Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Chương 12: Chuyện tình yêu




Lúc này bà Trần đẩy cửa bước vào chỉ nhìn thấy hai khuôn mặt vô hồn không cảm xúc của Cốc Tử và Trần Kiều, khuôn mặt bà cũng hiện rõ nỗi bi thương. Sau khi nghe được hung tin bà cũng khóc như mưa, nước mắt trào ra không dứt, khuôn mặt bà cũng tái nhợt hẳn đi. Nhưng giờ người khuyên nhủ được họ chỉ có bà, bà đi tới ngồi bên mép giường, cầm lấy tay Cốc Tử nhẹ nhàng, “Quân Quân, con đừng nghĩ ngợi nhiều quá, rồi sẽ ổn mà con, rồi sẽ có đứa khác con ạ.”
Cốc Tử hơi gật đầu, trông cô vẫn thất thần như không còn biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, cô chỉ thấy từ lúc mình tỉnh lại đến giờ, tim cô lúc nào cũng nhói lên nỗi đau đớn lạ lùng.
“Trần Kiều sai rồi… haiz…” Bà Trần cũng nghẹn ngào, thấy bộ dạng hoảng hốt của Trần Kiều thì vội vỗ vỗ vào vai con, “Tiểu Kiều, con ở đây chăm lo cho Quân Quân, Dược Dược bên kia ba con đang trông, mẹ về nhà nấu cơm mang cho mấy đứa bồi bổ sức khỏe.”
Trần Kiều gật đầu như cái máy, đợi mẹ ra ngoài xong, anh lại nắm lấy tay Cốc Tử đặt lên mặt mình, miệng không ngớt cầu xin, “Quân Quân, anh không ly hôn đâu, có chết anh cũng không chịu.”
Cốc Tử im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ không nói gì, mắt cô đờ đẫn không nhìn đi đâu khác ngoài trần nhà, không biết cô đang nghĩ gì, Trần Kiều vẫn ở nguyên đó, lắp bắp một hồi lâu cũng chỉ một câu xin lỗi. Bàn tay Cốc Tử trong tay Trần Kiều cũng đã lạnh giá vì nước mắt anh rơi ướt đẫm tay cô. Cô rút tay lại lạnh lùng, “Em mệt rồi, em ngủ chút được không vậy?”
“Ừ.” Trần Kiều nghe cô nói vậy thì cầm tay cô dúi vào chăn, kéo lại chăn cho ngay ngắn đắp cho cô, Cốc Tử cảm thấy mệt mỏi thực sự nên nhanh chóng thiếp đi. Một lát sau, bà Trần tới cùng với cặp lồng thức ăn trên tay, thấy Trần Kiều đang ngồi đờ đẫn ở một bên giường Cốc Tử thì không khỏi xót xa. Từ nhỏ con trai bà đã được chiều chuộng hết mực, chưa bao giờ bà thấy con trong bộ dạng thẫn thờ như mất hồn thế này, bà chỉ biết thở dài, đưa cặp lồng cho Trần Kiều rồi khẽ lên tiếng, “Người đau khổ nhất bây giờ là Quân Quân, trong lòng nó giờ rất tủi thân nên có nói nặng lời với con điều gì con cũng đừng nghĩ ngợi quá. Dược Dược sắp tỉnh rồi, mẹ nấu ít cháo cho thằng bé để lát nó ăn. Quân Quân tỉnh lại thì nhớ nói vài lời an ủi, cuộc sống vợ chồng nhiều gian truân lắm.”
“Vâng.” Trần Kiều gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười mà chẳng khác nào mếu máo, giơ tay đỡ lấy cặp lồng thức ăn từ tay mẹ. Lúc Cốc Tử tỉnh dậy thấy anh vẫn ngồi đó cầm chiếc cặp lồng lóng ngóng không biết làm gì, cô nhớ lại những điều tốt đẹp anh đã làm cho mình thì thấy đau xót vơi dịu đi phần nào, lại thấy mình không thể nhẫn tâm với anh được, cô định nói gì đó nhưng mãi sau cũng không nói được lời nào, thấy chiếc cặp lồng thức ăn thì cảm giác mình cũng đói bụng rồi.
Trần Kiều hiểu ý bèn lấy hai chiếc gối chồng lên cho cô dựa lưng, vừa làm vừa nhẹ nhàng, “Để anh, để anh.” Cốc Tử không phản đối, cũng chẳng nói gì, cô ngồi yên để anh bón cho từng thìa cháo, mùi cháo thơm vị lại rất vừa, rất thanh, cô đang đói cồn cào nên ăn một mạch hết sạch số cháo trong đó. Đợi cô uống nước xong, Trần Kiều lại định đỡ cô nằm xuống nhưng Cốc Tử đã ra hiệu ngưng lại rồi gạt tay anh ra, “Em ngủ đủ rồi, chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Kiều đặt cặp lồng xuống bên cạnh, thần sắc cũng thất thần tức khắc, anh vội đưa tay bịt lấy miệng cô, “Không, anh xin em đừng nói gì…”
Cốc Tử buồn bã, cố gắng gạt tay anh ra, “Em không nói câu đó…”
Trong giây phút Trần Kiều tưởng như trút được cả gánh nặng lòng.
“Thực sự em thấy rất buồn và cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng chuyện đã xảy ra không hoàn toàn là lỗi của anh…”
Trần Kiều lập tức nhào ra ôm lấy cô, anh không muốn nói gì cả, cũng không muốn bao biện gì cho mình, lỗi ở anh hết, chỉ cần cô không rời xa anh là được, sau này anh sẽ đối xử với cô tốt hơn trước, chu đáo hơn trước, không vô tâm như vậy nữa.
“Nhưng giờ em muốn về nhà ngoại một thời gian. Em thấy mệt mỏi, muốn được mẹ chăm sóc.”
Trần Kiều không biết nói thêm gì cả, niềm vui ban nãy bỗng chợt tan biến nhanh chóng. Cô muốn về nhà nghỉ ngơi, có phải là muốn rời xa anh một thời gian để không phải nhìn thấy anh cho đỡ tức sao? Nhưng anh không biết phản đối sao đây, biết nói gì đây? Người Cốc Tử cần nhất lúc này không phải là anh.
Là vì anh không tốt, không xứng đáng để cô cần đến lúc này. Nếu không phải là vì anh hoài nghi nhiều đến thế có lẽ hai người đã không tới mức ngượng ngùng khó nói như ngày hôm nay.
Với Cốc Tử, chuyện này xảy ra quá ngẫu nhiên, cũng có phần trùng hợp… Sau khi sinh con đầu đau đớn, lại thêm việc một thân một mình nuôi con vất vả, Cốc Tử vốn không mấy mặn mà chuyện sinh thêm đứa nữa, cô cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên. Nhưng đứa trẻ đó thực sự đã đến rồi lại bỏ đi vội vã như vậy, bản năng làm mẹ khiến cô đau đớn vô cùng, từ đó sinh ra nhiều oán hận bản thân, nếu như… nếu như cô không đi sai một bước, bi kịch này sẽ không xảy ra.
Cô bất giác đưa tay ôm lấy bụng mình, hai mắt long lanh đầy nước.
Trong thời gian Cốc Tử ở bệnh viện, không biết bà Trần xin được ở đâu một tấm bùa cầu an đem đến đeo vào cổ cho cô. Cốc Tử dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đây là ý tốt của mẹ chồng, cũng vì muốn mọi sự bình an đến với cô nên nhận lấy, lúc đeo cho cô bà Trần còn dặn, “Dạo này lắm chuyện xui xẻo xảy đến với nhà họ Trần, con đeo vào cho bình an.”
“Con cảm ơn mẹ.” Cốc Tử cúi đầu lí nhí nói lời cảm ơn bà.
“Quân Quân, Tiểu Kiều…” Bà Trần như định nói gì rồi lại thôi, chỉ biết nhìn thẳng vào con dâu.
“Mẹ, mẹ yên tâm ạ. Con hiểu mà mẹ.” Cốc Tử như hiểu được nỗi lòng mẹ chồng mình lúc này, cô nhìn bà rồi nhẹ nhàng mỉm cười để bà yên tâm.
Chuyện Cốc Tử ở viện ngoài ông bà Trần và ông nội ra thì không ai được biết, vừa vì sợ người ta đến làm phiền trong lúc cô cần được nghỉ ngơi, vừa như sợ ai đó sẽ vô tình nhắc lại nỗi đau vừa tới khiến cô thêm đau lòng. Thời gian họ tới thăm thường hạn chế, cũng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng đối với Trần Kiều thì chửi mắng rất thậm tệ.
Cốc Tử đợi cho hồi phục rồi xuất viện về nhà ngay, Trần Kiều giúp cô xin nghỉ phép một thời gian dài ở công ty. Dược Dược khỏe rồi lại chạy nhảy tưng tưng, Cốc Tử cũng không muốn thằng bé lo lắng về mẹ nên bảo Trần Kiều đưa nó sang nhà nội.
Cốc Tử muốn về nhà, Trần Kiều cũng không dám làm trái ý cô, ban đêm anh lái xe đưa Cốc Tử về rồi kể mọi chuyện cho ba mẹ Cốc Tử nghe, chấp nhận việc tiếp tục bị mắng cho một trận te tát nữa. Cốc Tử bỗng nhiên thấy ngần ngại, cũng thấy mình quá bướng bỉnh, làm cho mọi chuyện to tát lên để bây giờ lại khiến ba mẹ cô lo lắng như vậy. Còn Trần Kiều thì lại bị mắng thêm một trận, nhưng trong lòng cô vui hơn được bao nhiêu?
Trần Kiều cũng biết Cốc Tử không muốn gặp mình, anh cũng không khéo léo trong việc chăm sóc người ốm, hôm sau lại phải đi làm nên dù đêm đã khuya vẫn cố lái xe về. Tâm trạng Trần Kiều lúc này thật hết sức nặng nề, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng, anh đã biết lỗi, đã nhận sai rồi, thế nhưng cô vẫn không chịu tha thứ cho anh.
Cốc Tử sau cú sốc vừa qua thì rơi vào tình trạng mất ngủ. Bà Lâm Thanh thấy cô gầy hẳn đi thì lo lắm, bà nấu cho cô thật nhiều loại đồ ngon và bổ dưỡng để cô ăn cho lại sức, vừa ép cô ăn bà vừa an ủi, “Cốc Tử, không sao đâu con, rồi con sẽ nhanh chóng mang bầu lại thôi, các con đều trẻ mà.”
Năm nay cô hai mươi tám, nói trẻ không trẻ mà bảo già cũng chưa già, đây là tuổi vẫn còn sinh con được nhưng đối với cô thì điều đó chưa chắc đã thành sự thật.
Trần Kiều vẫn thường xuyên gọi điện cho cô, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, cô không muốn nhận điện thoại của ai ở thời điểm này. Những phiền toái, bức bối trong lòng cô thực sự vẫn chưa giải tỏa được. Ăn đồ ngon mẹ nấu có giúp cô lấy lại giấc ngủ ngon hơn trước, nhưng nhiều khi cô lên giường nằm cả ngày trong trạng thái mê man không buồn dậy. Đây không phải là chuyện đánh mất một vài trăm bạc mà là một sinh mạng bé nhỏ, là một phần máu thịt của cô. Cốc Tử nghĩ ngợi mãi, càng nghĩ lại càng thấy đau buồn.
Bà Lâm Thanh thấy cô đã ngủ lại được nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, bản thân bà cũng không biết phải an ủi cô sao cho đặng, điều duy nhất bà có thể làm lúc này là nấu món ngon bồi bổ cho cô. Bình thường Cốc Tử làm việc cũng vất vả rồi, giờ coi như có thời gian nghỉ ngơi bù lại cho những ngày tháng trước, bà nghĩ vậy thì cũng thấy dễ chịu hơn.
Mấy hôm Cốc Tử nghỉ dưỡng bệnh ở nhà, bà Đường cũng chạy qua thăm nom và nói chuyện với cô, giúp cô suy nghĩ thong thoáng hơn mọi chuyện, “Cháu xem ta từng này tuổi rồi mà số phận cũng long đong chẳng kém, người yêu ta và người ta yêu đều rời ta mà đi cả rồi. Ta cũng đau lòng chứ, nhưng vẫn phải sống, vì ta còn có những thứ mà ta phải trân trọng.”
Cốc Tử nghe bà nói vậy thì tự nhiên thấy nghẹn cả cổ họng, mắt cô đỏ hoe, chỉ một câu nói của bà thôi đủ cho cô thấy mình còn hạnh phúc hơn bà và hơn những người khác rất nhiều. Cô còn có cha mẹ, chồng con ở đó, giờ chỉ vì mất đi một mầm non mà phải hành hạ mình như vậy, còn định lãng quên đi tất cả những thứ quý giá đó, sao có thể như vậy được!
Cô xúc động nắm chặt tay bà Đường, hết rung rức rồi lại khe khẽ hỏi, “Bà ơi, bà với ông nội có ổn không ạ, cháu mong được nhìn thấy bà hạnh phúc.”
”Ui chao, cháu xem, ta và ông ấy đều đã lớn tuổi thế này rồi, lại còn có gia đình của riêng mình. Có rất nhiều chuyện đều không thể quay về như xưa được nữa, nhưng giờ ta và ông ấy là bạn tốt của nhau.”
"Bà nuôi, đời người ly hợp thật không dễ dàng mà. Cháu biết bà có dự định của riêng mình, cháu chỉ muốn nói là nếu cả ông và bà đều thương yêu nhau thì không cần phải để ý tới con mắt thế gian làm gì.”
“Cháu à, cháu chỉ giỏi khuyên người khác, nhưng sao với bản thân cháu lại nghiêm khắc thế? Đợt vừa rồi ta có đọc một vài cuốn sách của cháu, thấy cháu cũng bắt đầu có những suy nghĩ riêng về chuyện tình cảm. Nhưng cháu à, làm thân con gái cũng không nên quá bướng bỉnh, mạnh mẽ quá, thỉnh thoảng cũng nên tỏ ra yếu mềm một chút để đàn ông chiều chuộng mình, thấy được là chỗ dựa cho mình, thì họ mới có động lực để làm việc và ở bên cháu. Lần này, Tiểu Kiều có lỗi, cháu lạnh lùng với nó vài bữa cũng được, nhưng kéo dài thì thật không nên. Thằng bé kém tuổi cháu, có thể với cháu suy nghĩ của nó cũng còn ấu trĩ, nhưng đàn ông muốn trưởng thành cũng phải cần một thời gian nhất định cháu ạ.”
Cốc Tử nghe bà Đường nói vậy thì cười gượng, chẳng nói thêm gì.
Trong thời gian Cốc Tử về bên ngoại tĩnh dưỡng, Trần Kiều ở nhà một mình vừa lo lắng vừa sợ hãi, đêm anh ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng cứ vừa thiếp đi lại mơ tới cảnh trong bệnh viện cô lạnh lùng bảo anh, “Chúng ta li hôn đi.”
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm như vậy, nhìn vào màn hình điện thoại chỉ thấy trắng trơn anh càng thấy lòng mình trống trải vô cùng, nỗi đau như quặn lên thành từng cơn trong cơ thể, vặn rút hết da thịt. Không liên lạc được với Cốc Tử, ngày nào anh cũng gọi điện về nhà cô nói chuyện với bà Lâm Thanh để hỏi han tình hình, biết cô vẫn khỏe mạnh anh yên tâm hơn nhiều. Anh còn dò hỏi bà xem thái độ cô bây giờ ra sao, cô còn đau lòng buồn bực nhiều không.
Bà Lâm Thanh nghe anh ý tứ vậy trên điện thoại thì chép miệng thở dài, sau đó cũng đưa lời động viên, “Mọi chuyện đã qua cả rồi, có buồn bao nhiêu nữa thì cũng sẽ qua cả thôi. Mấy hôm nay tâm trạng con bé ổn hơn nhiều rồi, bao giờ con có thời gian qua nựng mà đón nó về. Phụ nữ da mặt mỏng, nhiều lúc muốn thật đấy nhưng lại ngại không dám nói ra.”
“Con cảm ơn mẹ!” Trần Kiều lại thêm vững tâm được mấy phần, nghĩ việc Cốc Tử ở nhà ngoại cũng khá lâu rồi, anh quyết định gác công việc sang một bên lái xe thẳng về nhà cô ngay sau đó.
Lúc anh tới, Cốc Tử đang ngồi trên giường xem tivi, tay ôm một chiêc gối ôm, cô chăm chú xem đến nỗi không hề biết anh đến, phải đến lúc Trần Kiều bước tới huơ huơ tay trước mặt cô, Cốc Tử mới quay sang nhìn anh ngơ ngác, “Anh đến rồi à? Dược Dược đâu?” Lâu lắm rồi cô chưa gặp con nên đang rất nhớ thằng bé.
“Em không nhớ anh sao?” Trần Kiều ra bộ tủi thân.
“Anh uống nước thì tự rót nhé.” Cốc Tử nói rồi cười ha hả, sau cô thấy sắc mặt anh không được tốt lắm thì lại dừng ngay. Anh hốc hác đi nhiều, đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, cô định nói vài lời quan tâm nhưng lại thấy ngượng ngùng chẳng thể thốt thành lời.
“Chúng mình về nhà nhé! Dược Dược rất nhớ em, anh cũng nhớ em. Mẹ mời chúng ta về bên đó ăn cơm.”
Cốc Tử nghĩ cũng đến lúc phải về rồi, nhưng chuyện đứa bé, thực lòng đến giờ cô vẫn chưa nguôi ngoai hẳn.
“Em đi với anh tới chỗ này được không, những chuyện khác đừng nói vội, đi với anh một chút đã.” Trần Kiều xuống giọng hồi lâu, bà Lâm Thanh thấy Cốc Tử cũng cần ra ngoài đi dạo một chút, chứ cứ ru rú trong nhà thế này chắc sẽ càng buồn bực u uất hơn nên hùa cùng Trần Kiều giục Cốc Tử đi, Cốc Tử thấy hai người nói nhiều thì cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trong lòng cô hiểu rõ, dù thế nào thì giờ cô cũng phải về thôi, cô còn phải lo cho tương lai của Dược Dược nữa. Điều Cốc Tử ngạc nhiên là việc Trần Kiều đưa cô tới phòng công chứng, ban đầu cô không hiểu anh muốn công chứng gì, mãi sau mới biết đó là di chúc của anh, mặt Cốc Tử đột nhiên bợt bạt hẳn đi, cô nói mà như quát, “Đang yên đang mạnh khỏe như này lại đi viết di chúc làm gì? Ai cần di chúc của anh, ai cần tài sản của anh, có phải anh bị khùng rồi không? Đầu óc có vấn đề gì rồi phải không?”
Chẳng hiểu sao đầu óc Cốc Tử đột nhiên hiện lên nhiều ý nghĩ không hay, ý nghĩ nào cũng khiến cô rợn người hoảng hốt, cô lên trước sửa lại cổ áo cho anh rồi nhẹ nhàng, “Anh sao vậy, có phải có chuyện gì mà anh giấu em không?” Cô rất sợ, thực sự cô rất sợ, cô không thể tưởng tượng tới việc một người bình thường khỏe mạnh đột nhiên lại viết di chúc để làm gì.
Nếu không còn đứa con kia, cơ hội đến vẫn có thêm được, nhưng nếu anh không còn nữa thì với cô chẳng khác nào bầu trời sụp xuống, cô sợ lắm, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cô hổn hển hít thở, cố gắng hít vài hơi thật sâu rồi giữ vai anh mà lắc, “Trần Kiều, Trần Kiều?”
Trần Kiều thấy cô phản ứng mạnh như vậy thì cũng khóc dở mếu dở, nhưng đột nhiên anh thấy ấm lòng, cô vẫn còn quan tâm tới anh. Anh vội kéo cô ngồi xuống sô-pha bên cạnh rồi đặt tay lên vai cô thủ thỉ, “Quân Quân, em bình tĩnh, không có chuyện gì cả đâu.”
“Thế thì tại sao?” Cô vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn anh chăm chú như cần lời giải thích, cảm giác như mọi sợi dây thần kinh trong cô đều đang căng như dây đàn.
“Bên dưới còn có bao nhiêu giấy tờ khác thì em không xem, lại cứ nhất quyết chỉ đọc mỗi cái này làm gì! Anh định chuyển hết tài sản cho em, như vậy em sẽ không nỡ bở anh, phải không em?” Anh chớp mắt nhìn cô.
Mắt Cốc Tử đầm đìa nước mắt tự lúc nào không hay, cô kéo mạnh áo Trần Kiều rồi gục mặt mình vào lòng anh, nức nở, “Anh gầy đi nhiều quá!”
Trần Kiều hạnh phúc vô cùng, anh xúc động đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ, “Em cũng thế…”
Hai người cứ ngồi tựa vào nhau như vậy rất lâu.
Rời phòng công chứng, Cốc Tử về qua nhà chào bà Lâm Thanh rồi cùng Trần Kiều về nhà ngay. Về tới nơi cô mới biết Trần Kiều thời gian vừa rồi đã cố gắng rất nhiều, việc gì anh cũng ra sức lo cho thật chu toàn, không để cô phải bận tâm. Sau đó cũng không cho cô động tay vào làm gì mà tự mình làm hết, Cốc Tử thấy vậy thì không khỏi tò mò, “Từ bao giờ mà anh lại chăm chỉ đột xuất thế này nhỉ?”
“Vì em, anh sẵn sàng thay đổi tất cả.” Trần Kiều cười nhìn cô rồi đáp nhẹ tênh.
“Thôi được rồi, đừng ở nhà cả ngày với em như thế, anh đi làm đi.” Cốc Tử thấy phòng ốc được quét dọn tinh tươm, bản thân mình không phải động tay làm gì còn Trần Kiều thì cứ bám riết lấy cô như muốn được tha thứ thì cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Mấy hôm nay công việc của anh không bận lắm, anh ở nhà với em được.” Trần Kiều cười hì hì ngồi ở đầu giường nhìn cô.
“Đừng để lỡ công việc đấy, em có phải tiểu thư khuê các gì đâu, em cũng khỏe lên nhiều rồi.”
“Không, em phải nghỉ ngơi cả tháng luôn ấy, em đừng làm gì cả, cả giặt quần áo nữa, cứ để cho anh.” Mặc cho Cốc Tử phản đối, Trần Kiều nói rồi xăm xăm vào nhà vệ sinh giặt hết đám quần áo Cốc Tử vừa thay, kể cả đồ lót. Bình thường Cốc Tử chẳng hay giặt đồ cho anh, đa phần là của ai người nấy giặt, giờ thấy anh chăm chỉ như vậy cô không khỏi cảm thấy lạ lùng.
“Anh mở máy tính lên mạng xem có tin tức gì không, với cả giúp em liên lạc với biên tập, nói em sẽ gửi bản thảo lần này sau hai tháng, còn việc gia hạn hợp đồng thì thôi vậy.”
Trần Kiều khẽ ừ một tiếng, lát sau anh quay lại hỏi cô, “Cô ấy bảo mỗi quyển sẽ tăng tiền gấp đôi cho em.”
“Thôi, em không đủ thời gian, không kịp đâu.”
Trần Kiều thấy Cốc Tử nói vậy thì trong lòng hỉ hả lắm, anh tủm tỉm quay người lại trước máy tính gõ câu trả lời, “Dạo này tôi bận chăm ông xã, không có thời gian viết nữa đâu.”
“Thôi vậy cũng được, nhưng nếu sau này cô đổi ý thì chúng tôi vẫn rất hoan nghênh…” Biên tập bên kia trả lời lại.
Một lat sau Trần Kiều lại quay lại, anh nhìn Cốc Tử ngập ngừng, “Mà…”
“Gì hả anh?”
“Hạ Dữ Quân bảo em tới sân bay đón anh ta…” Trần Kiều đã bỏ đi đoạn Hạ Dữ Quân gọi Cốc Tử là “Em yêu”, anh nghiến răng ken két, tự dưng trong lòng thấy mâu thuẫn vô cùng, anh trách mình sao tự dưng lại nói chuyện này với Cốc Tử làm gì.
“Được mà.” Cốc Tử bảo.
“Em không được đi!”
“Em không đi, chẳng phải còn anh hay sao?”
“Em bảo anh đi đón hắn ư?” Trần Kiều tròn mắt nhìn Cốc Tử vẻ không hiểu.
“Anh mà không đi thì em tự đi!” Cốc Tử chớp mắt quay mặt vào bên kia rồi kéo chăn trùm lên che kín đầu.
Trần Kiều nghĩ ngợi một chút rồi thấy thế cũng tốt, chẳng phải Cốc Tử đang dành cơ hội cho anh đó sao? Hôm sau, anh lái xe tới sân bay, Hạ Dữ Quân thầy Trần Kiều tới thì hơi sinh nghi, Trần Kiều nhìn anh ta rồi cười lém lỉnh, “Có muốn tới ôm tôi một cái không?”
Hạ Dữ Quân nhìn Trần Kiều bằng ánh mắt kiêu bạc như chẳng bận tâm, anh ta nhìn ra phía sau ra vẻ tìm kiếm rồi mới hỏi, “Cốc Tử đâu?”
“Bà xã tôi ở nhà chứ đâu! Không phải anh không vể nữa hay sao mà chưa tới nửa năm đã về rồi?” Trần Kiều nói rồi trề môi giễu cợt.
“Tôi muốn gặp vợ nuôi và con nuôi của tôi.” Hạ Dữ Quân đáp, như không quan tâm tới mấy lời khích bác của Trần Kiều.
“Xì.” Trần Kiều quay lưng bỏ đi, Hạ Dữ Quân lúc này mới chạy theo, vừa chạy đi vừa đề nghị, “Tới nhà anh đi.”
Nói Trần Kiều không thấy khó chịu thì không phải, nhưng anh ngại từ chối. Lúc Hạ Dữ Quân tới, Cốc Tử đang xào mỳ, cô mặc một bộ đồ ở nhà, trông từ phía sau lưng vừa dịu dàng vừa đáng yêu, anh ngửi mùi trong phòng thì thấy một cảm giác quen thuộc trào lên dường như đã từ rất lâu rồi. Anh lại thấy sắc mặt Cốc Tử không được tốt lắm nhưng hai lúm đồng tiền bên má thì vẫn hằn rõ, có lẽ cô ây đang hạnh phúc. Hạ Dữ Quân mang một ít quà về, lại bảo Cốc Tử lần này anh về là vì bạn bè có việc nhờ, nhân tiện qua thăm cô luôn.
Hạ Dữ Quân ở lại chơi một lúc, anh ngồi nói chuyện với Cốc Tử còn Trần Kiều cũng ngồi cạnh Cốc Tử nhìn Hạ Dữ Quân chằm chằm, anh lo ngại việc Hạ Dữ Quân có hành vi gì ám muội. Thế nhưng lần này tới, Hạ Dữ Quân nói chuyện rất có chừng mực, không đả động gì đến chuyện riêng tư mà chỉ xoay quanh công việc, lại hỏi Cốc Tử giờ làm ở đó thế nào, có muốn thăng chức không.
Cốc Tử cười cảm ơn anh rồi lịch sự từ chối, thăng chức cũng tốt nhưng nếu vậy cô sẽ bận rộn thêm. Hơn nữa, cô cũng muốn việc thăng chức phải bằng chính sự nỗ lực của mình, như thế mới có ý nghĩa.
Trần Kiều quan sát họ hồi lâu thì các cơ mặt cũng bắt đầu dãn dần ra, anh thấy có cảm tình hơn với Hạ Dữ Quân, lúc Hạ Dữ Quân về cũng ra tiễn anh ta tận cửa rất chu đáo.
Hạ Dữ Quân ra về còn trừng mắt bảo Trần Kiều, “Nếu anh làm cô ấy buồn tôi nhất định sẽ đem cô ấy đi bằng bất cứ giá nào, mặc cho cô ấy có bằng lòng hay không.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ chỉ đem lại hạnh phúc cho cô ấy thôi.” Trần Kiều mím môi, mắt anh tỏ rõ vẻ kiên định khó lay chuyển, “Tôi vui mừng vì bản thân sạch sẽ hơn anh, anh đã không còn tư cách ấy từ lâu rồi.”
Hạ Dữ Quân quay lưng bước đi, anh chợt nghĩ thực ra mối quan hệ giữa anh và Cốc Tử cũng không nhất thiết phải kết hôn, nếu có thể làm bạn tốt của nhau cả đời thì cũng chẳng tồi.
Lúc Trần Kiều quay về thì Cốc Tử đang ngồi trên giường đọc sách, không hiểu sao từ lúc Hạ Dữ Quân quay lưng từ biệt thì trong lòng anh lại dâng lên cảm giác ghen tức rất vô cớ, thế nhưng anh cũng không dám nói gì nặng nề, chỉ khẽ nhắc cô, “Giờ em không được ra khỏi giường, thế mà hắn vừa đến em đã dậy, còn làm đồ ăn đón tiếp hắn nồng nhiệt nữa… Em phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó, nghe không?”
“Chỉ là trùng hợp thôi mà.” Cốc Tử cười chống chế, anh chàng to xác của cô lại bắt đầu giở thói phụng phịu như trẻ con nữa rồi, cô vẫy tay với anh, “Lại đây ôm cho em dễ ngủ nào.”
Trần Kiều sung sướng như chỉ đợi cô nói thế, anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài rồi bò lên giường, anh không biết cô đã thực sự tha thứ cho anh chưa nhưng chắc chắn là cô đã chấp nhận anh trở lại, chỉ ngần ấy thôi đối với anh đã đủ lắm rồi.
Thời gian này tâm trạng Cốc Tử phập phù, lúc lên lúc xuống, có lúc cô đối xử tốt với anh, có lúc lại hờ hững lạnh lùng, Trần Kiều biết trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai mọi chuyện nên cũng giữ chừng mực, không dám chọc giận cô. Một hôm thấy Cốc Tử ngồi yên nhìn anh chằm chằm những một lúc lâu, anh ngạc nhiên rồi tò mò tới trước mặt cô hỏi, “Em sao vậy?”
Cốc Tử vẫn giữ yên ánh mắt ấy nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa mặt anh, khẽ khàng nói, “Nếu có duyên thì con sẽ lại đến với chúng ta thôi, anh đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Trần Kiều quay trở lại với công việc ở công ty, nhiều việc dồn lại nên có vẻ còn bận rộn hơn trước, cả ngày lo giải quyết. Cốc Tử thấy anh vất vả thì làm đồ bổ dưỡng cho anh, còn thêm cả ít nguyên liệu có tác dụng an thần vào món canh hầm, để tối về anh ăn. Trần Kiều thấy Cốc Tử đang trong thời gian nghỉ dưỡng mà vẫn phải bận rộn vì anh như vậy thì cảm thấy áy náy, Cốc Tử biết ý, bảo anh, “Em cũng ăn mà, hai chúng mình cùng ăn.”
Trần Kiều ngước mắt nhìn cô, định nói gì đó nhưng sau lại thôi, nhẩn nha nuốt canh xuống bụng. Cốc Tử gắp mấy miếng gan trong bát mình sang bát anh, bảo, “Em biết anh không thích ăn, nhưng quen rồi thì tốt.”
Trần Kiều nhìn mấy miếng gan thì nhăn nhó, cô bắt anh uống canh này đã khó chịu lắm rồi, giờ còn thêm gan nữa. Cốc Tử nhìn bộ dạng của anh thì suýt phì cười, cô xoa đầu anh, “Đàn ông khi bị áp lực thì gan là nơi dễ tổn hại nhất. Người ta thường nói ăn gì bổ nấy, anh xem, dạo này tóc anh rụng nhiều thế, anh còn trẻ mà đã như này rồi thì sau này già biết sẽ như thế nào? Nếu bị hói sớm quá là em xấu hổ đấy.”
“Quân Quân…” Trần Kiều nhìn cô mỉm cười, anh rướn người qua rồi đặt một nụ hôn lên trên chỗ có má lúm đồng tiền của cô, “Cứ như thế này thôi, chỉ cần thế này thôi là anh hạnh phúc lắm rồi.”
Nói rồi Trần Kiều nhắm mắt bịt mũi ăn hết mấy miếng gan trong bát canh, tuy thế vẫn không mất đi cảm giác ghê ghê trong cổ họng, nhưng vì Cốc Tử ngồi bên giám sát nên anh cũng chẳng còn cách nào khác cả. Ăn xong rồi anh ngồi bên cạnh thở than, “Khó chịu quá em ơi. Thực sự là rất khó chịu.”
“Cố chịu đi.” Cốc Tử nghiêm mặt nhìn anh.
“Ừ.” Anh ngoan ngoãn đáp lời.
Tối hôm đó Trần Kiều ngủ ngon, sáng ra còn nằm ì mãi trên giường không chịu dậy, Cốc Tử cũng không muốn dậy, hai người cứ thế nằm ngủ mê mệt trên giường, mãi tới chín rưỡi lúc thư ký của Trần Kiều tới tận nhà gõ cửa. Trần Kiều nghe tiếng gõ cửa thì lổm ngổm bò dậy, thấy Lisa, anh ngạc nhiên hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“ Thưa sếp, mười giờ có cuộc họp quan trọng, sếp quên ạ?
“Tôi nhớ mà.”
“Sáng sớm gọi cho sếp không được nên tôi thấy lo.”
“Thôi chết, đợi chút. Cô đợi tôi ở dưới lầu, tôi sẽ xuống ngay.” Trần Kiều quay lại phòng véo mũi Cốc Tử gọi cô, “Dậy thôi em ơi, em còn ngủ nữa, tới tối không ngủ được nữa bây giờ.”
Cốc Tử mơ màng mở mắt, “Ơ… buổi trưa anh mang cơm cho em được không?”
“Được được, anh làm cho em ít đồ ăn sáng, buổi trưa về anh sẽ gọi điện cho em.”
Từ khi Cốc Tử sảy thai, Trần Kiều giận mình giận luôn sang đám bạn bè của anh, suốt cả thời gian rồi không hề liên lạc gì với bọn họ. Chuyện tuy không phải to tát lắm nhưng dù gì nhà Trần Kiều cũng là gia đình bề thế, Cốc Tử làm con dâu trong một gia đình như vậy nên chuyện cũng sớm bị đồn ra ngoài. Mấy người bạn kia của Trần Kiều biết chuyện thì cũng có phần áy náy, tìm tới nhà thăm nhưng anh nhất định đóng cửa không thèm gặp. Còn lâu anh mới tiếp bọn họ nữa!
Cốc Tử vốn chỉ xin nghỉ một tháng nhưng Hạ Dữ Quân về nước đã xin cho cô nghỉ nửa năm, cô thấy hơi ngại, định từ chối thì Hạ Dữ Quân đã mào đầu, “Chuyện nhỏ thế này mà anh còn không làm được thì sao xứng là bạn em?”
Không phải đi làm, việc nhận làm thêm cũng giãn bớt nên thời gian này Cốc Tử ở nhà suốt, thế nhưng bản thân cô cũng không thấy buồn chán hay sốt ruột gì nhiều, ngày nào cô cũng ngủ cho đã mắt rồi dậy lên mạng đọc tin tức, viết bản thảo, có hôm không viết gì thì cũng chỉ cảm thấy hơi hẫng một chút, nhưng ngay sau đó cũng qua đi. Sau chuyện đó, giữa Cốc Tử và Trần Kiều đã nảy sinh một thứ vô cùng kỳ diệu.
Tự nhiên Trần Kiều lại thấy rất phiền, anh thấy mình trở thành khách ở trọ trong nhà, còn cô thì trở thành bà chủ, chỉ khác là không thu tiền nhà của anh mà thôi. Lúc Dược Dược ở nhà, Cốc Tử làm cho con nhiều đồ ăn ngon, rồi lại đưa thằng bé đi dạo phố, mua sắm quần áo, còn lúc Dược Dược sang nhà ông bà nội thì cô chẳng làm gì, ngày nào cũng cho phép mình ngủ tới trưa rồi nhờ Trần Kiều mang cơm về cho cô. Cô cũng đang trong thời kì kiêng cứ, chưa được động vào nước lạnh nên quần áo bát đũa cũng đều do Trần Kiều giặt giũ rửa ráy cả, có lúc anh lại thấy mình như đang bị đàn áp vậy, bị bóc lột sức lao động để trả thay tiền thuê nhà hàng tháng.
Hóa ra nợ nào cũng đều phải trả, lúc trước cô chăm sóc cho anh, giờ tới lượt anh chăm sóc lại cho cô.
Một hôm, Trần Kiều sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, quay lại ngắm Cốc Tử một hồi thì kinh ngạc thốt lên, “Bà xã, em béo ra đó!”
Cốc Tử ngáp ngủ đưa tay lên che miệng, “Thì em đang phải bồi bổ cơ thể còn gì!”
Rốt cuộc thì Trần Kiều đã hiểu, hóa ra cách cô bồi bổ cơ thể là như vậy, anh nhoẻn miệng cười rồi ừ một tiếng, ngày nào anh cũng lao động vô điều kiện như vậy chẳng một câu than vãn, chỉ cần cô vui là được. Thi thoảng thấy cô ngồi trước máy tính chăm chú xem gì đó rồi cười rũ rượi anh lại thấy lòng mình tràn ngập niềm vui. Anh cũng thử bắt tay vào làm đồ ăn, kết quả không ngon thì lại hỏi bí quyết của cô, lúc nào tâm trạng cô vui vẻ thì sẵn sàng truyền lại cho anh không giấu giếm. Ngày nào cô cũng lên mạng mấy tiếng, các việc khác gần như không làm nữa, mấy bản thảo còn nợ biên tập hồi trước cô cũng đã hoàn thành, sau đó còn sửa lại đôi chút theo ý kiến của biên tập. Lúc bản thảo cuối cùng được hoàn thiện, Cốc Tử sung sướng vươn vai nói lớn, “Cuối cùng thì cũng xong rồi!”
“Em không phải tham công tiếc việc như vậy chứ!”
“Tất nhiên em không cần phải thế, giờ em là người giàu có rồi.” Cốc Tử lém lỉnh đáp trả, còn Trần Kiều thì cười mà như mếu, anh thì giờ chẳng có gì, lại trở thành người làm công ăn lương bình thường rồi.
Cốc Tử vào nhà vệ sinh tiện thể soi mặt mình trong gương một hồi lâu. Do ngủ ngon giấc nên da dẻ của cô hồng hào lên nhiều, mà đúng là cô cũng có béo lên, ây da, đây không phải là dấu hiệu của hai cằm sao? Cô bẹo bẹo vào cằm rồi vào hai má mình, nói cho cùng thì cô cũng đâu còn là một cô gái trẻ nữa, công cuộc giảm béo thực sự sẽ rất vất vả đây. Rõ ràng cô đang nghỉ dưỡng vì sảy thai mà lại cứ như là đang có bầu vậy, và cũng lần đầu tiên cô cảm thấy mình sắp mọc rêu tới nơi khi suốt ngày ngồi ở trong nhà.
Mấy hôm nay thời tiết đẹp, nhiệt độ đã tăng lên, không khí cũng ấm dần, cô muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chải đầu rồi chọn một bộ quần áo dễ chịu để thay, lúc ở phòng ngủ đi ra, Trần Kiều đang lau sàn nhà, anh nhìn cô mà như không tin vào mắt mình nữa, anh tròn mắt lẽo đẽo đi sau lưng cô, “Quân Quân, em sao thế?”
Cố giật lấy cây lau nhà trong tay anh rồi nói như ra lệnh, “Mau đi thay quần áo, chúng mình ra ngoài chơi thôi.”
Trần Kiều nghe cô nói vậy thì vui ra mặt, thời gian này công việc ở công ty anh cũng đã ổn dần nên anh cũng ít nhiều có thời gian rảnh rỗi, có lúc còn cảm thấy khá vô vị, anh nhanh chóng lựa một bộ quần áo cùng tông với bộ Cốc Tử đang mặc do bản tính cũng chăm chút bề ngoài. Lúc nào đi cùng Cốc Tử anh cũng thích mặc đồ đôi, xong xuôi anh kéo Cốc Tử ra ngoài.
Trong mắt Trần Kiều, Cốc Tử không phải mẫu người thích thong dong ngoài phố, nhưng lần này cô lại là người chủ động rủ anh đi, xem ra đã khác nhiều, trên đường đi cô hỏi Trần Kiều, “Theo anh, em mặc đồ gì thì đẹp?”
“Vào cửa hàng này đi!” Trần Kiều chưa vội trả lời cô ngay, rồi chỉ ngay vào một cửa hàng thời trang bên đường vốn là nhãn hiệu đắt tiền, “Ngày trước anh nhìn mấy kiểu quần áo rất đẹp, rồi lại tưởng tượng ra lúc em mặc, anh nghĩ chúng hợp với em.”
“Anh có đem theo thẻ ngân hàng không đấy?” Cốc Tử cười lém lỉnh.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
“Tất nhiên, đem rồi đây.” Trần Kiều cười rạng rỡ còn hơn cả cô.
Hai vợ chồng vào thử cả dãy quần áo, cuối cùng cũng chọn được mấy bộ, Cốc Tử còn mặc luôn một bộ trong số đó rồi nói với nhân viên ở đó, “Số còn lại gấp vào giúp tôi.”
Trần Kiều vui vẻ quẹt thẻ, mặt anh rạng rỡ bội phần như chưa khi nào việc quẹt thẻ lại có ý nghĩa với mình như vậy. Lúc ra khỏi cửa hàng, anh còn lén véo yêu cô một cái, “Quân Quân… Em có phải là Quân Quân không đấy?”
“Sao thế?” Cốc Tử nghiêng nghiêng người nhìn sang anh.
“Anh đang nghĩ, hay là em đã bị một linh hồn bất minh nào xuyên không về thời đại này rồi nhập vào.”
Cốc Tử kêu lên một tiếng rồi tự xoa đầu mình, “Giờ tiền của anh cũng là tiền của em… Tuy số tiền này trước đây là của anh, nhưng em tiêu tiền của anh chắc cũng không sao đâu nhỉ? Anh là chồng em mà, em hưởng thụ công sức lao động của anh cũng có gì là sai. Giờ em nghĩ chúng ta đã chung sống với nhau rồi, quan hệ lằng nhằng thêm chút, anh thấy không phiền chứ?”
Trần Kiều thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, một niềm vui khó tả dâng lên chiếm toàn bộ tâm trí anh, anh cúi đầu véo má cô, “Em có thấy xót tiền không?”
“Xót cái gì mà xót.” Cốc Tử cười hì hì, “Anh giúp bạn anh kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ cho em mặc đồ hiệu cả chục đời, vả lại anh cũng có tiền mà…” Cốc Tử nói rồi cười phá lên sung sướng.
“Ờ, cũng phải.” Trần Kiều gật đầu, anh lại chỉ vào gian hàng kế bên, nói “Bên này còn đắt hơn nữa đó, em muốn thử không? Em yên tâm, sau này anh kiếm được tiền sẽ đưa cả cho em.”
“Thôi thôi, đủ rồi, không cần nữa đâu, em cũng phải tiết kiệm chút.” Không đợi Trần Kiều phản ứng, cô lại tiếp lời, “Với cả, số quần áo này đủ cho em mặc ba năm rồi đó.”
“Nếu mà em cứ nghĩ như thế thì không cần phải mua nhiều như vậy.” Trần Kiều làm bộ lạnh tanh ra vẻ không hài lòng lắm.
Thế nhưng hôm nay, Cốc Tử đột nhiên cảm thấy vô cùng hưng phấn, cô không kén chọn quần áo nhiều lắm, nhưng nghĩ bụng sau này có dịp nhất định sẽ ra ngoài với anh nhiều hơn, mà như thế cũng phải có mấy bộ tử tế cho khỏi mất mặt Trần Kiều chồng cô. Lát sau, Cốc Tử kêu đói bụng, hai người lại đưa nhau đi ăn mấy món nhẹ nhàng.
Lúc hai người đã ở trong phòng riêng, Trần Kiều lại thiếu đứng đắn, anh kéo tay Cốc Tử để vào chỗ khóa quần mình rồi quay sang cô, “Quân Quân, nó cần sự an ủi của em.”
Cốc Tử hơi ngượng nhưng cô vẫn gật đầu, “Nếu anh dám thì cứ thế này đi…”
Xong xuôi đâu đó Trần Kiều ra vẻ rất mãn nguyện, anh rút mấy tờ giấy đưa cô lau tay nhưng đến lúc đó thì Cốc Tử đã không thèm ăn nữa, cô vội đi rửa tay, lúc trở lại đã thấy Trần Kiều lười biếng ngả mình trên sô-pha nhìn cô âu yếm.
Cốc Tử ngồi xuống bên cạnh anh rồi mới ăn thêm một chút, được một lát Trần Kiều lại rối rít, “Quân Quân, thêm chút nữa có được không?”
“Ơ…” Cốc Tử vốn định từ chối thẳng thừng nhưng phải nghĩ rất lâu cô mới nặn ra được một lý do vừa khéo léo lại vừa nhẹ nhàng, sau đó mới nghiêm nghị bảo, “Trần Kiều, anh nhịn đi một chút, nhịn được sau đó sẽ càng thêm tinh hoa.”
Trần Kiều nhìn cô phụng phịu, “Đợi lúc anh nhịn xong, anh muốn dùng cũng chẳng dùng được nữa đâu.”
Cốc Tử thản nhiên mím môi bảo, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Kiều thấy cô bỗng nhiên như vậy thì thấy hơi chột dạ, anh bò dậy, bắt đầu run lẩy bẩy.
“Này, anh cứ làm như em sắp phán tội tử hình cho anh vậy!”
“Em nói đi.” Trần Kiều có phần sốt ruột.
“Thực ra em đã nghĩ rất nhiều, về cơ bản cũng biết vấn đề của chúng ta nằm ở đâu. Mấy chuyện không vui trước đó mình đừng nhắc tới nữa, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, nhưng tương lai thì sao?”
Trần Kiều im lặng ngồi bên cạnh nghe cô nói.
“Nói tóm lại, anh vẫn cảm thấy em yêu anh chưa nhiều, phải không?” Cốc Tử nói rồi nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng anh phải biết, có một số người không biết cách thể hiện tình yêu, tuy vẻ bề ngoài họ tỏ ra rất lạnh lùng…”
Trần Kiều vẫn ngồi im nhìn cô, nghe cô nói.
“Giờ nếu anh bắt em nói thẳng, nói rõ ra thì em cũng chịu, em chỉ có thể nói em thích anh, rất thích anh, ở bên cạnh anh em thấy rất thoải mái. Tuy thi thoảng có lúc anh vẫn hơi trẻ con làm em bực mình, làm em tức đến nghẹn họng…”
Lúc này, Trần Kiều không biết mình đang ngạc nhiên hay vui mừng nữa, nghe những lời cô nói anh cũng hiểu ra đôi phần, anh đặt tay mình lên tay cô, khẽ mím môi, “Anh hiểu mà.”
Sau đó Cốc Tử đề nghị Trần Kiều đi bệnh viện, anh hoảng hốt, “Sao lại phải đi bệnh viện? Em không khỏe ư?”
“Đi khám xem lúc nào em có bầu là hợp lý…” Cốc Tử vừa nói vừa cười trấn an Trần Kiều.
“À…” Trần Kiều giờ mới vỡ lẽ, anh không giấu nổi niềm vui, mắt long lanh cứ thế nhìn cô âu yếm.
“Nhưng anh có đảm bảo là anh thích cuộc sống như thời gian gần đây không? Nếu em có bầu hoặc có con nhỏ, em thích ở riêng, anh cũng biết rồi đó. Nếu anh không thích hoặc không nhẫn nại nổi thì…”
Trần Kiều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc để cô không phải nói gì thêm, “Anh đồng ý mà, anh sẵn lòng mà, anh sẵn sàng.”
“Cứ như là em cầu hôn anh vậy!”
Sau đó, hai người đưa nhau tới bệnh viện, sổ khám bệnh trong tay Trần Kiều, Cốc Tử căng thẳng tới mức chẳng dám xem, bác sĩ kê cho cô một ít thuốc về uống. Buổi tối, Cốc Tử trằn trọc mãi không ngủ được, Trần Kiều cũng xoay qua xoay lại hồi lâu nhưng cả hai đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, khi Cốc Tử đã lơ mơ ngủ rồi thì loáng thoáng thấy Trần Kiều nắm lấy tay cô thì thầm, “Cơ hội của mình rất lớn em ạ, em đừng lo, mọi việc sẽ tốt cả thôi.”
Cốc Tử thở phào nhẹ nhõm nhưng vờ như đã ngủ, không trả lời anh rồi thiếp vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Dạo này Trần Kiều ham muốn nhiều hơn, sáng nào anh cũng quấn lấy cô đòi hỏi này nọ, Cốc Tử đành phải dùng tay giải quyết cho anh, Trần Kiều vừa hưởng thụ vừa hưng phấn nói với cô, “Em ngày càng điêu luyện, dễ chịu quá…”
“Ờ…” Mấy chuyện này vốn là Cốc Tử học trên mấy diễn đàn rồi luyện nhưng cô ngại không nói với anh, nếu không anh sẽ lại vòi vĩnh nhiều hơn trong khi bản thân Cốc Tử lại không mấy hứng thú với việc này cho lắm.
Đến một hôm, hai tay Cốc Tử tự nhiên nhức mỏi lạ thường, cô đuổi Trần Kiều sang ngủ ở phòng khách bên cạnh, còn mắng yêu anh, “Khách tới trọ mà dám sàm sỡ chủ nhà, xì…”
Cuộc sống của họ lúc này giống như quay về lúc trước khi kết hôn, mỗi người ngủ một phòng, Trần Kiều cũng không phản đối gì cả, những lúc ôm cô anh luôn thấy thèm thuồng, ham muốn dâng lên mạnh mẽ, nhưng lúc không được ở bên cô, tuy rằng rất nhớ nhưng ham muốn cũng giảm xuống đôi chút, không khiến anh tới mức khó chịu quá.
Cốc Tử sau khi sảy thai cũng chú ý chăm chút bản thân mình rất nhiều, mấy tháng sau đó về cơ bản cô không làm gì. Trần Kiều cũng không phàn nàn gì cả, Cốc Tử nói gì anh cũng tuyệt đối nghe theo. Cốc Tử bảo muốn ăn đồ ăn vặt, Trần Kiều lại về nhà mẹ đẻ lấy cho cô một loạt các loại đồ ăn thức uống được nhập khẩu từ nước ngoài, đều của những thương hiệu lớn, ngon và đắt tiền. Cốc Tử chớp mắt bóc vỏ một chiếc kẹo rồi bỏ vào miệng, sợi dừa ngon ngọt trộn với vị quả khô tan trong miệng khiến cô vui thích, cô quay sang bảo chồng, “Anh làm thế này không được, ngày nào cũng về vơ vét mẹ sẽ nói em đó…”
“Nhà anh vốn làm ngành thực phẩm mà, mẹ cũng biết em thích nên cứ nhét cho anh đó. Mấy thứ này anh lại không mê lắm, em cứ từ từ mà giải quyết cho hết nhé.”
Phụ nữ dường như bao giờ cũng thích mấy đồ ăn vặt hơn đàn ông thì phải. Trần Kiều vốn là người kén ăn, không phải cứ cái gì ngon anh cũng thích, chỉ trừ những món Cốc Tử nấu anh ăn lại cảm thấy ngon lành hơn rất nhiều.
Tới tháng năm, công việc của Trần Kiều lại thêm phần rảnh rang hơn, anh hỏi Cốc Tử có muốn đi du lịch với mình không, Cốc Tử vẫn đang trong kỳ nghỉ nhưng Dược Dược vẫn còn đi học nên cô hơi băn khoăn. Thời gian này, Dược Dược ở bên nhà ông bà nội nhiều, lần này đi du lịch chẳng lẽ lại để thằng bé ở nhà nữa, có thể nó sẽ rất tủi thân.
“Anh đã nói chuyện với Dược Dược rồi, anh còn hứa với con tới khi nghỉ hè cả nhà mình sẽ cùng đi nữa, nên giờ chúng ta cứ đi trước đã.” Trần Kiều cười với cô, chuyện Cốc Tử sảy thai lần trước và kết quả khám sức khỏe hôm trước khiến cả hai đều cảm thấy áp lực không hề nhỏ. Thế nên Trần Kiều mới quyết định đi nghỉ thời điểm này, đang bàn tính đến chuyện địa điểm là đâu thì dì của anh gọi điện tới, hỏi có thể cho Hoằng Tử đi cùng không. Trần Kiều nghe dì đề nghị vậy thì sửng sốt ra hiệu Cốc Tử lại gần, anh viết vài chữ lên quyển sổ gần đó, Cốc Tử liếc mắt nhìn qua nhưng không nói gì cả.
Trần Kiều nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới quả quyết đáp, “Dì à, cháu không đưa Hoằng Tử theo cùng được đâu ạ.”
“Ai da, Tiểu Kiều à, dạo này em gái cháu bị chứng trầm cảm, tinh thần nó không được tốt lắm, ốm yếu liên miên, chúng ta giúp nó không được. Dì nghe mẹ cháu nói mới biết các cháu sắp đi du lịch nên mới gọi điện, cháu xem thế nào… liệu có thể… À, mà từ nhỏ con bé chỉ nghe lời cháu, lần trước chuyện xảy ra tới giờ chúng ta vẫn không biết, nhưng cháu thì chắc hẳn biết phải không? Với cả Tiểu Quân hình như thời đại học cũng có học cả môn tâm lý… có lẽ sẽ giúp được con bé, đúng không cháu?”
Trần Kiều nghe dì nói vậy thì càng lúc càng chau mày lại, Cốc Tử ở bên cạnh nghe rõ mồn một từng lời dì anh nói. Là dì anh đang ép người quá đáng, không cho anh có thời giờ suy nghĩ từ chối sao cho khéo léo, nói cho cùng bà cũng chỉ muốn con gái bảo bối của mình có dịp được ra ngoài giải tỏa tâm trạng mà thôi. Cốc Tử thở dài, một kỳ nghỉ lãng mạn như mơ vừa được vẽ ra thì đột nhiên bị người ta phá hỏng cô chán nản viết hai chữ ‘được rồi’ cho xong lên cuốn sổ.
Trần Kiều cúp điện thoại xong thì thấy bí bách vô cùng, anh đứng ngồi không yên, chưa biết giải quyết sao cho ổn thỏa, Cốc Tử thấy thái độ chồng như vậy thì đưa lời xoa dịu, “Thôi dù gì cũng là em họ anh, lúc trước chẳng phải anh cũng đã đứng ra giải quyết công việc cho con bé hay sao?”
Trần Kiều trừng mắt, “Nhưng mà giờ khác.”
"Có gì khác đâu.”
"Lúc đó anh trả thù giúp nó…” Trần Kiều quay sang nhìn cô rồi ngồi xuống cạnh vuốt ve khuôn mặt cô, “Anh mặc kệ, anh kệ nó, anh không muốn nó đi theo chúng mình… Anh không muốn nó trở thành kỳ đà cản mũi.”
“Ờ…” Cốc Tử đẩy đầu anh ra, như chợt nhớ ra điều gì, “Ơ mà Cốc Ánh Dương đâu?”
“Làm sao anh biết được!” Nói vậy, nhưng Trần Kiều cũng cảm thấy có phần nghi hoặc, nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên ‘à’ lên một tiếng, “Đợt này không thấy mọi người nhắc gì tới hắn, cũng chẳng ai thấy hắn, hay là đã gặp phải chuyện gì đó rồi? Có lẽ hắn đã bay lên thiên đường làm thiên sứ rồi cũng nên.”
"Loại người như hắn làm sao lên thiên đường làm thiên sứ được!” Cốc Tử cười ha hả rồi nói tiếp, “Nếu hắn có chuyện gì thì nhà anh chẳng lẽ lại không biết? Hắn vốn là một đứa trẻ tốt như vậy, sao lớn lên lại thành ra biến chất, trở thành hiểm họa cho xã hội như thế nhỉ? Đúng là hoàn cảnh sống dễ làm thay đổi con người.”
"Nhưng cũng phải công nhận là gia đình hắn bề thế thật! Em xem, ai bị hắn động vào coi như gặp xui vậy. Lần này chúng ta cũng coi như đã động vào cái đuôi đầy xui xẻo ấy, sau này có chuyện gì dứt khoát anh không thèm để ý tới nữa.” Những chuyện liên quan tới Cốc Ánh Dương giống như một chuỗi đô-mi-nô, giờ nhắc tới hắn, Trần Kiều không khỏi thấy lợm giọng vì khinh bỉ.
Trần Kiều cứ băn khoăn mãi về chuyện đi du lịch, anh nghĩ nếu đã cho cả Hoằng Tử đi cùng thì chi bằng mời thêm vài người bạn thân nữa cùng đi cả. Có điều Tiếu Tiếu sắp lâm bồn, Cố Triết Xuyên không cho vợ đi đâu hết, bản thân cũng ngày ngày ở nhà tận tay chăm sóc cho cô. Tiểu Võ và Ngụy Tử Minh thì càng lúc càng quấn lấy nhau một cách điên cuồng chỉ thích ở với nhau nhưng lại làm cao thao thao bất tuyệt nói không thích để lộ chuyện riêng tư của bản thân ra ngoài, thế nên cũng không đi cùng Trần Kiều và Cốc Tử được. Hừm, nghĩ mãi chẳng thấy ai sẵn lòng đi cùng mình, Trần Kiều quyết định đưa cả Dược Dược, Cốc Tử nhanh chóng tán thành, thế là Dược Dược được xin nghỉ học đi chơi với ba mẹ.
Hoằng Tử ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã được một thời gian nên sắc mặt cũng đã hồng hào dễ coi trở lại, cô cũng cười nhiều hơn trước. Cốc Tử thích nhìn mấy cô gái trẻ hoạt bát sôi động, Hoằng Tử chủ động nói chuyện với cô, cô cũng vui vẻ đáp lại. Cốc Tử thấy cô em họ chẳng có tí triệu chứng nào của căn bệnh trầm cảm cả, trong lòng lại có chút lăn tăn. Ngày trước mẹ Hoằng Tử ra sức ngăn cấm không cho con gái mình gặp Trần Kiều, giờ tự nhiên lại chủ động cho cô bé đi theo, không biết có ý đồ gì ở đây không…
Hoằng Tử vốn bị say máy bay nên khi máy bay cất cánh mặt mũi đã tái nhợt đi, ban đầu Cốc Tử ngồi cạnh cô nhưng sau phải đổi chỗ cho Trần Kiều để anh sang chăm sóc em họ. Cốc Tử bực bội, thực ra trong lòng cô cũng hơi ghen, chẳng lẽ cô không chăm sóc được cho Hoằng Tử hay sao? Lát sau quay sang, Cốc Tử đã thấy Hoằng Tử dựa lên vai Trần Kiều thì cơn hậm hực bắt đầu khó dằn lại ở trong lòng.
Trần Kiều ái ngại quay sang nhìn Cốc Tử không biết phải làm sao. Dược Dược thấy vậy thì cũng quay sang nhìn ngạc nhiên, “Mẹ ơi, sao cô Hoằng Tử chiếm chỗ của mẹ?”
Cốc Tử vỗ vỗ đầu con khẽ giải thích, “Chỉ là chỗ ngồi thôi mà…”, trong lòng nghĩ thầm, “Chứ có phải giường đâu.”
Thế nhưng suy nghĩ ấy cũng không khiến Cốc Tử cảm thấy dễ chịu hơn, từ lúc cô gặp lại Trần Kiều tới giờ bên cạnh anh chưa từng xuất hiện người đàn bà nào khác, tuy Trần Kiều có nói với cô trước khi anh theo đuổi cô cũng từng có một người khác, nhưng giờ người ta ở đâu anh cũng không rõ. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ghen tuông, nhưng giờ tự nhiên lại bị ám ảnh bởi suy nghĩ, hình như mình gặp phải đối thủ mà đối thủ này không làm cách nào xua đuổi được, cũng không thể mạnh tay được.
Trên thực tế thì cha mẹ Hoằng Tử chỉ mong cô bé không nhĩ tới chuyện tự tử nữa, còn những việc khác thì hoàn toàn không màng tới.
Điểm đến trong chuyến du lịch lần này của họ là một thành phố cổ, vì Hoằng Tử nói thích tới thành phố nào đó lớn hơn nên Trần Kiều quyết định thay đổi lộ trình, anh hỏi hết bạn bè này khác mọi thông tin rồi phút chót thông báo sẽ tới một thị trấn nhỏ để nghỉ dưỡng cho thoải mái. Trần Kiều đắc ý bảo Hoằng Tử, “Em có biết là chị dâu em lợi hại thế nào không, cô ấy viết văn tuyệt lắm đó, lần này tới đây du lịch là để chị em tìm kiếm cảm hứng đó.”
Nhậm Hoằng Tử trong lòng không thoải mái lắm nhưng cũng không nói gì, tuy vậy cũng phải công nhận, thị trấn này tuy đẹp nhưng không nằm trong top danh lam thắng cảnh nên các dịch vụ không được chu đáo lắm, đặc biệt là vấn đề chỗ ở. Ngay tối hôm đến thị trấn Hoằng Tử đã nói với Cốc Tử, “Chị ngủ với em được không, chị dâu? Em sợ ngủ một mình lắm.”
Cốc Tử chưa kịp trả lời thì Dược Dược đứng bên đã khóc lóc ầm ĩ, nó ôm lấy chân mẹ mà nước mắt ngắn dài, “Con không chịu đâu, con muốn ngủ với mẹ cơ…” Dược Dược khóc mỗi lúc một hăng hơn, đầm đìa hai má, chảy xuống cả chân Cốc Tử. Thấy thằng bé khóc dữ vậy Hoằng Tử cũng không nói gì hơn, cô quay sang nhìn Trần Kiều thì anh ngó qua chỗ khác đằng hắng, “Hoằng Tử, em coi đây như nhà mình đi, ở nhà ngủ một mình hoài có sao đâu.”
Nói xong anh liền kéo Cốc Tử và Dược Dược vào phòng rồi ôm lấy con hôn lấy hôn để, “Con yêu, con ngoan, ba yêu con quá!”
Cốc Tử nhịn cười, tay cũng véo nhẹ vào má con, “Con ngoan quá!”
Dược Dược hừ một tiếng, “Thật đáng ghét, còn dám cướp mẹ của con.” Dược Dược lại ra hiệu cho Trần Kiều ngồi thụp xuống, Trần Kiều còn đang ngơ ngác không hiểu con định làm gì, vừa ngồi xuống đã thấy Dược Dược vỗ vỗ vào vai ba rồi chu miệng lên bảo, “Chỗ này chỉ dành cho mẹ thôi đó ba.”
"Ơ…” Cả Trần Kiều và Cốc Tử đều im bặt, không nói được câu nào.
“Cô Tiểu Võ nói, là đàn ông phải biết tự trọng.”
Trần Kiều biết là anh đành phải bó tay trước cậu con trai lém lỉnh của mình, anh xoa đầu con rồi bảo, “Chúng ta ngủ đi, buổi tối ra ngoài chơi, nghe nói món nướng ở đây được lắm đó.”
Từ sân bay tới đây họ đã phải ngồi một chặng đường dài trên ô tô nên ai cũng đều mệt mỏi, ngủ một mạch cho tới khi trời xẩm tối, mãi tới lúc Hoằng Tử gọi họ mới tỉnh dậy. Hoằng Tử kêu đói bụng, mấy người bèn kéo nhau tới phố ẩm thực nhỏ gần đó, Hoằng Tử vừa ăn vừa nhăn nhó vì không quen món lắm, ngược lại, Trần Kiều lại thấy rất ngon miệng, theo như cách nói của Cốc Tử thì khẩu vị của Trần Kiều quả là khác biệt người thường.
Ăn tối xong, Trần Kiều đề nghị về nhà, trên đường về Hoằng Tử tỏ rõ vẻ hậm hực, “Biết thế này em không tới đây thì hơn, ở đây còn chán hơn ở nhà.”
“Thế à? Anh lại thấy ở đây được đó chứ, không khí trong lành, nhiệt độ vừa phải, đồ ăn cũng ngon.” Trần Kiều tỉnh bơ.
“Cũng chẳng có chỗ nào chơi cả.”
“Sao em cứ nghĩ tới chơi hoài vậy? Chúng ta tới đây là có lý của nó đó.”
“…” Hoằng Tử vùng vằng nhưng không nói gì.
“Đây là thị trấn cổ, tới đây anh cảm nhận được những nét văn hóa riêng của vùng này, còn có thể điều chỉnh được tâm trạng của bản thân. Nhịp sống ở đây cũng nhẹ nhàng nên đầu óc được thảnh thơi, dạo này công việc của anh quá bận rộn nên muốn tìm chỗ nào đó thư giãn một chút, chứ nếu muốn tìm chỗ chơi thì anh tới đây làm gì!”
Cốc Tử thì thấy chỗ này thật tuyệt, cô vừa tới đã thích nơi đây vì tránh xa được những ồn ào náo nhiệt của thành phố. Bóng đêm đang bao trùm khắp nơi, chỉ có ánh đèn vàng khẽ hắt xuống đường phản chiếu bóng người lác đác qua lại càng khiến nơi đây đượm đầy cảm giác bình yên.
Hoằng Tử nghe Trần Kiều thuyết giáo một hồi như vậy thì không vui lắm, cũng không có gì, cô cúi đầu vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi trên đường. Trần Kiều thấy bộ dạng em họ như vậy thì không nỡ, dù gì cô bé cũng là người chơi cùng anh từ nhỏ, lại thấy bên đường có bán kẹo bông anh liền mua một cây cho cô, một cây cho Dược Dược, anh quay sang hỏi Cốc Tử có ăn không nhưng cô lắc đầu, vừa ăn cơm xong vẫn rất no, cô không muốn ăn thêm đồ ngọt.
Mấy người kéo nhau về nhà nghỉ, Hoằng Tử cứ ngồi lì trong phòng họ không về, Trần Kiều phải lên tiếng đuổi khéo mấy lần mới có thể đẩy Hoằng Tử ra khỏi phòng. Cốc Tử khó chịu, khóc dở mếu dở nói: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Em cứ có cảm giác như người phải đi là mình ấy…”
Trần Kiều trợn tròn mắt nhìn cô, “Em không ghen hay sao?”
“Em muốn ghen lắm chứ, à không, em đang ghen thật đấy, mặc dù biết cơn ghen này thật thiếu lí trí.”
Đem đã khuya mà cả nhà ba người vẫn không ngủ được, còn về việc tại sao không ngủ được thì lí do hoàn toàn là một âm mưu, ban ngày họ đã ngủ bù để lát nữa trốn “ai đó” ra ngoài chơi. Dược Dược vẫn nhớ ba Trần Kiều bảo ở đây có món nướng ngon lắm, từ chiều nó đã đòi được ăn không ngớt mồm. Xem tivi được một lúc thì Trần Kiều ngoắc tay gọi Dược Dược, “Đi thôi!”
Cốc Tử vẫn thấy làm vậy không được thì hỏi Trần Kiều vẻ áy náy, rằng có dẫn Hoằng Tử đi cùng không, dù gì thì Hoằng Tử cũng là em họ anh, nhất là dạo này tâm trạng cô bé đang không được vui. Trần Kiều cương quyết lắc đầu, “Giờ này chắc chắn con bé đã ngủ rồi, chỉ nhà chúng ta đi thôi.”
Trần Kiều đưa họ tới quán nướng đầu đường, hình như ở đây tập trung toàn khách ngoại tỉnh, tuy đã muộn rồi mà người ra vào quán vẫn nườm nượp, gần như không còn mấy chỗ trống. Phải một lúc sau Trần Kiều mới tìm được một chỗ ngồi rồi gọi một ít đồ nướng theo khẩu vị của ba người, anh cười híp mắt, “Than nướng ở đây khác với chỗ mình, dầu và gia vị cũng khác nên chắc sẽ ngon lắm đấy!”
“Hì.” Cốc Tử cười, lúc món nướng được đem lên cô cẩn thận thổi phù phù cho nguội rồi mới dám cho vào miệng. Dược Dược háu ăn nên chẳng kịp đợi cho đỡ nóng đã cho vào miệng nhai ngấu nghiến, mãi sau mới biết đã bỏng cả miệng, nhưng vì món ăn quá ngon với thằng bé nên nó vẫn mặc kệ, vừa ăn vừa há miệng kêu đau. Trần Kiều nhìn con thích chí cười lớn, rồi xoa đầu nó nhẹ nhàng, “Sao ăn vội vậy con, uống ngụm nước đã nào.”
Trần Kiều và Cốc Tử đều đã bỏ rượu nên tối nay dù thức ăn ngon thế nào họ cũng không uống ngụm nào. Vì Trần Kiều gọi nhiều quá nên cả ba người đều cố ăn cho hết, đến mức căng cả ruột, Cốc Tử sờ bụng rồi kêu đi không nổi nữa, Trần Kiều cười ha hả khom lưng trước mặt Cốc Tử, “Bà xã, mau lên đây.”
Cốc Tử chẳng cần đến một giây để do dự, cô nhảy phốc lên lưng anh như sợ anh đổi ý, Dược Dược đứng bên cũng xoa bụng bảo, “Con cũng muốn được cõng cơ.”
Trần Kiều giữ chặt vợ sau lưng rồi cười với con, “Đàn ông con trai phải tự đi bộ chứ con, coi như tập thể dục luôn, để người béo quá là không đẹp đâu.”
Dược Dược bĩu môi, “Sau này con cũng phải tìm ai để cõng mới được!”
Cốc Tử nghe con trả lời vậy thì bò dài người sau lưng Trần Kiều cười hì hì, “Dược Dược, lần trước cô Tiếu Tiếu nói cô đang bầu em bé gái đó, đợi em bé sinh ra con phải đến chiếm luôn, tránh để người khác cướp mất. Con xem, cũng may mà chú Tiểu Xuyên nhanh một bước, nếu không chưa chắc đã lấy được cô Tiếu Tiếu đâu.”
“Vâng ạ, vâng ạ!” Dược Dược sung sướng nhảy chân sáo đi, đi được một lát Cốc Tử nói Trần Kiều để mình xuống tự đi, cứ ngồi trên lưng anh mãi thế này có khi cô nôn ra mất, xuống đi bộ vài bước cho tiêu đồ ăn trong bụng. Mùi thơm vị ngậy của những món nướng vẫn ngào ngạt sau lưng, nếu dạ dày còn chỗ chứa chắc Cốc Tử vẫn có thể còn ăn tiếp được.
Ba người tung tăng dắt nhau về nhà nghỉ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, lúc về đến cổng nhà nghỉ thì trời đã khuya lắm rồi. Hoằng Tử đang ở đó, cô ngồi thụp xuống đất nhìn họ chằm chằm, mặt lạnh lùng không nói câu nào, ánh đèn trước nhà nghỉ heo hắt rọi xuống khuôn mặt cô xám ngoét.
Trần Kiều thực sự không nghĩ tới khả năng này, Cốc Tử bối rối khi phát hiện ra ánh mắt Hoằng Tử đang nhìn chằm chằm vào mình đầy ghen tức và bất mãn, như có thể nhìn xuyên qua người cô vậy. Cốc Tử không nói gì, thành ra Dược Dược lại là người lên tiếng trước, “Cô Hoằng Tử, muộn thế này rồi sao cô còn ở đây, trời ban đêm lạnh lắm đấy.”
“Ở trong đó một mình sợ quá nên cô ra đây đi dạo chút.” Hoằng Tử ơ hờ trả lời thằng bé.
Cốc Tử lặng người giây lát, cô quay sang nói với Trần Kiều, “Trần Kiều, anh đưa con về phòng đi, em sang ngủ với Hoằng Tử.”
Cốc Tử theo Hoằng Tử về phòng, cô rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm. Tiểu Tử không muốn tắt đèn ngủ nên Cốc Tử bị chói mắt, lại cảm thấy hơi đau đầu, cô tự nhủ không biết thói quen này có phải từ gen di truyền bên nhà Trần Kiều hay không. Hai người vừa đặt lưng được một lúc thì Hoằng Tử mở lời trước, “Chị dâu, chị ghét em lắm phải không?”
Cốc Tử không nghĩ Hoằng Tử lại thẳng thắn như vậy, cô dừng lại đôi chút rồi mới nói, “Đâu có.”
“Em biết em giống như cái đuôi lẽo đẽo theo anh chị, anh chị chắc chắn thấy không thoải mái.” Nói đến đây, Hoằng Tử thở dài, giọng cô trầm xuống, “Chị dâu, em biết em sai rồi, em sai thực sự rồi.” Cô trở mình vùi mặt xuống gối bật khóc lớn thành tiếng, may mà ở đây phòng được cách âm tốt nên chắc người ngoài không nghe thấy. Cốc Tử tự nhiên thấy thật bí bức, cảm giác như bản thân trở thành tội phạm mưu sát đến nơi vậy.
Cốc Tử cố gắng ngồi dậy vỗ vỗ vai Hoằng Tử để an ủi cô bé, “Em đừng khóc nữa, có gì nói cho chị nghe xem nào.”
Hoằng Tử khóc rất lâu mới ngừng lại được, vừa nói vừa nấc, “Chị dâu, thực sự em thấy rất ghen tị với chị, thật đấy ạ. Từ nhỏ em đã chơi với anh họ, hễ có ai bắt nạt em là anh ấy đều đứng ra bảo vệ em. Em không nói rõ được cảm giác đối với anh ấy, nhưng quả thật em chỉ muốn giữ anh ấy cho riêng mình em thôi. Thấy anh ấy chẳng để ý tới ai ngoài em, trong lòng em rất vui, nhưng sau đó dường như mọi chuyện lại quay ngoắt 180 độ, nhất là khi kết hôn xong, anh ấy càng có vẻ tránh xa em rất nhiều…”
Cốc Tử thở dài không nói gì.
“Lần này đi là ý của em, vì dạo này em cảm thấy trong lòng bức bách, muốn theo đuôi anh họ… cũng có thể vì em muốn dựa dẫm vào anh ấy.”
“Chị hiểu mà.”
“Thực ra đi như thế này em cũng rất ngượng, nhưng em nghĩ sau này em không còn cơ hội nữa, em đã phiền anh chị rồi.”
“Đừng khóc nữa em.” Cốc Tử cố gắng làm dịu xuống nỗi xúc động của Hoằng Tử, cô vừa an ủi vừa lau nước mắt cho em họ.
“Chị dâu, Cốc Ánh Dương là người như thế nào hả chị?”
“Ơ…”
“Anh ấy nói là thanh mai trúc mã với chị, có lẽ chị là người hiểu anh ấy nhất.”
“Ơ…” Cốc Tử vẫn chưa hết ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của Hoằng Tử.
“Anh ấy còn bảo em, sau khi kết hôn ai làm việc người ấy, gia đình hai bên vốn môn đăng hộ đối, chỉ cần luôn tỏ ra là đôi vợ chồng hạnh phúc trước mắt người là được.”
Cốc Tử ái ngại vì suy nghĩ của Hoằng Tử còn non nớt quá, tuy nhà có tiền có của nhưng được bao bọc yêu chiều quá mức thành ra mọi hành vi cử chỉ của cô bé đều khiến Cốc Tử cảm thấy ấu trĩ so với tuổi, những lời nói như thế mà cô bé vẫn có thể tin được.
“Anh ấy còn bảo, giờ xã hội cởi mở, thoáng hơn nhiều rồi, mọi người cùng chơi… là việc quan hệ tập thể ấy, là rất bình thường, anh ấy không thấy điều đó có vấn đề gì cả, chỉ cần mọi người đều thấy vui vẻ là được.”
Cốc Tử càng nghe càng sởn gai ốc, tới đó cô lắc đầu, cô biết nếu bây giờ cô có nói chưa chắc Hoằng Tử hiểu hết, nhưng có mấy điều cô buộc phải nói với cô em họ, “Hoằng Tử, chị nhắc em, nếu em không gặp phải Cốc Ánh Dương thì chị tin cả đời này em sẽ luôn được vui vẻ, gần như sẽ không gặp phải bất kỳ khó khăn gì. Nếu chị là em, và có người đàn ông nào nói với chị những lời lẽ đó, chị sẽ không ngần ngại mà vả vào mặt hắn mấy cái thật mạnh.”
“Chị dâu???”
“Quan điểm mỗi người khác nhau. Chị không biết bây giờ suy nghĩ của em về Cốc Ánh Dương thế nào, nhưng mọi người thì đều không chấp nhận hắn.”
“Chị dâu, ban đầu là em bị hắn… cưỡng bức. Thời gian này em rất không vui, sau hai lần phá thai liên tục vừa rồi, bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh đẻ của em, nhưng chị biết đấy em cũng không thích trẻ con, như vậy cũng tốt.” Hoằng Tử bặm môi một lát rồi lại nói tiếp, “Em có quen một người bạn trên mạng, anh ấy có ảnh hưởng tới em rất nhiều.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Cốc Tử gật đầu, trong lòng cô lại nghĩ thực ra Hoằng Tử thật đáng thương hơn là đáng trách, là người chẳng có tâm địa gì.
“Em thấy anh ấy trông cũng đẹp trai, nếu em cắt đứt được với Cốc Ánh Dương rồi thì em sẽ thử gặp mặt anh ấy xem sao.”
Nghe tới đây, Cốc Tử lại tá hỏa lắc đầu, “Hoằng Tử, em cần phải biết là thế giới ảo trên mạng rất khác so với cuộc sống thực bên ngoài, em tuyệt đối đừng có lún sâu vào.” Cốc Tử không biết nói gì thêm với mấy chuyện kiểu này, cô hỏi, “Hoằng Tử, mà em bảo sẽ cắt đứt với Cốc Ánh Dương là sao?”
“Em nghĩ hắn đùa giỡn với em như thế đủ rồi, em cũng chơi với hắn đủ rồi, giờ chỉ là hai bên cha mẹ không đồng ý cho bỏ hôn ước thôi, bảo là như thế thì mất mặt cả hai nhà nên bảo tụi em cứ ở cạnh nhau thêm một thời gian nữa xem sao…”
Cốc Tử thực sự không biết nói sao, trời ạ, là đạo lý gì đây, đây là con cái của ai chứ?
Hoằng Tử lại quay sang cười bảo Cốc Tử, “Dù gì em cũng thấy mình không thể ở cạnh anh ta nữa rồi, anh ta quá bẩn thỉu. Em nghỉ học lâu rồi giờ cũng muốn quay lại trường, mà em học hành cũng không tệ lắm, chắc em sẽ thi lên thạc sỹ. Mẹ em bảo em muốn học bao nhiêu thì học, kinh tế nhà em không cần em phải lo, kể cả em không đi làm cũng được.”
Cốc Tử bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, “Đi học tốt đấy em ạ! Ngày trước chị cũng muốn học thêm vài năm nhưng điều kiện không cho phép, em may mắn hơn chị, cứ hưởng thụ cuộc sống trường lớp với bạn bè đi đã nhé.”
Hai người tỉ tê nói chuyện với nhau đến tận khuya, đột nhiên Hoằng Tử cắn môi quay sang hỏi chuyện Cốc Tử, “Chị dâu, thực ra kỹ thuật của hắn rất tuyệt.”
“Hả?”
“Ý em là chuyện làm tình đó, không biết anh họ thế nào ạ?”
“À thì…”
“Chị dâu, chị đừng ngại, cứ nói cho em nghe xem.”
“Ờ thì cũng tốt.” Cốc Tử ngần ngừ mãi mới nói ra được mấy từ đó, nói xong còn thấy mặt mình nóng bừng lên.
Chẳng hiểu sao Hoằng Tử đột nhiên lại hứng khởi nói rất nhiều về chủ đề đồ chơi tình dục, sau khi liên thuyên một hồi hết về loại này đến loại kia thì quay sang hỏi Cốc Tử, “Bọn chị có dùng cái này không?”
“Ờ…”
“Một số loại dùng khá được đó chị…”
Cốc Tử chẳng biết đáp chuyện em họ chồng thế nào, cô giả vờ ngủ thiếp đi, mấy chuyện riêng tư này cô thực không muốn nói với ai, lại càng ghét việc ngồi thảo luận như vậy. Tuy trên mấy diễn đàn cô tham gia cũng đôi ba lần bàn luận chuyện này chuyện nọ, cô cũng vào xem nhưng chỉ là thích xem cái mọi người thảo luận chứ không thích nói về chuyện của mình, vì theo cô đố là chuyện riêng tư. Nhưng nếu thực sự phải bình luận gì về kỹ thuật của Trần Kiều thì cô cũng chẳng biết là tốt hay không nữa, vì bản thân cô còn có ai để so bì đâu, chỉ thấy hai người rất hợp nhau, cô thấy cơ thể mình rất sảng khoái và thoải mái mỗi khi gần gũi anh. Nghĩ tới đây mới nhớ đã hơn ba tháng rồi cô không gần anh. Ban đầu là vì lý do sức khỏe, sau thì chiến tranh lạnh, sau đó nữa lại là vấn đề của chính cô, Trần Kiều chẳng nói gì, cũng không ép cô chiều anh, dù khó chịu đến mức tự giải quyết…
Đột nhiên, Cốc Tử thấy mình thật có lỗi với Trần Kiều mà không nói rõ được nguyên do, có lẽ vì nhất thời ngộ ra nên muốn đối xử tốt với anh thêm một chút, giờ nếu anh đang bên cạnh chắc chắn cô sẽ ôm anh thật chặt, thật chặt. Cô biết, thực ra bản thân cũng chẳng nên yêu cầu nhiều quá ở anh, chỉ là đôi lúc muốn anh trở thành kiểu người mình thích, kiểu người vừa thản nhiên vừa có khí chất. Nhưng nếu một ngày nào đó Trần Kiều thực sự trở thành mẫu người như vậy thật thì có lẽ anh đã không còn là Tiểu Kiều của cô nữa, cũng chưa hẳn đã là một Trần Kiều dành cho cô một tình yêu sâu sắc trong suốt những năm tháng qua.
Cốc Tử trằn trọc tới gần sáng mới ngủ được, cô cảm thấy mình mới như vừa nhắm mắt đã lại bị Hoằng Tử gọi dậy, “Chị dâu, mình đi leo núi đi, vừa rồi em có hỏi ý kiến của anh họ, anh ấy đồng ý rồi.”
“Chị không đi đâu, bọn em đi đi.” Cốc Tử mệt rũ rượi, đến mức không mở nổi mắt ra.
Hoằng Tử không chịu, cô lắc tay chị dâu nũng nịu, “Đừng thế mà chị, lát nữa em dẫn Dược Dược cho, chị mà không đi anh họ cũng không chịu đi đâu. Em nghe nói trên núi có một miếu thờ cầu bình an rất linh nghiệm, em cũng muốn xem một thẻ của Nguyệt Lão nữa, xem đường tình duyên của em ra sao.”
Cốc Tử bị em họ năn nỉ mãi như vậy thì cũng đành bò dậy đánh răng rửa mặt rồi nhắm mắt thẫn thờ đi ra, đến khi Trần Kiều trông thấy bộ dạng ấy của cô thì trừng mắt với Hoằng Tử, “Có phải đêm qua em ngủ xấu tính nên chị dâu em ngủ không ngon, phải không?”
“Đâu có, hôm qua chị em em ngủ sớm mà, phải không chị dâu?”
“Ờ, à ừ.” Cốc Tử cười gượng, tuy cô vẫn đang buồn ngủ díu cả mắt nhưng cũng không thể nói rằng khi ấy bản thân chỉ giả vờ ngủ cho qua chuyện được.
Ngọn núi họ leo không cao lắm nên lúc trèo lên cảm giác rất tuyệt, ngay từ hồi học cấp hai Cốc Tử đã thích môn thể thao này. Lúc trèo lên tới đỉnh là lúc tâm trạng cảm thấy thư thái tuyệt vời nhất, cô đứng trên đỉnh hít hà mấy hơi thật sâu, thấy trong người như có một luồng sinh khí mới trào lên. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Trần Kiều cũng ngồi cạnh cô tiện đưa tay lên ôm vai cô rồi ngả đầu xuống vai cô nũng nịu, “Mệt quá.”
“Hì.” Cốc Tử phì cười vì điệu bộ của chồng, cô đưa tay sờ đầu anh, “Để chị đây xoa đầu cho dễ chịu nào.”
Dược Dược thấy cảnh đó thì lè lưỡi ra trêu, “Lêu lêu…”
Hoằng Tử đúng là tới để lễ, cô xin rất nhiều bùa bình an để dành cho mỗi người một cái, miệng lẩm bẩm niệm không ngớt, lúc Cốc Tử lại gần thì nghe thấy Hoằng Tử đang tập trung khấn vái, “Nam mô Bồ Tát đại từ đại bi cho con gặp được một người đàn ông tốt.”
Hoằng Tử ở cùng với họ vài hôm thấy suy nghĩ đã thông suốt rồi thì mua mấy món đồ quý tặng Cốc Tử, lúc đưa quà cô cúi đầu cảm ơn họ, “Cảm ơn anh chị đã chăm sóc em, giờ em thấy tinh thần đã thoải mái lên nhiều, em muốn quay lại trường học. Đợt tới em sắp tham gia biểu diễn nhạc hội dân tộc nên phải sớm luyện tập mới được.”
Trần Kiều thấy để mình Hoằng Tử về trước như vậy thì thấy không yên tâm, định sắp xếp để cả nhà về cùng luôn nhưng Hoằng Tử nhất định không nghe, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới lên tiếng, “Anh, anh thật là nhỏ mọn, cho nên mới lôi em tới cái chỗ tồi tàn này, nhưng thực ra bây giờ em lại thấy thích nó rồi. Chỉ có điều ở đây muỗi hơi bị nhiều, chi bằng bây giờ hai người đưa em ra sân bay đi, rồi tiện thể tới một thành phố lớn nào đó khác vi vu tiếp.”
Trần Kiều nhìn điệu bộ cô em họ và phương án quá hợp lí nó mới đưa ra thì phì cười, “Cũng được.”
Cốc Tử cũng thấy ở đây mấy ngày đã hết chỗ chơi rồi nên cũng gật đầu đồng ý, theo như kế hoạch thì cô còn được chơi bời tới cả một tháng nữa. Trước kia cô không thích đi du lịch, thứ nhất là vì không có tiền, thứ hai vì không có thời gian, giờ cả hai thứ đó đều đã có rồi, lại có người nhà đi cùng nữa thì đi du lịch thực sự là một điều hạnh phúc.
Trần Kiều lại đưa hai mẹ con Cốc Tử tới thành phố M. Ở thị trấn nhỏ có cách chơi của thị trấn nhỏ, thành phố lớn lại có kiểu hưởng thụ của thành phố lớn, vì đi nhiều nơi liên tiếp nên một tháng trôi qua vèo vèo, tới khi chỉ còn hai ngày nữa thì Cốc Tử cuống cuồng ở trong phòng lo sắp xếp các loại quà cáp cho chu đáo. Đang bận tối mắt với một núi quà thì đột nhiên Hoằng Tử gọi điện cho cô, cả chục phút liền chỉ nghe tiếng gầm rú, gào thét của Hoằng Tử trong điện thoại. Cốc Tử thấy màng nhĩ tai mình sắp thủng đến nơi, sau cùng cô em họ mới hạ giọng xuống rồi hổn hển, “Chị dâu ơi, em sợ quá chị ơi… Em sợ quá, em sợ quá, em sợ quá…”
“Sao vậy em?” Cốc Tử hốt hoảng, “Có chuyện gì vậy?”
“Cái tên Cốc Ánh Dương cặn bã đó, hắn bị nhiễm AIDS rồi chị ơi… Em sợ hết cả hồn, em lo mình cũng mắc theo hắn, nhưng mấy người trong bọn bảo hồi trước hắn ra nước ngoài chơi bời với bọn gái Tây nên mới thế… Em sợ quá, vì bình thường hán không thích đeo bao. Chị ơi chị cũng nhắc anh họ đừng có ra ngoài chơi bời kẻo mang bệnh tật về nhà, rồi chẳng mấy chốc mà đi đời nhà ma…”
“Em đừng lo quá, Hoằng Tử.” Giọng Cốc Tử cũng hơi run run, mắc bệnh này rồi đúng là vô phương cứu chữa. “Em đừng lo quá, giờ vẫn chưa có kết quả hả?”
“Em thấy người khỏe, tuy vậy vẫn hơi lo. Giờ em sẽ chủ động cách ly mọi người trong nhà hơn một chút, đợi thời gian nữa em tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm xem sao. Nếu em may mắn thoát được căn bệnh thế kỷ đó, nhất định anh chị phải chúc mừng em đó.”
“Ừ, nhất định thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.