Thịnh Tụng Thời mặc trang phục mỏng nhẹ tối màu, biểu tình nghiêm nghị sửa sang cổ áo.
Đêm nay, bọn họ sẽ thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm mức cao nhất, chính là thừa dịp hệ thống ngủ đông ban đêm, từ giếng thang máy bỏ hoang lúc trước phát hiện đi xuống khu vực của hệ thống. Tuy hình thể hệ thống chỉ bằng nắm đấm, nhưng Thịnh Tụng Thời không cho rằng khu hệ thống bên dưới sẽ nhỏ hẹp chật chội, bởi vì chủ hệ thống cần không gian đi lại.
Ngoài hình tượng đầu người máy trôi nổi gắn hai cánh tay máy, chủ hệ thống còn có hình thái nguyên bản. Bên ngoài đầu máy móc có hai vòng bảo vệ rất lớn, uy nghiêm khó lường, lúc Thịnh Tụng Thời vừa vào không gian vô hạn từng gặp qua.
Hình dạng bản thể rất lớn, nên không gian khu hệ thống cũng phải đủ rộng để chủ hệ thống đi lại mới đúng, bọn họ khom lưng chắc là đủ di chuyển dưới đó.
Chưa kể, đêm nay dự tính chỉ thăm dò tình huống, không thâm nhập sâu.
Thịnh Tụng Thời sửa sang tốt trang bị mang theo, Trịnh Hỉ Bi và Chu Nguyệt Xuất mã hóa thông tin, tỏ vẻ hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả.
Bước đầu sắp xếp để Thịnh Tụng Thời và Trịnh Hỉ Bi đi xuống, Chu Nguyệt Xuất làm nhân viên kỹ thuật, ở lại phía trên canh gác kiêm gắn kíp nổ loại nhỏ. Bọn họ từng kiểm tra giếng thang máy vài lần, có vật gây tắc nghẽn trong đó, chỉ có thể tận lực cho nổ nhỏ.
Tốt, bọn họ đã sắp xếp đâu vào đấy, đến vấn đề lớn nhất rồi…
Dựa theo ước định ban đầu, Quý Ỷ Nguy nhất định phải đi theo.
Thịnh Tụng Thời: “…”
Đau, đau lòng, đau lòng!
Thịnh Tụng Thời cực kỳ không muốn thấy Quý Ỷ Nguy, thậm chí cảm thấy mình dẫn sói vào nhà, bảo hổ lột da. Quý Ỷ Nguy muốn toàn bộ kế hoạch Chim Trắng, giống như trẻ con xấu tính vừa mắt một món đồ chơi, không lấy được thề không bỏ qua.
Thịnh Tụng Thời sao có thể yên tâm giao thế lực mà mình khổ tâm gây dựng nhiều năm cho Quý Ỷ Nguy? Kế hoạch Chim Trắng, hơn trăm người biết sự thật về không gian vô hạn, một lòng phản kháng chủ hệ thống, xoay chuyển tương lai bi thảm!
Thịnh Tụng Thời thật sự hối hận, tự dằn vặt hối hận dong dài thật lâu mới ra cửa. Cảm giác hối hận đạt đỉnh khi chạm mặt Quý Ỷ Nguy đứng ở cổng khu hòm đồ!
Quý Ỷ Nguy tay trái cầm camera, cổ đeo dây cố định camera, đầu đội GoPro, trên người trang bị đầy đủ thiết bị nhiếp ảnh chuyên nghiệp, tay phải còn cầm một hộp bạch tuộc viên, tư thái nhàn nhã, không khẩn trương chút nào. Thịnh Tụng Thời nhìn một cái liền thấy khó thở.
Bạch tuộc viên là món trước khi hệ thống 2333 sắp đi đưa cho Quý Ỷ Nguy ăn khuya, đầy ắp một tô. Quý Ỷ Nguy vui vẻ ăn gần hết chỉ còn một hộp bé, sợ để ở nhà số viên còn lại sẽ biến thành bạch tuộc chui cống thoát nước đào tẩu, bèn cầm theo trên đường ăn nốt.
Thịnh Tụng Thời thù hận tột độ, tâm tình Quý Ỷ Nguy lại rất tốt. Đêm nay anh được ăn bữa khuya mỹ vị do chính Tam Tam chuẩn bị, rất có thể sẽ được ngắm Tam Tam hoạt bát đáng yêu sau giờ tan tầm. Nếu không được thì đến phòng ngủ của Tam Tam tham quan một vòng… À phòng đó gọi là phòng nạp điện, nói chung nơi Tam Tam ngủ = phòng ngủ.
Anh vui vẻ tưởng tượng, càng nghĩ càng vui, thậm chí còn khoe mấy cục bạch tuộc viên với Thịnh Tụng Thời.
Thịnh Tụng Thời đầy mặt tuyệt vọng.
Kỹ năng bị khóa, vẫn còn tố chất thân thể được cường hóa cực cao, một đường nhẹ nhàng lẻn vào, đồng thời tránh né camera ven đường… Tất cả góc chết đều đã được bọn họ thăm dò ghi lại.
Khu hòm đồ buổi tối không cho làm nhiệm vụ, trừ các ký chủ đầy mặt mỏi mệt hoặc hoảng hốt đi ra ngoài, không còn ai quanh đây. Khi Quý Ỷ Nguy ăn xong hộp bạch tuộc viên, cũng là lúc bọn họ tới chỗ giếng thang máy bỏ hoang.
Chu Nguyệt Xuất đảm đương phần kỹ thuật, lấy dụng cụ chuyên nghiệp nghe lén động tĩnh phía dưới, tiếc nuối là như mọi khi, dụng cụ không nghe được bất cứ động tĩnh gì.
Thang máy này dùng vật liệu xây dựng giống khung xương kiến trúc trên toàn bộ không gian chủ hệ thống, màu sắc mỹ lệ, hiệu quả cách âm đỉnh của chóp, không chút tạp âm. Chu Nguyệt Xuất nhìn về phía Thịnh Tụng Thời, Thịnh Tụng Thời làm một thủ thế.
Dựa theo kế hoạch, mở.
Chu Nguyệt Xuất lập tức cạy ra khe hở rất nhỏ lúc trước đã có, mở cửa thang máy, phía dưới tối đen.
“Phía dưới bị tắc nghẽn.” Chu Nguyệt Xuất giải thích, “Khi các anh xuống nhớ cầm theo bom mini. Tôi đã khống chế phạm vi nổ, không quá lớn, chỉ sợ vật tắc nghẽn bị vỡ rơi xuống sẽ gây âm thanh không nhỏ… Một khi có biến, lập tức lùi về.”
Chu Nguyệt Xuất nghiêm túc dặn dò, cô đứng ở cửa thang máy, tự dưng có gió thổi bay mái tóc cô, cô sửng sốt.
“Có gió!”
Thịnh Tụng Thời cũng thấy sợi tóc của cô bị gió thổi, biểu tình ngưng trọng.
“Sao lại có gió? Chẳng lẽ phía dưới đã thông?”
Tại sao? Khả năng cao nhất là bọn họ đã bị lộ, phía dưới… Là bẫy!
Nhưng Thịnh Tụng Thời chưa kịp nói phân tích của mình, đã thấy Quý Ỷ Nguy dạo tới dạo lui trước cửa thang máy, nghiên đầu nhìn vào trong, đầu lui ra, rồi nghiên nửa người vào, lại rút chân về.
Như một con đà điểu chân dài đang thử độ nguy hiểm.
Gương mặt Quý Ỷ Nguy lộ vẻ suy tư.
“Tam Tam ở dưới.”
Anh khẳng định.
Giây tiếp theo, không một dấu hiệu trực tiếp nhảy xuống, hoàn toàn không màng phía có thể có bẫy hoặc tia hồng ngoại!
Thịnh Tụng Thời thiếu chút nữa đương trường chạy trốn. Hắn dùng chút lương tâm cuối cùng nhìn xuống dưới giếng thang máy tối om, thấy phía dưới có ánh sáng mờ nhạt.
Thịnh Tụng Thời không muốn đồng bạn mạo hiểm, tự mình thò đầu vào nhìn kỹ phía dưới, dưới đáy giếng thang máy có một khe ánh sáng, Quý Ỷ Nguy đang ghé mắt nhìn vào khe sáng, mê mẩn ngắm gì đó.
Xem ra không thành vấn đề.
Thịnh Tụng Thời hạ quyết tâm, quyết định nhảy xuống. Quý Ỷ Nguy là người không đáng tin cậy, năng lực lại tuyệt đối đáng tin, có thể bình yên đứng đó nhìn lén, chắc là không có nguy hiểm. Hơn nữa Thịnh Tụng Thời bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, Quý Ỷ Nguy đang nhìn cái gì? Sao mê mẩn dữ vậy?
Trong lòng như bị mèo cào, Thịnh Tụng Thời vẫn không biểu hiện ra ngoài, an bài Chu Nguyệt Xuất ở trên trông chừng, hắn và Trịnh Hỉ Bi trước sau nhảy xuống. Hắn không biết thân thể Quý Ỷ Nguy cường hóa tới mức độ nào, giếng thang máy sâu như vậy, thế mà đáp đất không một tiếng động. Hắn và Trịnh Hỉ Bi phải đạp vách giếng mượn lực mới bình yên đáp đất.
Cửa thang máy phía dưới giống với cửa phía trên, ánh sáng lọt qua khe hở giữa hai cánh cửa. Quý Ỷ Nguy đứng nhìn chằm chằm qua khe hở, xem đến mức thần hồn điên đảo.
Thịnh Tụng Thời cũng muốn nhìn.
Hắn đứng bên cạnh xấu hổ một lát, Quý Ỷ Nguy chả thèm nhường chỗ hoặc xích qua một xíu cho hắn xem ké, vì thế hắn chỉ có thể nghẹn khuất quỳ một gối để xem. Trịnh Hỉ Bi không muốn gần Quý Ỷ Nguy chút nào, quyết đoán dùng anh Thịnh làm vách ngăn, nằm bò ra đất để xem.
Ba cái đầu xếp thành hàng dọc nhìn ra ngoài.
Thấy được cảnh tượng hoành tránh bên ngoài, Trịnh Hỉ Bi nhịn không được há mồm “Wao” một cái không phát ra tiếng.
Quá trời quả cầu mèo.
Cứ như nhà banh ở công viên trò chơi, các quả cầu tai mèo đủ mọi màu sắc tề tụ một chỗ, im lặng không phát ra âm thanh gì. Tất cả đều quy củ đứng im không nhúc nhích. “Chương trình rập khuôn” trong miệng Thịnh Tụng Thời xếp hàng quá ngay ngắn, quá lạnh lẽo, quá ngầu!
Đang làm gì vậy? Bài binh bố trận?
Thịnh Tụng Thời biểu tình trầm trọng, hệ thống ban đêm không nạp điện, tụ tập thành đàn, có âm mưu gì? Chẳng lẽ tính làm gì bất lợi với ký chủ?
Bỗng nhiên, Thịnh Tụng Thời thấy được một cảnh tượng không thể tưởng nổi, giữa hàng ngũ chỉnh tề xuất hiện một nốt nhạc không hài hòa. Một quả cầu màu đen trong hàng ngũ rung tai liên tục, hình như đang rất ngứa. Quả cầu nhịn mãi nhịn mãi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, thò đuôi ra gãi gãi đầu.
Gãi đầu.
Chương trình vô cảm biết gãi đầu.
Đầu ngón tay Thịnh Tụng Thời vô thức moi kẹt cửa, hắn dùng sức thôi miên chính mình, không có gì ghê gớm, năm đó trợ thủ Office – kẹp giấy mắt to đặt bàn cũng biết lúc lắc đầu như thú cưng!
Không có gì ghê gớm!
“Thú cưng kẹp giấy đặt bàn đều có công năng này.” Hắn thì thào một câu nhẹ nhàng bâng quơ.
Trịnh Hỉ Bi tiếp thu lời giải thích của anh Thịnh, nhưng động tác của quả cầu xa xa kia chưa kết thúc.
Hình như quả cầu màu đen cảm thấy đã gãi đủ, lén lút duỗi thẳng cái đuôi, uốn éo eo lười, cái đuôi mềm mại buông xuống, đáp lên đầu quả cầu phía sau.
Quả cầu phía sau rõ ràng không muốn gánh trọng lượng dư thừa, hai tai mèo máy vươn dài kẹp cái đuôi, cái đuôi kia giật mình, rụt trở về.
Trịnh Hỉ Bi nhìn thấy hết, ngửa đầu thì thào hỏi Thịnh Tụng Thời.
“Anh Thịnh, kẹp giấy đặt bàn cũng biết làm vậy hở?”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Thịnh Tụng Thời: “… Đều là chương trình lập trình sẵn! Đừng có trưng cái mặt chưa trải việc đời!”
Quý Ỷ Nguy không tham gia cuộc thảo luận của hai người họ, giữa đại dương mênh mông mèo máy tìm được bóng dáng Tam Tam. Tam Tam ban ngày và Tam Tam sau giờ tan tầm không khác nhau lắm, nhưng Quý Ỷ Nguy nhìn ngang nhìn dọc, vẫn thấy Tam Tam tan tầm hoạt bát hơn.
Tóm lại là đặc biệt đáng yêu! Đặc biệt muốn ôm một cái!
“Tam Tam… Tam Tam…”
Tay anh dùng chút lực. Hai cái đầu phía dưới hốt hoảng phát hiện, cửa thang máy.
Bị kéo ra nửa centimet.