bừng bừng đi báo cáo với Lý Vi. Kết quả cô điều dưỡng kia đứng trước mặt anh, rồi chợt thấy giờ mà tung mấy tin hành lang này liền thì gượng gạo quá, với cả cô cũng không muốn chấm dứt đề tài quá sớm, nên đã đơm chuyện này kể chuyện nọ, đàm luận trời trăng mây gió để mào đầu, nào ngờ nói một hồi thì quên bẵng luôn chuyện chính.
Đến khi anh ghé lại phòng bệnh đêm hôm đó, giọt nước mắt kia đã sớm bốc hơi vào không khí, chẳng để lại dấu vết nào ngoài một chút muối đọng.
“Được, được lắm.” Đến giờ mới biết sự thật, Lý Vi giận quá hoá cười, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đầu tiên chụp lại màn hình đoạn phim đó, xong nén toàn bộ camera theo dõi ở tất cả các tầng có y xuất hiện gửi qua cho tôi, ngay lập tức.”
Anh cúp điện thoại, đột ngột lên ga.
Lý Vi tiến vào khu nội thành, dừng xe bên đường rồi mở máy vi tính ra kiểm tra hình ảnh điều dưỡng gửi tới. Đây đúng là gương mặt đã sớm thân quen với anh. Trong video, Vương Giác mặc bộ y phục bệnh nhân, bước chân loạng choạng, lướt qua từng màn ảnh như đang bay, cuối cùng biến mất ở cửa sau. Thế nhưng, hằng đêm Vương Giác đều nằm yên tĩnh lặng trên giường bệnh qua nhiều năm tháng, nếu không phải có thần linh phù trợ thì khả năng duy nhất chính là —— y đã tự mình dựng nên tình huống đó.
“Chết tiệt.” Lý Vi nghiến răng trèo trẹo giữa bầu không khí yên ắng trong xe, “Thằng khốn đã tỉnh từ sớm rồi.”
Tôi vậy mà đánh giá thấp cậu rồi! Vương Giác!
Anh vừa nghiến răng vừa thâm nhập vào hệ thống theo dõi ở cửa sau, trang phục bệnh nhân trắng toát nổi bật cực kỳ, anh ước lượng thời gian một chút, nhanh chóng thu hẹp phạm vi, mở máy xe và lẩn vào bóng đêm.
“Ha — khụ — khụ… khụ…”
Vương Giác nhắm mắt, tay đỡ lên bức tường trong con hẻm tối mịt, bắp chân không ngừng run rẩy gắng gượng chống đỡ cơ thể đang dần kiệt quệ, hít sâu từng hơi trong nỗ lực cứu bản thân khỏi cơn nghẹt thở. Trong bóng tối, lòng bàn chân y đạp trên những mảnh vụn bén nhọn chẳng biết tự khi nào, bây giờ vừa bê bết máu vừa dính nhớp — vì không mang giày. Y đã ẩn mình trong một thời gian dài, đánh lừa tất cả mọi người bằng kiến thức của bản thân về người thực vật. Y vốn chuẩn bị cho mình một kế hoạch trốn chạy chặt chẽ hơn, nhưng Lý Vi đã để lộ sát ý. Tuy không rõ vì sao anh ta chưa ra tay, nhưng đúng dịp này bác sĩ của y lại không có ở bệnh viện, y không thể tìm ra một cơ hội nào phù hợp hơn.
“Aa…” Y rút một mảnh vụn thuỷ tinh cắm sâu dưới lòng bàn chân ra, cơn đau khiến y phải nhíu mũi ngước đầu. Sau khi xử lý xong, y tiếp tục vịn tường bước về phía trước, nhưng chợt phát hiện vừa rồi không may cứa đứt cả tay mình. Dù vậy y vẫn không dám dừng lại, không dám đặt cược với khứu giác của sát thủ. Chờ rất lâu rồi mới tìm thấy thời điểm thay ca phù hợp, hiện tại nói không chừng Lý Vi đã nhận được tin…
Bốn bề tĩnh lặng, y không dám thở.
Có tiếng bước chân!
Y dựa vào tường, cố kìm nén cơn đau, mồ hôi như hạt đậu kết thành đoàn mà trượt xuống cằm y từ đợt này đến đợt khác không ngừng nghỉ.
Sau vài chục giây, bước chân biến mất.
Y chỉ mong là mình trông gà hoá cuốc.
Y yên lặng đợi vài phút, sau khi xác định không còn âm thanh nữa mới dám bước khập khễnh về phía trước trong điên cuồng, y muốn tìm đến nơi đông người. Thế nhưng đang nửa đêm, động vật nào cũng đã về tổ, cơ thể y thật sự không gượng nổi nữa. Nên y chỉ còn cách quan sát xung quanh rồi bước vào một khách sạn trong sự theo dõi của camera ven đường.
“Xin chào, cho hỏi… Cửa sau ở hướng nào?” Mặc dù có luyện tập nhưng câu chữ của y vẫn chẳng mấy mạch lạc. Một lát sau, y bước ra từ cửa sau khách sạn — cửa hàng tiện lợi 24h ở phía sau chính là điểm đến cuối cùng của y.
“Xin chào… Tôi muốn nhờ chị giúp một việc… Tôi có thể bước vào rồi nói có được không?” Y hổn hển hỏi bà chủ tiệm.
Người phụ nữ trung niên kia soi xét nhìn y một lát, rồi mới dẫn đường cho y vào kho chứa hàng ở phía sau.
“Em trai, cậu đang mắc bệnh có phải không, sao lại mặc đồ ngủ vậy, à, còn không mang giày nữa. Hay là đến bệnh viện khám thử xem?” Bà chủ vô cùng nồng nhiệt, trên mặt lộ rõ vẻ quan tâm.
“Chị để tôi giải thích” Vương Giác cố gắng làm ngơ trước âm thanh bùng nổ trong đầu sau cơn vận động mạnh quá sức vừa rồi, “Có một số nguyên nhân nên tôi tạm thời không đến bệnh viện được.”
Nguyên nhân là bác sĩ điều trị chính của tôi muốn giết tôi, tôi mà nói ra chắc chị cho là tôi bị tâm thần mất.
“Tôi… Có thể ở lại đây một đêm được không? Tôi ngủ… Trên đất là được.” Vương Giác gắng gượng uốn thẳng lưỡi, bổ sung một cách rõ ràng mạch lạc: “Tôi không phải ăn trộm, nhưng tôi không còn nơi nào để đi nữa, nếu ngại chị có thể khoá trái cửa phòng, sáng mai tôi nhất định sẽ rời đi.”
“Tôi cũng không phải tù vượt ngục, nếu chị không yên tâm thì cứ khoá cửa rồi báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến xin hãy để tôi ở lại đây, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho tôi.” Y đã nghĩ mọi hướng dưới góc nhìn của bà chủ hòng cố thuyết phục cô, còn đang định nói thêm gì đó thì bị bà chủ cắt ngang.
“Được rồi em trai, chị tin cậu. Nhân viên cũng đang ngủ cả rồi, nên đành để cậu chịu khó ở đây một đêm vậy.”
“Cảm ơn chị rất nhiều.” Vương Giác chân thành biết ơn, “À phải, tôi có thể mượn điện thoại của chị gọi một cuộc được chứ.”
“Được, để tôi lấy cho cậu.”
Y ngồi xổm xuống một cách chậm rãi, cố gắng co giãn cơ thể trước khi bà chủ quay lại. Y cứ nghĩ tới nghĩ lui, não bộ nhanh chóng hoạt động, trước tiên phải tìm chỗ đặt chân, an vị rồi mới tính tiếp chuyện sau này được. Lý Vi là một tay sát thủ, khi hành động sẽ lên kế hoạch chu toàn… Tuy y không muốn dây dưa, nhưng hiện tại tay không tấc sắt, chân còn không mang giày, chỉ có thể liên hệ với “bạn gái cũ” để lấy lại đồ. Thế giới bên ngoài thay đổi quá nhanh chóng, sau tám năm y chẳng còn tìm được nhà mình nữa.
Mà dù có tìm được thì có khi đã bị người kia cuỗm mất.
Chỉ trong chốc lát mà y đã nghĩ đâu ra đó. Những người có đầu óc nhạy bén thường thích dùng não, giỏi nắm bắt tiểu tiết, đồng thời khả năng chịu đựng sự nhàm chán cũng thấp hơn người thường rất nhiều.
Đã lâu lắm rồi y mới lấy lại cảm giác có gì đó để suy nghĩ này, nó giúp y thở phào một hơi.
Bà chủ quay lại đưa y chiếc điện thoại di động kèm một đôi dép dùng trong khách sạn. Y yếu ớt cảm ơn một lần nữa và nhận lấy. Vẫn chưa khỏi bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của máy theo dõi trên đường phố và công nghệ dùng chung xe, cuối cùng Vương Giác cũng thấy một thứ không khiến mình kinh ngạc: Điện thoại di động vẫn như xưa, trước khi y hôn mê cũng đã có iPhone cảm ứng rồi.
“À, đây là đời mới nhất, cậu phải mở như vầy.” Bà chủ thấy y sững người bèn bước tới, duỗi tay ra mở màn hình bằng cách lật điện thoại như lật sách, quẹt qua màn hình hai lần để hiển thị khung nhận biết mở khoá. Sau đó cô hướng mặt liếc qua điện thoại, khoá màn hình được mở ra.
Vương Giác: … Không sao, ít nhất còn chưa phải là máy thực tế ảo.
Điện thoại gập kết hợp màn hình cảm ứng. Công nghệ nhận diện gương mặt.
Vừa cảm thấy mới lạ y vừa ghi nhớ lại trong lòng.
“Cậu gọi đi, có vấn đề gì thì kêu chị.”
“À… Nếu có ai đến hỏi” y nhập vào một dãy số, “Chị có thể nói là không nhìn thấy tôi được không. Thật sự biết ơn chị nhiều lắm.”
“Hừm.” bà chủ liếc y một cái, “Được.”
Chờ cô ra ngoài rồi, y mới chần chờ nhấn vào nút gọi.
Y thở ra một hơi rồi ngồi thẳng người dậy, tập trung tinh thần.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thực. Sorry…”
Y ngắt ngay lập tức.
Dù đã có linh cảm từ trước, nhưng cái cảm giác mất mát lớn lao ấy như cọng rơm cứu mạng cuối cùng vỡ vụn, hơi ấm khi nhận được giúp đỡ từ một người xa lạ bị quét sạch, chỉ còn lại sự bất lực trong lòng. Song chỉ trong vài giây, y đã tỉnh táo trở lại, bấm vào một dãy số khác. Vừa bấm xong đã cảm nhận được động tĩnh lạ thường bên ngoài, y nhanh chóng tắt cuộc gọi và xoá lịch sử bấm số, bước đến đặt tai lên cạnh cửa.
Một âm thanh thảng thốt dậy lên trong lòng.
Y đẩy cửa bước ra ngoài. Bà chủ hoàn toàn không để ý, vẫn đang lén lút gọi điện thoại —
“Ồ, quả thật có người này sao? Tôi vừa nhìn đã nhận ra trang phục bệnh viện các anh, cậu ta đi chân không, nói chuyện cũng không mạch lạc, tôi cứ sợ vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần đấy chứ! Thế nên tôi bèn lừa cậu ta, bảo cậu ta ở lại đây một đêm, mấy anh mau cho người đến dẫn về đi, trông giữ bệnh nhân kiểu gì…”
Bà chủ bất ngờ đối mặt với ánh mắt Vương Giác, lập tức im bặt. Cô không ngờ y gọi điện thoại xong nhanh như vậy, còn đang sửng sốt nói không nên lời nên chỉ có thể trơ mắt nhìn y thả lại điện thoại di động lên quầy hàng, tập tễnh chạy ra ngoài.
Dường như trước khi rời đi cô còn nghe thấy y nói, cảm ơn đôi giày của chị.
– Hết chương 4 –
Góc ngoài lề: Tội bạn thụ ghê