“Cậu bé thật thông minh, song lại không thức thời.”
“Lại phá?” Khôi Kình nhận ra gì đó bèn nhìn chằm chằm vào camera: “Cậu dạy hư Tiểu Vi rồi, đến đây lãnh phạt nào.”
Ngón tay y khẽ giật.
Vương Giác nghiêm mặt, thấy màn hình điều khiển trong tay nhảy đến số mười thì lập tức bấm liên tục nhưng bấm thế nào cũng không suy suyển.
“Điều kiện gì?” Vương Giác giữ vẻ mặt rất mực bình tĩnh, nhưng môi run rẩy mất kiểm soát: “Điều kiện gì hả?”
“Không có điều kiện gì cả.” Khôi Kình vẫn thản nhiên không mấy hào hứng: “Thế này đi, cậu thả xí ngầu, ra số nào thì là số đó. Làm vậy cậu có sáu sự lựa chọn.”
Thấy y thoáng do dự, Khôi Kình bổ sung: “Bằng không sẽ là cấp mười, giao dịch này có lời đấy.”
“Tôi ném.” Tim Vương Giác đập loạn xạ, tay nhận lấy viên xí ngầu.
Chúa ơi, tôi không theo Epicurus nữa, từ giờ tôi sẽ tin Ngài có được không?
Y vung tay, viên xí ngầu màu trắng rơi xuống lăn trên bàn, sau vài vòng thì dần dừng lại.
Số sáu.
Bên thái dương y thình thịch nhức nhối. Ước chừng đến giờ mới tin thì không được.
“Thôi được, giảm bốn cấp. Xem ra tình hình không ổn lắm.” Khôi Kình bước tới cạnh bức tường trắng: “Không mất thời gian đùa giỡn nữa. Cậu bé, ta cho cậu ba lựa chọn, thứ nhất, tới giết ta báo thù.”
“Thứ hai, đi cứu Lý Vi của cậu.”
“Thứ ba, ta khuyên cậu chọn lựa chọn này đi — đến nhà máy nước, đi cứu thế giới. Thật oanh liệt phải không.”
Gã tựa lưng lên tường nhìn y một cách tinh nghịch, rồi vận lực một phát làm mặt tường chợt mở ra một khe mỏng chỉ đủ lách vào nửa người.
“Cậu tự chọn đi.” Khôi Kình bước vào và cười nói: “Đừng chọn đâu hỏng đó đấy nhé.”
Vương Giác đuổi tới thì thấy Khôi Kình biến mất sau bức tường và nó tức thì khép lại, ngay cả móng tay cũng chen không lọt.
Y đã từng thấy thiết kế như vậy trong nhà Lý Vi.
Song y chả bận tâm mà quay người chạy ra ngoài thì nhìn thấy một bóng người loạng choạng đẩy cửa bước vào. Khi nhìn rõ người đó thì thân thể đóng ba thước băng của Vương Giác tức thì tan chảy, bao cảnh giác rút đi hoá thành nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Không sao đâu.” Lý Vi toát mồ hôi lạnh, men theo cằm mà nhiễu xuống: “Tôi cũng quen rồi.”
“Nhóm Hồ Lô đang qua đó. Em cũng đi cùng họ đi… còn tôi ắt là…”
“Anh sẽ chết ư?” Vương Giác đột ngột hỏi.
Lý Vi đứng thẳng còn không nổi, chỉ thở dốc nhìn y chứ không lên tiếng.
“Tôi xui quá, ném trúng một con sáu cho anh.” Y nói tiếp: “Từ khi còn bé tôi đi xem vận mệnh đã định số phận xui xẻo. Chơi oẳn tù xì lúc nào cũng thua. Cô gái tỏ tình với tôi thì một bước xuống vực. Cả anh nữa, chỉ đánh một trận cờ với tôi mà dẫn đến hậu quả thế này.”
“Để anh phải chịu đau đớn như vậy, dù có là nguyên nhân trực tiếp hay gián tiếp đi nữa thì cũng không khỏi can hệ đến tôi.”
“Đã tâm sự với tôi từng ấy năm bên giường bệnh mà giờ anh cứ thế bỏ rơi tôi sao?”
“Tôi chọn anh.” Vương Giác nhìn anh: “Kệ mẹ thế giới bị huỷ diệt đi.”
Y đỡ Lý Vi không đứng vững tựa vào tường, kéo cổ tay anh về phía mình.
“Thế nhưng mẹ kiếp, hôm nay tôi thật sự muốn xem xem có thật là nhịp tim anh năm mươi hay không.”
Nói đoạn liền cường bạo chiếm đoạt môi Lý Vi, xâm lược và xâu xé cướp phá lãnh địa. Tay y nhấn trên cổ anh, ngón cái tìm đến động mạch chủ anh.
Thịch thịch, thịch thịch.
Thịch thịch, thịch thịch.
Chỉ cắn được nửa sức y đã không nỡ cắn mạnh, chỉ đành vừa hôn vừa liếm lấy liếm để, đồng thời sốt sắng đo mạch đập anh. Tim y rối nùi như cỏ dại, những con số đếm giờ đây nhảy loạn trong não khiến y sớm quên mất nhịp điệu là gì.
Phải đến chừng nửa phút thì kẻ cưỡng hôn đến tim cuồng loạn mới kia bị người thở dốc đẩy ra. Nghị lực Lý Vi quá mực kinh người, trong hoàn cảnh đau đớn cùng cực này mà anh vẫn tỉnh táo lách mình ra, thậm chí xoay người nhấn ngược kẻ bạo hành vào góc tường.
“Giờ không phải lúc.” Anh cúi người thủ thỉ bên tai y, hơi thở toả ra một luồng ấm áp.
“Chờ tôi một chút.” Đây là lần đầu tiên y nghe thấy giọng Lý Vi có mang chút khẩn khoản: “Chờ tôi một chút.”
Nhìn thấy anh như vậy làm lòng y mềm nhũn, buồn đau đến cùng cực.
Y không biết Lý Vi muốn y chờ cái gì.
Song Vương Giác vẫn gần như lập tức mở miệng:
“Chờ tới khi nào?”
Lý Vi nói: “Liền ngay thôi.”
Anh lấy một hộp thuốc từ lớp lót trong áo khoác, khi nhìn rõ loại thuốc bên trong thì Vương Giác tức thì hoảng hốt.
Đây chính là thứ thuốc có một không hai, là loại chứa độc y từng giấu trong răng hàm mình.
“Đưa cho tôi.” Vương Giác không dám thở mạnh mà chỉ nhẹ giọng nói: “Đưa cho tôi đi.”
Lý Vi cho thẳng vào miệng không chút do dự.
Vương Giác hít mạnh một hơi, sững sờ một giây rồi sấn mình đến hôn anh, chen đầu lưỡi vào trong với mong muốn khơi dậy lòng trắc ẩn như cái cách Lý Vi làm với y lúc trước vậy. Thế mà người kia lại chẳng hề do dự, cắn vỡ viên nang giữa khi môi lưỡi đang quấn quýt.
Thứ mùi ma mị tủa ra khắp khoang miệng hai người, không phân rõ là vị ngọt xen trong trà đắng, hay là đắng xen trong ngọt ngào.
Vương Giác nức nở không ra nước mắt trong nụ hôn này.
Nên y chủ động buông môi ra, Lý Vi vòng tay ôm y cũng bị y né đi.
“Cùng tôi chứ?” Y nghe được Lý Vi nói.
“Đừng lên tiếng.” Lý Vi dừng đoạn, rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Đừng sợ.”
Lời lẽ dịu dàng nhã nhặn là lớp mặt nạ thường trực của Lý Vi, Vương Giác vốn nên nghe mãi thành quen. Nhưng quãng dừng khi này đây xui y ngỡ rằng lớp mặt nạ đó như hợp cùng gương mặt anh, gầy dựng nên dáng vẻ vốn dĩ của anh.
Sự dịu dàng này dường như chỉ dành cho riêng y.
Y hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng, và rồi chợt thấy nếu cùng bước đến cõi chết cũng không phải chuyện gì quá khẩn thiết cả.
“Đến đây với tôi nào.”
Y tuân lời, nét mặt bắt đầu hơi xuất thần.
Y như rơi vào một hành trình hồi tưởng, hoặc như một chiếc đèn lồng bước đến vòng cuối đời, nơi y nhìn mọi yêu thương và hận thù của mình yên ả trôi theo dải ngân hà thời gian.
Cha mẹ chết thảm ngay trước mặt.
Y mang theo nỗi đau ấy mà trưởng thành lang bạt thế gian.
Y lấy lại mảnh ký ức đầu tiên trong văn phòng bác sĩ Trình.
Y đấu tranh, y thất bại.
Y chìm vào trạng thái ngủ say.
Lý Vi bắt đầu nói chuyện với y, y đã phấn khích đến độ muốn ghi dấu từng từ một.
Y liều chết mở mắt nhìn anh, nhìn dáng vẻ lạnh lùng rất hợp với giọng nói anh.
Y dễ dàng bị bắt lại và nhét vào cốp sau.
Lần thứ nhất anh hôn y, y khóc đến trào nước mũi.
Y dẫn anh về nhà mình, ảo tưởng về nụ cười ôn hoà của cha mẹ khi thấy anh.
Những suy tính soi xét nhất của y đều bị Lý Vi phát hiện, đó là lần thân mật đầu tiên của họ.
Từng chi tiết nhỏ bé nhất hiện rõ trước mắt, bao vây và xoay cuộn quanh y, nuốt chửng hết mọi giác quan của y và lan rộng hơn thế nữa.
Không biết qua bao lâu, y mới choàng tỉnh như thức giấc từ sau một thời gian dài đuối mình dưới mặt nước.
Lý Vi đang ôm y, chừng như đã chờ y rất lâu. Anh lẳng lặng nhìn y, và y nhận ra gương mặt tái nhợt của mình đã đỡ hơn nhiều.
Ngoài ra, dường như còn có điều gì đó đổi thay… nhưng rất khó diễn tả thành lời. Không phải năng lượng, không phải khí chất, không phải tâm trạng và cũng không phải tinh thần, mà là…
Là cái gì cơ chứ?
Y ngờ vực bèn cử động nhẹ thắt lưng mới ngạc nhiên nhận ra mình vẫn sống khoẻ, không chỉ thế cơn đau đốt sống do bị đập xuống đất lúc đầu cũng thuyên giảm.
“Tôi không chết?” Y ngỡ ngàng.
“Ai nói em đây là thuốc độc?” Lý Vi nhíu mày.
“… Diễn Thần.” Vương Giác thảng thốt: “Tôi nói tôi muốn có một loại thuốc độc mà thần thánh uống vào cũng một đi không trở lại để giấu trong răng hàm, nhằm đề phòng…”
Đề phòng lâm vào tình huống quá tệ thì ban cho bản thân sự ra đi trong danh dự.
“Thuốc này không chỉ có một viên… Viên này không giống loại của tôi?”
“Đây chính là loại thuốc kia của em.” Lý Vi ngẫm nghĩ rồi nói: “Có hai viên, viên trước đã bỏ vào bình truyền dịch cho em.”
“Nó là thuốc kích thích tiềm thức.”
“Tiềm thức…”
“Cậu ta không muốn em chết. Hơn nữa, cậu ta còn cho thêm thuốc giảm đau liều mạnh vào trong để giúp em giảm bớt cơn đau xác thịt.” Lý Vi từ tốn giải thích cho y: “Cho dù là tự sát thì cũng nên thực hiện trong lúc tỉnh táo, chứ không nên trong lúc chịu áp lực từ bên ngoài.”
“Cậu ta mong em hãy buông tha chính mình.”
“Cũng xem như là món quà cuối cùng cậu ta dành cho em.”
“Món quà…” Cổ họng y hơi khô khốc.
Giữa hương vị không rõ là mặn ngọt hay chua xót lẩn vẩn trong miệng, chừng như còn đang ẩn hiện nụ cười giảo hoạt của Diễn Thần.
“Vậy”, Vương Giác chầm chậm hỏi: “Vì sao anh muốn uống loại thuốc này?”
Lý Vi không trả lời mà nhắc lại chuyện cũ: “Em còn nhớ câu chuyện đầu tiên tôi kể em nghe chứ?”
“Sao tôi có thể quên được.” Vương Giác nghẹn ngào hơi hờn dỗi: “Anh nói tôi giống que đậu bắp. Anh mắng tôi.”
Lý Vi cười rất mực dịu dàng: “Đó là chuyện thứ hai.”
“Tôi nhớ.”
“Anh nói… anh ghét hình tròn.” Vương Giác nói như đã thuộc nằm lòng: “Ống tiêm, chén, nhãn cầu… rồi cả mặt trăng, mặt trời, xương sọ…”
Thấy y trả bài không ngớt, Lý Vi phải ngắt lời: “Rồi rồi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi đã biết lý do vì sao rồi.”
“Vì sao?”
“Tôi đã nhớ ra một số chuyện.”
Vương Giác dỏng tai lên chăm chú nghe, Lý Vi nắm chặt tay y hòng xoa dịu rồi mới mở miệng.
“Ba… tôi.” Anh như hơi ngần ngại xưng hô này nên dừng một chút mới tiếp tục: “Em đã nói với tôi ông ấy chết vì ung thư.”
“Ông ấy mắc bệnh ung thư, nên đã cạo trọc đầu, đó là hệ quả của hoá trị. Nhưng kết quả trị liệu rất tích cực.”
“Ông ấy không chết vì ung thư —”
“Mà bị chém chết.” Khoé mắt Lý Vi dần trở đỏ: “Hơn nữa, chém ngay trước mặt tôi.”
Máu tuôn lấp lánh vụt ngang.
Một quả đầu tròn trịa lăn lộc cộc và dừng tại chân anh.
– Hết chương 43 –