Dịch: Mạc Nguyệt
Phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước rào rào và cả tiếng ngâm nga của Giang Thừa Nguyệt. Lộ Hứa chỉ nghe ra cậu đang hát tiếng Anh chứ không rõ là giai điệu nào.
Anh đứng cạnh ma nơ canh, đầu ngón tay quấn thước dây, lần mò qua từng vạch đỏ trên mặt thước. Anh cảm thấy nếu nhìn kĩ thì căn nhà cũ tổ tiên họ Lộ để lại này trông cũng thích mắt phết.
Cầu thang kiểu cũ, đèn treo cổ, ngoài cửa sổ có giàn trinh đằng ba mũi, bên trong diện tích hơi nhỏ, nhưng nhìn chung cũng là một kiến trúc cổ mà du khách tới chơi thành phố này sẽ thích đứng ngoài chụp ảnh.
Những căn nhà cũ mang hơi thở lịch sử, ẩn chứa câu chuyện năm tháng thế này là nơi thích hợp nhất để cảm hứng nảy sinh.
Có ngu mới dọn đi.
[Andy Chen]: 20 giờ tối nay tạp chí thời trang sẽ phát hành.
[Andy Chen]: Vì Giang Thừa Nguyệt không phải ngôi sao nổi tiếng nên bọn tôi không làm hoạt động truyền thông gì đâu, coi như phát hành tạp chí bình thường thôi, được chứ?
[Kyle]: Ok.
Giang Thừa Nguyệt phơi nắng ở trường cả ngày, đầu tóc, quần áo đều ướt sũng mồ hôi. Trời nắng thế này mà phải tập quân sự, cậu phờ phạc suốt cả ngày dài, cảm thấy mình như một món đồ chơi hết pin, giọng khàn chẳng hát nổi một bài hoàn chỉnh. Nhưng ban nãy Lộ Hứa không yêu cầu cậu dọn đi, làm cậu loáng cái như được sạc đầy năng lượng, hát thêm năm mươi bài nữa cũng được.
Cậu vặn nhỏ vòi, để mức nhiệt thấp, đứng dưới vòi hoa sen rất lâu, gột rửa hết mùi mồ hôi và cái nóng của mùa hè trên cơ thể. Lúc mở cửa ra ngoài, cậu thấy Lộ Hứa vẫn đang làm động tác như lúc mình đi tắm, tay vẫn quấn thước dây.
“Anh Lộ?” Giang Thừa Nguyệt vừa lau tóc vừa đi tới, “Dạo này anh còn phải đi công tác nữa không?”
Cậu sợ tóc mình nhỏ nước sẽ làm ướt bản thảo thiết kế anh để trên bàn nên đứng cách bàn làm việc khá xa.
“Đào đâu ra nhiều việc thế?” Anh liếc khoảng cách giữa cậu và mình, “Nhà thiết kế cũng là người. Anh phải nghỉ ngơi mấy hôm đã, rồi còn lo công việc trong nước.”
Không biết đang vội cái gì mà Giang Thừa Nguyệt chưa lau khô người đã mặc quần áo. Áo ngủ màu trắng dính nước dán sát lên lưng cậu, trở nên trong suốt, khiến người ta liếc một cái là thấy được đường cong eo mềm mại.
Lộ Hứa chỉ đảo mắt qua rồi siết chặt thước dây.
“Lát nữa em định đi giặt quần áo.” Giang Thừa Nguyệt cầm quần áo ướt, nói: “Anh có đồ gì cần em giặt giúp không?”
Hỏi xong cậu mới thấy mình hỏi thừa. Quần áo của Lộ Hứa toàn những thứ đắt đỏ, có những bộ cậu chỉ thấy anh mặc một lần, còn lại đều có người cầm đi giặt.
“Có.” Lộ Hứa hơi nhoẻn môi, mở tủ quần áo, chẳng buồn nhìn đã vớ bừa mấy bộ quần áo sạch nhét vào lòng Giang Thừa Nguyệt.
Cậu ngẩn ra một giây rồi vội vàng nói: “Được ạ.”
Cậu bỏ mấy bộ quần áo anh đưa cho mình vào giỏ tre, đè lên quần áo của mình. Mùi xà phòng nhàn nhạt theo động tác của cậu bay sang phía anh.
Rõ ràng chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng trên người cậu luôn có mùi hương rất dễ chịu.
Đôi tay đang siết chặt của Lộ Hứa dần thả lỏng, thước dây roạt một cái rơi vào lòng bàn tay anh.
“Đúng rồi, dạo này chỉ có buổi tối em mới về nhà. Vừa vào năm học, không lo được những cái khác, nếu hôm nào có tiết tự học buổi tối về muộn quá thì em không làm phiền anh nữa, em sẽ ngủ lại ký túc luôn.” Giang Thừa Nguyệt nói.
“Vừa vào năm học, không lo được những cái khác”, vừa nghe đến câu này, Lộ Hứa đã lại kéo căng thước dây.
Nhưng cậu lại nói tiếp: “Chắc anh chưa thấy sinh viên trong nước tập quân sự bao giờ đúng không? Để em chụp mấy bức ảnh cho anh xem, hoành tráng mà cũng thú vị lắm. Anh xem ảnh coi như cũng được tham gia rồi. Đồ ăn Tứ Xuyên ở căn tin ngon cực, mai em mang về cho anh thử.”
Ngón tay thon dài của Lộ Hứa lần qua từng vạch đỏ trên thước dây, anh thầm thở dài ngao ngán.
Một câu khiến người ta rơi xuống vực thẳm, một câu làm người ta bay lên tầng mây.
Kể từ đêm mưa ấy đến nay, anh thường xuyên cảm thấy Giang Thừa Nguyệt giống như yêu tinh đom đóm, lúc sáng lúc tối, lúc ban ánh sáng, lúc lại giấu nhẹm nó đi.
Đom đóm có thể nhốt trong chai, nhưng cậu thì không.
Giang Thừa Nguyệt gom xong quần áo cần giặt thì chợt phát hiện nhà không còn nước giặt. Cậu liếc cục xà bông để bên cạnh, sờ thử chất vải mấy bộ quần áo của Lộ Hứa, cuối cùng vẫn quyết định đi mua túi nước giặt mới.
Cửa hàng tạp hóa cách chỗ này khá xa, cậu thay giày rồi ra khỏi nhà.
Mới đi được vài bước, ứng dụng trên điện thoại đã tự động đề cử tin tức cho cậu.
“Các nữ nghệ sĩ trong nước đua nhau phô bày nhan sắc trên thảm đỏ, nhà thiết kế của Nancy & Deer liệu có thực sự tài năng?”
Thời buổi công nghệ big data, hiệu suất đề cử rất đáng kinh ngạc. Hôm qua cậu vừa gửi tin nhắn với Lộ Hứa, nhắc đến một thương hiệu máy tính nào đó, hôm nay ứng dụng mua sắm đã đề cử một loạt laptop cho cậu.
Hai tháng nay, cậu tiếp xúc với Nancy & Deer khá nhiều, giờ mới đề cử cho cậu tin tức kiểu này đã xem như có lương tâm lắm rồi.
Thấy tin tức nhắc đến Lộ Hứa, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu bấm vào xem, nét vui vẻ dần tắt nơi đáy mắt.
Trong bản tin này, phóng viên mời một chuyên gia thời trang họ Bạch đánh giá những bộ cánh các sao nữ diện trên thảm đỏ thời gian gần đây, đặc biệt là hai concept do Lộ Hứa phối đồ. Chuyên gia này nói rằng các thiết kế của Nancy & Deer không có hồn, nhà thiết kế coi những thứ khác với số đông là quan điểm thiết kế, không thể hiểu nổi tại sao gần đây Nancy & Deer lại nổi tiếng trong nước. Chuyên gia khuyên mọi người nên xem các thương hiệu nổi bật khác, cuối bài đính kèm đường link mua sắm của mấy nhà đó.
Giang Thừa Nguyệt tức đến bật cười.
Nancy & Deer có độ phủ sóng cao, gần đây vừa tung ra mẫu hoa tai hình logo thương hiệu rất khó mua, biết bao người xếp hàng chờ đến lượt. Cái nhà thiết kế họ Bạch kia rõ là gato. Lại còn khơi lên chuyện nhà thiết kế Lộ hồi nhỏ từng phóng hỏa đốt nhà, tống bố ruột vào tù, phán rằng người có hành vi không đoan chính như thế không làm ra nổi tác phẩm nào có hồn.
Cậu hít sâu một hơi, xách túi nước giặt mua một tặng một, tức anh ách về nhà.
“Cậu không muốn giặt quần áo à?” Lộ Hứa hỏi cậu.
“KHÔNG PHẢI!” Cậu gằn từng chữ đáp lại.
Cậu mở laptop, lên mạng tìm thì thấy bài viết bôi nhọ Nancy & Deer kia được đăng ở rất nhiều kênh, có một lượng lớn tài khoản ảo like và share bài viết này. Những tài khoản đó đều từng tương tác với tin tức của nghệ sĩ thuộc một công ty quản lý.
Cậu đã ngờ ngợ đoán ra kẻ chủ mưu. Quả nhiên, ngôi sao đang nổi Hề Kiệt cũng thuộc công ty này.
Lộ Hứa đứng trước cầu thang, cảm thấy cổ tay vẫn lưu lại cơn gió khi Giang Thừa Nguyệt chạy lướt qua người mình. Anh không túm được cậu, nhưng lại giữ được vài làn gió.
Trợ lý Vương và Andy đồng thời gửi tin nhắn cho anh.
“Mr. Lộ, có người chê anh, là một nhà thiết kế hạng ba họ Bạch.” Vương Tuyết nói với vẻ biếng nhác.
“Kệ cho họ chê.” Lộ Hứa vẫn ung dung, “Chê tôi thì kiếm được nhiều tiền hơn tôi à? Trong nước không có ai chửi tôi, tôi còn thấy không quen. Chắc chê chưa đủ nhiều rồi, tôi còn chưa lướt thấy bài đây này.”
Sau đấy anh lại xem tin nhắn của tên Tắc Kè Hoa kia.
[Andy Chen]: Wow, trời cũng giúp tôi.
[Kyle]:?
Andy gửi cho Lộ Hứa ảnh chụp tài khoản Weibo của mấy KOL, tất cả đều đồng loạt đăng ảnh của Giang Thừa Nguyệt.
“Tay trống của ban nhạc Mộng Độ mới nổi dạo trước cũng chỉ đến thế, mọi người có thổi phồng nhan sắc cậu ta quá không vậy? Nghe nói cậu ta hay mặc đồ của Nancy & Deer, nhà thiết kế Lộ thật chẳng có mắt nhìn người gì cả.”
Người chuyên nghiệp đều nhìn ra những bức ảnh này đã được xử lý đặc biệt, ánh sáng tự nhiên bị chỉnh cho tối đi, còn dùng brush quệt bừa lên mặt, là kiểu photoshop làm xấu rất hay gặp.
Giang Thừa Nguyệt không liên quan gì đến giới giải trí, ít người từng gặp cậu, nên hầu như ai thấy ảnh này cũng tin.
[Đúng là chả ra làm sao ha ha ha, ngoài thân hình chẳng được miếng nào hết.]
[Sao bảo ban nhạc đó có hai anh đẹp trai, có thế này thôi á?]
Thước dây suýt nữa bị Lộ Hứa giật đứt làm hai. Anh xem là hiểu ngay, không thể có chuyện đối phương bỏ bao công sức để ức hiếp tay trống của một ban nhạc nhỏ được. Rõ ràng họ nhằm vào anh, nhưng lại lôi Giang Thừa Nguyệt ra tế.
Bên kia, Andy vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Chuyện tốt đấy! Chúng ta đã lên lịch phát hành tạp chí bản điện tử vào 20 giờ tối nay, họ lại chọn đúng hôm nay để lên bài bôi nhọ. Cứ để họ chửi cho đã đi, hai tiếng nữa chúng ta tung bộ ảnh kia ra thì đúng là… ha ha ha! Bây giờ họ mắng càng hăng thì lúc phát hành tạp chí càng bán được nhiều.”
Những lúc thế này, cái đầu kinh doanh của Tắc Kè Hoa luôn nhảy số rất nhanh.
“Đổi thành phát hành bây giờ luôn đi.” Lộ Hứa trầm giọng nói.
“Hả?” Tắc Kè Hoa đang sướng thì bị cắt ngang, “Tại sao? Cậu có sợ bị chửi đâu, vẫn chưa đến giờ vàng mà.”
“Người của tôi chụp ảnh tôi dàn dựng, tôi muốn công bố lúc nào thì công bố. Anh ý kiến gì?”
Andy không dám có ý kiến.
Mười phút sau, tạp chí thời trang Cocia với lượng tiêu thụ luôn nằm trong top 5 giới thời trang trong nước đột nhiên công bố ảnh bìa số mới.
Cocia có yêu cầu rất cao, thông thường chỉ mời những ngôi sao nổi tiếng có lượng fans nhất định cùng sức mua tương đối tốt, hiếm khi mời người bình thường. Lần này họ lại đột nhiên chọn một người tìm khắp giới giải trí không thấy tên tuổi để làm người mẫu trang bìa.
Thiếu niên trong ảnh đứng giữa cánh rừng bị lửa thiêu trụi, dây leo trói chặt cậu vào gốc cây cuối cùng còn sót lại, cổ tay, cánh tay đầy vết xước, vết hằn. Mặt đất cháy đen và nước da trắng ngần của thiếu niên tạo thành hai thái cực đối lập, cảm giác mâu thuẫn giữa diệt vong và sức sống mới, giữa ngây thơ và dục vọng được thể hiện rất trọn vẹn.
Trong bức ảnh cuối cùng, rõ ràng không có đóa hoa hoàn chỉnh nào, nhưng tiêu đề đi kèm lại là “Hoa đang nở”, quả thực gợi cho người xem nhiều sự liên tưởng.
[Đẹppppp, mua luôn một bản.]
[Cocia lần này vượt trình thật rồi, Trần Phát Tài thăng hoa đấy hả?]
[Quỳ xin info của người mẫu.]
[Chúa ơi, mị xem credit mà hết hồn, đây chắc là ekip chụp ảnh xịn nhất ngành rồi… Nhiếp ảnh gia là Hứa Khả đó, mị nhớ anh ấy từng giành rất nhiều giải thưởng quốc tế. Chuyên viên trang điểm cũng là người nổi tiếng. Giám sát không ngờ lại là… Lộ Hứa! Bán chạy chắc luôn!]
Số mới của tạp chí thời trang Cocia vừa tung ra chưa được một tiếng đồng hồ mà lượng mua online đã gần chín mươi nghìn. Đây là thành tích hiếm có đến nhiều ngôi sao nổi tiếng cũng không làm nổi, vậy mà bộ ảnh này lại làm được.
Hàng loạt người trong ngành đánh giá cao bộ ảnh này. Có người nói Lộ Hứa lại thử thách với phong cách mới, có người khen gu chọn ảnh của Andy cuối cùng cũng không còn sáo mòn nữa, có người bảo trang bìa lần này chọn người mẫu quá tuyệt, lại thêm Lộ Hứa chỉ đạo, nhờ vậy mới tạo được hiệu quả chấn động như thế này.
Giang Thừa Nguyệt không biết mình đã thành đề tài bàn tán vì một bộ ảnh. Cậu xâm nhập vào hệ thống mạng gia đình, cấm mọi thiết bị điện tử trong nhà nhận những tin tức bôi nhọ Lộ Hứa. Sau khi chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy mấy thứ đó, cậu mới ôm giỏ tre xuống tầng giặt đồ.
Quần áo của Lộ Hứa hầu như đều rất sạch, có mùi thơm thoang thoảng của nước hoa nam. Giang Thừa Nguyệt nhớ là anh thích sạch sẽ nên tráng thùng giặt một lần rồi mới bỏ quần áo vào. Cậu lấy từng thứ một, áo khoác, áo sơ mi, cà vạt để riêng một bên, còn…
Cậu khựng lại, đờ đẫn đứng trước gương, khuôn mặt dần đỏ lên như thể nghĩ tới cái gì đó.
Tên trai thẳng chết tiệt này, thế mà lại bảo cậu giúp giặt đồ lót.
Đống quần áo này sạch đến mức thái quá. Nếu không phải anh tự tay nhét đồ vào lòng bảo cậu giặt, cậu còn tưởng đây là quần áo mới chưa mặc lần nào.
Nhưng mà đúng là trước kia cậu không để ý, quần lót của anh Lộ… size to phết nhỉ?
Không biết giá có đắt hơn không…
Nếu…
Giang Thừa Nguyệt cầm quần lót đứng trước gương, mặt đỏ lựng, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại.