Nhà máy nước tựa mình trên một con sông lớn với dòng nước cuồn cuộn đổ qua chẳng phút nào ngơi nghỉ. Nơi đây chính là nguồn nước của cả thành phố, và thậm chí của nhiều thành thị hạ lưu khác. Có lẽ đây cũng là nơi họ nương nhờ mọi việc, từ giặt giũ, đến nấu nướng, ăn uống… Nước là máu và dòng nước là mạch máu của đô thị, là khởi nguồn của hành tinh này, đến cả điều kiện tiên quyết của sự sống là oxy cũng được sản sinh phần lớn từ tảo trong nước. Trăm triệu năm về trước các đại dương đã nhường đất, song loài cá dưới nước kia dẫu tiến hoá thành vạn vật thế gian, vẫn mang những bản tính xưa cũ của loài cá.
Nước bao quanh tinh cầu này, xuôi dòng, bay hơi, và ngưng tụ. Nó lấp đầy mỗi ngóc ngách của đất trời, ngang ngạnh tiếp chảy cả khi bị chém xuyên, vô vàn rộng rãi mang lợi đến muôn loài mà chẳng nề hà hơn thiệt.
Tự tại.
Thế nên khi hủy hoại bạn, nó cũng sẽ hào phóng khôn cùng, cũng sẽ chẳng nề hà khiên cưỡng. Nó sẽ phủ trùm cả bạn và tất cả những điều mà bạn luôn hãnh diện sống cùng, sẽ cướp đoạt dưỡng khí được trao, sẽ êm ái thì thầm bên tai bạn: Trả lại đi.
Nước không bị ô nhiễm nên hết thảy mọi sự hiện diện chỉ là tạm thời, mãi khi nó rút mình rồi mới vỡ lẽ bùn bẩn vẫn chỉ là bùn bẩn mà thôi. Vậy nên, bạn có thể thoải mái sử dụng nó, cất nó sâu vào trong mỗi tế bào cơ thể và cười nói vui tươi cùng mầm bệnh trên người.
Khôi Kình bần thần bên dòng nước đổ, theo sau gã là một nhóm trẻ con. Những đứa trẻ này vận phục trang đồng nhất, là những bộ âu phục không phù hợp lứa tuổi. Chúng mang những cặp mắt đờ đẫn thiếu sức sống trông chẳng khác nào lũ búp bê vải đính nút mà thành.
Hai mươi đứa trẻ mang theo sau ít nhất hơn bốn mươi sinh mạng. Song, so với tội lỗi mà gã đang gánh trên vai thì cũng chẳng lấy gì làm đáng kể.
Gã đeo găng tay và phát cho mỗi đứa trẻ một ống nghiệm, rồi xếp chúng ngồi xổm bên cạnh từng nắp cống một.
Da dẻ cũng có độ ẩm, nếu để thuốc dây vào sẽ chết ngay lập tức, vì lý do an toàn nên gã đã dẫn theo toàn bộ trẻ em được huấn luyện chỉn chu từ văn phòng đến.
Trẻ con, chính là hy vọng của xã hội, là nhóm người được tế bào đặc xá.
“Các con xem, yên ắng làm lắng đọng, người ta cho Poly nhôm clorua vào rồi lọc lại, sau đó bỏ Natri hypoclorit vào để khử trùng là nước có thể dùng trong sinh hoạt. Sau khi nước bị tái ô nhiễm, nó được con người xử lý sơ sài và trông cậy khả năng tự xử lý của thiên nhiên để trả về thành nguồn nước thô như cũ.”
“Thiên nhiên mới thật khoan dung làm sao.” Khôi Kình nói với những đứa trẻ kia: “Nhưng đây không phải là lý do để loài người ngừng sợ hãi.”
“Nửa tiếng nữa là đến thời điểm dòng chảy có lưu lượng cực đại… Đây là lúc chính yếu nhất. Mọi người, bắt đầu tính giờ từ lúc này.”
Trước lối vào nhà máy, Tịch Miên và Hồ Lô đang bốn mắt nhìn nhau.
“Đàn anh à.” Hồ Lô nuốt nước bọt: “Chỉ có hai chúng ta thôi hả?”
Tịch Miên hờ hững liếc cậu, cậu tức thì khoá mõm, trong lòng như bị ánh mắt kia cấu xé.
“Mời đàn anh vào trước.” Cậu tự nhận thua, hai người nối bước vào bên trong.
Trời đã về khuya, bên trong nhà máy không còn công nhân, và cũng không mở đèn, Hồ Lô không xác định được phương hướng nên vừa định lấy đèn pin thì cánh cửa phía sau nặng nề mở ra —
“Đến giờ xuống dưới hầm rồi — chỗ đó có kết nối với máy bơm nước.”
Bất chợt có một giọng nữ truyền đến từ phía sau, cả hai người tức thì cảnh giác.
Ai có thể tránh khỏi tai của sát thủ hàng đầu?
Hồ Lô nhanh chóng ngoái nhìn, thấy người phụ nữ kia tiến vào vùng sáng, dựa trên ánh đèn phản chiếu có thể trông rõ người này trang điểm đậm kèm một đôi môi đỏi rực như đang bước catwalk vậy — đó chính là Hồng Biệt.
Cổ tay Tịch Miên chạm vào khẩu súng bên hông.
Hồ Lô đã phóng dao ra ngoài.
“Keng —” Hồng Biệt kẹp lấy lưỡi dao bay tới như đang cầm một điếu thuốc, rầu rĩ cất giọng: “Hồ Lô à, trước đây chị cũng ít nhiều quan tâm đến cậu thế cơ mà.”
“Chị tính làm gì?” Hồ Lô châm biếm chẳng chút nể nang: “Quan tâm thì sao hả, giờ ông đây muốn phản đấy! Hừ… Tôi chưa từng thấy chị đánh nhau, hay là chúng ta thử xem.”
“Cậu tính tới luôn thật à?” Hồng Biệt mỉm cười.
Hồ Lô cau mày: “Có cần tôi nhường chị ba chiêu không?”
Cậu hạ thân trên như một con thú nhỏ nghiêng mình nghênh chiến: “Đàn chị, xin mời…”
Chưa chờ cậu nói xong đã nghe thấy phía bên kia vang lên “loảng xoảng”.
Hồng Biệt cứ thể bỏ luôn lưỡi dao trên tay, ngồi vật xuống đất không còn chút hình tượng và bắt đầu khóc oà: “Oa —”
Hồ Lô: …
Ngay cả Tịch Miên cũng khẽ cau mày.
“Tới giờ này rồi, ai quan tâm cậu tạo phản không tạo phản đâu! Thế giới sắp diệt vong rồi kìa! Ai mà ngờ nhà tôi còn đi kèm cơ chứ, chị mày tới đây để kiếm tiền cơ mà… hức hức… Chị đây khốn khổ trăm bề, kiếm tiền cho ông ta… mà giờ ông ta bảo cùng nhau đi chết đi… Ông ta làm lắm chuyện xấu như vậy… thì cứ chết một mình đi!”
“Dắt chị theo đi… chị không muốn chết…”
“Dắt chị theo?” Hồ Lô nhéo mày.
“Chị thật sự chỉ làm công ăn lương mà… hức hức… Cậu hỏi thử sư phụ cậu đi, chị có nhắc cậu ta vụ Vương Giác đó, với lại… chị sợ cậu ta bị Khôi Kình phát hiện nên âm thầm cảnh báo cậu ta bằng vụ truy sát 275 phản bội nữa…”
Hồ Lô ngẫm ngẫm hai giây rồi ngoái đầu nói với Tịch Miên: “Đúng là có chuyện này. Anh xem chị ta cũng không còn sức chiến đấu, hay là…”
Tịch Miên đứng trong bóng tối, không nói gì.
“Miên… anh Miên…” Hồng Biệt khóc tới trôi phấn nền, nói mà giọng run lẩy bẩy: “Dù anh không thích tôi quấy rầy anh… nhưng anh cũng biết tôi vẫn chăm nom cho Diễn Thần mà đúng không…”
Hồ Lô hãi hùng: “Đệch mợ chị đừng…”
Hồng Biệt bất chấp nói tiếp: “Tôi vẫn luôn để lại ghi chú dặn dò cậu ta nên đi ngủ sớm…”
Tịch Miên tiếp tục im lặng vài giây, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Đàn anh chờ tôi với!” Hồ Lô vội vàng chạy theo, nhưng không quên quay đầu hét to: “Đi thôi! Không theo kịp không ai tìm chị đâu!”
–
Vương Giác luống cuống ôm lấy Lý Vi không có động tĩnh gì, y vừa giơ tay định tát anh một bạt tai thì Lý Vi liền mở mắt ra.
“Em đang định…” Lý Vi nhìn cánh tay đang vươn cao của y.
“Không có gì.” Vương Giác thả tay xuống, chột dạ nói: “Anh tỉnh rồi à? Anh có thể ngồi dậy nổi không?”
Không rõ vì sao Lý Vi không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn y thật lâu.
Đến tận khi Vương Giác bị nhìn đến yểu xìu anh mới bất chợt nói: “Tôi nằm mơ.”
Được nghe thấy Lý Vi nói chuyện lần nữa, Vương Giác tưởng chừng như đã trôi mất một đời. Y chợt nghĩ, từ giờ trở đi y cần quý trọng mọi lời anh nói.
Vì vậy, y trân trọng cất lời: “Anh mơ thấy gì thế?”
“Những bệnh nhân trong bệnh viện… và cả em.”
“Em thế nào?”
“Em khi nằm trên giường bệnh.”
Vương Giác mỉm cười: “Vậy cũng là bệnh nhân mà.”
“Không chỉ vậy, còn có em thời còn bé…” Lý Vi đột nhiên nín lặng.
“Thời còn bé ư? Anh đã nhớ ra lúc bé rồi à?” Vương Giác thấy anh hơi gượng: “Có phải anh đau không, thứ chó chết này làm anh đau ư?”
“Anh có máy điện xung trung tần không? Nó sẽ giúp bớt đau một chút.”
Y thấy Lý Vi khẽ lắc đầu, đành hết cách nói:
“Hay là anh… anh chửi thêm mấy câu nữa đi.”
Lý Vi cười bất lực: “Tôi thấy không tác dụng gì đâu.”
Y khóc không ra nước mắt: “Vậy làm sao mới có tác dụng?”
Lý Vi chăm chú nhìn đôi mắt của y, rồi từ tốn nói: “Tôi thấy…”
Vương Giác mở to hai mắt, chờ anh lên tiếng.
“Hữu hiệu nhất là lúc em hôn tôi ban nãy.”
– Hết chương 46 –