Anh Ấy Rất Điên

Chương 92: "Thương Ngạn là cầm thú sao!"




Sau này, khi bác sĩ gia đình của Tô gia nhớ lại, đây là một tình cảnh cực kì xấu hổ.
Tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất của bọn họ im lặng đóng cửa, nhưng tay nắm cửa đã bị cậu siết chặt đến mức phát ra tiếng.
Nhóm bác sĩ gia đình không chút nghi ngờ —— nếu tay nắm cửa này không phải được cấu tạo từ kim loại thì giờ này nó đã thay chủ nhân của mình phơi thây giữa đường.
Nửa phút sau, cô gái đỏ bừng mặt lặng lẽ bước ra, gương mặt cúi gằm.
Tô Mạc Mạc cám ơn nhóm bác sĩ gia đình: “Phiền toái mọi người, anh ấy đột nhiên sốt cao ……”
Tô Yến bên cạnh lạnh như băng khẽ hừ một tiếng, “Không cần gấp gáp, không chết được.”
“…… Tô Yến.”
Âm điệu dịu dàng của cô gái hơi trầm xuống, cặp mắt đen nhánh trong trảo không tán đồng nhìn thiếu niên.
“……”
Thiếu niên không sợ trời không sợ đất rụt rụt cổ, oán hận lén trừng cửa phòng một cái, giận dỗi quay đầu đi, không chịu lên tiếng.
Nhóm bác sĩ gia đình bận rộn đi vào, vài phút sao đã đồng loạt đi ra, không chờ Tô Mạc Mạc hỏi han, bọn họ đã cho đáp án trước.
“Mệt nhọc quá độ khiến hệ miễn dịch của cơ thể yếu đi, có phản ứng bài trừ với các virus và vi khuẩn bên ngoài, dẫn đến sốt cao.”
Bác sĩ dẫn đầu tổng kết.
“Không có vấn đề gì, nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước là ổn.”
Lúc này Tô Mạc Mạc mới yên tâm.
Tô Yến đứng sau Tô Mạc Mạc đúng lúc đưa mắt cho bác sĩ gia đình.
Đối phương lấy làm do dự nhưng rất nhanh đã hiểu rõ.
“Tiểu thư, bệnh tình của Thương tiên sinh cần nghỉ ngơi là chủ yếu, tốt nhất là không nên quấy rầy.”
Tô Yến vừa lòng, nhanh chóng vòng đến phía trước Tô Mạc Mạc, khuyên cô như vậy: “Chị, nhà của anh ta có người giúp việc chăm sóc, lát nữa để bác sĩ ghi lại danh sách ba bữa cơm —— chị ở đây cũng không giúp được gì, có khi còn làm phiền anh ta.”
Bác sĩ và Tô Yến phối hợp với nhau, sau một lúc cậu tới tôi đi, Tô Mạc Mạc gật đầu đồng ý.
Vì thế, khi Thương Ngạn ra ngoài, nhóc con nhà anh đã sớm đi mất.
Từ giờ đến 30 Tết còn hai ba ngày, Tô Mạc Mạc thành công bị em trai “lừa” về Tô gia.
Tại nhà họ Tô, chi đầu tiên Tô Nghị Dân đã dọn ra khỏi nhà từ lâu, ngoại trừ tiệc mừng thỏ của Tô lão phu nhân và đêm giao thừa vào 30 Tết, bình thường bọn họ không có mặt trong nhà.
Con gái duy nhất của Tô lão phu nhân do hôn nhân thời trẻ nên đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, ngoại trừ cháu ngoại duy nhất Tô Đồng thỉnh thoảng sẽ liên lạc với gia đình thì phần lớn thời gian còn lại cũng không có mặt.
Vậy nên cũng chỉ có gia đình Tô Nghị Thanh ở cạnh cùng với Tô lão phu nhân.
Năm nay, vì chuyện của Tô Mạc Mạc nên đã vén màn một câu chuyện xưa, Giang Như Thi đơn phương như nước với lửa với Tô Nghị Thanh, từ mấy tháng trước đã dọn ra khỏi nhà, không chịu quay về ngày nào.
Do đó, năm nay khi Tô Mạc Mạc trở về, nhà họ Tô rộng lớn như vậy lại không có màu sắc như sắp ăn Tết mà quạnh quẽ khác thường.
Có vẻ Tô Yến đã quen với việc này.
“Mẹ rất bận với việc trong công ty, trước kia cũng ít khi về nhà.” Tô Yến nhún vai, “Có điều lúc đó em không hiểu, bây giờ ngẫm lại, chắc là bà ấy không muốn về lại ngôi nhà này. Đoán chừng bà ấy cũng đã chịu đựng bà nội đã đuổi chị ra khỏi nhà và người ba đồng lõa từ rất nhiều năm.”
Tô Mạc Mạc chần chờ hỏi: “Vậy…… Ba cũng không về sao?”
Tô Yến lắc đầu: “Trước kia ông ấy cũng rất thường về, vì thời gian mẹ về không có trật tự, không biết lúc nào có thể gặp gỡ. Lúc trước em vẫn luôn thấy ấm ức thay ba, bây giờ nghĩ lại……”
Tô Yến cười khẽ, cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
“Cũng coi như là ‘trừng phạt đúng tội’.”
Tô Mạc Mạc thởi dài buông mắt.
Vài giây sau, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Tô Yến.
“Vậy em……”
Có lẽ cảm thấy mình không đúng, Tô Mạc Mạc dừng lại không nói tiếp.
Tô Yến thông tuệ, không cần nghe toàn cũng biết ý cửa Tô Mạc Mạc, cậu cười khẽ, lộ ra một chiếc răng nanh.
“Chị muốn hỏi em lớn lên như thế nào sao?”
Tô Mạc Mạc bất đắc dĩ nhìn cậu.
Tô Yến tùy tiện nhún vai, “Mẹ mặc kệ em, gần như là kiểu hoàn toàn mặc kệ, chỉ có vài chuyện bà ấy thật sự không vừa mắt, bà ấy mới có thể chủ động tìm em nói chuyện —— vậy nên thật ra bà ấy là người em sợ nhất trong nhà.”
Nghe thiếu niên nhẹ nhàng nói ra lời này, ánh mắt Tô Mạc Mạc trầm xuống.
“Ba cũng không quá để ý đến em, tất cả tâm tư của ông đều đặt lên mẹ. Bình thường lúc mẹ không có mặt còn đỡ, chỉ cần mẹ ở đó, ba liền tự động xem em như không khí —— giống như đang thể hiện quyết tâm như mẹ vậy.”
Tô Mạc Mạc sửng sốt: “Vì sao?”
Tô Yến nghĩ ngợi, châm chọc không chút lưu tình, “Đại loại là nếu mẹ thích cái gì thì ông ấy sẽ thích cái đó, mẹ không thích gì thì ông ấy cũng sẽ không thích…… Kiểu như mang tâm thái liếm cẩu* vậy —— vậy nên trước khi chị về, em còn nghi ngờ khả năng cao em là con riêng mà ba đã sinh với người phụ nữ hư hỏng nào bên ngoài đấy.”
*(Liếm cẩu: Trong một mối quan hệ, chỉ người không để ý việc đối phương không thích mình, mặt nóng dán mông lạnh)
“…………”
Tô Mạc Mạc hơi cạn lời, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Tô Yến, “Mẹ mà nghe thấy em nói chuyện như vầy, coi chừng bà ấy muốn tìm em nói chuyện đấy.”
Đôi mắt Tô Yến co rụt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vẻ ngoài của chị quá giống mẹ, dường như lúc trẻ bà ấy và chị như được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy…… Mỗi lần thấy chị em đều sợ hại.”
Tô Mạc Mạc bật cười.
“Vậy thật tốt, cuối cùng trong nhà cũng có người có thể quản em, đỡ để em làm xằng làm bậy, không có phép tắc.”
“Em…… Em đâu có đâu.”
Tô Yến chột dạ xoay đầu.
Chị em hai người ngồi trong nhà nói chuyện, người giúp việc đi lên đưa trà cho hai người.
Đúng lúc nghe thấy lời này, dì giúp việc không khỏi cười lên, “Chứ còn gì nữa, tiểu thư, từ khi cô đến đây, không chỉ ngôi nhà này trở nên ấm áp hơn nhiều, ngay cả tiểu thiếu gian cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Tô Yến: “………………”
Thiếu niên quay đầu đi, nhưng làn da trắng nõn được di truyền từ mẹ kia vẫn không kiểm soát được xấu hổ đỏ lên.
Tô Mạc Mạc cong môi, cười hỏi dì giúp việc đó, “Tiểu Yến đã làm gì thế?”
Dì giúp việc: “Ái chà, rất nhiều luôn đó. Xưng hô này, trước kia tiểu thiếu gia ghét nhất là bị người ta gọi như vậy, khi lão phu nhân gọi như thế, cậu ấy còn nói lại, nói gì mà nghe cứ như còn gái nhà ai vậy, nếu để cậu ấy nghe lại lần nữa, hôm sau cậu ấy sẽ bắt đầu gắn hoa lên đầu đi học —— chọc giận lão phu nhân đấy.”
“…………”
Tô Mạc Mạc không nhịn được bật cười, dời mắt nhìn Tô Yến đang càng lúc càng đỏ mặt.
“Hình như chị đã gọi rất nhiều lần, làm sao bây giờ? Tiểu Yến, em thật sự muốn đội hoa đi học ư?”
Tô Yến: “…………”
Qua vài giây, Tô Yến mới buồn bực héo úa nói: “Chị không bình thường, muốn gọi thế nào cũng được.”
Dì giúp việc vui vẻ.
“Bây giờ đã có chị rồi, quả nhiên không còn như trước nữa, hồi trước, đừng nói là lão phu nhân, ngay cả ở trước mặt phu nhân, tôi cũng chưa từng thấy tiểu thiếu gia nghe lời như vầy đâu.”
Bà nhìn Tô Mạc Mạc, thở dài một tiếng.
“Tiếc là tôi nghe nói tiểu thư đã muốn đính hôn với thiếu gia nhà họ Thương, có phải chưa sống ở đây được bao lâu đã phải dọn ra rồi không?”
“……!”
Trước đó một giây còn đang dịu ngoan như Samoyed, Tô Yến lập tức vực dậy tinh thần, ánh mắt dữ như Husky ——
“Không được, năm nay chị của con mới bao lớn chứ!”
Cậu nghiến răng.
“Thương Ngạn là cầm thú sao!”
Tác giả có lời muốn nói: Thương ·cầm thú· Ngạn:……?
Hết chương 92
#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.