Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 37: Heaven




Khi chúng tôi hạ cánh xuống New York, thực tế nhanh chóng ập tới. Điều tốt đẹp là thời tiết rất dễ chịu, nhưng tôi không muốn quay trở về nhà. Nấm mốc, mọi thứ. Tôi sẽ quên đi vụ nấm mốc.
Brady và tôi nhận lại Strummer. Brady cùng nó chạy một vòng quanh sân bay. Hai cậu bé vui đùa như phát cuồng. Tôi tìm thấy họ, cả hai đều đang thở dốc tại quầy lấy hành lý. Túi của tôi ra trước tiên, còn túi của Brady thì ở mãi phía sau. Cuối cùng, chúng tôi cũng xong xuôi mọi thứ, bắt một chiếc taxi và quay trở về nơi ở khiêm tốn của cả hai.
Tòa nhà của chúng tôi vẫn hệt như khi rời đi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi thì không như thế nữa. Thì cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi đã ngủ cùng phòng với Brady suốt năm đêm, nên bây giờ tách ra sẽ khá kỳ cục. Khi lên tầng trên, chúng tôi bước về hai cánh cửa khác nhau, và không nhìn vào nhau. Tôi cho là cậu ta cũng đang nghĩ giống tôi.
BRADY
Cuối cùng, đã bình yên. Thật dễ chịu khi không phải chịu trách nhiệm về Heaven Hùng hục. Chúa ơi, cánh cửa của tôi trông tuyệt quá! Brady cần bình yên. Brady cần được ở một mình. Brady biết rằng mình cần thời gian được ở một mình khi nói chuyện về bản thân ở ngôi thứ ba. Và ý tôi không phải là nói chuyện một mình cùng-kem-bôi-tay-và-khăn-lau. Chỉ là tôi cần xả hơi. Với nữa, cô nàng vẫn đang giữ quyển catalog Victoria’s Secret của tôi mà.
HEAVEN
Tôi cho chìa vào ổ, xoay mở.
“Chà”, tôi nói, “đoán là cậu sẽ mừng vì được làm vua trong đấy.”
“Đúng rồi”, cậu ta đáp. “Không phải cô là bạn đồng hành tệ đâu… nhưng được sở hữu không gian cho riêng mình thì tốt hơn.”
“Ừ”, tôi nói. “Chà… chúc cậu ngủ ngon. Lúc khác gặp.”
“Chắc chắn rồi”, cậu ta nói. “Chúc ngủ ngon.” Rồi cả hai chúng tôi bước vào không gian của riêng mình.
Tôi đứng trong căn hộ của mình, nhìn quanh. Mọi thứ vẫn như cũ. Tôi bước lại giường, nằm xuống. Brady đã đúng. Được ở một mình, trong không gian riêng… thật tốt. Tôi cởi hết quần áo, xả nước vào bồn tắm. Lúc tôi vùi mình xuống bồn tắm đầy bọt xà phòng mùi dừa và chuối, Strummer đi đến, đặt đầu lên thành bồn. Tôi vỗ đầu nó, và tự nghĩ: Thế này thật không tệ chút nào!
BRADY
Thật tệ! Làm thế nào mà khi cuối cùng đã vứt được Heaven ra khỏi không gian quanh mình rồi, tôi lại cứ tự hỏi cô nàng đang làm gì? Không bình thường chút nào! Hẳn là tôi quá mệt rồi.
Tôi tự hỏi Strummer đang nghĩ gì. Tôi dám cá là nó nhớ tôi. Con cún lai điên khùng tràn đầy tình thương vô bờ bến.
Tôi cần mười nghìn đô la.
Chờ chút. Vô bờ bến… giống như tình yêu mà bộ đĩa tuyển tập luôn mang đến cho Phil, cho tôi, lẫn công ty thu âm Sleestak. Đúng vậy! Dù sao cũng đáng thử. Tôi sẽ gọi cho Phil ngay lập tức, và chúng tôi sẽ dốc hết sức vào vụ này. Chúng tôi sẽ thế chấp thu nhập từ mớ đĩa tuyển tập để đi vay, đặt cược toàn bộ tương lai vào ban nhạc Superhero vô danh tiểu tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.