Dịch: Mạc Nguyệt
Trong nhà có thêm một người khiến Giang Thừa Nguyệt cảm thấy không khí cũng loãng hơn. Nhất là vì Lộ Hứa cứ mãi cau mày nhìn cậu chằm chằm sau khi cậu nói câu đấy.
Anh sầm mặt, nhìn từ trên xuống dưới, đến phần eo dừng lại mấy giây, còn bật ra tiếng “Hừ” nghe chừng có vẻ bất mãn.
Giang Thừa Nguyệt bị anh nhìn đến ná thở, tai hơi đỏ lên. “Anh Lộ?”
“Tại sao lại phối áo phông thể thao với quần bò?” Lộ Hứa nói với vẻ tiếc hận. “Xanh da trời đi với xanh lá mạ, chọn bừa đấy à?”
Uổng cho cái mặt đẹp.
“Dạ?” Giang Thừa Nguyệt ngây ra như phỗng, mặt bớt nóng đi nhiều.
Thế này là chọn bừa sao? Cậu thật sự không hiểu. Hồi còn chơi trong ban nhạc, cậu thấy mọi người đều mặc thế này mà, nói là rất bắt mắt, rất hợp trào lưu.
“Thôi, không nói chuyện thẩm mỹ với cậu nữa.” Lộ Hưa giơ tay lên tỏ ý chấm dứt chủ đề này. “Đói rồi, có gì ăn không?”
Hai người cùng nằm trên giường ngủ say như chết suốt cả buổi tối, bây giờ tuy có xu thế càng nhìn càng thấy đối phương ngứa mắt, nhưng vẫn cố gắng duy trì hòa bình bề ngoài.
Tuy nhiên, khi Giang Thừa Nguyệt mở tủ lạnh, lấy ra ba cái bánh bao chay, vẻ mặt Lộ Hứa hoàn toàn chuyển từ nhiều mây sang trời âm u.
“Cho anh hai cái đấy, em lấy một cái thôi, được không?” Giang Thừa Nguyệt dè dặt hỏi.
“Cậu ăn trưa bằng cái này?” Lộ Hứa hỏi với vẻ không thể tin nổi.
Cậu cầm bánh bao bằng cả hai tay, không biết để đâu. “Không phải lúc nào cũng thế.”
Chẳng qua đến cuối tháng rồi, ví cạn, cậu chỉ đủ tiền ăn bánh bao thôi.
“Còn cái khác mà.” Cậu lại mở tủ lạnh lấy ra hai lọ dầu ớt. “Chấm thêm cái này, không cay đâu.”
Lộ Hứa trầm mặc một lúc lâu rồi đứng dậy ra ngoài. “Cậu tự ăn đi. Căn nhà này không rộng lắm, đến lúc hành lý của tôi được chuyển đến, cậu nhớ dọn đống đồ ở góc tường đi đấy.”
Ban nhạc hẹn trước nay không còn, Giang Thừa Nguyệt trở thành một tay trống tự do.
Thông thường, các ban nhạc đã định hình đều bài xích người ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy mình tự lập một ban nhạc là ổn thỏa nhất. Ví dụ như Mạnh Triết chơi bass rất khá.
Giang Thừa Nguyệt cầm theo dùi trống của mình đến phố ẩm thực, tìm thấy Mạnh Triết ở cửa hàng thứ nhất. Lúc này, cậu ta đang mặc tạp dề của bố, phụ giúp bán tôm hùm đất.
Vừa trông thấy cậu, Mạnh Triết đã hỏi: “Tới rồi đấy à, mãnh 1 thế nào? Có ‘ngon’ không?”
“Không.” Cậu cúi đầu nhìn đám tôm hùm thổi bong bóng nước. “Anh ấy là chủ nhà của tao. Người ta đã nói mình là trai thẳng rồi, chỉ mãnh thôi, không phải 1.”
“Sao bảo là anh đẹp trai máu lai?”
“Thì đúng là đẹp trai thật…” Bây giờ cứ nghĩ đến Lộ Hứa là cậu lại nhớ đến cảm giác ganh tỵ lúc kéo chăn ra. Cậu giơ tay vẽ phác lại vóc dáng anh: “Cao 1m90 là ít, mắt đẹp vô cùng, trông rất cao cấp. Là cái kiểu đẹp mà một thằng học sinh khối tự nhiên vụng miệng như tao không miêu tả nổi.”
Sau đấy cậu lại bảo: “Nhưng tao cảm nhận được anh ấy không thích tao.”
“Hở? Cảm nhận kiểu gì?” Mạnh Triết hỏi.
Giang Thừa Nguyệt vắt óc suy nghĩ, tìm cách mô tả. “Thì là… tao và anh ấy không cùng đường. Anh ấy có gì đó rất giống… à đúng rồi, tiên nữ giáng trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, mở miệng là thở ra tiên khí. Kiểu đó đấy.”
Mạnh Triết nghiêng đầu nghĩ ngợi, thực sự không hiểu nổi tiên nữ 1m90 là cái thể loại gì.
“Tóm lại, chỉ cần tao ngoan ngoãn trước mặt anh ấy thì chắc anh ấy sẽ không làm khó tao đâu.” Giang Thừa Nguyệt tổng kết.
“Chủ quán đâu! Chở nửa tiếng rồi chưa có tôm đây này!” Khách mua hàng gào lên, “Có định làm ăn nữa không thì bảo đây!”
“Có ngay đây.” Mạnh Triết cười bồi, xin lỗi vì đang bận, không tiễn cậu được.
Giang Thừa Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy tôm hùm đất mới ra lò thơm nức mũi.
Điện thoại báo có hai cuộc gọi nhỡ của ban nhạc Đại học D, chắc tại không gọi được nên họ gửi tin nhắn.
ĐH D – Hát chính: Hi ~ Sắp tới có lễ hội âm nhạc sinh viên, đàn em giúp một chút được không?
Măng: Chị cứ nói đi ạ.
ĐH D – Hát chính: Bên chị đang thiếu một tay trống, muốn mời em tới tham gia.
Măng: Được ạ! Mấy hôm rồi không chơi, hơi gượng tay, để em kiếm chỗ luyện lại đã.
Dạo này Mạnh Triết bận quá, không có thời gian bàn chuyện lập ban nhạc. Giang Thừa Nguyệt đành đứng dậy, định kiếm chỗ đi dạo.
“Đi đâu đấy?” Mạnh Triết gọi với theo. “CLB Âm nhạc Star Color là live house lớn nhất thành phố này, nghe đồn do con ông cháu cha mở, rộng đến 1.000 mét vuông, riêng đèn đóm đã ngốn hết hai triệu. Các ban nhạc đều thích đến đó chiếm sân khấu. Mày qua đấy thử xem. Tao bán tôm xong sẽ qua tìm mày.”
“Nhớ đấy. Tao đi đây.” Giang Thừa Nguyệt vẫy tay chào cậu ta.
CLB Âm nhạc Star Color tọa lạc ở cuối phố Văn Sáng. Một chiếc Maserati đỗ trước cửa, Tống Quân – chủ CLB đích thân đi tới mở cửa.
“Chào nhà thiết kế Lộ. Anh nể mặt đến thăm tôi một chuyến thế này quả là hiếm có.”
“Bớt nói kháy tôi đi. Chỗ rượu hôm qua của cậu suýt thì hại chết tôi đấy.” Lộ Hứa xuống xe, liếc một lượt bộ quần áo Tống Quân mặc hôm nay. “Bỏ cái nơ ra vẻ đàng hoàng đó đi, chẳng hợp với chất liệu cái áo Canclini1 của cậu gì cả, nhìn mà thấy khó chịu.”
Tống Quân đã quen với chuyện này, giơ tay tháo nơ luôn. “Rượu đó độ cồn nhẹ mà. Thế cậu bạn nhỏ ở chung với cậu thế nào?”
“Không ổn lắm, mặt thì đẹp, nhưng gu ăn mặc xấu tệ.” Lộ Hứa đáp.
Giang Thừa Nguyệt có một đôi mắt như nai con, phía dưới mắt trái gần cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt như luôn phảng phất nụ cười, rồi lại có vẻ rụt rè, trông rất sinh động. Nhưng gu ăn mặc thì không đỡ nổi, màu sắc, kiểu dáng phối hợp loạn xạ, quả thực là khiêu chiến giới hạn thẩm mỹ của Lộ Hứa. Những thói quen nghề nghiệp khiến các nhà thiết kế luôn coi trọng ngoại hình hơn tính cách.
“Trông cứ ngơ ngơ thế nào ấy.” Lộ Hứa nói tiếp. “Với lại, tôi có thể nhận ra cậu nhóc không thích tôi.”
“Giỏi nha, cái này mà cũng cảm nhận được?”
“Không phải người cùng đường, từ trường không hợp. Mà nói gì thì cậu ấy cũng còn nhỏ, chỉ cần ngoan ngoãn thì tôi sẽ không gây khó dễ.”
Nói đến đây, anh nhìn về phía cửa live house, bỗng ngẩn ra.
“Sao thế?” Tống Quân hỏi.
“Không có gì.” Lộ Hứa thu lại đường nhìn. “Hình như ban nãy tôi trông thấy Giang Thừa Nguyệt.”
Nhưng một cậu nhóc quê mùa, chất phác như nhóc ấy làm gì có chuyện xuất hiện ở nơi như thế này.
Star Color có ba tầng, tầng một là sân khấu biểu diễn trực tiếp. Hôm nay không có ban nhạc nổi tiếng biểu diễn, trên sân khấu chỉ có một ban nhạc nhỏ vô danh.
“Uống gì không?” Bartender hỏi Giang Thừa Nguyệt. “Hôm nay ông chủ mừng bạn về nước, đồ uống được giảm nửa giá đấy.”
“Thế cho em ly nước lọc.”
Ban nhạc nhỏ kia chỉ có ba người, một keyboard, một bass và một ghita. Họ chơi nhạc có vẻ chán chường, thiếu sự thú vị.
Người ngồi ở ghế dài đều mải uống rượu, nói chuyện, có vẻ không hứng thú lắm.
“Em lên đó thử được không?” Giang Thừa Nguyệt hỏi bartender.
“Cậu á?” Bartender nhìn gương mặt ngây thơ của cậu, không nỡ đả kích. “Khó đấy. Trống không phải nhạc cụ cứ muốn là chơi được đâu, phải có nền tảng. Nhưng bây giờ cũng ít khách, cứ lên chơi thử đi.”
Tranh thủ lúc hết bài, Giang Thừa Nguyệt chạy lên sân khấu. Cậu vừa ngồi vào dàn trống, cách đó không xa đã có người ồ lên.
“Biết chơi không đấy? Cái này không phải đồ chơi đâu.” Một người đàn ông tóc dài nói.
Người khác chêm vào: “Nhóc biết chơi trống không đấy? Có cần anh dạy cho không?”
“Không biết thì đừng lên cho khỏi mất mặt.” Một người đàn ông tuổi ngoài ba mươi, mặc áo đen lạnh lùng nói.
Những người chơi trống đều không ai phục ai hết. Giang Thừa Nguyệt cũng kiên quyết mặc kệ bọn họ.
Người hát chính có thái độ khá ôn hòa, hỏi cậu: “Hát bài gì?”
“Chọn bừa một bài rock đi.” Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống bằng tay phải, xoay thử hai vòng, thử một đoạn tiết tấu.
Những tiếng trống trầm vang lên dồn dập, khiến tay chơi ghita vốn đang uể oải lập tức hăng máu đàn hẳn một đoạn dài cực trôi chảy. Phía dưới sân khấu lặng đi một lúc rồi tức thì sôi sục.
Người hát chính quay đầu huýt sáo với Giang Thừa Nguyệt: “Chơi khá đấy.”
Trống là linh hồn của ban nhạc, nhịp trống lệch thì cả ban nhạc cũng vỡ theo.
Một bài hát kết thúc, Giang Thừa Nguyệt xoay dùi trống trong tay. Ánh đèn chiếu lên gò má cậu hắt ra tia sáng dịu nhẹ như màu sứ trắng. Phía dưới có người hô: “Hay đấy, làm bài nữa đi.”
Lộ Hứa đứng bên ghế dài, nhận cuộc gọi của trợ lý thương hiệu trong nước. Trợ lý nói tên một ngôi sao đang hot rồi bảo: “Ekip của anh ta muốn hợp tác với chúng ta, ngỏ ý mượn bộ lễ phục cao cấp của Nancy & Deer chúng ta để dự lễ thảm đỏ tối mai. Trợ lý của anh ta đã đến rồi, nói là có đến hơn mười triệu fans, chắc chắn sẽ đem lại độ hot cho thương hiệu. Còn bảo là… bảo chúng ta làm nhanh lên, đừng làm chậm trễ hoạt động của anh ta. Vậy ý anh thế nào ạ?”
“Có phải thương hiệu tiêu thụ nhanh đâu mà cần độ hot?” Xung quanh quá ồn ào khiến Lộ Hứa phải nói to. “Tháng trước cậu ta có hành vi thiếu tôn trọng nữ giới trong chương trình giải trí rồi còn từ chối xin lỗi. Cô không xem xét rồi tự quyết được à? Không cho mượn.”
Anh đang định cúp điện thoại thì chợt nhớ đến đôi mắt nai của Giang Thừa Nguyệt nên nói với trợ lý: “Khoan đã, gọi giúp tôi suất ăn tối đến địa chỉ nhà cũ, đừng gọi bánh bao.”
Thấy anh cúp máy rồi, Tống Quân mới hỏi: “Quên mất không hỏi cậu đấy. Hôm qua cậu bảo thiếu cảm hứng sáng tạo, thế rốt cuộc là sao? Andy lại nói gì à?”
Andy là một trong những nhà thiết kế không vừa mắt những tác phẩm của Lộ Hứa. Anh cho ra bộ trang phục nào, anh ta cũng phải bới móc, đá đểu đến mười câu.
“Andy là cái thá gì chứ, cái loại thiết kế theo trào lưu đó mà cũng xứng đánh giá tôi à.” Lộ Hứa cười khẩy. “Năm tới có show lớn cho mùa xuân – hè, tôi muốn làm cái gì đó thật khác biệt, nên phải tìm ý tưởng.”
“Cái này dễ mà.” Tống Quân chỉ bên trong với vẻ rất tự hào. “Hãy nhìn chỗ này của tôi đi! Cái nôi của âm nhạc và ước mơ! Mỗi một ban nhạc tràn trề sức sống đều là nguồn cảm hứng dồi dào. Cậu có thể thử bắt chuyện với mấy bạn chơi nhạc.”
Lộ Hứa nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy người chơi trống tóc màu sợi đay sậm ngồi đằng sau tấm chắn mica trông hơi quen.
Phía dưới rất ồn ào, người người la hét, hò reo. Anh chỉ nghe láng máng được mấy câu:
“Tay trống nhảy cầu đi!”
“Chơi hay lắm!”
“Ồn quá.” Lộ Hứa không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.
“Cậu cần tìm cảm hứng gì, nói dễ hiểu hơn đi.” Tống Quân không phục. “Ở chỗ tôi cái gì cũng có.”
Ghita và keyboard đã dừng, Giang Thừa Nguyệt chơi thêm một đoạn solo, hai dùi trống vẽ ra những đường sáng uyển chuyển vô cùng đẹp mắt.
Đồng thời, khán giả bên dưới hò reo nhiệt liệt.
“Không nói rõ được. Cảm hứng là thứ cứ tới là tới vậy thôi, tìm cũng không được.” Lộ Hứa đang trong giai đoạn xây dựng lại tiếng Trung, nói nhiều sai nhiều nên lười giải thích cho người khác.
Bỗng dưng, một chiếc dùi trống bay vút lên không trung, rơi xuống đầu anh.
*
[1] Canclini là một công ty dệt may lâu đời của Ý, chuyên các sản phẩm may mặc cho nam giới, đặc biệt là sơ mi.