Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?

Chương 11: Chút hạnh phúc nhỏ nhoi




Hôm nay ông của cô sẽ về nước, cô và anh đều giao việc của tập đoàn cho thư kí để sang nhà thăm ông. Nghe tin ông về mà cô vui đến mức không ngủ được, chỉ mong trời nhanh sáng để được gặp mặt ông. Bao ngày qua cô không ngủ vì lo ông sẽ bỏ mình , vì cảm giác cô đơn khi có một người con gái khác ôm anh nhưng hôm nay cô không ngủ vì vui, vì hạnh phúc.
Hôm sau, khi vừa về tới nhà ông anh đã tới trước đang trò chuyện với ông cô ở trong phòng khách.
- ông – vừa nhìn thấy ông cô đã khóc xà vào mà ôm lấy ông
- ông đã về, vợ con nhớ ông lắm đấy ạ- anh chào ông.
- Ông biết rồi- ông cô đáp. Con bé này ông đã về sao con lại khóc- ông trách yêu và lau nước mắt cho cô- sau những ngày xa cô ông mới biết cô quan trọng nhường nào,ông nên tốt hơn với cô bởi cô không được hưởng một gia đình trọn vẹn chứ không phải là nghiêm khắc với cô như trước đó.
- Tại con vui mà ông, ông đã giữ lời hứa rồi- cô lau nước mắt cười nói.
- Con bé này làm vợ ngưới khác rồi mà cứ như trẻ con ấy- ông cô mắng yêu
- Thế vợ cháu mới đáng yêu chứ- anh đùa với ông
- Hai đưa ở với nhau vui quá đã mấy hôm không về thăm ta đấy- ông anh ngồi đó cũng giả bộ trách. Quả thực đã một tuần nay hai người không về thăm ông vì bận việc công ty và cứ phải giải quyết cái cô hoàng bảo đó
- Tại dạo này bọn cháu bận quá ấy mà- anh giải thích
- Dạ. chúng cháu sẽ không phạm phải nữa đâu ạ- cô xin lỗi ông.
Đến bữa ăn, mọi người ngồi vui vẻ. anh liên tục gắp đồ cho cô và cô cũng vậy. lần này không phải là diễn kịch mà là thật. lâu rồi cô không vui như vậy. bữa cơm gia đình này quả thực là hạnh phúc đẹp đẽ nhất trong số phận nhiều trắc trở của cô và cô nghĩ có lẽ anh là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế tặng cô nhưng vì món quà đó là của thượng đế nên nó quá quý giá, cô không xứng đáng có được nó vậy nên cô càng trân trọng khi món quà ấy ở bên mình dù chỉ một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.