Ăn Xong Chùi Mép

Chương 8: Khinh bỉ




Mệnh lệnh của mẹ đương nhiên là không thể kháng lại, huống chi tôi cũng đã nhận quà của mẹ luôn rồi, nếu không nghe lời làm theo, khẳng định thế nào cũng bị ăn một trận chổi lông gà. Thời gian coi mắt là lúc 1:00 trưa, giờ làm việc buổi chiều thì bắt đầu lúc 2:00, mà từ công ty đón xe buýt đến chỗ hẹn thì mất gần nửa tiếng đồng hồ, tính tới tính lui thì ăn cơm xong cũng không kịp về công ty, cho nên tôi sẽ xin phép nghỉ chiều mai.
Vì thế, để thuận lợi xin Lục hồ ly cho nghỉ, hôm nay mới vừa vào văn phòng của Lục Tuyển Chi, tôi liền cười rất ngọt ngào, tạo dạng thật yểu điệu, cất giọng nói lanh lảnh, “Tổng giám đốc, hôm nay anh mặc quần áo rất đẹp, đường may tinh xảo tỉ mỉ vừa vặn ôm sát đường cong đầy nam tính của anh, càng tôn thêm phong độ hùng dũng hiên ngang ngọc thu lâm phong, khí chất vương tôn cao quý có một không hai…”
“Được rồi.” Lục Tuyển Chi đang coi tài liệu bỗng nhiên ngắt lời tôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lườm tôi, “Vô vấn đề chính đi.”
Tôi vội nắm chặt hai tay lại, bộ dáng nghiêm chỉnh nói, “Chuyện là thế này, vì một lý do hơi tế nhị, tôi muốn xin nghỉ chiều mai, được không?”
Lục Tuyển Chi nhướng mày, “Lý do gì?”
Tôi mắc cỡ nói, “Coi mắt…”
Sắc mặt anh lạnh tanh, lại hỏi, “Ở đâu?”
Tôi cúi đầu khom lưng, đáp, “Hình như là ở nhà hàng XX.”
Anh lại tiếp tục hỏi, “Đối tượng là ai?”
Tôi theo quán tính định trả lời, nhưng chợt nghĩ lại đoạn đối thoại này hình như không phù hợp, anh ta chỉ là ông chủ của tôi có phải là chồng tôi đâu, coi mắt ở đâu lúc nào với ai thì tại sao phải nói cho anh ta biết? Hơn nữa giọng điệu y như đang thẩm vấn phạm nhân vậy!
Nghĩ vậy, tôi không trả lời, chỉ khúm núm nhỏ giọng nói, “Chuyện này… Tổng giám đốc, hình như cái này là chuyện riêng của tôi.”
Lục Tuyển Chi không nói gì chỉ trừng to hai mắt nhìn tôi, sắc mặt tối sầm, làm cả người tôi sởn hết cả gai ốc…
Tôi sợ tới mức im thin thít cúi đầu, không dám nói thêm câu nào, vậy rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý thế?
Sáng hôm nay công ty tổ chức hội nghị công nhân viên chức, thân là thư ký của tổng giám đốc, tôi chịu trách nhiệm ghi chép nội dung hội nghị, đúng 9 giờ, nhân viên công ty ngồi chật kín phòng hội nghị rộng rãi sáng ngời, nhân viên nam nữ phân ra ngồi hai bên trái phải, lúc vừa vào phòng, tôi lập tức nhìn về phía bên trái, mấy đồng nghiệp nam ngồi hàng đầu tướng tá cũng bảnh bao lịch sự lắm, tuy là không phải xuất sắc như Lục Tuyển Chi nhưng mà cũng có thể coi là đẹp trai, thật không hổ danh là công ty lớn, quả nhiên nhân tài vô hạn!”
Phòng hội nghị yên tĩnh và trang trọng, một lúc sau, Lục Tổng giám đốc thong dong trầm tĩnh đi vào phòng, bước lên khán đài dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đôi mắt đen trong trẻo, sáng như trăng rằm, bình thản liếc nhìn cả căn phòng, ưu nhã gật đầu, tuyên bố hội nghị bắt đầu.
Tôi lấy ngón giữa đẩy mắt kiếng, Lục Tuyển Chi mặc một bộ âu phục cắt may khéo léo, đôi mắt đen như màu mực và sâu như một đầm nước, lông mi cong dày, chiếc mũi cao thẳng, làn da trắng nõn tôn thêm khí chất nho nhã của người trí thức, dáng vẻ kiên định bình tĩnh trên khán đài càng tự tin mê người.
Dáng vẻ này đương nhiên là làm bao nhiêu cô gái mê như điếu đổ, nhìn ánh mắt si mê hâm mộ của cả đám nhân viên nữ, tôi rất muốn nói cho họ biết, rằng họ đã lầm, sai lầm rất ư là to lớn, dáng vẻ giả dối, giả dối đến cực điểm, một con sói đội lốt cừu chính tông !
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng, ngay khi tôi đang chán gần chết, ghi chép đến mỏi cả tay, Lục Tuyển Chi cuối cùng ngừng lại, mỉm cười nói, “Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, mọi người có ý kiến gì không?”
“Tổng giám đốc, dạo gần đây mọi người làm việc rất cực khổ, công ty không phải nên tổ chức hoạt động vui chơi gì đó sao?” Bởi vì hội nghị chấm dứt, toàn bộ phòng họp như ong vỡ tổ nháo nhào lên, một đồng nghiệp nam đứng dậy la lên.
Lục Tuyển Chi cũng không nghiêm nghị như lúc nãy, hiền hòa gật đầu cười nói, “Đúng lúc ngày mai công ty có tổ chức một hoạt động vui chơi tập thể, đồng nghiệp nào đồng ý tham gia, thì cứ đến đăng ký với thư ký của tôi, không muốn tham gia thì có thể nghỉ một ngày.”
Nghe như thế, mọi người phía dưới phấn khích hẳn lên, tôi cũng vui vẻ ra mặt, thật sự là quá tốt, vậy là không cần phải xin nghỉ phép rồi! Ai ngờ ngay lúc tôi đang cười tươi, Lục Tuyển Chi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, trịnh trọng bổ sung, “Ngoại trừ thư ký tổng giám đốc.”
Tôi còn chưa kịp hỏi tại sao thì một đồng nghiệp nam mặt mày hớn hở lên tiếng trước, “Tổng giám đốc, hoạt động lần này định tổ chức ở đâu? Nếu như chỉ đến nhà hàng nào đó ăn uống no say một bữa, chúng tôi không đồng ý đâu nha!”
“Đương nhiên, không chỉ các người mà ngay cả tôi cũng không đồng ý, tôi cũng không tán thành đi nhà hàng ăn uống, như vậy chẳng vui chút nào cả.” Thái độ Lục Tuyển Chi rất điềm đạm, chẳng hề lên giọng ông chủ gì cả.
Người kia nghe xong liền mừng rỡ, một nam đồng nghiệp khác sốt ruột hỏi, “Tổng giám đốc, rốt cuộc là đi đâu vậy?”
Lục Tuyển Chi nhếch miệng cười đầy ẩn ý, “Nếu nói huỵch toẹt ra thì đâu còn gì bất ngờ, tóm lại là một chỗ có rất nhiều cô gái không mặc áo ngực.” Nói xong, còn cố ý bổ sung, “Hoạt đồng lần này không phù hợp với đồng nghiệp nữ, nhưng tôi hy vọng các đồng nghiệp nam sẽ hăng hái tham gia.”
Lời vừa nói ra, cả phòng hội nghị phấn khích reo hò, mấy đồng nghiệp nam y như xông pha đánh trận, mặt mày hào hứng hừng hực, máu sói sôi trào, đồng nghiệp nữ thì hai má đỏ ửng len lén nhìn Lục hồ ly, ánh mắt bẽn lẽn thẹn thùng…
Trong lòng tôi càng thêm xem thường và khinh bỉ nhìn Lục Tuyển Chi, quả nhiên là bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối tha vô lại, đúng là một tên đàn ông suy đồi suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vậy mà dám tổ chức nhân viên công ty mình đi hộp đêm!Quả thật là bại hoại trong bại hoại mà!
Sau khi hội nghị giải tán, tôi lập tức bận tối mày tối mặt, bởi vì tất cả đồng nghiệp nam trong công ty đều đến ghi tên đăng ký với tôi, tôi vừa làm tròn bộn phận ghi ghi chép chép, vừa thầm than trách ông trời tại sao lại tạo ra quá nhiều đàn ông xấu trên đời này.
Lập danh sách đăng ký xong, Lục Tuyển Chi kêu tôi đem danh sách lên cho Dư trưởng phòng ở lầu năm, tôi nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của người nào đó, bất mãn chế nhạo, “Thượng lương bất chính hạ lương oai, ông chủ nào nhân viên nấy!” (上梁不正下梁歪 – Thượng lương bất chính hạ lương oai: đại loại như câu gần mực thì đen, gần đen thì sáng or người đi trước không làm gương, kẻ đi sau hành xử lệch lạc.)
Lục Tuyển Chi đang xem tài liệu bỗng ngẩng đầu, chậm rãi nói, “Cô không phải là nhân viên tôi sao?”
Tôi bị chặn họng, không biết phản bác lại thế nào, chỉ phải cầm danh sách mặt mày chằm dằm đi ra khỏi phòng, sau lưng truyền đến một chuỗi cười ha hả.

Cầm danh sách đến thang máy đi lên lầu năm gặp Dư trưởng phòng, một ông bác khoảng năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy tờ danh sách tên chằng chịt, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt, sau đó lại thở dài buồn bực làu bàu, “Kỳ lạ, sao mà hoạt động lao động công ích lần này lại có nhiều nhân viên tham gia thế nhỉ?”
Tôi ngẩn người ra, khó hiểu nhìn ông ta, “Hoạt động lao động công ích?”
Dư trưởng phòng vẻ mặt hiền hậu tràn đầy vui mừng, ca ngợi, “Đúng vậy, tôi vốn còn tưởng giờ không ai nhiệt tình tham gia mấy cái này nữa chứ, mấy chuyện cực nhọc quá lắm cũng chỉ có vài người chịu tham gia mà thôi, không ngờ công ty chúng ta lại có nhiều thanh niên tốt như vậy…”
Tôi càng nghe càng không hiểu, sốt ruột hỏi, “Rốt cuộc là hoạt động gì thế?”
Dư trưởng phòng nhìn tôi, “Còn hoạt động gì nữa, thì đến trường tiểu học Hi Vọng sửa bàn ghế bị hư !”
Tôi hiểu rồi, trường tiểu học Hi Vọng, một nơi đa phần con gái không mặc áo ngực…
Bởi vì sửa bàn ghế rất tốn thể lực, cho nên hoạt động lần này không thích hợp cho đồng nghiệp nữ tham gia…
Vì vậy hôm nay lúc gần tan ca, tôi thay mặt Tổng giám đốc thông báo với mọi người, nhân viên nào không đăng ký tham gia thì có thể nghỉ một ngày, nhân viên nào đã đăng ký thì sáng mai đúng 7:00 tập hợp ở cổng công ty, toàn bộ đến trường tiểu học Hi Vọng làm hoạt động lao động công ích, vừa thông báo xong, toàn bộ đồng nghiệp nam rên la gào thét, còn tất cả đồng nghiệp nữ thì ôm bụng cười lăn lộn.
Trước khi đi về, tôi mặt mày u oán đến trước mặt Lục Tuyển Chi, “Sao ngày mai toàn bộ đồng nghiệp nữ có thể nghỉ, chỉ có tôi là không được?”
Anh nhìn nhìn tôi, trịnh trọng đáp, “Bởi vì cô là thư ký tổng giám đốc.”
Tôi 囧, lại hỏi, “Vậy tại sao chỉ ngoại trừ thư ký tổng giám đốc?”
Anh mỉm cười, nghiêm túc nói, “Bởi vì thư ký tổng giám đốc chính là cô.”
Tôi, “…” = =
Anh cứ thỏa sức mà trêu đùa tôi đi! Coi chừng đùa đến hộc máu mà chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.