Tôi… cuối cùng… cũng được uống nước.
Rất rất rất nhiều.<cite>— VƯƠNG GIÁC</cite>–
Run rẩy.
Hương gỗ thoang thoảng trong khoang mũi.
Run rẩy.
Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt trên làn da.
Một tiếng “Đùng” vang lên, cảm giác mất trọng lực thoáng ập tới, y thấy cơ thể mình như ngưng trệ.
Vương Giác mở mắt ra, trước mắt là một màu đen kịt.
Đây là một không gian nhỏ hẹp, chỉ khẽ cử động cũng va phải chướng ngại. Hoá ra y lại đang nằm trong một… cỗ quan tài.
Bên ngoài quan tài có đủ loại người, có người đang cười như điên dại, có người khóc lóc thảm thiết, có người đang bóp phanh thắng xe, có người đang cúi đầu quỳ lạy. Chỉ một mình y là bất động.
Y muốn cẩn trọng quan sát chung quanh nhưng trước mặt chỉ có bóng đêm thăm thẳm;
Y muốn duỗi tay ra nhưng phát hiện tay đang bị trói trên đỉnh đầu;
Y muốn mở giọng hét to nhưng nhận ra miệng mình rỗng tuếch, không có đầu lưỡi.
Y hoảng sợ, duỗi chân đạp thật mạnh —
Đạp cho bản thân choàng tỉnh luôn.
Vương Giác trở về thực tại, mí mắt như đang bị dính chặt từ dịch tiết ra nên nhấc lên không nổi. Y thở dốc trong mơ màng, cơ thể không hơn gì một tép cam bị vắt sạch, khát nước đến cồn cào bốc khói. Y mím môi, liếm láp qua lại trên làn da bị thương nứt nẻ hòng nặn ra chút máu, hy vọng có thể dùng nó để thấm ướt đầu lưỡi khô cằn của mình. Ngay khi y toan cắn rách vết thương kia lần nữa thì một âm thanh loáng thoáng truyền đến bên tai: “Há miệng ra.”
Y tuân thủ theo bản năng, nhận được một dòng nước nho nhỏ chảy vào miệng, y tham lam nuốt vào từng ngụm cho đến khi thoã mãn mới từ từ hé mắt —
Lý Vi đang cầm một chiếc bình cổ ngỗng rót nước cho y.
“Khục, khục khụ! Khụ, khụ, khụ khụ khục…” Vương Giác hốt hoảng sặc nước, y ho khan có hơn nửa buổi, điệu bộ như muốn ói hết thảy ruột gan phèo phổi ra ngoài. Sau một lát nhẫn nhịn giai đoạn ho khan kịch liệt nhất, y bèn vừa ho vừa nhanh chóng lướt quanh để đánh giá tình hình:
Y đang nằm trên giường, nhìn bao quát thì không phải phòng bệnh, xung quanh có một số đồ gia dụng đơn giản nhưng đầy đủ, trang trí phòng tối giản thẳng tắp. Hai tay y bị còng chặt vào đầu giường, trên cổ chân đang cắm ống truyền dịch, có lẽ do cú đạp ban nãy nên có hơi nhói đau. Phương thức chăm nom cho tay và chân dường như không đồng nhất. Mà cái người bắt nguồn mọi cơ sự đang ngồi bên giường nhìn y.
Hai người nhìn nhau một lúc, trong lòng đều mang tâm sự phức tạp.
Lý Vi nhướng mày. Anh thờ ơ nhìn dòng nước tràn ra từ khoé miệng Vương Giác, đổ dọc xuống xương hõm cổ gầy gò. Gương mặt y gầy hóp nhìn chẳng ra hình ra dạng, từ lâu đã không còn phù hợp gu thẩm mỹ đại chúng, song đối với một Lý Vi chán ghét sự tròn trịa thì cũng hiếm thấy coi như vừa mắt. Thế nhưng, đôi mắt đã mở ra hoàn chỉnh mà còn có thể cử động đặt trên gương mặt quen thuộc lại tạo cho anh cảm giác hơi xa lạ — hàng mi dày đậm phủ quanh đôi mắt đào hoa rất không phù hợp ánh nhìn sắc bén lì lợm, đôi mắt kia khẽ him híp theo từng đợt ho khan liên tục lại càng thêm sống động.
Đôi mắt y như một nét vẽ hình rồng, so với đôi mắt thì toàn bộ ngũ quan còn lại đều nhạt nhoà buồn tẻ, chỗ trống cuối cùng của gương mặt trong ký ức anh nay đã được hoàn thiện nét bút cuối cùng. Y thật sự đang sống.
Trông chẳng mấy vui vẻ, anh mở lời trước: “Ngủ hết ba ngày, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi?”
Vương Giác khẽ cau mày. Đây là lần đầu tiên y vừa nhìn mặt vừa nghe giọng anh nên bất chợt hơi sửng sốt, song đã mau chóng quay lại trạng thái người bị quản chế. Y liếc mắt nhìn đôi tay sớm tê dại do bị còng quá lâu, cười nhạo tự giễu: “Có cần phải đến mức này không?”
Đây là lần đầu Lý Vi nghe thấy giọng y. Dù có hơi khàn do vừa ho khan quá dữ dội nhưng vẫn nghe được từ tính xen lẫn chút gì lành lạnh. Chất giọng này không quá khác biệt so với tưởng tượng, và cũng tương tự tướng mạo Vương Giác, nó không hề có chút công kích nào.
Đến thời điểm này, hai con người quen biết nhau lâu năm xét trên nhiều nghĩa, cuối cùng đã chính thức đồng bộ hoá âm thanh và hình ảnh.
“Tại sao lại không.” Giây lát sau, Lý Vi cười đáp, “Tôi thích mọi thứ chặt chẽ không kẽ hở.”
“Không kẽ hở.” Vương Giác vô cùng điềm nhiên nhìn thẳng vào bóng hình toát đầy vẻ nguy hiểm khắp người kia, trưng ra một gương mặt thấy chết chẳng sợ, “Lẽ ra anh nên giết tôi.”
Thật ra trong lòng y cũng không chắc chắn.
“Sao tôi nỡ giết cậu cơ chứ?” Lý Vi dí sát vào mặt y, từng lời từng chữ đều tràn đầy châm biếm: “Cậu đúng là kỳ · tích · y · học · hiếm · gặp · đó.”
“Đây là đâu?” Vương Giác không đáp lời mà hỏi tiếp.
“Nhà của tôi.”
Anh làm gì có khái niệm về nhà. Vương Giác nghĩ thầm.
“Mỗi ngày anh đều kể chuyện giết người cho tôi, vì anh nên tôi mới tỉnh lại.” Y nhanh chóng tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bày một vẻ thờ ơ cứ như người đang bị trói cả hai tay không phải là chính bản thân y. Dù vậy, gương mặt không còn chút máu nằm bên cạnh cánh tay đang bị treo lên, đặt trên chiếc gối đen tuyền của Lý Vi, lại càng nổi bật lên vẻ trắng nhợt, mỏng manh như cánh hồng trắng tan biến vào cuồng phong u tối, chẳng có một chút sức thuyết phục nào.
“Ngay cả chạy điện một chiều qua não cũng không đánh thức được cậu, hoá ra tôi lợi hại đến vậy. Vậy ra cậu nghe hiểu hết đấy à?” Lý Vi thích chí khoanh tay, “Cậu học pháp y nhỉ, thế nhìn thấy một cái xác thì đánh giá được bao nhiêu?”
Nhìn thấy một cái xác thì đánh giá được bao nhiêu
Vương Giác vừa diễn trò bất chợt sửng sốt.
Nhìn hết thì sao
Từng mảnh ký ức vụn vỡ như lưỡi dao bắn tung về phía y, thẩm thấu vào dòng xoáy không ngừng nghỉ của bùn đất.
“Nhìn thấy rồi chứ gì? Vì cậu mà cô ta chết không nhắm mắt.”
“Cậu cho rằng mình có thể cứu bao nhiêu người? Ha ha ha ha, lo mà cứu chính mình trước đi.”
“Cậu quả là một thiên tài. Không biết cái đầu thiên tài của cậu có thể bị chết não hay không nhỉ.”
Y né mắt sang chỗ khác, âm thầm hít vào một hơi, nén hồi ức vào bên trong.
“Chất kiềm gây ngạt thở mà anh thường dùng sẽ tự động tan biến.” Y lặng lẽ trả lời Lý Vi, thoạt trông có hơi đờ đẫn, “Cách duy nhất để phát hiện là phải đông lạnh nước tiểu trước khi nó hoàn toàn biến mất, à còn có dấu tiêm nữa.” Vì không muốn để lộ sự lắp bắp của mình nên y nói với tốc độ rất từ tốn, song từng chữ đều được nhấn mạnh, “Nhưng anh là bác sĩ, cả bệnh viện đều là người quen của anh. Đây chính là câu trả lời.”
“Trả lời có cũng như không.” Lý Vi dường như hơi thất vọng với đáp án này, thay vào đó anh ngẫu nhiên hỏi sang kiến thức căn bản, “Nếu tôi tiêm không khí vào tĩnh mạch thì sao?”
“Rất khó đạt tới điều kiện gây thuyên tắc khí, xét trên từng cá thể nhất định, có khi 300ml không đủ gây tử vong. Có điều nếu anh chỉ muốn dùng nó để gây ra các biến chứng bội nhiễm khác thì tôi không chắc…”
Còn chưa kịp dứt câu thì y chợt hoàn hồn, “Anh chưa từng nói điều này với tôi, đây là anh đang dò xét tôi à?” Y khẽ nhếch miệng, “Cũng không cần phải vậy đâu, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng, tôi sẽ trả lời hết.”
Vương Giác không muốn giãy nữa. Cái chết đến từ ân oán cá nhân với Lý Vi là cái chết tốt đẹp nhất mà y có thể tìm được rồi. Dù sao y cũng chẳng còn gì cả, nếu con người có tồn tại xiềng xích sinh học thì Lý Vi và y đang chính ở hai đầu thái cực đó. Cái giường này chẳng khác nào một cái thớt khổng lồ, còn y chính là cá nằm dưới dao, cho dù có vùng vẫy cỡ nào cũng chẳng thoát nổi, chẳng thà giữ lại cho mình chút tự tôn trước khi chết. Nhưng mà cái bình đang treo kia quá bất hợp lý, ắt là sợ y chưa kịp nói ra câu ích lợi nào thì đã ngỏm, nói vậy anh đã biết đến đâu rồi? Lẽ nào… Lẽ nào có chất độc gì bên trong?
Thôi, kệ đi. Đầu óc rối ren, y tức giận bản thân mình rồi đưa ra kết luận.
“Cậu chắc chứ? Rằng tất cả mọi thứ tôi từng nói cậu đều biết?”
“Hòm hòm thế. Anh còn chưa cất tiếng thì tôi đã biết đó là anh rồi.” Y tránh né ánh mắt sáng rực đang nhìn xuống của Lý Vi, đến tận lúc này y mới thật sự cảm nhận được áp lực nặng nề đến từ kẻ sát nhân, bèn đơn giản khai hết, “Chu kỳ giấc ngủ của tôi bị trì hoãn hơn so với người bình thường, thời điểm anh đến mỗi ngày tương đương với ban trưa của tôi, những lời anh nói trong khoảng thời gian đó tôi đều nghe được.”
“Thế à?” Lý Vi tràn đầy hứng thú hỏi tới, “Coi như cậu nghe được, cậu dám chắc chắn ký ức của người thực vật không bị nhầm à?”
“Cũng có thể. Nhưng tôi cảm nhận ý thức của mình vô cùng rõ ràng, nếu không tôi đã không thấy… Tuyệt vọng đến vậy.” Vương Giác cười khổ, “Sau khi anh rời khỏi, tôi vẫn còn nhớ đến những chuyện đó trong cả một ngày. Thậm chí đến đêm còn nằm mơ…” Y dừng đột ngột.
Mơ thấy anh giết người, từng nạn nhân trong đó đều là tôi.
Y nói tiếp: “Có điều từ khi tôi biết anh là sát thủ đã lập tức mong chờ anh sẽ giết mình. Kể cả trong giấc mơ.”
“Thế nhưng lúc đó tôi chẳng hề có chút uy hiếp nào với anh cả, tôi không xứng.” Nói xong cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một ít, y bèn xoay mặt nhìn thẳng vào mắt Lý Vi.
Để rồi chạm phải đôi mắt tĩnh lặng của Lý Vi đang nhìn y chăm chú. Ánh mắt kia cũng hệt như ngày đó, làm y nhớ đến tấm ga trải giường ướt đẫm mồ hôi từ lòng bàn tay mình sau khi Lý Vi rời khỏi.
Sau đó, Vương Giác nghe thấy anh nói: “Ừm, bây giờ cậu xứng rồi đấy.”
Vương Giác nhìn qua đã hiểu, đây là ánh mắt theo dõi con mồi, lạnh nhạt, xa cách, không chút kiêng dè, khiến người ta sợ hãi hơn cả một ánh mắt sắc bén. Từ trong đấy bạn thậm chí có thể nhận thấy một sự dịu dàng, sự dịu dàng chẳng khác gì chút lòng trắc ẩn khi nhìn con kiến đang sắp bị bóp chết trong lòng bàn tay.
Trong lòng y chợt dấy lên một linh cảm, y hơi luống cuống: “Khoan đã, chờ một chút.”
Lý Vi lẳng lặng ra hiệu cho y nói tiếp.
“Tôi nói thật với anh, anh xem, tôi cũng đã nghe được từ anh nhiều chuyện như vậy, liệu có thể cho tôi chọn con đường chết của chính mình được không? Tôi… Tôi không muốn giống như bọn họ.”
Lý Vi híp mắt nói: “Vậy cậu muốn chết thế nào?”
“Tôi biết các anh rành chuyện gì nhất. Tôi không muốn giống như họ, không muốn chết trong âm thầm. Tôi muốn gì đó khoa trương một chút, tốt nhất được làm một thi thể mà pháp y nhìn vào là biết ngay chết kiểu gì.” Vương Giác cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng gần như ỉ ôi:
“Hay là… Hay là anh bóp cổ tôi đến chết đi.”
“Cho tôi chết chậm rãi một chút, để tôi ít nhất còn biết được rằng mình đã từng sống.” Lý Vi nghe thấy câu này thì nhướng mày.
“Tôi giả vờ ngủ rất lâu, đóng vai người thực vật, phải che dấu lâu như vậy giờ đây tôi hết sức rồi. Hôm nay tôi rơi vào tay anh, âu cũng đã cùng đường.” Y nhún vai, cố gắng ra vẻ không để tâm, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng lo lắng và bắt đầu buông lời trong vô thức. Y cười nói, “Dù sao cũng tốt mà, bây giờ anh cũng đã lên tiếng, tôi cũng không sợ chết đến mức không dám cử động nữa.”
“Vậy mà hôm đó cậu còn dám mở mắt nhìn tôi?” Lý Vi cất giọng uy nghiêm.
“Trước khi bỏ trốn tôi tò mò muốn nhìn thấy gương mặt của anh. Tôi cũng muốn nhìn bảng tên để biết tên anh… Đáng tiếc tôi chẳng nhìn rõ được cái nào cả.”
Lý Vi nói: “Nhìn mấy thứ đó làm gì?”
Vương Giác cười nói: “Tôi muốn tố cáo anh.”
Ánh mắt y khẽ động, lặng lẽ nuốt một vào ngụm nước bọt.
“Ồ. Thứ đó sẽ giết chết cậu đấy.” Lý Vi lãnh đạm nhấc cằm, xoay người về phía y, “Thế thì cứ làm theo lời cậu vậy.”
“Tôi biết bị bóp cổ chết sẽ rất xấu,” Vương Giác vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, “Phiền anh lúc đó hãy nhét nhãn cầu tôi lại vào trong.” Y thở dài và khép mắt lại trong tuyệt vọng.
“Tôi biết anh không thích hình tròn.” Y nhắm mắt rồi vẫn không quên nói thêm, chết đến nơi còn muốn nghĩ đến người khác, “Nhưng mà… A…”
Lý Vi chẳng chờ y dứt lời đã ra tay bóp cổ y.
Gương mặt Vương Giác bị xoắn như một quả bóng, Lý Vi dùng một tay giữ lấy cổ họng y. Ban đầu y còn gắng chịu được, nhưng càng lúc bàn tay có lớp chai mỏng kia càng siết chặt hơn.
“A…”
Bị ngạt thở làm mặt y đỏ ửng, toàn thân không ngừng run rẩy. Nước mắt sinh lý tràn ra từ đôi mắt nhắm nghiền, trượt dọc hai bên má rồi chui vào hõm tai. Còng tay trên đầu giường đánh vang canh cách trong cơn giãy dụa, giá treo bình dưới chân cũng bị y giật đổ, kéo theo một đống đồ vật khác, trong chốc lát cả căn phòng trở nên ngổn ngang. Thế nhưng chẳng bao lâu y đã không còn nghe thấy gì, âm thanh vang dội trong tai và sự tê dại của hệ thần kinh đã chiếm cứ tất cả, cổ họng y chỉ phát ra được những âm thanh vô nghĩa, y gầm gừ một cách yếu ớt bằng giọng mũi.
Cho đến khi tiếng động bên ngoài dần nhạt nhoà.
“Mở mắt.” Lý Vi tức giận nghĩ đến việc lần đầu tiên trong đời mình bị người lừa gạt, mắt nổi đoá lên, “Không phải bảo trước khi chết muốn nhìn tôi sao?”
Giữa cơn co giật, Vương Giác gượng dùng sức chậm chạp mở mắt ra, trước khi chết, y đăm đăm nhìn vào gương mặt của kẻ sát nhân trong màn sương đen ngòm che phủ võng mạc.
“Đã thấy rõ chưa? Hả?” Anh cấu tay siết lại, dán sát vào mặt y gầm nhẹ.
“Ha… A…” Y không thốt nên lời.
“Tên tôi là Lý Vi. Cậu nhớ cho kỹ vào.”
“Lý…”
“… Ha…”
“… A…”
“Vi…”
Vương Giác thì thào hai chữ không thành tiếng.
Nhờ ơn Lý Vi ban, cái chết đến với y thật chậm rãi, nó khiến y nhớ về rất nhiều điều hối hận và không cam tâm. Y nhớ khi còn bé đã từng nép mình trong tủ quần áo, tự bịt miệng không dám lên tiếng để trốn khỏi quỷ dữ bên ngoài; y nhớ đến sự vui mừng ngất ngây và cảm giác bất lực khi tỉnh dậy sau rất nhiều năm; nhớ đến khi y đang giả làm người thực vật và cầu xin chút nước từ hộ sĩ nhưng hoàn toàn bị bỏ lơ; nhớ tới sự đau đớn và mất thể diện khi phải cắm ống điện vào chân để gượng bước đi;
Y nhớ về cái đêm vì chọc tức người quen nên bị lái xe đâm vào dẫn đến tình trạng sống thực vật của mình, khi đó cũng giống như lúc này, y thanh thản chờ đợi sinh mạng trôi đi.
Y bò thoát luyện ngục chỉ để rơi vào một vực thẳm khác — những nỗ lực hòng yên nghỉ của y nhỏ nhoi đến nực cười dưới sự chênh lệch sức mạnh kinh khủng kia.
Y nhớ về cái ngày mình mở mắt, giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đã loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của kẻ sát nhân trong mơ.
Nói vậy có phải là y đã được toại nguyện? Với cả, vốn biết công việc anh ta bận rộn đến thế, biết bộ mặt thật của anh ta vốn chẳng hề khiếp đảm như cách anh thể hiện. Chết dưới tay anh ta dù sao vẫn tốt hơn chết dưới tay những kẻ kia.
Y ngẫm suy trong nỗi đau đớn giày vò.
Ý thức Vương Giác bắt đầu nhoè dần. Nào ngờ Lý Vi thầm đếm ngược vài giây—
Rồi thả tay ra.
Con cá hấp hối trên tấm thớt còn chưa kịp định thần đã bị tát hai cái. Sau đó, khoang ngực y chợt phồng lên, mạnh mẽ hít vào một hơi rồi mới hối hả thở gấp từng đợt mỏng manh.
Chờ đến khi âm thanh va chạm của còng tay đang run rẩy theo nhịp điệu cơ thể dần ngưng lại, y mới thoi thóp ngẩng đầu nhìn lên. Lý Vi dứng dậy, mỉm cười liếc xuống. Anh nhìn vào gương mặt đỏ au, thân thể co giật, nước mắt giàn giụa khắp mặt, bên khoé miệng còn chảy ra nước bọt, toàn thân khốn đốn khôn cùng —
Thật hả giận. Anh nghĩ trong lòng.
“Anh…” Nụ cười kia như mang độc, thế nhưng y nhìn chẳng rõ nữa, trước mắt y chỉ còn một khoảng đen ngòm.
“Anh không… giết… tôi…?” Y vất vả rặn ra từng chữ, hơi run rẩy cao giọng cuối câu.
Y chẳng nghe nổi Lý Vi trả lời thế nào trong cơn hoảng loạn, ý thức y đã chìm vào biển sâu.
Gương mặt Lý Vi từ bi giờ đây không một xúc cảm, câu anh hỏi 275 khi đó văng vẳng bên tai —
“Người đáng chết vì sao lại không giết”
Bởi vì sao?
Bởi vì tôi không muốn.
Lý Vi bực bội nghĩ.
– Hết chương 6 –