Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 29: Tâm lý trả thù




Chỉ là chụp trang bìa tạp chí và ảnh nội dung mà tốn hơn 4 tiếng đồng hồ. Cũng may là hiệu quả đạt được vượt mong đợi của mọi người. Cho nên, tuy vất vả, nhưng ai cũng rất hài lòng.
“Khi phát hành nhất định sẽ sold out.” Tổng giám chế ngồi xuống cạnh Chu Tự Hành, “Chụp quá tốt luôn, hoàn toàn có thể được bình chọn là trang bìa của năm.”
Chu Tự Hành cười khiêm tốn, không nói chuyện.
“Tôi phát hiện, ngoài đời, hai cậu đúng là không nói chuyện với nhau câu nào.” Tổng giám chế cảm thấy rất hứng thú, “Tôi còn tưởng mấy lời đồn trên mạng đều là giả.”
Chu Tự Hành nhìn thoáng qua Hạ Tập Thanh đang ngủ trên ghế sô pha, “Thật ra bọn tôi cũng chỉ mới biết nhau lúc quay “Thoát khỏi sinh thần”, không phải rất quen thuộc.”
Nói thì nói như vậy, chứ Chu Tự Hành cảm thấy lời cậu vừa nói thật sự không thể tin.
Hôn cũng hôn rồi, vậy mà lại không thể tìm được một từ nào phù hợp để xác định mối quan hệ giữa họ. Thật kỳ lạ.
“Nghe nói Tiểu Hạ là fan của cậu hả? Hình như tôi có thấy tranh cậu ấy vẽ cậu rồi.” Tổng giám chế vừa nói, vừa mở phần tin hot của Weibo, “Ngày hôm qua còn thấy mà… A chính là cái này.”
Nhưng hắn vừa mở ra, lại phát hiện không đúng, “A từ từ, cái này là tranh vẽ Thương Tư Duệ, ai da, là tôi nhầm.” Trên mặt tổng giám chế lộ ra vẻ xấu hổ, cất điện thoại vào túi áo khoác. (Bác tổng giám chế đã đâm vào tim bạn Chu một nhát chí mạng rồi đó =))))
“Không sao đâu.” Tuy trong lòng Chu Tự Hành không thoải mái, nhưng vẫn duy trì phong độ cùng sự trấn định, “Anh có thể lên Weibo anh ta xem, trên đấy tất cả đều là tranh vẽ tôi.”
Vừa nói xong, Chu Tự Hành liền hối hận. Biểu hiện của cậu giống như đang công khai chủ quyền vậy.
Hơn nữa chỉ cần vào Weibo của Hạ Tập Thanh, là có thể nhìn thấy cái bình luận về CP anh đã like.
Càng nghĩ càng không thoải mái.
“Vẽ rất đẹp, nghe nói là học Học viện Mỹ thuật Florence.” Tổng giám chế gật đầu tán thưởng, “Phong cách thẩm mỹ của phái học viện đúng là khác biệt.”
Bối cảnh quay phỏng vấn cũng đã sắp xếp xong, Tiểu La đi tới, “Tự Hành, lát nữa nữa phỏng vấn rồi, cậu có muốn bổ trang không?”
“Không cần đâu.” Chu Tự Hành nghiêng mặt, thấy Hạ Tập Thanh đang nằm cuộn tròn trên sô pha, toàn bộ khuôn mặt bị tóc che khuất, cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn nhẹ giọng, nói với Tiểu La, “Anh gọi anh ta dậy đi.”
Tiểu La a một tiếng, đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh ngủ đến mơ mơ màng màn cau mày lại, tính khí anh lúc rời giường đều rất tệ. Anh quay người lại, đối mặt với đệm sô pha, quay lưng với Tiểu La, dáng vẻ không hề muốn tỉnh.
“…Tập Thanh?”
Hạ Tập Thanh thật sự thiếu ngủ. Cả ngày lẫn đêm hôm qua đều không ngủ. Chuyện chụp tạp chí ngày gần như đã rút kiệt năng lượng của anh, vừa nằm xuống sô pha nghỉ ngơi đã ngủ mất, đầu mê mê trầm trầm, căn bản không muốn mở mắt.
“Tự Hành.” Tiểu La xoay người tìm kiếm sự giúp đỡ từ Chu Tự Hành, “Hình như Tập Thanh không nhớ phải…”
Nhìn bóng lưng của Hạ Tập Thanh đang nằm trên sô pha, Chu Tự Hành thở dài, “Trước tiên anh đi gọi chuyên viên trang điểm giúp tôi đi, đoán chừng lát phải bổ trang một chút.” Ngay lúc Tiểu La định đi, Chu Tự Hành lại nói, “Đúng rồi, lấy giúp tôi cốc nước, cảm ơn.”
Nhìn Tiểu La đi xa, Chu Tự Hành mới ngồi xuống cái sô pha Hạ Tập Thanh đang nằm, duỗi tay chạm lên bờ vai anh, “Này, dậy đi.” Hạ Tập Thanh vùi đầu vào đệm, rầu rầu hừ nhẹ một tiếng, giật giật bả vai, bộ dáng kiên quyết không phối hợp.
Không còn cách nào khác, Chu Tự Hành đành phải nắm lấy cánh tay anh, muốn kéo mạnh anh dậy, cậu vừa mới kéo anh lên một chút, liền nghe thấy Hạ Tập Thanh khép nửa mắt, cau mày, âm thanh vững vàng mắng cậu, “Đm, phiền chết đi được.” Duỗi tay muốn đẩy Chu Tự Hành ra, nhưng lại bị Chu Tự Hành bắt được tay, dù sao Hạ Tập Thanh cũng đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, căn bản không giãy giụa được.
“Phiền chết cũng phải dậy.” Chu Tự Hành giữ chặt, giúp anh ngồi dậy, khuôn mặt bị tóc tai che khuất dường như bị bao phủ bởi một luồng áp suất thấp. Anh khó chịu mà ngồi dậy, thân người hơi cong, hai chân bắt chéo, khuỷu tay dựa lên đệm, bàn tay trắng nõn chống đỡ cái đầu hôn mê.
Sao lại có cảm giác trông anh rất không thoải mái?
“Đầu đau sao…?” Chu Tự Hành duỗi tay muốn vén tóc anh ra, lại bị Hạ Tập Thanh cau mày né tránh.
Dáng vẻ anh hiện giờ thật giống một chú mèo gắt gỏng. Chu Tự Hành thầm nghĩ.
Thực sự quá mệt mỏi, Hạ Tập Thanh một câu cũng không muốn nói, cả người vẫn ở trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, đầu nặng chân nhẹ, tựa như có thể rơi xuống hố sâu bất cứ lúc nào.
Thanh âm Chu Tự Hành bên tai càng ngày càng xa, giống như từ bầu trời truyền xuống.
Buồn ngủ quá.
“Sao cảm giác anh…” Nói được một nửa, Hạ Tập Thanh vừa bị cậu túm dậy lại ngủ tiếp, ngã thẳng vào lồng ngực Chu Tự Hành.
“…còn mệt hơn tôi.” Theo quán tính nói nốt lời chưa nói xong, Chu Tự Hành ngơ ngác đón lấy Hạ Tập Thanh, đôi tay tự nhiên ôm lấy bờ vai anh.
Để đầu của anh trước ngực mình, mái tóc uốn nhẹ trông mềm mại, có cảm giác sờ vào sẽ rất thích.
Studio ồn ào, mọi người đều đang vội vàng đi qua đi lại, đủ loại âm thanh tràn ngập bên tai, kì diệu chính là, giờ khắc này, Chu Tự Hành dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở mệt mỏi mà an ổn của Hạ Tập Thanh.
Cùng nhịp tim thình thịch của chính cậu.
Đây là làm sao vậy?
“Tự Hành.”
Tưởng tượng trong tiềm thức bị phá vỡ, Chu Tự Hành lập tức nâng Hạ Tập Thanh dậy, động tác quá nhanh, Hạ Tập Thanh cũng lập tức tỉnh lại, bất mãn mở to mắt.
Chu Tự Hành khụ một tiếng, hơi mất tự nhiên mà đứng lên nói với chuyên viên trang điểm phía sau Tiểu La, “Cái kia, anh ấy vừa mới ngủ dậy, có khả năng phải bổ trang, làm phiền rồi.”
Tiểu La bưng một ly cà phế đến, “Tự Hành, cái này…”
Chu Tự Hành ngửi được hương cà phê, cau mày không vừa lòng nhìn Tiểu La, “Vừa nãy tôi nói lấy cà phê sao?”
“Cậu nói lấy nước, tôi thấy chỗ đó có cây pha cà phê tự động liền lấy giúp cậu luôn, mau uống đi, giờ vẫn nóng đấy.” Trên mặt Tiểu La là biểu cảm có phải tôi rất cơ trí không, mau khen tôi đi.
Chu Tự Hành thở dài, nhận lấy cà phê. Cậu vốn định đưa nước cho Hạ Tập Thanh uống khi anh tỉnh lại, ai ngờ Tiểu La lại tự chủ trương mà lấy cho cậu ly cà phê. Nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, uống cà phê thì còn ngủ được sao?
“Tự Hành, cậu không uống à?”
Nhìn biểu cảm nghi hoặc của Tiểu La, Chu Tự Hành đành phải tự mình uống sạch cà phê, cau mày đưa cái ly không cho hắn, “Đắng quá, lấy giúp tôi cốc nước, nước sôi để nguội ý.”
“A.” Vẻ mặt Tiểu La hoang mang nhận cái ly rồi đi. Chu Tự Hành quay đầu lại, thấy Hạ Tập Thanh đang ngửa đầu trên sô pha, mắt nhắm lại, để chuyên viên trang điểm tùy ý make-up.
“Tập Thanh, da cậu đẹp quá đi mất, vì sao thức đêm mà trạng thái vẫn tốt vậy.”
Hạ Tập Thanh nhắm hai mắt vẫn cười rộ lên, nụ cười mệt mỏi, “Phải không? Chắc vậy đi.”
“Da Tự Hành cũng đẹp.” Chuyên viên trang điểm quay đầu nhìn Chu Tự Hành đang đứng bên cạnh, “Da Tự Hành từ nhỏ da đã đẹp rồi, có người nói lớn lên kiểu gì cũng không đẹp nữa, ha ha, ai ngờ đâu càng lớn càng đẹp trai.”
Hạ Tập Thanh ngửa đầu dựa vào sô pha mở mắt ra, thấy Chu Tự Hành đang đứng bên cạnh, nghĩ đến vừa rồi cậu vẫn luôn quấy rối giấc ngủ của anh, thế là tiện tay cầm cái gối trên sô pha ném về phía Chu Tự Hành.
Cực kỳ ấu trĩ.
Chu Tự Hành tiếp được, nghiêng nghiêng đầu, nhìn anh, như muốn hỏi anh đang làm gì vậy.
Hạ Tập Thanh bĩu môi rồi nhướng mày, đưa mắt sang phía khác.
“Quan hệ của hai cậu khá tốt nhỉ?” Chuyên viên trang điểm cười bát quái, “Nghe nói Tập Thanh là fan của Tự Hành, cậu có phải thích cậu ấy từ thời điểm cậu ấy vẫn là ngôi sao nhí không?”
“Không phải.” Hạ Tập Thanh cười rộ lên, đôi mắt cong thành đường cong xinh đẹp, “Tôi chưa xem mấy nhân vật cậu ấy diễn lúc nhỏ, tôi cũng không biết hồi đấy cậu ấy trông thế nào.”
“A?” Chuyên viên trang điểm thu hồi dụng cụ rồi đứng lên, “Cậu đúng là fan giả.”
Bị nói trúng rồi, khóe miệng Hạ Tập Thanh không nhịn được giương lên.
Đột nhiên bị cái gối vừa nãy anh ném đi ném thằng trở về, Hạ Tập Thanh nhanh nhẹn bắt được, ôm trước ngực. Đôi mắt Chu Tự Hành liếc về hướng khác, vẻ mặt không vui, đút tay vào túi quần, xoay người đi tới chỗ khác.
Đúng là muốn ném vào mặt nha, đồ hung dữ. Hạ Tập Thanh cười đặt gối dựa sang một bên, nhẹ vỗ vỗ nó hai phát, rồi đứng lên duỗi cái eo lười.
Trước khi phỏng vấn, chủ biên gọi điện tới thông báo phải chụp bổ sung thêm một tổ anh nữa làm trang bìa, để phát hành hai phiên bản. Vì thế bọn họ chỉ có thể tiếp tục thay đổi tạo hình.
“Tập Thanh, có phải chưa từng vất vẻ như vậy không?” Shane cười cười, giúp anh bóc cái hiệu ứng miệng vết thương trên mặt xuống.
“Vẫn chịu được, trước đây khi làm bài tập cũng thường suốt đêm không ngủ.” Hạ Tập Thanh nhéo nhéo cổ mình, nhìn thấu Tiểu La đi về phía anh, đưa cho anh cốc nước, “Cảm ơn, anh đúng là tri kỉ của tôi nha, đúng lúc tôi đang rất khát.”
Tiểu La cười ngại ngùng, đang muốn nói là Tự Hành bảo hắn mang tới, quay đầu sang lại thấy Tự Hành đưa mắt ra hiệu với hắn, đành phải câm miệng mỉm cười, mất tự nhiên gãi gãi đầu.
Tạo hình mới vẫn theo phong cách Gothic tối tăm. Stylist đưa cho Hạ Tập Thanh một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kiểu cung đình, nơ được thắt thành nhiều tầng. Mái tóc uốn nhẹ được buộc một nửa phía sau đầu, để lại vài sợi tóc vương lại trên trán.
Vết thương trên mặt Hạ Tập Thanh đã được gỡ xuống, thay bằng lớp trang điểm tinh xảo và sạch sẽ hơn. Lớp trang điểm mắt nhợt nhạt ban nãy cũng được thay bằng đường kẻ mắt màu đen cùng phấn mắt nâu sẫm được đánh mờ dọc xuống đuôi mắt theo dáng mắt đào hoa.
“Ôi trời, Tập Thanh, cậu quá hợp với trang điểm đậm ý.” Chuyên viên trang điểm hơi chỉnh lại lớp trang điểm, nhẹ nhàng đỡ lấy cằm anh, nhìn vào hình ảnh trong gương, kiểm tra lần cuối, “Thật sự rất đẹp, debut đi Tập Thanh, sau đó mời tôi đến làm chuyên viên trang điểm riêng của cậu ha ha ha.”
Hạ Tập Thanh nhìn mình trong gương, anh không quen với phong cách trang điểm yêu nghiệt kiểu này, đành phải cười cười cho qua.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Tự Hành cũng đã thay đổi tạo hình. Cậu đã thay chiếc áo lông cao cổ ra, mặc một cái áo khoác đen có mũ trùm đầu, bên trong là áo cổ thấp màu trắng. Mái tóc bị hất lên ban nãy đã được thả xuống, che lấp nửa cái trán cao, lớp trang điểm rất nhạt. Stylist đội mũ áo lên cho cậu, có cảm giác như thiếu niên thần bí.
Hoàn toàn khác phong cách sát nhân cấm dục lúc trước, giờ cậu giống như một tiểu chó săn lưu lạc bên ngoài.
Chỉnh sửa tạo hình xong, Shane gọi 2 chuyên viên trang điểm ra ngoài, “Lâm Mặc muốn thương lượng với hai cô về bản chỉnh thế của phiên bản tạo hình thứ hai, với một số đạo cụ.” Sau đó, cô chào hai thanh niên ngồi trước gương, “Tự Hành, Tập Thanh, trước tiên, hai cậu cứ ngồi nghỉ một lát, chuẩn bị chụp ngay đây.”
Hạ Tập Thanh quay đầu lại, mỉm cười với Shane, cửa phòng hóa trang đóng lại trong nháy mắt, nụ cười ôn hòa trên mặt anh dần thu lại, chuyển thành nụ cười nhạt. Anh đứng lên, lấy đồ uống nhân viên công tác chuẩn bị, hút một ngụm, làm như không có việc gì mà đi tới bên canh Chu Tự Hành đang nghịch di động.
Chu Tự Hành rảnh đến mức nhàm chán, mở Weibo ra muốn xem có drama mới nào để hóng không. Vừa mở ra đã thấy giao diện nick clone của mình, cậu vốn đang chột dạ, ai ngờ mặt bỗng nhiên bị nhéo một cái, sợ tới mức run bắn lên, suýt chút nữa là ném điện thoại.
“Anh làm gì vậy?”
Ngón trỏ và ngón cái của Hạ Tập Thanh vẫn kéo má Chu Tự Hành như cũ, một tay khác cầm đồ uống, miệng cắn ống hút, hàm hàm hồ hồ trả lời, “Không có gì nha, chỉ muốn thử xem cậu lớn lên hung dữ như vậy, có phải mặt cũng rất cứng không.” Đôi mắt anh cong lên, “Không ngờ lại rất mềm nha.”
Chu Tự Hành bực bội chụp lấy tay anh, không nghĩ tới Hạ Tập Thanh lại bắt lấy bàn tay cầm di động của cậu, “Vừa nãy cậu khẩn trương vậy, cứ như bị dẫm phải đuôi ý.” Hạ Tập Thanh dí mặt gần sát lại mặt Chu Tự Hành, giọng nói trở nên nghiền ngẫm, “Có phải đang xem mấy thứ khó nói không?”
Chu Tự Hành không ngừng chột dạ, bẻ tay Hạ Tập Thanh, thả lại di động vào trong túi, tỏ vẽ lãnh đạm phun ra mấy chữ, gương mắt lên nhìn anh, “Liên quan gì đến anh.”
“Ghê nha~” Âm cuối kéo thật dài, Hạ Tập Thanh thẳng eo lên, đi tới bàn hóa trang rồi đặt đồ uống xuống, tiếp đó xoay người dựa lên trên mặt bàn, “Tôi suýt nữa quên mất, Tự Hành nhà chúng ta, chính là thấy nhiều nhưng không trách, thân kinh bách chiến nha.”
Có thể buông tha sự kiện này không? Chu Tự Hành thực sự hối hận muốn chết rồi, lúc nãy hẳn là rảnh quá nên mới có thể ra mặt cho tay ăn chơi này. Cậu bực bội trùm mũ xuống, dáng vẻ cự tuyệt hợp tác, không muốn nhìn thấy Hạ Tập Thanh.
Còn Hạ Tập Thanh tỏ vẻ chẳng sao cả, nghiêng đầu nhìn đồ trang điểm tán loạn trên bàn.
“Aiz, hỏi cậu cái này.”
Chu Tự Hành vẫn nhắm chặt mắt, không kiên nhẫn mà mở miệng, “Hỏi gì?”
Chân Hạ Tập Thanh dẫm lên thanh ngang trên ghế Chu Tự Hành, đưa một hộp mỹ thẩm hình vuông màu đen tới trước mặt Chu Tự Hành, mở nắp ra, “Đại minh tinh, cậu phải trang điểm mỗi ngày như vậy, có biết màu này là màu gì không?”
Cậu liếc nhìn hộp mỹ phầm trong tay anh, là một khối hình vuông với một miếng bông mút dùng để tán phấn, phấn màu hồng nhạt, có vẻ dùng để đánh má. Chu Tự Hành cạn lời nhìn anh, “Làm sao tôi biết được?”
“Cậu không biết à, vậy tôi nói cho cậu biết nhé.” Ngón tay Hạ Tập Thanh quệt một ít phấn má hồng, khom lưng, cúi xuống gần sát bên tai Chu Tự Hành, ngón tay dính phấn hồng đẩy mũ Chu Tự Hành ra, niết niết vành tai cậu.
Thanh âm anh hàm chứa hơi thở ấm áp và ý cười ngả ngớn, thứ bột phấn màu hồng nhạt dưới sự nghiền ép nhẹ nhàng, cọ xát vành tai Chu Tự Hành.
Một bàn tay khác mãnh liệt túm lấy dây thắt lưng Chu Tự Hành, kéo nó ra.
“Deep Throat*.”
nars_deepthroat001
(*Deep Throat là màu san hô ấm áp với chút sắc hồng đi kèm nhũ vàng lấp lánh, là dòng phấn má hồng của Nars “NARS DEEP THROAT BLUSH”, nhưng “Deep throat” còn được dùng như tiếng lóng chỉ một hành vi tình dục, ừm, you know what I mean…, ngậm sâu, ngậm cái gì… sâu.)
Tim Chu Tự Hành ngừng đập trong một giây, lúc phản ứng lại chỉ thấy cả người nóng ran, cậu đẩy Hạ Tập Thanh ra, còn tên thủ phạm gây họa thì vui vẻ muốn chết, dựa vào bàn trang điểm ôm bụng cười to.
“Không chịu nổi sao, bạn nhỏ.” Nhìn Chu Tự Hành đang tạc mao, Hạ Tập Thanh vừa lòng cầm lấy đồ uống hút một ngụm, cắn miệng ống hút, cười cười, “Đây là trừng phạt dành cho cậu vì đã đánh thức tôi.”
“Sao anh lại không nói đạo lý như vậy?” Chu Tự Hành bực bội đạp một chân vào bàn trang điểm bên cạnh.
Hạ Tập Thanh nhướng nhướng mi, “Nói lý gì? Tôi chính là đạo lý.” Nói xong anh nhìn thấy chân Chu Tự Hành đang đạp cạnh chân anh, vừa định duỗi tay qua, đã bị Chu Tự Hành liếc mắt nhìn thấu, rụt chân trở về.
“Sợ tôi như vậy sao.” Hạ Tập Thanh cười rộ lên, “Aiz, cậu còn muốn biết những đồ mỹ phẩm khác không, tôi có thể nói cho cậu nghe.”
Chu Tự Hành bịt tay lại, đứng lên khỏi ghế đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cậu, Hạ Tập Thanh không kiềm được mà bật cười.
Gì thế này.
Đáng yêu quá đi.
Chụp bổ sung chính thức bắt đầu, nhân viên công tác đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Hạ Tập Thanh đã tạo hình xong, đi tới studio, bố trí bên trong không thay đổi, vẫn là cái bối cảnh màu đen lúc trước, cả cái ghế bành kia.
“Phiên bản thứ hai sẽ đổi concept, Tập Thanh, em vẫn ngồi trên ghế, nhưng phải khốc một chút.” Lâm Mặc sắp xếp Hạ Tập Thanh ngồi xuống trước, duỗi tay sửa sửa cổ áo anh, mỉm cười nhẹ giọng nói.
“Công một chút.”
Hạ Tập Thanh ngồi bắt chéo hai chân, khinh miệt nhìn hắn, đầu lưỡi không kiên nhẫn mà đẩy đẩy khoang miệng, theo răng trượt xuống.
Chu Tự Hành đang bị stylist sửa sang lại mũ và kiểu tóc ở phía xa, không nhìn thấy biểu cảm này của Hạ Tập Thanh, chỉ có thể nhìn thấy Lâm Mặc khom lưng, gần sát mặt Hạ Tập Thanh.
“Tự Hành, sao lại nhíu mày thế, tôi vừa kéo đau tóc cậu sao?”
Chu Tự Hành lập tức hoàn hồn, “A không đâu, không có gì.”
Chuyên viên trang điểm đi tới, “Tự Hành, Lâm Mặc yêu cầu tôi vẽ một vết thương trên khóe miệng cậu.”
Chụp bổ sung chính thức bắt đầu, tư thế lần này rất khác. Hạ Tập Thanh bắt chéo chân ngồi trên ghế, khuỷu tay phải gác lên tay vịn được khắc họa tiết tinh xảo, mu bàn tay hơi nâng cằm lên, tư thế lười biếng, ánh mắt đầy khinh miệt.
Chu Tự Hành ngồi dưới đất, lưng dựa vào ghế, chân trái gập lên, chân phải duỗi ra, đầu trùm mũ hơi ngẩng lên, bên khóe miệng là vết thương đang chảy máu, trong mắt chứa sự khinh thường.
Khác biệt lớn nhất so với phiên bản đầu tiên là, cổ Chu Tự Hành bị buộc chặt bởi một cái thắt lưng màu đen, chốt kim loại siết chặt sườn cổ, một đầu khác của thắt lưng đang được Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế nắm trong tay, gắt gao kéo lấy, như đang giữ thú cưng của mình.
Sát nhân biến thái và nạn nhân, người bị cầm tù và kẻ bạo hành.
Trắng đen đảo ngược, thế cục nghịch chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.