Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 6: Ngoan




Dịch: Mạc Nguyệt
Phố Văn Sáng rất hẹp, xe Lộ Hứa không vào được, nên Giang Thừa Nguyệt xuống xe ở đầu phố.
Lũ bồ câu ở quảng trường Âm Nhạc thấy cậu đến lập tức vừa kêu vừa lẽo đẽo theo sau, xem chừng rất quen thuộc.
“Đi đâu đấy?” Lộ Hứa gọi cậu lại.
Giang Thừa Nguyệt không muốn để ý đến anh, nhưng vẫn trả lời: “Quán bar cuối phố, cách chỗ này tầm 350 mét.”
“Đi đi.”
Dưới ánh nắng, áo cánh dơi màu đen càng khiến da cậu trông trắng hơn. Anh nhìn theo một lúc lâu mới dời mắt đi.
“Mr. Lộ?” Tài xế chờ mãi không thấy anh nói gì bèn quay đầu hỏi.
“Đến văn phòng ở trung tâm thành phố. Qua cửa hàng xem một chút.”

Trong diễn đàn fans mê âm nhạc hôm nay, nhóm nhạc Trì Phong bị chửi rất ác liệt.
[Trì Phong đúng là “nhất” rồi, tối qua tranh sân khấu với một đám sinh viên, còn hát bài của người ta, không hiểu định làm gì nữa.]
[Phần live của họ bị đàn áp hoàn toàn còn gì, đối phương lại còn là một ban nhạc học đường. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.]
[Tay trống Đại học D mời tới có khả năng ứng biến tốt thật, đoạn kèn harmonica rất đã tai. Cậu ấy thuộc ban nhạc nào thế? Sau này lần nào cậu ấy live tôi cũng muốn xem.]
[Giang Thừa Nguyệt vốn là tay trống của ban nhạc dân gian tên “Bưởi Băng”. Sau đó ban nhạc này giải tán, hình như cậu ấy chưa vào đội nào cả. Dạo này có cảm giác cậu ấy đang đổi phong cách, lần nào cũng gây bất ngờ.]
[Hiu hiu, bao giờ cậu ấy lại biểu diễn thế? Muốn add wechat quá hà.]
Trước cửa quán tôm hùm đất, Phó Du Nhiên nói: “Cái giới này chỉ xem trọng thực lực. Em chơi trống tốt thì không ai dám nói về những phương diện khác của em. Có năng lực thì lũ anti cũng phải ngậm mồm.”
“Hướng Trì cứ như thằng thiểu năng, nhất quyết muốn gây sự với chúng ta.” Mạnh Triết tức anh ách. “Mặt đẹp, được người ta thích là ưu điểm chứ sao, thế mà qua mồm anh ta cứ như cái gì mất mặt lắm vậy. Chờ chúng ta lập ban nhạc, sẽ có khối người theo đuổi Thừa Nguyệt.”
Hôm qua Hướng Trì bị chửi cho không nhấc mặt lên được, vào nhóm chat của ban nhạc nói rằng các fans nữ chỉ biết nhìn mặt, kết quả bị những người trong nhóm chửi cho trận nữa, cả nhóm bị cấm vì vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng.
Giang Thừa Nguyệt nửa đêm tỉnh giấc lướt thấy tin này thì hả hê lắm, nhưng chỉ dám cười thầm vì sợ đánh thức Lộ Hứa nằm bên cạnh.
Người mà Phó Du Nhiên muốn giới thiệu với họ tên là Tôn Mộc Dương, từng chơi trong ban nhạc. Giang Thừa Nguyệt tìm khắp các kênh đăng clip live, tìm mãi mới được một bài hát chất lượng âm thanh chẳng ra làm sao do thiết bị sân khấu khá kém, nhưng có thể nghe ra người này thực sự có năng lực.
“Hồi năm nhất chị từng đi xem live của anh ấy, không mất tiền. Hôm ấy thảm đạm lắm, có mỗi 10 khán giả. Chị mãi không quên được giọng hát của anh ấy. Nhưng không lâu sau, nghe nói họ giải tán, không tiếp tục được nữa.”
Đa số các ban nhạc đều được lập nên vì sở thích, chủ yếu là tự bỏ tiền để duy trì hoạt động, ít có ban nhạc nào kiếm ra tiền, nhưng một khi đã nổi thì có thể lên TV, biểu diễn ở sân khấu lớn, còn được mời tham gia chương trình giải trí. Tuy nhiên, đấy chỉ là số ít, đa số các ban nhạc đều giải tán vì nghèo.
Cả Giang Thừa Nguyệt lẫn Mạnh Triết đều hiểu rất rõ điều này, nên sẽ không cười nhạo khi biết tin ban nhạc nào đó giải tán.
“Thế chúng ta phải đi đâu tìm anh ấy?” Giang Thừa Nguyệt cảm thấy có thể thử.
“Hình như anh ấy đi tìm việc rồi. Theo những gì chị nghe ngóng được, anh ấy đang giúp bố lo chuyện buôn bán vải hay gì đấy. Thứ Sáu tuần sau bên này có một hội chợ vật liệu may mặc. Chị sẽ gửi địa chỉ, các em thử đến đó xem có tìm được anh ấy không.”
“À phải rồi, đợt trước mày bảo muốn tìm việc làm thêm, thế đã tìm được chưa?” Mạnh Triết hỏi.
“Vẫn đang tìm.” Giang Thừa Nguyệt đã nhìn trúng mấy việc, định so sánh xem thế nào rồi mới quyết định.
Màn hình led đối diện phố Văn Sáng đang phát show thời trang thu – đông tổ chức vào mấy tháng trước của Nancy & Deer. Cậu vốn ít khi để ý mấy thứ này, nhưng khi nhìn thấy tên thương hiệu lại theo phản xạ nhìn thêm một lúc.
Đọc phần giới thiệu tiếng Anh cậu mới biết Lộ Hứa hóa ra là nhà thiết kế chính của thương hiệu này. Trang phục của Nancy & Deer thường là gam màu lạnh. Người mẫu xuất hiện trong show đều là người phương Tây. Quần áo mà họ mặc có bộ cậu hiểu, có bộ không hiểu nổi. Mấy bộ cậu hiểu đều là áo dáng dài. Cậu cảm thấy Lộ Hứa mà mặc chắc sẽ rất đẹp.
Lúc thấy Lộ Hứa ra chào khán giả, cậu thấy có chút phấn khích, cảm giác như khi nhìn thấy người mình quen xuất hiện trên TV vậy.
Thân hình Lộ Hứa không hề thua kém những người mẫu xung quanh, vai rộng eo thon, thêm trang phục của thương hiệu mình thiết kế trông lại càng đẹp. Cậu dán mắt vào màn hình nhìn anh đi trên sàn catwalk, nhận lấy những tràng pháo tay tán thưởng.
Lúc phát biểu, Lộ Hứa nói rằng: “Cảm hứng sáng tạo của tôi chủ yếu bắt nguồn từ cuộc sống. Quan điểm của tôi là không ngừng đổi mới, không ngừng đột phá, phá vỡ quy tắc thông thường trên cơ sở giữ phong cách chủ đạo của thương hiệu. Show thời trang xuân – hè sang năm sẽ nhắm vào thị trường châu Á, đến lúc đó chắc sẽ có những nhân tố mới.”
Giang Thừa Nguyệt vừa ngồi được một lúc, đang xem show thì có một người cầm cái hộp chữ nhật nhỏ dài đi đến, nhìn Mạnh Triết rồi lại nhìn cậu, cuối cùng đưa hộp cho cậu: “Chào cậu. Mr. Lộ bảo tôi đưa cái này cho cậu.”
Mr. Lộ?
Lộ Hứa?
“Cái gì thế?” Mạnh Triết hiếu kỳ nhòm qua hỏi. “Chủ nhà đẹp trai của mày còn tặng quà cho mày cơ à?”
“Không thể nào.” Giang Thừa Nguyệt lắc đầu.
Tối qua cậu vừa quyết định đơn phương tuyệt giao với anh xong.
Bên trong cái hộp dài này chính là dùi trống của cậu, cái mà anh nói dối là vứt đi rồi.
Cái môi trề ra từ sáng đến giờ cuối cùng cũng cong lên, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.
Lộ Hứa đúng là người trọng hình thức. Đưa trả dùi trống thôi mà cũng phải để trong hộp, còn tự tay viết một tấm thiệp đính kèm nhành hoa nhỏ màu lam.
Thiệp viết bằng tiếng Đức nên cậu không hiểu. Nhưng cậu biết anh viết, vì trên thiệp có đề tên cậu.
To Giang Quai1 Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt nhìn thiệp mà đờ đẫn mất mấy giây.
Giang cái gì Nguyệt cơ?
Tiên sư nhà anh!

Showroom của Nancy & Deer nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng ngay đúng trung tâm thành phố, sánh vai cùng một loạt showroom của các thương hiệu hàng xa xỉ. Lộ Hứa đi khảo sát một vòng quanh cửa hàng, khéo léo từ chối lời mời chụp ảnh chung của một vài khách mua hàng.
“Bỏ tranh sơn dầu treo trên tường đi, bình hoa trên bàn cũng vứt, xấu đến nát lòng.” Lộ Hứa quàng thước dây qua cổ, kẹp bút bi trong tay, chỉ ra một loạt vấn đề trong cách trang trí cửa hàng. “Thứ Sáu có hội chợ vật liệu may mặc, nhớ cử người đến tham dự, tôi cũng sẽ đi.”
“Lưu lượng khách ghé qua cửa hàng tháng này của chúng ta là…” Quản lý showroom theo sau anh báo cáo tình hình công việc.
Thư ký phòng kinh doanh đã nghe đồn về tính tình khó chiều của nhà thiết kế đại tài này từ lâu, nhưng hôm nay mới được diện kiến anh lần đầu tiên. Kyle giống như toàn thân tỏa ánh hào quang, khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến cô không dám nói gì, chỉ biết cầm máy tính, vùi đầu ghi chú.
“Đừng bày trang phục sát nhau thế kia. Thương hiệu chúng ta không thiếu mấy mét đất đó. Bày dày như thế ai xem?” Lộ Hứa mới nói một nửa thì điện thoại có âm báo.
[Măng] đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn.
Đây là… lấy được dùi trống nên vui vẻ trở lại rồi hả? Cuối cùng cũng chịu xác nhận lời mời của anh.
Lộ Hứa cảm thấy Giang Thừa Nguyệt còn nhỏ khá dễ dỗ.
Anh không nói gì, quản lý showroom và các nhân viên khác đều nín thở chờ đợi, cho rằng anh đang giải quyết công việc nên không dám lên tiếng.
[Măng] đã gửi một tin nhắn thoại.
Giọng Giang Thừa Nguyệt rất mềm, chẳng hề có tính công kích, còn mang chút non nớt của thiếu niên, mang lại cảm giác dịu dàng, ấm áp như cái nắng ngày hè xuyên qua tán cây ngô đồng.
Hôm qua Lộ Hứa đã nghĩ bất kể là nói hay hát, chắc giọng cậu đều sẽ rất hay.
Anh bấm mở tin nhắn.
“Em tên là Giang Thừa Nguyệt, không phải Giang Quai Nguyệt! Anh Lộ là cái đồ gà mờ dốt tiếng Trung!”
*
[1] Lộ Hứa nhầm chữ “Thừa” (乘) thành chữ “Quai” (乖) có nghĩa là “ngoan ngoãn” nên tiêu đề chương mới để như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.