Anh Ấy Rất Điên

Chương 27: "Cút"*




*Tên chương do editor tự đặt
Bên kia Thương Ngạn đi theo Lý Sư Kiệt ra khỏi lớp, cánh cửa đằng sau bọn họ vừa đóng lại, cả lớp liền không kiểm soát được xao động lên.
“Wow wow Tô Mạc Mạc cậu quả thật rất to gan lớn mật ——”
Tề Văn Duyệt khoa trương hô nhỏ.
“Ngay cả răng hổ mà cậu cũng dám sờ, có phải cậu muốn lên trời luôn rồi không??”
Tô Mạc Mạc khó hiểu xoay người.
“Răng hổ gì?”
Tề Văn Duyệt: “Đương nhiên là Ngạn ca rồi, cậu ấy ngủ mà cậu cũng dám gọi? Giáo viên các môn ngoại trừ thầy dạy Văn, làm gì có ai dám quản cậu ấy chứ!”
Tô Mạc Mạc nghĩ nghĩ, nhíu mày.
“Như vậy không tốt.”
Tề Văn Duyệt: “Ha, cậu đã vào lớp được một tuần rồi, đâu phải cậu chưa nghe thành tích của Ngạn ca, bọn họ có cách gì để quản?”
Tô Mạc Mạc lắc đầu: “Không tốt cho làm việc và nghỉ ngơi.”
Tề Văn Duyệt: “…………”
Được thôi.
“Mình thấy trước tiết học, cậu hàn huyên với cậu ấy hồi lâu, thế nào, biết vì sao cậu ấy không tham gia chào cờ không?”
Tô Mạc Mạc chần chờ, khẽ gật đầu.
Tề Văn Duyệt sáng mắt, tiến sát đến, “Vì chuyện gì vậy?”
Tô Mạc Mạc duỗi tay, cầm lấy cái bình màu xám ở góc bàn đưa đến trước mặt lắc nhẹ.
“Bởi vì sữa bò.”
Tề Văn Duyệt: “……?”
Tô Mạc Mạc: “Thầy ấy nói phải chạy đi nhiều nơi mới mua được.”
Tề Văn Duyệt: “…………”
Tề Văn Duyệt: “????”
Nghẹn hơn mười giây, Tề Văn Duyệt rít từng chữ từ kẽ răng: “Vậy nên Thương Ngạn…… mới sáng sớm đã chạy khắp nơi…… để mua cho cậu một ly sữa bò??”
Tô Mạc Mạc: “Đã đun qua, cũng mất thêm một khoảng thời gian.”
Tề Văn Duyệt: “…………”
Tề Văn Duyệt “khóc rống” xoay đầu ôm lấy Liêu Lan Hinh vừa cứng người, “Liêu Liêu, đây là tình cảm thầy trò cảm động trời đất gì vậy—— mình cũng muốn có một sư phụ như vậy!”
Liêu Lan Hinh mặt không biểu cảm lật một trang sách.
“Đừng muốn.”
“…… Vì sao?”
“Cậu không đẹp, cũng không đáng yêu.”
Tề Văn Duyệt: “……”
Tề Văn Duyệt: “Tuyệt giao!”
Tô Mạc Mạc bị lời của Tề Văn Duyệt chọc cười, ánh mắt có chút bất an sượt qua cửa lớp.
——
Cũng không biết, chủ nhiệm lớp gọi Thương Ngạn ra ngoài là vì việc gì……
Tô Mạc Mạc đang nghĩ ngợi, giáo viên sinh học của lớp một đã ôm một xấp bài thi tiến vào từ cửa trước và bước lên bục giảng.
Tiếng ồn trong lớp im bặt.
Đám học sinh lo lắng nhìn bài thi trong lòng giáo viên sinh học.
“Kết quả bài trắc nghiệm thứ năm tuần trước.”
Giáo viên sinh học lạnh mặt, đặt xấp giấy trong tay lên bàn.
“Điểm của các em thi xong ngay cả cơm cũng không đủ ăn, còn không biết xấu hổ mà làm ồn?”
Cả lớp im như thóc.
Vị giáo viên sinh học của lớp một tuổi gần 50, tính tình không tốt lắm, sau lưng bị học sinh thường xuyên gọi là “Cô giáo thời kì mãn kinh”.
Học sinh cả lớp không có mấy người dám trêu chọc.
“Đại biểu môn sinh.” Cô giáo dạy sinh lạnh giọng hô. “Đi lên, phát bài xuống.”
Đại biểu môn sinh không dám trì hoãn, nhanh chóng đi lên.
Nhận lấy xấp bài, cậu ta tìm mấy bạn học gần đây giúp đỡ phát ra.
Chỉ có điều đa số học sinh lúc này không có tâm trạng giúp đỡ ——
Bọn họ lo lắng nhìn chằm chằm xấp giấy mỏng chưa đưa ra trong tay cô giáo sinh học.
Tô Mạc Mạc lần đầu tiên làm trắc nghiệm ở đây, đương nhiên không hiểu quy củ, hoàn toàn không hiểu vì sao mọi người lại yên lặng quái lạ như thế này.
Tai nghe thấy Tề Văn Duyệt đằng sau run rẩy nói thầm——
“Xong rồi xong rồi, lần này cô già lại nữa rồi, cầu mong hào quang học bá của vị kia phù hộ cho tôi…… Thượng đế Amen Phật Tổ Quan Âm Bồ Tát Tây Vương Mẫu*…… Phù hộ con ngàn vạn lần đừng có mặt trong đó……”
*(Tây Vương Mẫu: là vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc. Nguồn: Wikipedia)
Tô Mạc Mạc: “——?”
Thượng đế Phật Tổ gì đó, cô có thể hiểu được, nhưng cầu Tây Vương Mẫu là tập tục của địa phương nào?
“Được rồi, các em cũng hiểu quy củ, những em bị tôi điểm danh tự mình đi lên nhận bài thi.”
Giáo viên sinh học nói xong, quả nhiên cầm lấy xấp bài thi đó gọi tên từng người.
Mắt thấy mấy học sinh đi lên nhận bài bị mắng đến máu chó phun lên đầu, bọn học sinh đều hoảng hốt nhìn đại biểu đang phát bài, cầu nguyện bài của mình nhanh nhanh tới tay.
Tô Mạc Mạc canh lúc quay đầu ra đằng sau, tò mò hỏi: “Cô giáo để lại những bài có thành tích kém nhất sao?”
Tề Văn Duyệt vẫn chưa nhận được bài đang tiến vào trạng thái hóa đá, không có lòng tốt liếc nhìn cô.
“Cậu quá ngây thơ rồi…… Bất kì thứ hạng thành tích nào cũng có khả năng bị lôi đầu lên, chỉ cần cậu phạm phải một sai lấm cấp thấp trong mắt cô giáo …… Hu hu hu bạn cùng bàn  lần trước đùi của mình có còn không vậy……”
Tô Mạc Mạc: “……”
Tô Mạc Mạc: “Ai cũng không buông tha sao?”
Tề Văn Duyệt nghiến răng nghiến lợi: “Cũng không phải tất cả! Bàn cùng bàn đại học bá này của mình cũng từng bị lôi lên giáo huấn! Nhưng nếu nói có người nào chưa từng bị cũng chắc chắn sẽ không bị lôi lên, chính là——”
Chưa nói hết, cửa trước lớp học đã bị đẩy ra, Thương Ngạn vừa nghe Lý Sư Kiệt “giáo dục” xong, mang theo thần thái lười nhác đi vào.
Tề Văn Duyệt giơ ngón tay ——
“Đó, tới kìa.”
Tô Mạc Mạc: “?”
Tề Văn Duyệt: “Sư phụ của cậu chính là đại biến thái của khoa lý…… Ờm…… Thật xin lỗi, xin cậu quên từ mình mới nói đi, tóm lại là, cậu ấy là người duy nhất chưa từng bị giáo huấn, sau này cũng sẽ không.”
Nhớ đến tình trạng ngày nào cũng ngủ của anh, Tô Mạc Mạc thần kì nhìn qua.
Thương Ngạn gục mi mắt vòng qua trước bục giảng, có vẻ như hoàn toàn không nhìn thấy người đang giáo huấn học sinh, cũng hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong lớp.
Trong lúc đi còn ngáp một cái, bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Thương Ngạn.”
Trên bục giảng, giáo viên sinh học thấy anh, không nhịn được hỏi: “Thứ tư tuần trước sao em không đi học?”
“……”
Vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của Thương Ngạn xen lẫn không kiên nhẫn.
Nhưng anh vẫn dừng bước, giọng điệu chây lười.
“…… Đến tỉnh T tham gia thi đấu.”
“Vậy à.”
Giáo viên sinh học lật lật quyển giáo án trong tay, lấy ra một tờ bài thi mới.
“Đây bài trắc nghiệm thứ tư tuần trước, em lấy về đi…… Độ khó không cao lắm đối với em, trong này có hai đề bài, cô đã dùng bút xanh đánh dấu, em làm hai đề bài này là được.”
“Dạ.”
Thương Ngạn duỗi tay tiếp nhận, vẫn là giọng nói rè rè chưa tỉnh.
“…… Cảm ơn cô giáo.”
Lúc này giáo viên sinh học mới lộ ra ý cười đầu tiên từ khi tiết học bắt đầu.
Tề Văn Duyệt ngồi sau Tô Mạc Mạc, nâng mặt chết lặng và cảm khái: “Đãi ngộ của học thần*, làm người phàm như tôi thật hâm mộ.”
*(Học thần: Không cần học gì cũng giỏi)
Đối lập với gương mặt xanh xao và xám xịt của bạn học sinh đứng bên cạnh bị mắng, Tô Mạc Mạc sợ hãi trong lòng gật đầu.
Giáo viên Sinh học phất một tờ bài thi mới trong tay, ý cười trên mặt tản mất ——
“Tô Mạc Mạc.”
“…………”
Tô Mạc Mạc ngây người.
Tề Văn Duyệt: “Mẹ nó!”
Thương Ngạn đã đi qua bục giảng cũng dừng lại.
Anh nheo mắt.
Trong tầm nhìn đằng trước của anh, cô gái ngơ người nhìn bục giảng, sắc mặt mờ mịt “tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì”.
Với khí thế giáo huấn học sinh của giáo viên Sinh học……
Nói không chừng nhóc con sẽ bị dọa khóc.
Thương Ngạn nhíu mày.
Ủ rũ trên mặt tan biến hơn nửa.
Trước khi Tô Mạc Mạc vịn bàn đứng dậy, Thương Ngạn xoay người đi đến bục giảng.
Giáo viên môn sinh vừa ngẩng đầu, đang chuẩn bị mắng thì đột nhiên ngẩn ra ——
“Thương Ngạn……? Em còn chuyện gì sao?”
“Đây là bài của bạn cùng bàn của em, em giúp cậu ấy lấy.”
Giáo viên Sinh học sửng sốt, “Nhưng bài thi này của em ấy ——”
“Em phụ đạo.”
Thương Ngạn lời ít ý nhiều.
Giáo viên môn Sinh không hề nghi ngờ năng lực của Thương Ngạn, nghe vậy cân nhắc hai giây liền gật đầu đồng ý.
Cô đem bài thi đưa qua ——
“Nền tảng của bạn cùng bàn của em cũng khá ổn, nhưng phần sau, đặc biệt là nội dung tháng trước, học hành rất rối loạn. Với thành tích này của em ấy không thể trụ vững được kì thi giữa kì vào tháng sau đâu.”
“……”
Thương Ngạn nhận bài thi, vừa nhìn thấy con số màu đỏ trên đó thì không nhịn được nhíu mày.
Đơ ra hai giây, anh xoay người ngước mắt, cong môi nhìn cô gái.
Nụ cười này có hơi lạnh ——
“Cô giáo yên tâm, em nhất định sẽ quản giáo nghiêm hơn nữa.”
Cô trò cả lớp: “…………?”
Tô Mạc Mạc: “……”
……
40 phút sau, chuông tan học vang lên.
Cô giáo dạy sinh đứng trên bục giảng khép giáo án lại.
“Tiết tiếp theo của các em là tự học đúng không? Dành thời gian sửa lại bài thi này cho tốt, nghe rõ chưa —— đừng có lúc nào cũng bỏ qua môn sinh, khoa lý này, các em có thể không thi môn sinh sao?”
Nhắc nhở một lúc lâu, giáo viên sinh học mới xoay người rời khỏi lớp.
Bên này, có học sinh u oán la lên.
Trước cửa lớp, vài người hấp tấp vọt vào.
Lệ Triết cầm đầu tức giận chạy đến, đến trước bàn học của Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn mới dừng lại ——
“Ngạn ca, tôi nghe khắp khối 12 đều truyền rằng cậu mẹ nó bị Thư Vi đá —— thằng ngu nào nói vậy, có cần tôi xách nó tới đây cho cậu không!”
Thương Ngạn khó có khi không có trạng thái ngủ gật, lúc này đang cầm bút đọc bài kiểm tra sinh của Tô Mạc Mạc.
Nghe vậy, anh ngừng tay, nghiêng mặt sang, ánh mắt rơi xuống gò má trắng nõn hồng hồng của của gái.
“Nhóc con, em để ý sao.”
“……?”
Cô gái còn đang đắm chìm trong đường cân bằng điều tiết máu khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
*(Đây là kiến thức nào đó thuộc môn Sinh, mình không biết, bạn nào biết giúp mình bình luận bên dưới, cám ơn)
Nhớ đến câu hỏi lờ mờ nghe được, cô càng mơ hồ, cẩn thận hỏi lại: “Sao em phải…… Để ý?”
Thương Ngạn nhìn chằm chằm cô hai giây, cười cười rũ mắt.
“Vậy kệ nó.”
Lệ Triết: “——??”
Lệ Triết: “Không không…… Vậy cứ để bọn họ đồn sao? Hơn nữa tôi nghe nói sáng nay Thư Vi lôi kéo nam sinh đó khoe ân ái khắp nơi —— Ngạn ca, chuyện này cậu nhịn được sao?”
Thương Ngạn cười nhạt, ánh mắt trào phúng.
“Sao tôi phải nhịn?”
Lệ Triết hoàn toàn mông lung.
“Vậy nên rốt cuộc là không đành lòng nên nhịn sao?”
Lần này, Tô Mạc Mạc ngồi dậy trước khi Thương Ngạn đáp lời.
“Không phải không đành lòng nên nhịn, là không cần nhịn.”
Tô Mạc Mạc mềm giọng giải thích.
“‘Trầm mặc là khinh bỉ tối cao nhất, khinh bỉ tối cao nhất là không nói gì, hơn nữa là ngay cả mắt cũng không nhích. ’”
Nói xong, đôi mắt cô lóe lên ý cười nhợt nhạt.
“Đây là câu nói của Lỗ Tấn tiên sinh trong《 Bán hạ tiểu tập (để nguyên convert) 》 phần thứ tám*.” Cô nghiêng người, “Sư phụ, ý của thầy là như vậy đúng không?”
*(Cả đoạn này mình edit theo bản convert, tra Google thì nhiều tựa sách quá, mình không chắc là cái nào nên edit đoạn trích khá lủng củng, bạn nào có biết thì giúp mình)
Thương Ngạn chỉ vào bài thi, “Làm bài.”
Tô Mạc Mạc: “……”
“Đây…… Thật……”
Khó có khi được nghe tiểu nữ thần mỹ nhân của mình nói một câu nhiều chữ như này, Lệ Triết ngơ ra tại chỗ, thật lâu sau cũng không thốt ra được một lời hoàn chỉnh.
Thương Ngạn liếc cậu ta, ánh mắt hơi lạnh.
“Còn có việc?”
Lệ Triết đỏ mặt cả buổi, cuối cùng mới vớt vát tâm trí từ trong bùn ra, cậu ta hoảng loạn quay đầu nhìn Thương Ngạn.
“Tiết sau là tiết tự học, Ngạn ca cậu định đi…… À, Tổ Huấn Luyện sao?”
Thương Ngạn rũ mắt suy tư hai giây,
“Không đi.”
Trong khi nói, Thương Ngạn đứng dậy.
Một tay anh chống bàn, một tay khác gõ gõ bài thi Sinh học dưới mí mắt Tô Mạc Mạc.
“Cầm sách sinh, bút, bài kiểm tra này, còn có vở —— đến phòng tự học với anh.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Lệ Triết sửng sốt nhìn xung quanh, “Ngạn ca, cậu muốn……?”
Thương Ngạn hé môi, bốn chữ mang ý vị sâu xa.
“Nghiêm khắc dạy dỗ.”
Lệ Triết: “——??”
Tô Mạc Mạc: QAQ
*
Phòng tự học của Tam trung, hay nói đúng hơn là thư viện.
Ngay giữa khu dạy học, có một tòa lầu bốn tầng đơn lẻ. Mỗi tầng đều chia thành khu đọc và khu tự học, chiếm diện tích rất lớn.
Trong trường có ba khối, tiết tự học của khối 12 đã bị giáo viên chiếm không còn là chuyện lạ nữa, còn khối 10 thì chỉ mới kết thúc thi giữa kì chưa bao lâu, vẫn chưa lấy lại trạng thái, nên toàn bộ tòa lầu thư viện cơ bản cũng chỉ có khối 11.
Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc đi thang máy lên lầu 4.
“Hầu hết sách tham khảo và phụ đạo ngoài lớp của khoa lý đều ở tầng 4.”
Bước ra thang máy, Thương Ngạn nói với Tô Mạc Mạc.
“Trước khi có kết quả khoa lý, nơi này chính là “nhà” của em, biết chưa.”
Tô Mạc Mạc: “…… Ồ.”
Cô ghét sinh học.
Thương Ngạn: “Lại đây, anh dẫn em đi làm quen khu sách báo.”
“……”
Tô Mạc Mạc tâm bất cam tình bất nguyện dịch lên.
“Kệ này là vật lý. Đây là một loạt các bản tái bản chỉnh sửa của sách giáo khoa; ba hàng này là sách phụ đạo hoặc sách tham khảo; ba hàng này là bài tập và đề chính thức……”
Hai bóng người đi theo hình chữ S vòng qua hết các kệ sách khá cao ở tầng bốn.
Thương Ngạn vừa đi vừa nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Mạc Mạc cách sắp xếp sách.
Sau khi nói xong phần hóa học, hai người đi đến khu sinh học.
“Nơi này ——”
Thương Ngạn vừa cất lời, cách một loạt kệ sách song song với nhau, đột nhiên truyền đến tiếng hai nữ sinh nói chuyện ——
“Mặt mũi Thư Vi cũng thật lớn, trong trường có ai không biết là chị ta không có mặt mũi quấn lấy Thương Ngạn…… Sao chị ta có thể không biết xấu hổ nói mình đá Thương Ngạn?”
“Không chiếm được cũng chỉ có thể giả vờ thanh cao.”
“Giờ thể dục tập trung trước tiết, mình còn thấy chị ta lôi kéo nam sinh trong lớp chị ta anh anh em em bên kia hành lang…… Cũng không biết làm cho ai xem.”
“Dù sao chắc chắn Thương Ngạn không phản ứng chị ta, làm cũng vô dụng.”
“Hì hì, cơ mà…… Trước kia chị ta khoe khoang như thế, cả ngày hận không thể công khai cho mọi người mình và Thương Ngạn có quan hệ, nhớ tới liền ghê tởm……”
“Bây giờ vả mặt.”
“Xứng đáng!”
“……”
“Nhưng mà gia cảnh Thư Vi tốt, trong trường không có mấy ai dám chọc chị ta…… Đổi lại là một nữ sinh bình thường, nếu có liên quan đến Thương Ngạn, còn không phải sẽ bị xa lánh rồi nghỉ học luôn sao……”
“Khoa trương như vậy?”
“Đương nhiên! Vào học kì I, ngay cả Thư Vi cũng bị người ta vẽ bậy lên bàn kêu buông tha đi đó!”
“Trời ơi ——”
“……”
Hai nữ sinh hoàn toàn tập trung tám chuyện, không chú ý đến cách mấy kệ sách, giữa những khe hở trên sách còn có hai bóng người đứng đối diện.
Ban đầu, biểu cảm Thương Ngạn còn lười nhác nhạt nhẽo, nhưng càng nghe, cảm xúc trên mặt anh không khỏi ủ dột đi.
Tô Mạc Mạc nghèn nghẹn, nói nhỏ:
“Sư phụ, chúng ta đi trước đi……”
Nhưng lỗ tai hai người bên kia cực kì thính, cả hai vốn đã đi đến tận sâu bên trong kệ sách, nữ sinh kia nghe được tiếng nói, sắc mặt khẽ đổi ——
“Ai ở đằng đó?”
Thông qua khe hở trên kệ sách có thể nhìn thấy hai người đó bước nhanh vòng qua, sắp đi đến bên đây.
Đây là kệ sách đầu tiên của khu sinh, khác với khu khác, đúng lúc có một góc chết bên trong, vào được mà không ra được ——
Ngoại trừ hướng hai nữ sinh đó đi vào, giữa kệ sách này và bức tường không còn con đường nào khác.
Nhớ đến lời cuối cùng của hai nữ sinh đó, Thương Ngạn nhíu mày.
Anh áp người xuống, duỗi tay ôm cô gái vào lòng, tựa lên kệ sách.
Giọng nói nam sinh khàn khàn ——
“Đừng lộn xộn, đừng lên tiếng.”
Gần như anh vừa nói xong, ngay đường đi vào của kệ sách, hai nữ sinh cảnh giác đi đến.
Cả hai không khỏi đồng thời sửng sốt.
——
Trong tầm nhìn của bọn họ, ở góc cuối của kệ sách, một bóng người vai rộng eo thon chân dài đứng đó.
Một tay nam sinh chống trên kệ sách, một tay khác nắm eo cô gái, đè sát người ta lên kệ sách.
Hai chân mảnh khảnh của cô gái đều bị đầu gối anh chống lấy, không có khả năng giãy giụa tìm đường sống, anh giam cầm cô giữa kệ sách và cơ thể mình.
Bóng dáng ái muội.
Đang làm chuyện gì…… Không cần nói cũng biết.
Hai nữ sinh ngơ ra tại chỗ.
Qua vài giây, một trong hai lấy lại tinh thần, kinh ngạc hô lên: “Thương…… Thương Ngạn?”
“……”
Trước kệ sách, nam sinh xoay cần cổ thon dài.
Anh ngẩng đầu, hơi xoay tầm mắt.
Góc nghiêng đẹp đẽ sắc bén.
Con ngươi tối đen, giọng nói rè rè.
“…… Cút.”
Hết chương 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.