Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 12: Bí ẩn hoa hồng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tập Thanh tính nhanh một lượt, lập tức rõ ràng, còn chưa kịp mở miệng, Chu Tự Hành ở bên cạnh đang nhìn màn hình máy tính đoạt trước.“Đây là hẳn Số Hoa hồng bốn lá* đi.”
(* Mình không biết sao tác giả lại gọi là Số Hoa hồng bốn lá, có thể do bên Trung họ gọi vậy. Đây là số Armstrong. Số Armstrong là số có giá trị bằng tổng lũy thừa bậc n của các chữ số trong nó (n= số chữ số). Ví dụ như số 1634=14+ 64+ 34+ 44, hay số 153= 13+53+33,…. Để bảo đảm tính logic của mạch truyện thì mình vẫn sẽ để nó là số hoa hồng bốn lá nhé!)
Hạ Tập Thanh dùng bút gạch dấu hỏi chấm, viết 1 số vào sau dấu bằng. = 1634.
Không thể, sao cậu ấy lại biết được?
“Không sai.” Anh nhướn mày, hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Tự Hành, “Cậu chưa tính mà đã biết là Số hoa hồng bốn lá?” Cậu không phải học vật lý sao, tính nhẩm giỏi như vậy?
Chu Tự Hành chỉ chỉ máy tính, “Anh xem, cái giao diện này có hình hoa hồng.”
Thương Tư Duệ đối với tính toán trời sinh vô năng, vẫn luôn cùng Chu Tự Hành nhìn màn hình máy tính, “Ô này! Hoa hồng trên màn hình đều được copy paste giống hệt nhau, đều chỉ có 4 cái lá, tôi nói mà, trông cứ quái quái.” Nhưng hắn lại nhanh chóng chưng ra biểu cảm nghi hoặc, “Nhưng mà… số hoa hồng 4 lá là cái gì?”
Hạ Tập Thanh chỉ công thức trên giấy nháp, “Cái này viết rất rõ này. Cậu nhìn xem, số 1634 có 4 chữ số, lấy mỗi chữ số lũy thừa mũ 4 lên, cộng lại với nhau thì ra chính nó, đây chính là số hoa hồng 4 lá.” Thương Tư Duệ cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn hai người đã biết đây là số gì, lập tức vui vẻ, “Vậy 2 số ở 2 cái ngoặc tiếp theo cũng là số hoa hồng 4 lá đúng không? Hiện tại có phải là có thể điền rồi?”
Đứa nhỏ này thật quá lạc quan. Hạ Tập Thanh cảm thấy có chút đau đầu, tay anh xoay xoay bút, trực tiếp cho hắn một đáp án phủ định, “Tôi không thể.” Nói xong dừng xoay bút, mắt nhìn về phía Chu Tự Hành, “Cậu có nhớ số có 4 chữ số phía sau không?”
Chu Tự Hành lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ số có 3 chữ số.”
Cậu học vậy lý, không phải toán học.
Cái này chỉ có mấy toán học gia nhàn rỗi ngồi nghiên cứu mấy con số mới biết được.
Ai rảnh hơi lại đi nhớ mấy cái số này, Hạ Tập Thanh thở dài, mấy việc yêu cầu tính kiên nhẫn anh đều vô cùng chán nản, ngòi bút vạch vạch trên mặt giấy, “Cho nên chúng ta làm gì bây giờ? Tính chay?”
“Tính chay đến hết kỳ chương trình này?” Chu Tự Hành không khách khí mà tự giễu, “Giải pháp bạo lực như vậy không hiệu quả trong thời điểm này.”
“Tính chay cái gì? Giải pháp bạo lực gì vậy?” Thương Tư Duệ như đang ở trong mộng, phát điên mà xoa mặt mình, “Hai người đang nói ngôn ngữ của thần tiên sao, rõ ràng là tiếng Trung, thế mà 1 câu tôi cũng không nghe hiểu.”
Hạ Tập Thanh bật cười, anh vén sợi tóc dài, kẹp phía sau tai, “Dù sao cái này ý mà, tính bằng tay chắc chắn không có khả năng tính ra, cho nên nghe hiểu hay không đều không quan trọng.”
“Tôi mà biết quay cái chương trình này hại não như vậy, thì đã sớm bảo người đại diện cho out ha ha ha.” Tính cách Thương Tư Duệ rất mau quen thân, tay đặt trên vai Hạ Tập Thanh, cười không thấy mắt đâu, một chút gánh nặng thần tượng cũng không có, “Rốt cuộc, hình tượng của tôi là hình tượng bao cỏ.”
Đứa nhỏ này còn biết tự giễu chính mình. Trên tình trường, Hạ Tập Thanh đã rèn được thanh đao ôn nhu, thời gian lâu liền trở thành thói quen, anh nghiêng mặt nhìn Thương Tư Duệ, mỉm cười sửa đúng cái hắn tự định nghĩa, “Sửa lại một chút. Thế nào cũng là một bao cỏ mỹ nhân.”
“Ôi chao~~” Thương Tư Duệ ôm lấy cổ anh, hai người dựa sát vào nhau, “Tôi cảm thấy anh so với tôi càng đẹp hơn ha ha ha ha…”
Nhìn hai người kề vai bá cổ, cả người Chu Tự Hành tê dại, đối với Hạ Tập Thanh càng thêm khinh thường sâu sắc, còn với Thương Tư Duệ lại có chút lo lắng cho tên ngốc vô tâm vô phế này.
Biểu cảm, ngữ khí vừa rồi của Hạ Tập Thanh khi nói chuyện với hắn, dưới cái nhìn của Chu Tự Hành chính là đang tán tỉnh. Hạ Tập Thanh thật sự có độc, lúc nói chuyện đôi mắt đều như đang rót mật, cười khanh khách, bất luận đối tượng là ai.
Không phải anh ta coi trọng Thương Tư Duệ chứ? Cái ý nghĩ này dọa cậu hết hồn, Chu Tự Hành nhíu nhíu mày, ho khan một tiếng, chuyển chủ đề, “Tôi cảm thấy chúng ta đã làm rơi rớt manh mối quan trọng nào rồi, tổ tiết mục sẽ không làm khó người chơi tới vậy, tính tay chắc chắn là không thể.”
Hạ Tập Thanh gật đầu đồng ý, tổ tiết mục sẽ không làm khó người chơi, đặc biệt phòng này còn là của Thương Tư Duệ, so với với phòng trước độ khó thấp hơn rất nhiều, cho nên nhất định đã rơi mất một chi tiết quan trọng, làm cho manh mối bị tách ra.
Anh không thể yêu thương nổi cái giải pháp bạo lực là tính tính toán toán từng số một, đặt hàng ngàn hàng vạn biến. Cái loại việc cấp thấp như vậy, nhân loại vốn đã không cần làm từ lâu rồi, nghĩ tới đây, anh không khỏi cười rộ lên, “Aiz, nếu cháu trai tôi ở đây thì tốt rồi, mấy cái số hoa hồng 4 lá, hay số hoa thủy tiên, đều là ví dụ kinh điển của dân lập trình lúc mới nhập môn, làm nhiều như thế, nói không chừng nó đã nhớ kỹ mấy cái số này.”
“Wow, cháu trai của anh? Cháu trai anh bao nhiêu tuổi mà học lập trình vậỵ, cả nhà anh chắc đều là thần rồi…” Thương Tư Duệ như cũ dùng cánh tay bá vai Hạ Tập Thanh, nửa người treo trên người anh.
Hắn vừa nói xong, Hạ Tập Thanh nháy mắt bừng tỉnh, anh nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hành, phát hiện Chu Tự Hành ngồi trên ghế cũng đang giương mắt lên nhìn anh, bằng một thế lực thần bí nào đó, hai người bắt đầu sinh ra sự ăn ý quỷ dị.
Tay Chu Tự Hành giật giật con chuột, tắt giao diện ban đầu đi, xem xét một ít folder trong máy tính.
Hạ Tập Thanh lẩm bẩm, “Nếu mà không tìm thấy…khẳng định chỉ là một chi tiết rất nhỏ…” Nói rồi lại trở về chỗ sọt giấy rác.
“aiz aiz aiz, anh làm gì vậy?”
“Khả năng có manh mối.”
Một tờ lại một tờ, bọn lọ lật lại từng tờ giấy rác, có cái viết mấy từ râu ria, có rất nhiều tranh đứa trẻ vẽ bị vứt bỏ. Cho tới khi anh lật tới một tờ, trên mặt chỉ viết một dòng chữ.
Như anh dự đoán, là một chi tiết rất nhỏ trong máy tính.“Ở trong ổ D.” Hạ Tập Thanh đặt tờ giấy đó trước mặt Chu Tự Hành, Chu Tự Hành chép hàng địa chỉ kia vào máy, quả nhiên tìm được 1 cái folder lưu ở rất sâu, tên file là Rose, là file lập trình. Cho chạy chương trình, màn hình đen lập lức hiện lên 3 con số.
[1634 8208 9474]
“Khoa học kỹ thuật chính là sức lao động mạnh mẽ nhất.” Hạ Tập Thanh từ đáy lòng phát ra một tiếng cảm thán. Sau đó chép 2 số hoa hồng 4 lá vào ngoặc trống.
Chu Tự Hành dựa lưng lên ghế, chân dài quá chỉ có thể tách sang hai bên chiếc bàn, tay đút trong túi áo khoác, chuyên tâm mà suy ngẫm manh mối trước mắt.
Chu Tự Hành nói rất logic, “Hiện tại chúng ta đã có 2 số kia, đại khái nó sẽ là mật mã của món đồ nào đó. Nhưng chúng ta lại không tìm thấy bất cứ cái gì yêu cầu mật mã để mở, vậy chứng tỏ có một manh mối trong phòng bị tách ra.”
Âm sắc Chu Tự Hành thật trầm, vừa đẹp vừa vang, làm Hạ Tập Thanh không khỏi nghĩ đến tiếng chuông Nhà thờ chính tòa Florence, còn là tiếng chuông lúc hoàng hôn.

Anh từng cõng giá vẽ tới nhà thờ lớn trải nghiệm, tiếng chuông trầm vọng vang lên từng chút từng chút như đánh vào van tim, cả người tê dại, như bị điện giật.
“Gì?”
Đối phương đưa ra nghi vấn, Hạ Tập Thanh lúc này mới từ hoàng hôn Florencia lấy lại tinh thần, thấy Chu Tự Hành đang nghi hoặc nhìn về phía mình, cậu một lần nữa đặt câu hỏi.
“Anh có thấy vậy không?”
Hạ Tập Thanh giờ mới gật gật đầu, dù anh không nghe rõ trước đấy Chu Tự Hành nói cái gì, những cũng đoán được đại khái là liên quan đến manh mối, “Không sai, mục tiêu bây giờ của chúng ta chính là tìm cái manh mối còn thiếu kia.” Anh lật qua lật lại mấy cái manh mối Thương Tư Duệ tìm được trước đó, chỉ còn duy nhất một tệp giấy nhớ to bằng lòng bàn tay chưa được xem qua, anh lật giở qua loa.
Thương Tư Duệ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn đông ngó tây nói, “Tôi vừa nãy tìm được cái này ở dưới gối, giở xem một lượt mà không thấy cái gì dùng được, đều chỉ ghi mấy cái việc thượng vàng hạ cám, nào là ngày mấy có hẹn, lúc nào đi đón con. Tệp ghi nhớ này còn có chữ của đứa trẻ, rối tung rối loạn.”
Chữ đứa trẻ viết?
Hạ Tập Thanh nhận thấy có điểm không thích hợp, anh giở qua giở lại, quả nhiên, tệp giấy nhớ không chỉ có chữ của gia chủ, mà còn có đề toán học về số hoa hồng 4 lá, còn có một ít nội dung chủ yếu là đứa trẻ viết cho ba mình, hy vọng ba mang mình đi du lịch, tham gia cuộc họp phụ huynh.
Lật giở một lần nữa, vẫn không có tin tức gì đáng giá.Đến tột cùng là chỗ nào không đúng?Hạ Tập Thanh buông bản ghi nhớ, tay chống trán cúi đầu tự hỏi, Chu Tự Hành duỗi tay cầm tệp giấy nhớ, lật giở, bỗng nhiên mở miệng, “Chỗ này thiếu một tờ?”
“Phải không?” Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, anh đúng là không phát hiện. Chu Tự Hành lật chỗ đó ra, quả nhiên là đã từng bị xé bỏ, còn lưu lại vết giấy.
“Cho nên vừa rồi ở sọt giấy…” Hạ Tập Thanh bỗng nhiên nhớ tới, nơi đó đích xác có một tờ giấy giống tệp giấy nhớ này, còn có bút tích của đứa trẻ!
Anh đi qua, quỳ một gối xuống đất tìm được tờ giấy kia, Thương Tư Duệ tuy rằng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng đi theo, tiến đến bên cạnh Hạ Tập Thanh, đọc lên tin tức viết trên giấy.
[Ba ơi, bút máy ba đưa con bị rơi xuống dưới giường, con không với tới, ba có thể lấy nó giúp con không?]
Bút máy?
Chu Tự Hành đã đi tới, trực tiếp quỳ xuống xe, xét gầm giường, nhưng cái giường này 4 cạnh đều kết hợp với tủ ngầm, căn bản không có cái không gian gọi là gầm giường.
Hạ Tập Thanh gõ gõ mặt gỗ.Có khoảng trống.
Anh đứng lên, thấy chân giường được bày bố một cái camera, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, “Chúng ta dịch chuyển cái giường này ra chỗ khác đi.”
“Thật hay giả vậy?” Thương Tư Duệ có điểm hoài nghi, “Không phải, tôi cảm thấy, có thể là không còn manh mối gì đâu? Chỉ là một cái bút… hơn nữa tệp giấy nhớ cũng có nhiều tin tức như vậy…”
Chu Tự Hành lắc lắc đầu, nói, “Tờ giấy này nằm trong tệp giấy nhớ sao?”
Thương Tư Duệ vẫn chưa phản ứng được, “Không có, nó không phải bị xé bỏ sao?”
Chu Tự Hành gật đầu, “Cho nên, nếu cậu là chủ nhân của tệp ghi chú, cậu sẽ vì cái gì mà xé đi một tờ trong đó?”
Nghe xong câu hỏi của cậu, Thương Tư Duệ ôm hai tay tự hỏi, “Xé bỏ…có rất nhiều khả năng đi, ví dụ như là không dùng đến nữa, nhưng tôi thấy cả tệp ghi nhớ cũng chả có cái gì đáng dùng, …Cũng có thể là, không muốn bị người khác thấy…?” Hắn bỗng nhiên get được ý của Chu Tự Hành rồi, búng tay một cái chỉ về phía cậu, “Nó hẳn là không muốn bị người khác nhìn thấy!”
Chu Tự Hành mỉm cười, lộ ra vẻ mặt rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi.
Hạ Tập Thanh một mình nâng một bên giường lên, đang muốn tìm trợ giúp, lại phát hiện cái giường này nhẹ không tưởng, một mình anh có thể nâng một nửa lên.
Quả nhiên là đạo cụ…
Nhấc giường lên không tốn tý sức lực nào.
Dưới giường cũng không có châu báu, chỉ có một cái rương. Nói đúng ra là một cái tủ sắt có 2 cột mật mã, mỗi hàng yêu cột yêu cầu nhập 4 con số.
Trên rương khắc một đóa hồng, trên cành hồng chỉ có 4 chiếc lá nhỏ.“Wow, tôi bỗng nhiên có cảm giác được hai vị vua bảo hộ.” Thương Tư Duệ hưng phấn chạy tới cầm lấy rương, chiếu theo đáp án trên máy tính nhập mật mã vào, lộc cộc hai tiếng, tủ sắt quả nhiên mở ra.
Hạ Tập Thanh bất đắc dĩ cười cười, không phải đồng thau bị trộn lẫn vào cung vua sao?
Chu Tự Hành ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười này của anh, quả thực là sủng nịnh Thương Tư Duệ đến cực điểm, anh ta không phải thật sự coi trong Tư Duệ chứ?
Triệt để hiểu lầm.
“Chìa khóa!!” Thương Tư Duệ kích động, lập tức lấy chìa khóa ra, cái gì cũng mặc kệ, “Rốt cuộc có thể ra ngoài rồi.”
Hạ Tập Thanh lại phát hiện trong rương còn một túi văn kiện, anh mở túi ra, bên trong là thư ủy thác một phần tài sản, anh lạnh mặt ném túi văn kiện sang một bên.
Chu Tự Hành ôm ngực dựa vào vách tường, quan sát biểu cảm trên mặt Hạ Tập Thanh, đây là thói quen của một diễn viên. Cậu cảm thấy kì quái, Hạ Tập Thanh vừa rồi không hề khống chế biểu tình của chính mình, mà hiển nhiên, anh ta là một người rất cẩn thận.“Bên trong có cái gì à?” Chu Tự Hành hỏi.
Có đấy! Hạ Tập Thanh xem xét rương mật mã, bên trong có một cái bìa báo cáo sức khỏe, “Giống như là bị dính vào trong rương,” anh kéo mạnh cũng không ra nên đành thôi, “Là một cái bìa rỗng, bên trong cũng không có báo cáo sức khỏe, cũng không ghi họ tên tuổi tác.”
Thương Tư Duệ khó hiểu mà liếc mắt một cái, không quá hứng thú, đối với hắn, ra khỏi phòng này chính là hoàn thành nhiệm vụ, hắn cầm chìa khóa trực tiếp hướng về khóa cửa, “Chìa khóa đúng rồi, có thể mở!”
“Cậu cẩn thận một chút.” Chu Tự Hành mở miệng, “Bên ngoài cánh cửa này, bạn hay địch cũng chưa xác định đâu.”
Hạ Tập Thanh cười khẽ, lười biếng liếc nhìn Chu Tự Hành, tầm mắt hai người lại một lần nữa giao nhau.
Bên trong còn chưa xác định được, huống chi bên ngoài.
Đôi lời của tác giả: Phổ cập tri thức khoa học: [Số hoa hồng bốn lá]
Con số có cái tên rất êm tai này thực tế chính là “Số tự lũy thừa”, ý như tên, chính là tự lũy thừa lên, một số có n chữ số, thì mỗi chữ số sẽ lũy thừa lên mũ n.
Đơn cử một số có n=3 (nghĩa là 1 số có 3 chữ số) là 13+53+33= 153. Nhưng cái tên “số tự lũy thừa” này quá là …toán học, cho nên có một biệt danh nổi tiếng rất đáng yêu là – Số hoa thủy tiên.
Các bạn chắc sẽ nghi hoặc, nhiều hoa như thế, sao phải gọi là hoa thủy tiên? Này là do có một truyền thuyết Hy Lạp cổ xưa, kể về một vị mỹ thiếu niên tuyệt thế là con của Thần Sông cùng một tiên nữ, mọi tiên nữ đều say đắm chàng. Nhưng đẹp quá cũng là một cái tội. Nguyệt Thần trừng phạt chàng, nguyền rủa chàng chỉ có thể yêu chính bản thân chàng. Vì thế có một ngày chàng đến bờ sông, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, lời nguyền liền linh nghiệm, chàng nhảy xuống. Bờ sông nơi chàng chết nở đầy những đóa thủy tiên.
Cho nên hoa thủy tiên đại biểu cho tự luyến. Vậy nên “số tự lũy thừa” có 3 chữ số gọi là số hoa thủy tiên.
Lời editor:!!!….??? Liên quan vậy? Thế sao lại gọi là số hoa hồng 4 lá?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.