Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 40: Brady




Nếu nói tôi bị suy sụp thì không chính xác. Nói cho chính xác, thì chúng ta sẽ phải phát minh ra những từ mới về trầm cảm, tuyệt vọng, đau đớn, mất mát. Rồi thì gom hết chúng lại thành một siêu từ. Superhero đã vuột khỏi tay. Heaven cũng ngoài tầm với.
Tệ nữa là cô ấy đi chơi với gã ti tiện nọ, cái gã có làn da rám nắng California, hàm răng trắng như ngọc trai, còn tôi thì ngồi ám ảnh với hình dung về cô ấy… khỏa thân… cùng một bông hồng chết tiệt kẹp giữa hai chân. Gã đó còn… MẸ KIẾP! Tôi thậm chí không thể nghĩ về việc đó. Gã không thể nghĩ ra lý do gì hay hơn à? Tôi đùa với ai vậy chứ? Gã thậm chí có thể đưa ra cả triệu lẻ một lý do. Và tất cả chúng đều khiến bao từ tôi đảo lộn hết cả. Vì trong đó, cô ấy ở cạnh gã. Darren Rosenthal. Kẻ chiến thắng cuộc thi Giật lấy Superhero.
Tôi gọi Zach, vì cần phân tâm khỏi việc này. Cậu ta bảo tôi đến quán bar. Tôi đồng ý.
Tôi đã đến đây được sáu tiếng đồng hồ, uống rất nhiều thứ có cồn, và hát những bài karaoke không thể nói ra được, bao gồm cả September Morn của Neil Diamond (chưa phải bài ghê nhất). Tạ ơn Chúa, Zach là người duy nhất chứng kiến màn này. Tôi phải hứa trả cho cậu ta một trăm đô để cậu ta không đi kể với bất kỳ ai khác.
Hiện giờ quán bar đã chính thức đóng cửa, tôi nghĩ cái mông của tôi đã ngủ quên rồi. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, nhận ra cái mông của mình thực sự đã ngủ rồi, cả nửa trên đùi trái cũng vậy. Tôi đặt tay lên quầy để giữ thăng bằng. Zach cho rằng tôi đã uống quá nhiều. Đúng vậy, nhưng đó không phải lý do tôi đi đứng loạng choạng. Tôi đi đứng loạng choạng vì cái mông cứ đau nhoi nhói như thể bị kim châm.
Zach bảo tôi ghé qua chỗ cậu ta, vì nó ở ngay tầng trên. Thật thất vọng là quán pizza bên cạnh đã đóng cửa lúc 4 giờ sáng. Có một tiệm pizza ở Houston mở cửa tới tận 6 giờ sáng, nhưng pizza ở đó dở tệ, nên tôi cứ thế lên nhà Zach, sau đó ăn nửa hộp Wheat Thins cũ còn thừa.
Muốn giết người là điều không tốt. Tôi cũng biết. Nhưng tôi vẫn muốn giết Darren.
“Có thể không phải là giết hắn”, tôi nói thành tiếng. “Chỉ làm hắn đau đớn… làm cho bản mặt hắn trông như con cua bị nghiền cũng được.”
“Cậu lại đang lảm nhảm về thằng bạn trai cũ chết bầm của cô nàng đấy à?”, Zach ngáp.
“Đã 4 giờ 21 phút sáng rồi. Hẳn hắn đã xong màn làm tình đầy sung sướng, điên loạn với cô ấy, và bây giờ đang nằm ôm nhau từ sau lưng. Ọe, khiến tớ phát bệnh mất! Tớ dám cá gã nằm đằng trước. Ai cũng biết lẽ ra Heaven nên nằm trước, nhưng chắc chắn gã bắt cô ấy phải ôm mình từ sau lưng.”
“Anh bạn”, Zach lấy tay đập vào mặt mình. “Nếu cô ấy lên giường với gã, nghĩa là cô ấy muốn vậy.” Zach lảo đảo đi về phía phòng ngủ. Cậu ta đúng. Mọi người đều muốn ở cạnh Darren. Ngay cả Zach cũng chẳng muốn ở cạnh tôi.
“Cậu muốn tội ác hoàn hảo chứ gì?”, tôi gọi với theo cậu ta. “Chính là tớ có được cả ban nhạc lẫn cô ấy.”
“Đừng khó khăn với bản thân mình vậy”, Zach nói. “Cậu suýt nữa đã thành công mà.”
“Cô ấy không muốn làm người phải ôm. Tớ biết.”
Tôi tỉnh giấc, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng không hề giận dữ, chỉ buồn. Buồn vì tối qua đã say đến thế, tôi vẫn nghe được điều Zach nói. Và cậu ta hoàn toàn đúng. Cô ấy đến với Darren vì muốn như vậy. Nghĩa là cô ấy không muốn tôi. Nghĩa là tôi không thể muốn có cô ấy. Tôi không thể lãng phí thời gian suy nghĩ về cô ấy mà cô ấy lại nghĩ về người khác. Ngay cả khi gã đó không hiểu việc cô ấy cần kết hôn trong vòng bảy tháng nữa, còn tôi thì hiểu, lựa chọn vẫn là của cô ấy, cô ấy phải tự chấp nhận nó.
Sau bốn ngày xem bộ phim dài tập tự quay Gilliagan’s Island trên kênh TiVo của Zach và nhét vào bụng bất cứ thứ gì không ở trạng thái đông cứng, tôi cảm thấy quá đủ rồi. Tôi quyết định thôi đắm mình trong cảm giác tự thương hại, bèn đến văn phòng, cùng Phil đắm mình vào việc thương hại lẫn nhau.
Tôi đang bị tổn thương, đang cảm thấy lạc lõng, nhưng thần trí lại rất tỉnh táo – lần đầu tiên, sau một thời gian rất lâu. Đây chắc chắn là hồi kết cho một số thứ nơi tôi, nhưng sẽ là khởi đầu cho Superhero. Tôi nợ bọn nhỏ một bàn thua đẹp. Trời ạ, biết đâu tôi nợ bản thân mình còn nhiều hơn. Tôi cầm điện thoại lên.
“Chào, Sam, Brady đây”, tôi nói.
“Ừ… chào anh”, cậu nhóc gượng gạo. “Anh nhận được lời nhắn của em chứ?”
“Ừ, anh nhận được rồi. Và anh không muốn mất bọn em.”
“Nghe này, không phải…”
“Không”, tôi xen vào. “Em không phải giải thích gì cả. Các em sẽ phải đối mặt với hàng tá quyết định quan trọng sớm hơn các em nghĩ đấy. Với Darren, các em sẽ có được một công ty vĩ đại đứng sau lưng, nhưng nếu có bất cứ chuyện gì khiến các em bực bội, bối rối, hoặc muốn nói chuyện với ai đó từng trải… thì đã có anh.”
Mất một lúc, Sam không nói gì. Nên tôi tiếp, “Mọi người bước vào ngành này đều nghĩ mọi thứ đối với họ sẽ khác, rằng tất cả các thứ rác rưởi sẽ biến mất, chỉ một lần này thôi, rằng hành trình của họ sẽ suôn sẻ như tơ lụa. Nhưng không hề… nó rất khó khăn. Và khi em cảm thấy như muốn phát điên… hãy gọi cho anh. Anh sẽ là một trong những người quan tâm chân thành tới việc các em trở thành ban nhạc tuyệt vời nhất có thể.”
Lại thêm một khoảng lặng. Tôi suýt nghĩ lời của mình đã rơi vào hư vô vì mất tín hiệu. “Cảm ơn, anh Brady.”
“Không có gì.” Và rồi vì chẳng còn gì để nói, chúng tôi cúp máy.
Tôi bước vào văn phòng, thấy Phil đang đứng đó như một gã quản lý cửa hàng sắp sửa ăn mừng tôi trở thành vị khách thứ một triệu.
“Tin tốt đây”, cậu ta nói.
“Khởi đầu đấy nhé”, tôi đáp.
“Ngân hàng sắp duyệt khoản vay của chúng ta. Tớ vừa nghe tin từ Lawrence. Chúng ta sẽ có hai mươi lăm nghìn đô la tín dụng cho Sleestak Records.”
Tôi kinh ngạc. “Làm sao lại như thế được?”
“Tớ đã khiến nó xảy ra”, Phil tự hào nói. “Ý tưởng của cậu đã đưa chúng ta tới đó. Khoản tiền biên soạn đã chứng minh được, Larry nói thế. Vẫn chưa chốt đâu, nhưng hắn nói là cũng chắc đấy.”
Lần này tôi tóm lấy cậu ta mà ôm. “Giờ chúng ta chỉ cần một ban nhạc để đẩy lên nữa thôi”, tôi nói cùng tiếng cười mệt mỏi.
“Tớ nghĩ đã đến lượt mình tiến lên. Chúng ta lập công ty này bằng tiền của bác cậu, số tiền đó… ngày càng giảm. Nên đây là thứ đưa chúng ta sang hướng đi khác… trời ơi, hướng nào cũng được. Và để cho cậu thấy rằng dù đôi khi tớ rất vô dụng, tớ vẫn tin vào công ty lẫn tình bạn giữa chúng ta…”
Tôi không thể ôm cậu ta thêm nữa, bèn tặng cậu ta một nụ cười cảm kích, và gật đầu. “Chúng ta sẽ thành công… bằng cách nào đó”, tôi đáp lại.
“Đến khi đó”, Phil nói, “tớ sẽ nỗ lực để được thu âm tại Ocean Studio ở Burbank”. Tôi nhún vai thắc mắc. “Ừ”, cậu ta nói. “Khi nghe cậu tóm được Superhero, tớ đã lập tức vác xác dậy và gọi vài cú điện thoại.”
“Sau đó thì cậu làm gì khi nghe tin chúng ta vuột mất Superhero?”, tôi hỏi.
Phil ngẫm nghĩ giây lát. “Bắt đầu nghĩ tới việc tiếp theo cậu sẽ tìm được ai.”
Tôi suýt khóc. Chàng trai của tôi đã trưởng thành rồi.
Tôi không nhận cả mười hai cuộc gọi trong suốt cả tuần của Heaven. Tôi nửa muốn đặt nhạc chuông khác cho số điện thoại của cô nàng, như vậy tôi sẽ biết ngay từ tiếng kêu đầu tiên rằng ai gọi tới, từ đó quyết định hoàn toàn từ chối hay không. Nhưng hiện giờ, tôi phải nghe chuông, nhìn màn hình, sau đó mới từ chối cuộc gọi.
Trong tình trạng đó, tôi lại nghe một tiếng chuông nữa vào cuối buổi trưa, bèn lơ đãng kiểm tra màn hình. Cuộc gọi từ ai đó khác, mã vùng 213.
“Brady đây”, tôi nói.
“Brady à?” Giọng bên kia hỏi.
“Vâng, tôi là Brady”, tôi suốt ruột, vì tâm trạng đang kích động.
“Chào… em là Sam. Nhớ không? Sam, nhóm Superhero ấy?”
Thật là hay ho! Hẳn là lời mời sớm tới buổi tiệc ra mắt đĩa ghi âm đầu tiên của bọn nhỏ. Nhưng tôi không thể nổi giận với cậu nhóc này được. Cậu ta chỉ làm điều nên làm thôi. “Chào, Sam. Mọi việc thế nào rồi?”
“Chà”, Sam nói. Một khoảng lặng dài, như thể tôi đã bị mất tín hiệu. “Lời đề nghị của anh vẫn còn đấy chứ?”
Vẫn còn ấy à? Mẹ ơi, tất nhiên, tất nhiên vẫn còn. Nằm ngay trên bàn, nóng sốt, giữa những ly rượu. Không cần kiểm tra chứng minh luôn. “Hẳn rồi.”
“Vâng”, Sam nói. “Vậy… ờ… anh có muốn ba của em xem qua nó tối nay không?”
“Bọn em sẽ làm việc với Sleestak à?” Tôi hỏi, nhưng niềm phấn khởi suýt nữa đã đè chết sự thắc mắc. “Chuyện gì vậy? Sao em lại đổi ý?”
Một khoảng lặng nữa. “Vài chuyện”, Sam nói. “Thứ nhất, là anh. Mấy chuyện anh nói về những thứ rác rưởi và con đường mượt như nhung… em không nhớ chính xác, nhưng tất cả bọn em quyết định muốn làm việc cùng ai đó chân thật.”
“Điều thứ hai là gì?”
“Nhóm Stones[1]”, Sam nói.
[1] Ý chỉ nhóm nhạc Rolling Stones (ND).
Hả?
“Nhóm Stones?”
“Darren gọi cho bọn em tối qua, hứa sẽ ‘biến bọn em thành đệ nhị Stones’.”
Tôi chợt hiểu. Xong phim. Đám công ty to vớ vẩn. Câu chuyện của tôi về một công ty ghi âm từng hứa với tôi rằng chúng tôi sẽ trở thành đệ nhị Stones.
“Bọn anh sẽ không biến các em thành Stones thứ hai”, tôi nói. “Đã có một nhóm Stones rồi. Nhưng chưa bao giờ có Superhero cả.”
“Đúng, được rồi, em phải đi đây”, cậu nhóc lơ đãng nói. “Bọn em đang tập.”
“Được rồi. Anh sẽ chờ hợp đồng. Cứ từ từ nhé, anh bạn”, tôi nói. Một khoảnh khắc thơ mộng quá choáng ngợp. Nhưng ta đã lại có ban nhạc.
Suốt cho tới đến hết tuần, tôi vẫn ở chỗ của Zach. Hai ngày đầu tôi không mặc quần lót, nhưng chịu hết nổi khi đôi tất hôi tới mức có mùi hệt như thức ăn. (Tất nhiên là dạng thức ăn chẳng ai muốn ăn nữa, nhưng cũng không phải hôi như mùi chuột chết đâu. Tôi phải nói, đó là cả một chiến tích.) Thế là khi đi mua ba đôi tất, tôi cũng lấy cả vài chiếc quần lót.
Trên đường ra khỏi cửa hàng, đi ngang qua một phụ nữ đang đẩy xe, tôi thấy mắt trái của mình đau nhói. Sarah. Có thai. Có phải của tôi không? Có phải con người không?
Tôi bèn đến chỗ cô ta ở, theo một bà già vào tòa nhà. Khi đến trước cửa, tôi lại cảm thấy cay đắng về việc mất quyền kiểm soát thuê nhà. Nhưng trước mắt có vấn đề lớn hơn. Tôi gõ cửa, nín thở. Sarah mở cửa, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.
“Chào, gã tồi”, cô ả nói.
“Tôi cũng rất vui được gặp cô.”
“Ai nói vui khi được gặp anh chứ?”
“Nghe này, có việc khiến tôi cứ băn khoăn mãi.”
“Băn khoăn là tôi còn thích anh không ấy à?”
“Không. Băn khoăn liệu đứa con của tôi có thích cô không. Sarah, tôi biết chúng ta đã có khoảng thời gian khó chịu, nhưng cô biết tôi vẫn luôn… làm điều cần làm… dù là gì đi nữa.”
“Quỳ gối thì sao? Anh sẽ quỳ gối chứ?”
“Nếu việc đó đem lại môi trường tốt cho đứa bé, chắc chắn tôi sẽ quỳ. Nhưng… có đứa bé không? Và nếu vậy…” Chẳng có cách nào dễ dàng để hỏi con người mà tôi ít muốn gặp nhất trên cõi đời rằng cô có đang mang thai đứa con của tôi không. “Đứa bé có phải của tôi không?”
Lúc đầu, Sarah không trả lời. Cô ả chỉ nhìn tôi với nụ cười không hề có chút từ ái hay vui sướng mẫu tử nào, chỉ toàn những khủng hoảng từ địa ngục. “Đầu tiên, tôi phải nói rằng anh là người mà tôi ít muốn có con nhất trên cõi đời này.” Tối thiểu thì chúng tôi cũng có tư duy chung đấy chứ. “Thứ hai, tôi không chắc việc quỳ gối tốt lành gì cho đứa trẻ, nhưng nó sẽ tốt cho tôi. Còn thứ ba… không. Tôi không mang thai. Tôi bị trễ kỳ, nhưng hẳn đó là do loại thuốc mới thôi.”
Sau đó, tôi nguyện cầu cho Phil lẫn bất cứ người đàn ông nào lạc bước vào cuộc đời Sarah. Làm ơn đi, Chúa ơi! Đừng bao giờ để cô ả quên uống thuốc.
Tôi dám nói Zach đã phát ngán việc trông coi tôi, thế là tôi dành buổi tối cuối cùng tại New York với Jonas và bạn gái của cậu ta. Đây hóa ra lại là một ý rất tệ, vì tôi phải đối mặt với một cặp đôi hạnh phúc, thế là đầu óc cứ nghĩ mãi về Heaven cùng Darren. Cùng cái bông hồng khỉ gió nọ. Điều duy nhất khiến tôi tồn tại được là chuyến đi sắp tới đến L.A. – tại đó chúng tôi sẽ chọn lọc những bài single tương-lai-sẽ-sớm-sôi-sùng-sục cho Superhero (ban nhạc từng thuộc sở hữu của công ty Rosenthal).
Phil và tôi đến sân bay JFK. Không bị ai kiểm tra túi xách. Thực ra tôi nhớ ra người nhân viên hàng không vì mới tới đây không lâu, nhưng họ không có vẻ gì là nhớ mặt tôi.
Lúc đã lên máy bay. Phil xin lỗi vì chúng tôi phải ngồi ở ghế gần cửa sổ.
“Tớ không cố ý đâu”, cậu ta nói. “Chỉ tình cờ như thế khi đặt vé thôi.” Tôi đoán nhiều người rất thích nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi không thuộc số đó. Tôi thích tự do hơn. Nhưng việc đó không thể ngăn tôi khiến Phil tự cảm thấy tội lỗi trong ít nhất mười phút, tận dụng nó để chiếm được gói đậu phộng của cậu ta.
Chuyến bay chẳng có sự kiện gì đáng kể, nhưng khi chờ trước cửa nhà xí (tôi chẳng biết tại sao họ không gọi nó là nhà vệ sinh) tôi đụng vào gã điên khùng mình ngồi cạnh hồi năm ngoái trên chuyến bay từ vùng Tây Nam về phía Nam. Gã có hai bàn tay to sụ, không chịu ngậm miệng trong suốt cuộc hành trình. Gã bước khỏi nhà vệ sinh, mặt rạng rỡ khi trông thấy tôi.
“Chào, nguời anh em!”, gã nói. “Marc này! Nhớ tôi không? Chúng ta từng là bạn cùng chuyến bay đấy”, gã đưa tay ra chờ được bắt. Tôi không thể không tự hỏi gã đã rửa tay chưa, nên rất miễn cưỡng. Nhưng tôi đoán giờ mình sẽ vào nhà vệ sinh và cần rửa tay thật sạch, trước lẫn sau khi hành sự.
“Chào, anh bạn. Tôi nhớ. Cậu thế nào?”
“Rất khỏe”, gã nói. “Tôi tìm được việc ở Virgin. Vừa chuyển những món đồ cuối cùng tới Los Angeles. Cậu thì sao?” Tôi không muốn bị sa đà. Tôi không muốn nói gì với gã cả. Tôi chỉ muốn đi tè thôi.
“Chẳng có gì.”
“Tối qua tôi xem vở Broadway của Sean Combs đấy. A Raisin in the Sun. Rất mãnh liệt, anh bạn. Thật sự mãnh liệt!”
“Giờ thì gã là Sean Combs à? Không phải Puffy hay P. Diddy?” Tôi không biết tại sao mình lại phải tiếp tục trò chuyện, nên nhanh chóng dứt điểm. “Mà thôi, rất vui được gặp cậu”, tôi nói, bước vào nhà vệ sinh, xoay nút sang ĐANG CÓ NGƯỜI, rồi rửa tay tận hai lần trước khi kéo khóa quần.
Phil cùng tôi đặt phòng tại Riot House, cảm giác vô cùng kỳ cục. Ít nhất thì tôi ở một tầng khác, nhưng bất kể nhìn vào đâu, tôi cũng đều thoáng thấy hình bóng Heaven. Thật may mắn, tôi sẽ dành hầu hết thời gian ở phòng thu âm.
Tôi xóa tất cả lời nhắn của Heaven. Tôi không thể chịu được việc nghe giọng cô ấy. Nó khiến tôi mất tập trung, khiến tôi nghĩ tới cô ấy cùng Darren.
Tôi đang ở trong phòng thu âm tại Burbank. Mọi thứ đang tất bật thì có người bảo tôi có điện thoại, khẩn cấp. Không nghĩ ngợi, tôi cầm máy.
“Chào, nhớ tôi không?”, Heaven lên tiếng, có vẻ rất không vui. Khẩn cấp à? Lẽ ra tôi phải đoán được.
“Giọng nghe hơi quen thì phải”, tôi trêu cô nàng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Lâu nay cậu ở đâu?”
“Cô nghĩ gì vậy chứ? Tôi đang ở với ban nhạc. Chúng tôi đang ghi âm.”
“Tôi biết hiện giờ cậu đang ở đó”, cô nàng nói. “Nhưng hai tuần trước thì sao? Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cậu không. Ý là, cậu cứ thế biến mất! Cậu thậm chí không chào tiếng nào.”
“Tôi không biết là tôi phải báo cáo với cô đấy.”
“Tôi không biết… tôi nghĩ biết đâu cậu muốn tôi đi cùng.”
“Tôi kiểm soát được… tôi không cần cô đến đây.”
“Được rồi”, cô nàng nói. “Tôi chỉ nghĩ… tôi nghĩ cậu ít nhất cũng nói với tôi rằng cậu đi.”
“Lần trước tôi cũng có nói đâu”, giọng tôi đều đều, không âm sắc. “Cô chỉ tình cờ phát hiện vì mở thư của tôi thôi. Nhân tiện, tuần này tôi có bỏ lỡ chuyện gì hay không vậy?”
“Tôi nghiêm túc đấy, Brady”, cô nàng nói. “Tôi rất lo.”
“Này, đừng lo. Tôi đâu là gì của cô mà lo. Cô cũng chẳng là gì của tôi.”
“Câu đó nghĩa là sao?”
“Nghĩa là cô cứ làm bất cứ gì cô thích, đừng bận tâm giải thích nó với bất cứ ai. Cũng đừng kỳ vọng sự khác biệt gì từ tôi. Tôi chẳng nợ nần gì cô cả. Tôi không cần phải được cô đồng ý mới có thể rời khỏi thành phố.”
“Được lắm”, giọng cô nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu. Và đầy đau đớn, khiến tim tôi thắt lại.
“Tốt”, tôi đáp, vì ngay lúc này tôi không thể sa vào ma lực của cô nàng được. Tôi cần phải tập trung.
“Vậy… ban nhạc thế nào?”
“Tuyệt vời. Sắp xong rồi.”
“Tôi rất mong chờ được nghe”, cô nàng nói.
“Ừ. Dù sao… tôi phải cúp máy đây.”
“Cậu không muốn nghe tôi đã làm được gì à?”
“Hẳn rồi.” Tôi thở ra.
“Tôi đã lập được công ty, giờ thì PR Chết ở tuổi hai mươi bảy đã chính thức bắt đầu kinh doanh.”
“Tuyệt đấy. Heaven. Tôi rất mừng cho cô.”
“Ừ, vì Zach nói với tôi rằng cậu đã trở lại cuộc chơi, nên tôi hoàn toàn chỉ làm những việc có ích cho Superhero”, cô nàng nói. “Và tôi đã bắt tay vào nhiều việc. Cậu sẽ thích. Thực ra, tôi rất muốn cậu thấy…”
“Brady, nghe đoạn thu lại này”, kỹ sư phòng thu gọi.
“Tôi đang vội”, tôi nói với Heaven rồi cúp máy. Tôi thậm chí không muốn cho cô nàng cơ hội hỏi khi nào chúng tôi sẽ lại nói chuyện, vì tôi không thể đối mặt với việc đó. Tôi biết mình đã làm điều đúng đắn cho bản thân. Cô nàng đã quay lại với bạn trai cũ, trở lại với cậu ta, theo như tôi biết. Tôi chắc chắn đã làm điều đúng đắn. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy tệ hại thế này?
Khi nhân viên bật lại đoạn hòa âm, tôi choáng ngợp. Mọi người, kể cả ban nhạc, đều nghĩ nó tuyệt hơn cả kỳ vọng. Phil và tôi ôm nhau, ôm ban nhạc, thật là một cuộc tỏ bày yêu thương điên khùng. Chúng tôi làm mọi thứ, ngoại trừ nắm tay và la lên “Kumbaya[2]”.
[2] Tên một bài hát tâm linh, có câu “Hãy đến đây Chúa ơi, chúng con đang hát, chúng con đang cầu nguyện, hãy đến đây Chúa ơi!”.
Ít ngày sau, tôi đang lái xe cùng Phil trên đường Sunset, thì trông thấy những áp phích dán trên các tòa nhà, cột điện, cửa sổ dọc khắp con đường. Chúng trông như từ một quyển sách truyện tranh dạng pop, lộn xộn, cũ kỹ, mỗi bức chỉ có mỗi một từ, chẳng hạn như BẸP! hay BUM! Hay BAM! – tôi nghĩ là một dạng chữ ký. Đó là những thứ bạn sẽ tìm thấy trong truyện tranh của Superhero. Tôi chỉ cho Phil xem, cậu ta mỉm cười.
“Cậu có bao giờ nghĩ Chúa đang gửi cho mình những lời nhắn nho nhỏ để cậu biết rằng mình đang đi đúng hướng không?”, tôi hỏi.
“Luôn là thế mà”, Phil đáp.
Chúng tôi ngồi trong quán El Compadre, ăn mừng cùng ban nhạc. Bỗng Sam ngẩng lên và kêu tên một thứ tôi rất không thích, “Này, Darren!”. Tôi ngẩng đầu nhìn và thấy thằng cha khốn nạn mặt ngựa đó. Có vẻ như đặt chân tới đâu tôi cũng không thoát được gã. Gã đưa tay tới trước mặt tôi.
“Chào, Brady, mọi việc thế nào?”
Tôi đổi ý rồi. Gã không phải mặt ngựa. Con la thì đúng hơn. Dù sao, vẫn là một gã khốn kiếp. “Tốt, anh bạn. Vừa thu âm xong.”
“Mong được nghe đấy”, gã nói. “Cậu biết tôi là fan bự mà. Có vẻ như cậu và tôi có gu rất giống nhau”, gã nói. Tôi phải cố gắng mới không đập cho gã một trận. Nhưng mà… mà… một ả tóc vàng ngực giả bước đến sau gã, vòng tay quanh eo gã.
“Bọn em sẽ gửi anh một bản ghi”, Sam nói với Darren.
“Tuyệt”, Darren nói.
“Đi nào, anh yêu, em đói rồi”, ả tóc vàng nói. “Chào, tôi là Charity”, ả chào. Rồi nở một nụ cười hoàn hảo, hàm răng bọc sứ trắng muốt, sau đó thì hất tóc. Giả sử mà có một chiếc cột ở giữa nhà hàng, tôi dám thề ả này sẽ quấn quanh cái cột.
Bỗng dưng tôi cảm thấy như một ông bố vừa bắt gặp bạn trai của con gái mình ngoại tình.
Này, tôi không phải một tay bạo lực. Không hề. Thực ra, nhìn chung tôi chống lại bạo lực, và chưa bao giờ là người gây sự. Nhưng khi thấy Darren cùng ả búp bê chết tiệt này, nghĩ đến việc gã đang bỡn cợt với Heaven… một lần nữa… tôi không thể kiềm chế. Không hề suy nghĩ, tôi đứng lên đấm thẳng vào mặt gã. Gã loạng choạng ngã ra sau, máu mũi tuôn ra trên gương mặt hoàn toàn bối rối. Mọi người há hốc, còn Charity hét lên. Vậy mà tôi cứ nghĩ cô ả chỉ có năng lực làm mỗi việc là hất tóc thôi cơ đấy.
“Anh bạn, cái quái gì vậy?”, Darren nói. Charity cho tay vào túi, lôi ra một chiếc tampon mini. Cô ả xé mở lớp bao nhỏ, nhét thứ đó vào mũi gã.
“Đây, anh yêu”, ả nói.
“Cái thứ chết tiệt gì khiến cậu dám đánh tôi?”, Darren hỏi.
“Mày nghĩ gì vậy thằng khốn?” Tôi run bần bật như một chiếc chũm chọe[3], đầy kích động. “Vì mày lại đang… đùa cợt với Heaven.”
[3] Nhạc khí gõ gồm hai đĩa tròn bằng hợp kim đồng có núm cầm ở giữa, đánh chập vào nhau để tạo ra âm thanh.
“Mày đang nói cái quỷ quái gì vậy hả?”, gã gầm lên.
“Mày là một thằng khốn!”, tôi hét lên. Tôi lao hùng hục ra khỏi cửa hàng, vì hai tay đã bắt đầu dính mồ hôi, trong đầu thì chen chật tới cả chục nghìn thứ cảm xúc. Tôi không biết được mình đang muốn ngất xỉu hay muốn lộn nhào một vòng, nhưng nếu là vế đầu, thì tôi không muốn làm vậy trước mặt ban nhạc, tuyệt đối là trước mặt Darren. Nếu là vế thứ hai, thì tôi cần một phòng riêng.
Tôi ra ngoài, cứ thế bước đi. Vừa đi dọc phố Sunset, tôi vừa hít thở. Hít thở và suy nghĩ. Tôi lắc bàn tay, vì nó đau kinh khủng. Đi được vài dãy nhà, điện thoại của tôi vang lên. Là Heaven. Lần này, tôi trả lời.
“Chào.”
“Cậu là thằng khốn”, cô nàng lên tiếng. “Darren vừa gọi cho tôi.”
“Giờ thì tôi là thằng khốn hở? Tôi làm thế vì cô đấy. Thằng đó đi với một con nhỏ khác!”
“Tốt”, cô nàng hét toáng lên. “Anh ta có quyền làm thế! Chẳng có gì xảy ra giữa tôi và anh ta đêm đó cả! Và cậu biết tại sao không? Vì cậu đấy!” Cô nàng gầm gừ, “Chúa ơi, cậu thật ngu ngốc!”. Rồi cô nàng cúp máy.
Tôi đứng đó, cố gắng hiểu chuyện vừa xảy ra. Tôi nghĩ lại cuộc đối thoại, và dù cô nàng vừa gọi tôi là kẻ ngu ngốc, thì đó vẫn là điều tốt lành nhất tôi được nghe trong cả tuần nay.
Tôi bước đến El Compadre, tình cờ đi ngang một tờ rơi đáng nguyền rủa. Tờ rơi ghi BÙM! Nhưng khi đến gần, tôi thấy có thứ gì đó dưới góc. Tôi nhảy cẫng lên. Dòng chữ ghi: “Superhero… họ sắp giải cứu nền âm nhạc”.
Đùa với tôi đấy à? Cô nàng là người nghĩ ra cái này sao? Tất cả những áp phích, tờ rơi này là tác phẩm của Heaven. Quá hoàn hảo! Gần như tất cả các siêu anh hùng đều có nhân dạng bí mật. Thay vì sử dụng những phục trang sến sẩm, cô nàng dùng cách giấu tên. Thật thiên tài! Và cô nàng cũng không cặp với Darren. BAM! Tim tôi như muốn nổ tung.
Trở về nhà hàng, tôi thấy Darren đang ngồi tại quầy bar, trên mặt còn dính máu. Chiếc tampon nhét nơi mũi, có vài sợi bông lòng thòng.
“Tôi rất xin lỗi”, tôi nói với gã. “Tôi đã làm điều thật ngu ngốc.”
“Đúng vậy”, gã nói. “Tin tôi đi, tôi đã làm nhiều thứ ngu xuẩn. Nhưng hãy cẩn thận… đó chính là lý do tại sao tôi mất cô ấy.”
Tôi nhớ đã xem cuộc phỏng vấn Bruce Springsteen trên chương trình 60 minutes, anh ta nói đến một điều tôi sẽ không bao giờ quên: “Sẽ đến lúc bạn cần phải thôi chờ đợi con người mà mình muốn trở thành để bắt đầu làm con người mà mình muốn.”
Bây giờ nghĩ lại, ngay lúc này, tôi tin rằng đó là điều sâu sắc nhất Springsteen từng nói, bên cạnh câu: “Chúng tôi học được từ những bản thu âm dài ba phút còn nhiều hơn từ trường học”. (Chắc chắn là sâu sắc hơn câu: “Chỉ việc khoanh chân quanh những viền nhung này và vòng chặt tay quanh động cơ của anh”.) Rồi lạ lùng thay, chưa bao giờ hai câu này hiện lên trong đầu tôi nhiều đến vậy trong suốt cả cuộc đời. Hai điều tôi không thể ngừng nghĩ tới. Cả hai đều là Heaven.
Bỗng nhiên lời đó trở thành thứ ý nghĩa nhất trong đời tôi. Đã đến lúc tiến lên. Không phải tôi chưa bao giờ bước tới bên Heaven để biểu lộ cảm xúc với cô nàng. Tôi chỉ bực bội khi cô nàng không chịu hiểu tâm tư của tôi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.