Ăn Xong Chùi Mép

Chương 17: Em trai




Nghe tên lao công gọi ông chủ tôi như thế, tự dưng tôi cảm thấy trời đất quay cuồng như muốn sập xuống, Lưu Mộng Hi không phải nói em trai Tổng giám đốc đến công ty chúng tôi làm việc không phải giữ chức giám đốc thì cũng phải quản lý đó sao? Sao lại thành lao công thế này! Đây là lí lẽ gì hả trời ~ ~ ~ ~
Ngay lúc tôi trợn má hốc mồm, Lục Tuyển Chi bước tới sờ đầu tên đó, cười vô cùng thân thiết, “Tiểu Khiêm, ngày đầu đi làm mọi thứ đều tốt chứ?”
Lục tiểu đệ kéo khẩu trang xuống lộ ra gương mặt điển trai, non choẹt, tuy miệng thì trả lời câu hỏi của Lục hồ ly, nhưng ánh mắt nhìn tôi trừng trừng, “Công việc hôm nay rất đa dạng, phong phú!”
Lục Tuyển Chi thích thú nhìn thấy vẻ mặt ấm ức tức giận của ai kia, nhỏ giọng khuyên bảo, “Lúc nào nghĩ đến việc từ chức, thì cứ đến nói với anh!”
Ánh mắt Lục tiểu đệ bỗng trở nên kiên định, “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cho dù anh có điều em đi lau dọn toilet, em cũng sẽ không từ chức!”
Lục Tuyển Chi mỉm cười, “Vậy được, mai em bắt đầu lau dọn toilet đi.”
Lục tiểu đệ: “. . .”
Tôi rốt cục cũng hiểu sơ sơ vấn đề bọn họ đang nói, thì ra Lục tiểu đệ vì lý do nào nào đó muốn đến công ty làm việc, nhưng ông chủ Lục thì lại vì nguyên nhân nào đó muốn em trai mình từ chức, cho nên hôm nay mới mượn tay tôi gia tăng lượng công việc của Lục tiểu đệ, muốn hắn biết khó mà lui!
Sớm biết sẽ kết thù với Lục tiểu đệ, tôi thà đắc tội với Lưu Mộng Hi còn hơn…
Lục Tuyển Chi bỗng nhiên đưa tay kéo tôi sang, “À, quên giới thiệu với em, đây là thư ký của anh, Hạ Diệp.” Nói xong, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tôi, còn cười mỉm chỉ người nào đó cầm cây lau nhà đứng đối diện, “Đây là em trai của tôi, Lục Khiêm.”
Em trai ông chủ tuyệt đối không đụng được, vì thế tôi cười vô cùng thân thiết rạng rỡ, chủ động duỗi tay chào hỏi hắn, “Haha, xin chào!”
Lục tiểu đệ nhìn tôi khinh khỉnh, chẳng thèm bắt tay với tôi, hắn gầm gừ trong cổ họng và ánh mắt đằng đằng sát khí chộp lấy cây lau nhà tiếp tục lau sàn.
Tôi ngượng ngùng rút tay lại, xoay qua nói với Lục Tuyển Chi vẫn ung dung như không chuyện gì, “Đứa nhỏ này đáng yêu ghê!”
Lục tiểu đệ nghe xong liền quay đầu trừng mắt hình viên đạn nhìn tôi.
Tôi mắng thầm trong lòng, thực tế thằng nhóc con này chẳng hế đáng yêu tí nào!
Lục Tuyển Chi đưa tay sờ đầu tôi, tâm trạng sảng khoái, cười rất vui vẻ, “Ngốc à, ôm nhiều đồ như thế không mệt sao? Đi thôi.”
Tức ! Dám nói tôi ngốc, tôi sở dĩ ôm cả đống đồ này không công là do ai gây ra hả?
Ôm xấp tài liệu đi theo sau Lục Tuyển Chi đi đến bãi giữ xe công ty, như thường lệ tôi ngồi bên ghế phụ, lúc bỏ xấp tài liệu xuống hai tay tôi tê cứng hết.
Lục Tuyển Chi nhìn tay tôi run như chân gà, nhướng mày hỏi, “Có nghiêm trọng như vậy không?”
Tôi cố ý run tay mạnh hơn hòng kiếm sự đồng tình, “Tổng giám đốc, nếu như anh để tôi làm những việc vừa sức mình, tôi tuyệt đối sẽ không than vãn một câu nào đâu. Anh cũng biết con gái chân yếu tay mềm, khuân vác nặng nhọc thế này đáng lẽ phải do đàn ông làm mới đúng!”
Dứt lời, ánh mắt tôi đầy chờ mong thiết tha nhìn anh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu, “Nói rất đúng. Được rồi, vậy thì tôi sẽ không để cô bưng tài liệu nữa.”
Tôi mừng đến phát khóc, cuối cùng anh cũng có chút lương tâm rồi!
Anh lại nói tiếp, “Đổi thành làm những chuyện vừa sức cô.”
Mặt tôi đực ra như đứa ngốc…
Anh lại sờ đầu tôi nữa, ra vẻ tốt bụng đề nghị, “Ví dụ như mua đồ ăn nấu cơm chẳng hạn.”
….
Khổ quá, đúng thật là nước mắt lưng tròng ~~~ lại bị đày đoạ nữa! Tôi tự cho mình là thông minh, vốn định đem tài liệu tới nhà anh xong rồi biến đi ngay, giờ thì xem ra còn phải cho anh ăn no mới có thể về! Huống chi vừa rồi còn oang oang rống họng như thế, giờ muốn than một câu cũng không được…
“Anh, chờ em một chút!” Lục Tuyển Chi đang muốn lái xe đi, bỗng nhiên có tiếng la thất thanh đằng sau truyền đến, tôi ló đầu nhìn qua cửa kiếng để xem là ai, thì ra là thằng nhóc con Lục Khiêm.
Hắn chạy thẳng đến chỗ này, cũng không còn đội nón như lúc nãy nữa, mái tóc khỏe khoắn, mềm mại rất đều nếp, gương mặt không những đẹp, làn da còn trắng nõn y như con gái vậy, nếu không phải có “trái khế” thì tôi còn tưởng hắn không phải là Lục tiểu đệ mà là Lục tiểu muội nữa chứ!
Mặt thì vui mừng như con nít, thế mà hắn vừa chạy tới liền thét vào mặt tôi, “Sao cô lại ngồi ở đó, lăn xuống ngay!”
Ấn tượng của tôi đối với hắn giảm xuống kịch liệt, tức giận trả lời lại, “Động tác này độ khó rất cao, tôi chắc không làm được đâu, hay là cậu làm thử cho tôi xem đi?”
“Cô!….” Lục Khiêm tức đến nghẹn họng, lập tức chuyển mục tiêu, “Anh, không phải nói vị trí tốt này chỉ dành cho người trong nhà ngồi thôi sao?”
Không chờ ông chủ Lục lên tiếng, tôi đã giành trả lời, giọng điệu thắm thiết vô cùng, “Anh của cậu sớm đã xem tôi là người một nhà rồi, cậu không biết à?”
Nói xong tôi lập tức nhìn phản ứng của Lục Tuyển Chi, chỉ thấy anh mỉm cười đầy sung sướng, cũng chẳng hề phủ nhận, vì thế tôi mới thở phào nhẹ nhõm, hất cằm vẻ mặt dương dương tự đắc.
Lục Khiêm cũng cứng họng không cãi lại được lời nào, chỉ có thể trừng mắt hung dữ nhìn tôi y như có thâm cừu đại hận vậy.
Lục Tuyển Chi nhìn em trai mình, giọng nói có tí khó chịu, “Em tới đây làm gì?”
Hai mắt Lục Khiêm tròn xoe đầy ngạc nhiên, hắn nói, “Xe của em hư rồi, muốn đi nhờ xe anh không được à?”
“Không được.” Lục Tuyển Chi không hề nể tình liền thẳng thừng từ chối, “Không tiện đường cho lắm!”
Lục tiểu đệ tự tin trả lời như đây là chuyện đương nhiên, “Em tối nay đến ngủ nhờ nhà anh, chẳng phải tiện đường rồi sao?”
Lục Tuyển Chi nghiêng đầu liếc hắn, chẳng thèm câu nào đã đạp mạnh chân ga, xe vi vi vu vu lướt nhanh như gió !
Tôi hả hê ngồi cười trộm trên xe, nhưng ngoài miệng thì lại giả vờ làm người tốt, “Cậu ấy dù sao cũng là em của anh, làm vậy không phải quá ác độc sao?”
Lục Tuyển Chi tò mò nhìn tôi vẻ đầy hứng thú, “Vậy giờ tôi quay xe lại chở nó?”
Tôi vội huơ tay lắc đầu, “Không không, đã đi rồi thì đừng quay lại, tôi cảm thấy đàn ông có chút ác động mới đúng là đàn ông, rất nam tính!” Thực ra thì trong lòng tôi nghĩ nếu như Lục tiểu đệ tối nay mà đến, dĩ nhiên tôi phải làm thêm một phần cơm tối, mà có thêm một người ăn tối thì tôi phải mua thêm nhiều đồ ăn, mà mua thêm nhhiều đồ ăn thì phải dùng nhiều tiền hơn mọi khi…
Lục Tuyển Chi nhếch miệng nói, “Vậy cô cảm thấy tôi đối với cô như thế nào?”
Tôi, “Anh vô cùng nam tính với tôi.”
Anh, “…”
Lúc đang chạy thì xe báo gần hết xăng, vì vậy phải đánh một vòng lớn để đến trạm xăng để đổ, cuối cùng phải mất gấp hai lần thời gian mới về đến chung cư, lúc này trời cũng đã sập tối.
Tôi cứ như là người hầu đi theo sau Lục Tuyển Chi từ lúc vào chung cư cho đến khi ra khỏi thang máy, anh đáng định móc chìa khoá cắm vào ổ khoá để mở cửa, nhưng chìa khoá chưa tra vào ổ thì cánh cửa thần kỳ tự mở ra!
Một người con trai cao lớn bộ dáng cứ y như chủ nhà đứng ở phía trong, tay phải nắm lấy tay cầm cửa, giọng điệu ca cẩm thản nhiên, “Anh, sao giờ anh mới về, em còn nhanh hơn anh đó.”
Trong lúc nhất thời, mặt tội nghệch ra như con ngốc. Mà người nào đó đứng bên cạnh tôi thì mặt mày bí xị từ nãy giờ rồi…
Lục tiểu đệ hình như mới tắm xong, một tay dùng khăn lông lau tóc ướt, thân người trơn bóng hồng hào, thân dưới còn quấn ngang khăn tắm, từng giọt nước óng ánh nhỏ lõm tõm từ những lọn tóc ướt xuống khuôn ngực bóng loáng, toàn thân tản ra mùi hương dầu gội đầu cùng mùi sữa tắm dê thanh dịu. Từ đó đến giờ tôi đã cảm thấy đàn ông sau khi tắm xong là hấp dẫn nhất trên đời, đặc biệt là đàn ông tóc ướt và quấn khăn tắm ngang thân dưới, hơn nữa Lục tiểu đệ vốn đã đẹp trai, tôi ngây dại nhìn từng bộ phận cơ thể lồ lộ ra của cậu ta đến không chớp mắt, nuốt nước miếng ừng ực.
Bỗng nhiên, Lục Tuyển Chi cố ý chắn ngang tầm mắt của tôi, tôi nghiêng đầu còn muốn nhìn thêm một chút, thế mà anh cũng bước theo đứng chắn phía trước. Tôi thầm khinh rẻ mắng chửi trong lòng, nhìn thôi có mất miếng thịt nào đâu, huống chi người tôi nhìn là em trai anh chứ đâu phải anh đâu mà lo, khẩn trương cái quái gì ?
Lục tiểu đệ lúc này mới chịu nhìn tôi đang đứng phía sau, lập tức nhíu máy vênh váo tự đắc, “Tại sao lại là cô, cô đến nhà của tôi làm gì hả?”
Tôi nhìn bộ dạng cậu ta mà chướng hết cả mắt, nhưng vẫn bình tĩnh đối đáp lại, “Tôi đến để xem khỉ.”
Cậu ta, “Làm gì có khỉ mà xem chứ?”
Tôi, “Thì tôi đang xem đây nè!”
Cậu ta, “…”
Vào nhà đóng cửa, Lục Tuyển Chi mới chịu mở miệng nói, “Em vào nhà bằng cách nào?”
Lục Khiêm tiếp tục lau mái tóc ướt, vẻ đắc ý nói, “Mẹ cho em chìa khoá, anh cũng biết mẹ rất thương em mà, em muốn gì mà mẹ không cho chứ?”
Lục Tuyển Chi nhướng mày, trừng mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm Lục tiểu đệ.
Tôi đứng một bên trầm ngâm suy nghĩ nhìn dáng vẻ cậu ta thật lâu, sau đó mới gật đầu tán thành, “Đúng vậy, bình thường với mấy đứa trẻ chưa trưởng thành, người mẹ đặc biệt yêu thương chiều chuộng đó.”
Nét mặt Lục tiểu đệ cứng đơ, hung hăng trừng mắt vẻ như cãi nhau với tôi là tốn hơi thừa sức.
Mà tôi cũng chẳng thừa hơi sức mà đi chấp nhất với mấy đứa trẻ chưa lớn thế này, đành phải nhìn về phía Lục Tuyển Chi, vì thế ba người y như vòng tuần hoàn vật chất một người nhìn một người.
Cùng hai anh em xấu xa này ở cùng một chỗ bầu không khí quả thật là quỷ dị, do đó tôi vội vàng lấy xấp tiền từ tay Lục Tuyển Chi, nhanh chân chạy tới chợ mua thức ăn.
Vốn cứ định làm bốn món một canh như mọi khi, vừa thuận tiện vừa đỡ được nhiều việc, nhưng bởi vì thời gian đã quá muộn, lúc tôi đi vào chợ thì mấy sạp cũng đã dọn hết rồi!
Tay không đi về, tôi cầm xấp tiền trong tay mà đau lòng không thôi, định mua đồ ăn xong thì tiền còn dư giống mọi ngày đút túi làm của riêng, hiện tại cái gì cũng không mua được, xem ra tiền phải quy chủ rồi.
Một đường đau buồn đi tới, tôi chợt ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào, tôi hít hít mũi mần mò theo khứu giác nhạy bén của mình, vừa vặn nhìn thấy tấm biển ghi năm chủ to đùng “Súp bánh bao nhân thịt”, hai mắt tôi lập tức loé sáng! Phấn kích hấp tấp chạy vào trong mua ngay 3 cái gói mang bề nhà.
Lúc trở lại chung cư, Lục tiểu đệ làm như không biết nóng là gì, mặc nguyên một cái áo cổ lọ, từ đầu đến chân che kín mít, không chỉ cánh tay, chân, ngực mà đến cả cổ cũng không lộ ra, cậu ta đang ngồi xem TV, vừa thấy tôi vào nhà liền mặt mày oán hận tức giận nhìn tôi chằm chằm. Mà Lục Tuyển Chi tranh thủ lúc tôi đi ra ngoài mà đi tắm, lúc này anh đang ngồi thảnh thơi ngồi trên sofa xem tạp chí, bên hông còn quấn khăn tắm rất lỏng lẻo, có thể rớt xuống bất cứ lúc nào, dáng người vạm vỡ, cao dong dỏng, mái tóc ướt bệt vào nhau, từng giọt nước trượt dài trên người anh, tôi thiếu chút nữa là xịt máu mũi tại chỗ rồi!
Tôi đi tới giơ túi đồ ăn trong tay, nhìn Lục Tuyển Chi không chớp mắt, “Tổng giám đốc, mấy sạp ngoài chợ dọn hết rồi, tôi mua súp bánh bao về ăn.”
Anh đang xem tạp chí ngẩng đầu nhìn tôi cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giọng nói dịu dàng khiến lòng tôi phơi phới.
“Hừ!” Lục tiểu đệ hậm hực ngồi gằn giọng, lấy một tờ tạp chí trên bàn trà, quơ tay quạt quạt cho mát.
Tôi nhìn cậu ta như thể bác sĩ nhìn bệnh nhân tâm thần, tức giận hỏi, “Đã nóng như vậy cậu còn mặc nhiều quần áo làm gì?”
Lục tiểu đệ lại hừ thêm một tiếng, cáu kỉnh thét lên, “Toàn là tại cô cả! Nếu không phải…”
“Tiểu Khiêm.” Lục Tuyển Chi bỗng hô to một tiếng.
Lục tiểu đệ đành ngậm bồ hòn, ai oán nhìn anh trai cậu ta, không dám nói thêm gì nữa, hai mắt ngân ngấn nước, cứ y như chịu bao nhiêu uất ức và tủi hờn.
Tôi mù mờ nhìn anh em hai người bọn họ, nhìn hết người này tới nhìn người kia, tôi đã rút ra được một kết luận, người bình thường thì không cách nào hiểu được người bất bình thường!
Tôi đem túi đồ ăn để ở trên bàn trà, sau đó vô nhà bếp lấy chén dĩa và đũa ra, lấy 3 cái súp bánh bao để ra dĩa, đang định kêu hai người bọn họ tới ăn, bỗng nhiên có thứ gì đó đập vào trán tôi, nhìn kỹ một chút thì ra một hạt đậu phộng, tôi tức khắc nhìn qua bên kia thì thấy Lục tiểu đệ đang cầm vỏ động phộng quơ quơ tay nghênh ngang nhìn tôi.
Cậu ta cười đến phát ghét, giọng nói còn cố ý cường điệu nữa, “À, xin lỗi nha, tôi không cố ý!”
Tôi bực cả mình, nhanh chóng lấy mấy cái bánh bao ra, tiện tay ném bánh qua chỗ cậu ta.
Nào ngờ Lục tiểu đệ nhanh tay lẹ mắt dùng tay chụp được, say sưa ngồi thưởng thức, còn hất cằm ngạo mạn nhìn tôi, vẻ mặt vênh vênh tự đắc.
Tôi, “Tục ngữ có câu rất hay.”
Cậu ta, “Câu gì?”
Tôi, “Bánh bao thịt đem ném cho người, có đi không có về!”
Hắn, “Khục khục…”
***Câu nguyên gốc : 叫花子打狗——有去无回 : Bánh bao thịt ném cho chó, có đi không có về
Một giây trước Lục tiểu đệ còn ăn rất ngon miệng giờ lại nghẹn họng, ho sù sụ đến mắt ướt hết.
Tiếng cười khẽ truyền đến, thì ra là Lục Tuyển Chi, anh thấy tôi nhìn anh, liền ngoắc tôi, “Tới ăn luôn đi.”
“Ờ.” Tôi ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, gặm bánh bao nóng hổi trong miệng, mà Lục Tuyển Chi lại không ăn, chỉ ngồi nhìn tôi ăn mà thôi. Lục tiểu đệcó vẻ rút được kinh nghiệm lúc nãy nên không dám vừa nói vừa ăn, chỉ ngồi ở đối diện bàn trà gặm bánh bao của mình.
Tôi nổi tiếng là đánh nhanh rút lẹ, ăn nhanh số một, từ lúc tôi ngồi vào bàn ăn cho tới khi ăn xong, Lục Tuyển Chi cũng không hề động đậy gì cả.
Tôi đang định hỏi anh vì sao không ăn, anh đã giành nói trước, “Cô cảm thấy bánh bao ngon lắm sao?”
Tôi bỏ miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào miệng, nói, “Rất ngon! Tiếc là ăn chưa no….”
Anh phóng khoáng nói, “Vậy thì ăn luôn phần của tôi đi.”
Tôi theo quán tính la lên, “Nói chơi hoài! Anh mà tốt vậy hả?”
Sắc mặt mới nãy còn tươi tắn giờ lại bí xị, xụ mặt nói, “Bánh bao này có hẹ, tôi dị ứng với hẹ, không thể ăn được. Thấy cô chưa ăn no định cho cô ăn, nhưng với câu nói vừa rồi của cô, dù tôi cho chó ăn cũng không để cô ăn!” Nói xong, anh liền vẫy vẫy tay kêu Lục tiểu đệ, “Tiểu Khiêm, tới ăn đi!”
“Khục khục…”
Lục tiểu đệ đang ngồi đối diện im thin thít ăn bánh bao tự dung bị sặc, lần này cậu ta ho đến nước mắt nước mũi tèm lem! Đúng thật là một đứa trẻ đáng thương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.