Ăn Xong Chùi Mép

Chương 45: Kết thúc hoàn hảo




Ngày hôm sau, Lục Tuyển Chi vẫn như thường ngày nói phải tăng ca, dặn tôi buổi tối phải ăn cơm thật no, sau đó đi ra ngoài, lúc này đây, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, anh vừa bước chân trước ra khỏi cửa phòng không lâu, tôi lập tức đội nón len lén mò đi theo sau, trong khi anh ra bãi đỗ xe lấy xe, tôi đã gọi một chiếc taxi ra đầu phố chờ sẵn, thấy anh lái chiếc xe gia đình đi ra, tôi vội bảo tài xế chạy theo phía sau anh.
Xe chạy chầm chậm trên đường, cứ cách một đoạn lại có một ngã tư, tôi không ngừng dặn tài xế, sợ để mất dấu anh. Suốt cả chặng đường, dù tôi có là dân mù đường đi chăng nữa, cũng phát hiện con đường Lục Tuyển Chi đang chạy không phải đến công ty, nghĩ đến đây, lòng tôi thắt lại, anh quả nhiên đang gạt tôi!
Khoảng 20 phút sau, xe Lục Tuyển Chi ngừng ở một giao lộ, tôi kéo mũ thấp xuống, lén lén lút lút rụt cổ lại, mắt chăm chú nhìn anh, chỉ thấy anh ưu nhã xuống xe rồi đóng cửa xe lại, sau đó đi thẳng vào một toà nhà, tôi cũng nhìn theo, toà nhà này chính là một khách sạn có tiếng.
Một người đàn ông thành đạt, lừa người vợ đang mang thai của mình nói là phải tăng cả, kết quả lại vào khách sạn vụng trộm, cái này không cần tôi nói thẳng ra, cũng có thể đoán được cảnh sau là gì rồi!
Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của Lục Tuyển Chi đã biến khỏi tầm mắt tôi, nghĩ đến bên trong rất có thể còn có một người phụ nữ đang chờ anh, tôi nổi giận đùng đùng trả tiền xe, hai tay chống nạnh đứng trước cửa khách sạn, lại xuất hiện một nữ tiếp tân ngăn lại, nhìn vào bụng dưới của tôi, mỉm cười, áy náy nói, “Thưa cô, xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã được ông Lục bao trọn rồi.”
Tôi hít sâu một hơi hỏi, “Vậy tại sao anh ta phải bao khách sạn này?”
Nữ tiếp tân lịch sự trả lời, “Ông Lục bao khách sạn chúng tôi, nghe nói là vì người ông ấy yêu nhất.”
Tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi, tốt lắm ông chủ Lục, đã như vậy còn làm làm bộ làm tịch, ra tay phóng khoáng như thế, bao hết khách sạn người ta! Còn nói vì người mình yêu nhất, nếu như bên trong là người phụ nữ anh yêu nhất, thế còn tôi thì sao? Rốt cuộc ả hồ ly tinh đó thế nào mà khiến anh mê muội như vậy chứ? Tôi nhất định sẽ lóc da ả ra!
Vì vậy, tôi mặc cho ai ngăn cản cứ xông vào bên trong, nữ tiếp tân cuống cuồng giữ chặt tôi, “Thưa cô, cô không thể vào trong được.”
“Tại sao tôi không thể vào?” Tôi tức giận hung tợn trừng mắt nhìn cô ta, thẳng thắn nói, “Nói thật cho cô biết, tôi chính là vợ của ông Lục đó!”
“Cô là vị hôn thê của ông Lục?” Nữ tiếp tân hoài nghi nhìn tôi, thì ra cô ta biết rõ Lục Tuyển Chi đã có vị hôn thê, tôi mừng thầm, như vậy dễ giải quyết hơn nhiều, ngay tại lúc tôi cứ ngỡ mình có thể đi vào, thì lại nghe cô ta kiên định lắc đầu, “Thế thì tôi càng không thể để cho cô vào được, mời cô về cho.”
Cái gì!? Tôi suýt nữa thở hơi lên, chẳng lẽ Lục Tuyển Chi “nhìn xa trông rộng”, đã sớm thông báo không cho phép tôi vào, để tránh quấy rầy “chuyện tốt” của anh?
Hết cách rồi, việc đã đến nước này, cơn giận lên tới não rồi cũng bất chấp mọi việc, lấy điện thoại gọi cho Lục Tuyển Chi.
Điện thoại vừa thông, tôi lập tức hét vào loa, “Họ Lục kia, em bây giờ đang ở khách sạn XX, cho anh 3 giây lăn ra đây cho em!”
Anh như bị tôi quát đến thẫn người, im lặng một lát mới hỏi nhỏ, “Sao em lại đến đây? Không phải kêu em ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ sao?”
Tôi ngăn lửa giận trong lòng, bực tức nói, “Anh đương nhiên không muốn em tới rồi! Nhưng nếu em không đến, thì sao có thể thấy được chuyện tốt mà anh đang làm đây hả?”
Anh hơi kinh ngạc, “Em… Đã biết rồi hả?”
Có tật giật mình đi à nha! Tôi lạnh giọng hỏi, “Đúng, em đã biết rồi. em ở cửa khách sạn chờ anh, anh tốt nhất lập tức ra đây!”
Nói xong, tôi cúp máy ngay, nữ tiếp tân há hốc mồm nhìn tôi, cả nửa ngày cũng chưa định thần lại, dường như bị ”khí chất ngự tỷ” của tôi chinh phục rồi. (Tác giả: là bị người đàn bà chanh chua như cô hù cho thì có!)
Cũng không lâu lắm, Lục Tuyển Chi chầm chậm đi ra, thấy tôi, anh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, thở dài nói, “Vốn tối nay định cho em biết, không ngờ lại bị em phát hiện trước.”
Tôi cũng không nhịn được mà tủi thân, vốn định nắm cổ áo anh, nhưng bởi vì người anh cao không với tới được, thế nên chỉ có thể nắm lấy ống tay áo của anh, hai mắt đỏ bừng nói bằng giọng mũi, “Lục Tuyển Chi, em thật không ngờ anh là người như vậy!”
Anh thình lình giật mình đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn tôi, giọng điệu giận dỗi trách mắng, “Em lại hồ đồ gì nữa thế?”
Đã làm chuyện có lỗi với tôi, vậy mà còn dám lên giọng quở trách tôi chứ! Tôi rốt cuộc bất chấp cái gì hình tượng, khóc rống lên, “Em biết em không xứng với anh, anh tuổi trẻ anh tuấn tiền nhiều ông chủ lớn, mà em chỉ là một người bình thường chẳng có chỗ nào nổi bật, anh nuôi vợ bé ở ngoài cũng phải thôi…”
“Vợ bé?” Lục Tuyển Chi chen ngang, nhìn tôi với ánh mắt người ngoài hành tinh.
Tôi nức nở gật đầu, nói chuyện nấc nghẹn không rõ, “Anh mấy ngày nay làm chuyện gì, em cũng đã biết rồi. Cô tiếp tân cũng nói em biết, anh bao hết khách sạn này là vì người anh yêu nhất, ả hồ ly tinh không mặt không da đó đâu rồi?”
Lục Tuyển Chi mặt không cảm xúc nhìn tôi, “Em xác định biết rõ anh đang làm cái gì?”
Tôi kiên định gật đầu, “Quá rõ rồi còn gì nữa, người bình thường đều có thể nhìn ra được!”
Anh bỗng nhiên hơi ảo não, “Sao anh lại quên nhỉ, suy nghĩ của em đâu giống người bình thường!”
Tôi, “…”
Đang nói chuyện, anh bỗng kéo tay tôi, đi thẳng vào trong khách sạn, tôi giãy giụa hỏi, “Anh làm gì vậy?”
Anh cũng không quay đầu lại mà lạnh giọng trả lời, “Em không phải muốn biết hồ ly tinh kia là ai sao.”
Tôi liền bị hành động này của anh làm kinh sợ, nào có người đàn ông nào bị vợ phát hiện ngoại tình, lại hăng hái dẫn vợ đi gặp mặt vợ bé chứ?
Anh đi với tốc độ đặc biệt nhanh, chân ngắn như tôi không thể không chạy theo sát, đến lúc tôi khôi phục tinh thần, anh đã ngừng lại trước cổng chính hội trường tiệc cưới, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tức thì cứng đơ như như tượng đứng bất động tại chỗ.
Đây là hội trường đám cưới đẹp và lãng mạn nhất mà tôi từng nhìn thấy, khán phòng này rộng lớn sáng ngời, từng chùm đèn màu được xếp thành nhiều bó hoa nở rộ, đủ loại hình dạng và màu sắc khác nhau, pháo hoa được treo chằng chịt trên tường, từng bó hoa tươi đẹp xếp ở trên đỉnh, tạo thành một hình trái tim, chính giữa đặt một tấm hình cô dâu chú rể, trên tấm hình, Lục Tuyển Chi mặc lễ phục chú rể đang mỉm cười, đôi mắt đen sáng ngời, khuôn mặt điển trai anh tuấn khiến người ta không thể rời mắt, bên cạnh là cô dâu mặc áo cưới đang cầm bó hoa, cười nhắm tịt cả mắt, nụ cười ngây ngô, nhưng mà khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, hoan hỉ.
Lúc này có mấy người mặc đồng phục giống nhau đi tới, nữ có nam có, trong đó có một cô gái nhìn tôi cười, hâm mộ nói, “Cô chắc là vị hôn thê của ông Lục, tất cả trang trí và sắp xếp ở đây, đều do ông Lục tự mình bài trí cả,chắc có lẽ là muốn cho cô một sự bất ngờ, cô có thể gả cho một người đàn ông tận tâm chu đáo như ông Lục đây, thật là hạnh phúc quá.”
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Lục Tuyển Chi bao hết khách sạn này, là vì tiệc cưới của tôi và anh, mà hồ
ly tinh kia, chính là tôi đây! Khó trách tối qua lại nghe tiếng con gái, thì ra là mấy nhân viên đang làm việc ở hội trường…
Nghĩ đến lúc nãy mình hiểu lầm rồi còn làm xào xáo, tôi bối rối quay đầu lại, chứng kiến khuôn mặt Lục Tuyển Chi đen sì như đáy nồi.
Về đến nhà, Lục Tuyển Chi không nói một lời đã trở về phòng, hiển nhiên là vẫn còn giận, tôi tự nhận mình vô lý, vì vậy khí thế cũng yếu đi nhiều, dè dặt đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy anh đã lên giường ngủ, tôi đi qua, cởi giày rồi vào trong mền, như mèo nhỏ dựa sát vào anh, choàng tay ôm anh, nịnh nọt áp má vào cổ anh.
“Ông xã, em biết mình sai rồi.” Tôi đáng thương xin lỗi.
Một lát sau, anh vẫn thờ ơ, giống như đã ngủ rồi, tôi biết là anh chỉ giả vờ ngủ, nên kiên nhẫn tiếp tục xin lỗi, “Em thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa, ông xã, đừng giận nữa, nếu anh thật sự giận quá, thì cứ phạt em đi, phạt thế nào cũng được cả, em một câu cũng chẳng than vãn!”
Rốt cục anh đã có chút phản ứng, chậm rãi xoay người, ánh mắt đen láy nhắm lại, “Phạt thế nào cũng đều được?”
Tôi gật nhẹ, “Đúng!”
Anh nhìn tôi đầy gian trá, “Em cảm thấy, giữa vợ chồng với nhau, bình thường sẽ phạt thế nào đây hả?”
“Chẳng lẽ là…” Tôi buồn bực nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn đuổi tôi ra khỏi phòng? Đối mặt với sự nghi vấn của tôi, ánh mắt của anh lại rất kiên định, “Đúng vậy, xem ra em đã hiểu rồi.”
Tôi cầm lấy gối đầu muốn đứng dậy, “Được rồi, em ra phòng khách ngủ…”
Sắc mặt anh tối sầm, không đợi tôi đứng dậy thì đã đè tôi xuống, hôn cổ và xương quai xanh tôi tới tấp, hai tay cởi nút áo tôi một cách nhuần nhuyễn… Tôi lập tức hiểu ra, thì ra cái mà anh gọi là hình phạt với suy nghĩ của tôi hoàn toàn khác nhau!
Tốc độ cởi nút áo của anh nhanh như tên bắn, tay của anh rất nhanh ôm trọn bầu ngực tôi, tôi không nhịn được khẽ kêu lên, như thể được thêm khích lệ, anh càng dùng sức mân mê, làm tôi liên tục rên nhẹ, tôi chỉ cảm thấy cả người nóng như lửa, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc trống rỗng, thấm thoát áo sơ mi của anh cũng đã được cởi bỏ, khuôn ngực rắn chắc, làn da nhẵn bóng dính sát vào ngực tôi, đè xuống, cọ sát, bàn tay còn lại cũg thừa cơ hướng xuống phía dưới…
Sau giây phút nồng cháy, đam mê qua đi, anh ôm tôi vào lòng, tỉ tê nói bên tai tôi, “Hạ Diệp, em có thích hội trường tiệc cưới anh đã trang trí vì em không?”
Tôi hạnh phúc rúc vào lòng anh, “Thích lắm.”
Anh hài lòng gật đầu, “Vậy em có đồng ý gả cho anh không?”
Tôi như chim non ngoan ngoãn nép vào người anh, “Đồng ý.”
Anh tiếp tục hỏi, “Em nguyện một đời một kiếp này đều ở bên cạnh anh không?”
Lúc này thì cho là ai cũng chẳng thể cự tuyệt được, tôi gật đầu, “Em hứa.”
Anh lại hỏi, “Chúng ta có thể lại một lần nữa không?”
Tôi vô thức gật đầu, “Có thể.”
Nói xong tôi bỗng nhiên kịp phản ứng anh hỏi cái gì, lập tức phát hiện mình bị lừa rồi, nhưng mà đã không còn kịp nữa, cái người họ Lục này lại hoá thân thành Sói, xoay người nằm đè lên…
(Hoàn tất bản trên Internet)
Tác giả: À… Quyển truyện này sẽ xuất bản, cụ thể lúc nào thì tôi cũng chưa biết, hợp đồng xuất bản đã ký rồi, tuy nội dung cuối truyện đã viết xong, nhưng theo như quy định trong bản hợp đồng thì không thể công khai kết cục truyện ra, mà nếu thế thì sẽ để mọi người chờ mỏi mòn, bởi vậy tôi đã viết một bản kết cục Internet. Gần sang năm mới nên bận rộn thăm người thân, không biết mọi người có hài lòng với đoạn kết này không, tôi đã tận lực hết sức…
*một đoạn viết thêm của tác giả*
Lúc trời tối, Lục Tuyển Chi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bàn tay ấm áp vuốt ve bụng tôi, như là đang mát xa vậy, vô cùng thoải mái, má kề sát cổ của tôi, từng hơi thở nóng ấm phả vào tai của tôi, một lát sau, tay của anh lại quấy phá bắt đầu rà qua lại trên khắp người tôi, cất chất giọng khàn khàn kêu, “Hạ Diệp?”
Tôi một bên cầm tay lại, vừa đáp, “Hả?”
Đôi mắt sáng của anh hơi híp lại, “Em muốn biết, hiện giờ anh muốn làm gì không?”
Tôi quyết đoán lắc đầu, “Em không muốn biết giờ anh muốn làm gì hết, nhưng em muốn cho anh biết bây giờ em muốn làm gì.”
Anh nhướng mày, “Vậy giờ em muốn làm gì?”
Tôi, “Em giờ ngoại trừ ngủ, cái gì đều không muốn làm…”
Anh, “…”
Lại một lát nữa, anh nhỏ nhẹ gọi tôi, “Hạ Diệp.”
Tôi vô thức trả lời, “Sao?”
Anh ôm lấy tôi, nhỏ nhẹ hỏi, “Ở bên anh, em thấy hạnh phúc không?”
Tôi lắc mạnh đầu, “Không quá hạnh phúc.”
Anh khẽ nhíu mày, “Tại sao?”
Tôi, “Bởi vì ở bên anh, quá mức hạnh phúc, khiến em không chịu đựng nổi, cho nên em cảm thấy không quá hạnh phúc. Nếu như anh làm không hạnh phúc, em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc đấy! Do đó, vì hạnh phúc của em, đừng làm em hạnh phúc quá mức, được không?”
Anh, “…”
Lại tiếp sau đó, anh dường như có chút buồn bực, bất đắc dĩ thở dài, “Nghĩ đến cả đời Lục Tuyển Chi anh đây vô cùng anh minh, sao lại có một cô vợ ngốc hết chỗ nói như em chứ?”
Tôi cả giận nói, “Trời cao quá thiên vị anh mà, anh chẳng những tướng tá đẹp trai anh tuấn, còn thông minh hơn người, hơn nữa lại là tinh anh trong xã hội, một công tử có đầy đủ điều kiện như anh, thở dài cái quỷ gì nữa!”
Anh đột nhiên hỏi, “Có một câu nói phải nói thế nào nhỉ? Ông trời vì bạn mà mở ra một cánh cửa, thì sẽ đóng lại một cánh cửa sổ.”
Tôi gật đầu, “Đúng vậy!”
Anh, “Vậy thì anh đã biết tại sao anh phải yêu em rồi.”
Tôi, “…”
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.