“Để tôi lấy khăn giấy cho anh.” Điều dưỡng ân cần nói.
“Không cần đâu.” Vương Giác lạc cả giọng, chỉ đành thì thào thành tiếng.
Lý Vi đang bên cạnh lập tức ngồi dậy.
Anh nở một nụ cười dẫu mệt mỏi nhưng thật dịu dàng: “Em tỉnh rồi.”
Cô điều dưỡng nói cả một lúc lâu mà anh còn không tỉnh, giọng y còn nhỏ hơn cô ấy thế mà đã đánh thức anh rồi.
Y đau lòng nói: “Anh ngủ thêm chút nữa đi.”
Lý Vi lắc đầu, kéo tay y sang như đang nắm giữ một bảo vật quý hiếm.
“Được rồi, các anh cứ nói chuyện phiếm chút đi, bên phòng trị cúm còn thiếu người, tôi chạy sang hỗ trợ chút.” Cô điều dưỡng tinh ý tìm đường lui, đi được nửa đường thì đột nhiên ngoái đầu: “Đúng rồi, 333 anh muốn xối mình không?”
“Không cần xối, không sao cả.” Lý Vi gật đầu với cô.
Sau khi điều dưỡng rời khỏi, Vương Giác ngờ vực hỏi: “Xối gì cơ?”
Lý Vi suy nghĩ một chút rồi bật TV treo tường lên cho y xem.
Trên TV đang phát sóng bản tin thời sự:
… Thông báo đến các cư dân chưa xối mình, xin vui lòng cấp tốc đến quảng trường trung tâm để tắm nước, tất cả chi phí cầu đường sẽ được chính phủ hỗ trợ. Mong các cơ quan đơn vị hãy chung tay chia sẻ và truyền tải tin tức, phối hợp với tất cả các bên để cùng chống lại cơn đại dịch này. Hãy góp sức cách ly hoàn toàn tế bào ung thư, giúp người dân lấy lại sức khoẻ, trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí, người người đồng tâm hiệp lực, góp sức góp lòng…
“Cái gì?” Vương Giác kinh sợ, nắm chặt tay Lý Vi: “Không phải em bắn chết Khôi Kình rồi à? Không phải các anh chặn đường thuỷ rồi sao?”
“Đã chặn.” Lý Vi từ tốn đáp: “Nhưng những đứa trẻ kia chỉ là chiêu bài đánh lạc hướng, nguyên dịch thực sự đã cắm sâu bên trong các tuyến đường thuỷ huyết mạch từ sớm…
“Mà công tắc chính là mạch đập của ông ta.”
Tay Vương Giác run lên: “Nên là, nên là đại dịch này do em gây ra…”
Y thở ra một hơi rồi hốt hoảng hỏi: “Bao nhiêu người chết rồi?”
“Em đừng lo…”
“Làm sao em không lo cho được.” Vương Giác hoảng hốt ngắt lời anh.
Lý Vi nắm ngón tay y, không trả lời mà hỏi lại:
“Em có từng nghe hiện tượng giao thoa chưa?”
“Có biết.” Vương Giác đọc làu làu như máy: “Khi hai căn bệnh ác tính lây nhiễm trên cùng tế bào hoặc cơ thể thì thường phát sinh hiện tượng một bênh ức chế sinh trưởng của bên còn lại…”
“Ôi đệch.” Y nhớ đến gì đó, bèn thở dài.
Lý Vi gật đầu: “Vậy nên lý do mà tôi không hoàn thành nghiên cứu tế bào như gã mong muốn sớm, là vì tôi cũng đang đồng thời tìm cách ức chế sự ác tính của nó để đề phòng trường hợp cần dùng.”. Truyện Truyện Teen
“Ôi đệch.” Một lần nữa, Vương Giác lại bị choáng ngợp trước sự sáng tạo và tầm nhìn dài hạn của người đàn ông này, y lặp lại lần ba: “Ôi đệch.”
Phóng viên hiện trường vẫn tường thuật trên TV:
Văn phòng Thông tin Quốc hội vừa tổ chức một buổi họp báo để công bố những số liệu thống kê liên quan đến tình hình dịch bệnh mấy ngày vừa qua. Giá nước khoáng hạn sử dụng ngắn đang leo thang, đấu giá đạt mức tương đương rượu ngũ lương. Và hẳn nhiên, rượu ngũ lương cũng đã bị gom sạch từ lâu…
Một số người dân rất lo ngại trước tình hình vệ sinh an toàn nguồn nước hiện tại và những tác động của nó trên diện rộng. Công chúng được khuyên nên giữ bình tĩnh chớ nóng vội, mọi người có thể chọn một bộ phim, xem một buổi triển lãm hoặc tham gia các hoạt động giải trí khác để thư thả tâm trạng.
Một lần nữa, xin nhắc nhở đến toàn thể nhân dân, không được mở vòi nước, đừng mang hy vọng ăn may dùng nắp che hay xả bồn cầu gì cả… cần đề phòng nước bắn ra ngoài. Cơ quan chuyên ngành đang xúc tiến xử lý nguồn nước, cơ quan chuyên ngành đang xúc tiến xử lý nguồn nước…
“Vậy nước để xối này cũng mang mầm bệnh ác tính.”
“Ừm. Thật ra có thể dùng cách xối nước này cũng nhờ Khôi Kình quá tham lam.” Lý Vi nói thêm: “Vì muốn kéo dài thời gian lây nhiễm nên gã thiết lập thời gian ủ bệnh khá dài, bằng không tôi cũng đành bó tay.”
“Ủ bệnh dài…” Y tức thì hỏi dò: “Hồ Lô đâu? Hồ Lô thì sao rồi?”
“Cậu ta tiếp xúc trực tiếp với nguyên dịch, lẽ ra đã mất mạng lập tức như Khôi Kình. Dù cho tôi đã tiêm một lượng lớn kháng sinh ác tính, trên thực tế…” Lý Vi nuối tiếc nói.
Vương Giác chỉ cúi đầu không nói gì.
“Em nợ cậu ấy một cái tên.”
“Tên thế nào?”
“Lâm Xuyên… là em bịa.” Vương Giác nhọc lòng nói: “Thật ra, em không nhớ tên cậu ấy là gì.”
“Em sẽ hối hận cả đời mất.”
“Em không cần hối hận, cậu ta đã biết tên mình rồi.”
“Anh không cần an ủi em…”
“Tôi nói thật.” Lý Vi nhìn y: “Tên cậu ta đúng là Lâm Xuyên.”
“Thật sao?” Ánh mắt Vương Giác sáng lên.
Đây chính là sức mạnh của tiềm thức sao?
Chỉ tình cờ nói thôi mà, hay do nó bắt nguồn từ sâu trong nội tâm, hay do nó đến từ — một ánh nhìn thoáng qua.
“Đúng vậy, cậu ta vẫn luôn khen ngợi em.” Lý Vi cố nén cười: “Bảo là sư nương trí nhớ tốt quá.”
Vương Giác hơi cau mày.
“Cậu ta vẫn còn sống, đang ở phòng bên cạnh đấy.”
Vương Giác tần ngần một hồi mới khẻ tay anh một phát: “Anh trêu em!”
Sau đó chính y cũng bật cười.
“Sao được thế?” Y cười hỏi: “Khôi Kình chết ngay lúc đó thì sao cậu ta lớn mệnh thế chứ?”
“Chắc vì cậu ấy còn nhỏ tuổi.” Lý Vi giải thích: “Nên các tế bào ngăn ngừa đã có tác dụng.”
“Ừm… trông cậu ấy cũng nhỏ thật.” Vương Giác hỏi: “Hai mươi à? Hay hai mươi hai?”
“Hồ Lô năm nay mười lăm tuổi.” Lý Vi nói.
Vương Giác chợt thấy chính mình già rồi.
“Để người ta đến trường đi! Xin vào trường tư cũng được… Thôi bỏ đi, để em ghé thăm cậu ấy rồi nhân tiện hỏi xem cậu ấy thích học môn nào, văn học hay khoa học. Nếu là khoa học thì em có thể giới thiệu một số chuyên ngành để tham khảo…”
“Anh có thể phụ đạo cậu ấy khoa học tự nhiên, em có thể hỗ trợ tư vấn tâm lý…”
Danh hiệu sư nương quả không phải gọi suông, người mẹ già nam tính này đã bắt tay lên kế hoạch cho sự nghiệp thằng bé rồi, còn tập trung làm gần hoàn thiện luôn.
“Em đừng đi, sẽ lây bệnh đấy.” Lý Vi cảm thấy thật hài hước, ngắt lời y.
Vương Giác giật mình: “Lây gì cơ?”
“Bệnh cảm cúm.” Lý Vi đùa y ngỡ ngàng lần nữa rồi mỉm cười: “Di chứng chiến đấu của bệnh ác tính.”
Trên màn hình TV hiển thị dòng tiêu đề:
Mùa xuân năm nay, dịch cúm lan tràn khắp thành phố.
Tại chốn thành thị dựng nên giữa tầng tầng lớp lớp bê tông này, sắt thép chính tựa mạch máu chằng chịt đan xen, song thứ vẫn luôn thẳng mình chống đỡ không chỉ có sắt thép.
Dẫu đá có cứng còng đến đâu, chồi non vẫn nhú.
Dẫu đời có bao lần vấp ngã, ta vẫn đứng lên.
Đây cũng chỉ là một đợt cảm mạo mà thôi.
Chúng ta vượt qua bệnh nặng, cả khi không còn gì trong tay.
Không có nền đất, ta trèo lên thổ nhưỡng; thiếu đi thổ nhưỡng, ta hút dinh dưỡng từ thinh không.
Năm tháng đổi thay, bốn mùa xoay chuyển, và chúng ta không tin mọi điều bất biến.
Phàm còn một hơi thở, ta chất chứa cõi lòng đầy hy vọng, đợi mong một cơ hội hòng vượt lên.
Giữa chân thực và huyễn tưởng là khoảng hư không —
Chứa chan niềm hy vọng của nhân loại.
“Câu nói ấy đúng thật.”
“Nói gì cơ?” Lý Vi hỏi.
“Trời có sập cũng có anh thay em chống đỡ.” Vương Giác thở dài.
Lý Vi nhìn ánh mắt có đôi phần kính phục của Vương Giác, anh mỉm cười nâng cằm y lên.
“Em còn bảo, tôi là con chó của ông ta không?”
Vương Giác ngơ ngác ngước nhìn nụ cười của anh rồi lắc đầu nguầy nguậy trong lòng bàn tay anh.
Lý Vi lại nói: “Em chẳng bảo tôi có kỹ năng diễn xuất tuyệt nghệ đó sao, sao lại không nghĩ đến việc phục tùng người khác cũng chỉ là kỹ năng diễn xuất thôi? Tôi chẳng qua —”
“Anh chẳng qua không thích bị người khác kiểm soát.” Vương Giác cười tiếp lời.
Lý Vi cũng cười: “Nhưng là, tôi đã quen nằm trong tầm kiểm soát của em mất rồi.”
Vương Giác mở to đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, chăm chú nhìn anh mà trong mắt như hiện ngàn sao lấp lánh.
Anh đặt một cái điều khiển từ xa vào tay Vương Giác, nhếch khóe môi: “Nếu em thích, tôi có thể làm chó của em.”
Vương Giác cúi đầu, thấy đó là bộ điều khiển cơn đau nhiều cấp kia.
Thoáng nhìn thôi đã xui y sợ hãi, y bèn bật cười: “Anh muốn em khẻ tay anh rồi cho một quả táo ngọt à, dùng thứ đồ chơi này để thuần phục anh sao?”
“Thế thì không cần.” Lý Vi khẽ thở dài: “Tôi đã bị em thuần phục mất rồi.”
Anh nghiêng đầu đưa mặt đến gần, ý định vô cùng rõ ràng.
“Cho thẳng táo ngọt luôn em nhé?”
– Hết chương 55-