Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 31: Em có thể làm phù dâu cho chị không?




Sau khi chụp ảnh xong, Hà Thư khẽ thở phào một hơi, trạng thái căng thẳng nay mới dần được thả lỏng. Chẳng rõ vì sao trong lúc chụp, Đức Lâm đều đụng chạm cô nhiều hơn bình thường, còn luôn buông lời trêu ghẹo ngay bên tai cô. Anh cố ý hạ thấp giọng chỉ để một mình cô nghe thấy, sau đó lẳng lặng mỉm cười thích thú nhìn cô đỏ mặt.
Thật ra việc cô ngượng ngùng trong mắt người khác rất dễ hiểu, hoàn toàn không có gì kì lạ cả. Trạng thái ấy mới là hiện tượng tự nhiên của một cô dâu chuẩn bị đi lấy chồng.
Nhưng đối với Hà Thư thì khác, cô chỉ thấy những hành động của anh hôm nay rất lạ. Nếu là bình thường, anh sẽ luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, vừa đủ thân mật, cũng đủ tôn trọng. Nhưng hôm nay anh hoàn toàn sồ sã, âu yếm cô đến mức như thể hai người họ là một cặp thật sự vậy.
Kể cả lúc này cũng vậy, dẫu chụp ảnh xong rồi nhưng anh vẫn cứ nắm lấy tay cô, giống như muốn tuyên bố cho cả thế giới biết cô là người của anh. Cứ coi như đang phải giả vờ yêu nhau trước mặt người khác đi, nhưng anh diễn hơi sâu quá rồi.
Bảo Trâm đứng ở bên ngoài đang được nhân viên tư vấn chọn mẫu váy. Cô ấy suy nghĩ rất lâu, thấy cô ra thì liền cười thật tươi.
- Chị ơi, ngày hôm đó em có thể làm phù dâu cho chị không?
Nghe vậy, Hà Thư vô thức nhíu mày. Dù cô và Bảo Trâm là chị em trong một nhà, nhưng thật sự hai người không hề thân thiết gì với nhau đến mức Bảo Trâm có thể làm phù dâu cho cô. Nhưng nghĩ lại, ngay từ ban đầu cuộc hôn nhân này đã chẳng phải hôn nhân thật sự rồi, vậy nên mấy cái khái niệm thân thiết gì đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vậy nên cô chỉ bảo.
- Tùy em.
- Vậy tôi sẽ chọn cái này. - Bảo Trâm vừa chỉ vào chiếc váy cúp ngực dáng đuôi cá màu trắng ngay trước mặt vừa nói với nhân viên, sau đó quay lại nhìn cô. - Em cứ phân vân mãi, em muốn chọn nó nhưng lại sợ chị không đồng ý. May thật đấy!
Hà Thư cười cười, nói.
- Em thích là được.
- Tiếp theo anh chị sẽ làm gì vậy? - Bảo Trâm chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, rồi nhìn sang Đức Lâm, hỏi.
- Qua đón Bơ Bắp rồi đi ăn tối.
- Tốt quá! Có thể cho em đi cùng được không? - Hai mắt Bảo Trâm sáng lên, chắp hai tay lại. - Em có nơi này muốn thử nhưng đi ăn một mình kì cục lắm, với là chị quản lý cũng không chịu cho em ăn.
- Em muốn thử cái gì cơ?
- Lòng lợn ấy. - Bảo Trâm cười bẽn lẽn. - Đủ món luôn. Mà không không có ai cùng đi cả. Cho nên…
Hà Thư mím môi trầm ngâm một lúc, rồi quay sang nhìn anh. Đức Lâm dùng một tay xem điện thoại từ nãy đến giờ, thấy cô quay qua thì mỉm cười.
- Anh ăn gì cũng được, không sao đâu.
- Vậy được rồi! - Cô đành chấp nhận lời thỉnh cầu của Bảo Trâm. Người ta đã mềm mỏng cầu xin bằng cặp mắt tha thiết như vậy, nếu cô lạnh nhạt từ chối thì có vẻ tàn nhẫn quá. Huống hồ…
Cô lại liếc về phía anh. Có thể đây sẽ là cơ hội cuối cùng để phá hủy mối hôn sự này. Thú thật cái tính cách dặt dẹo thảo mai của Bảo Trâm khiến cô luôn trong tình trạng không thoải mái lúc trò chuyện cùng, nhưng nó lại là đòn chí mạng đối với cánh đàn ông. Chẳng một ai có thể làm ngơ trước một cô gái dễ thương và yếu đuối như vậy được. Và đó cũng là lý do cô phải kiềm chế sự khó chịu trong lòng để tiếp chuyện cô ấy hết lần này tới lần khác, chủ yếu chỉ muốn thúc đẩy cơ hội cho Đức Lâm nhìn cô ấy nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn. Đến khi anh rơi vào bể tình với cô ấy đến mức không thể thoát ra được rồi, anh sẽ phải tự chấm dứt mối quan hệ này thôi.
Có ý nghĩ muốn một chân đạp hai thuyền ư? Bảo Trâm chắc chắn không phải là kiểu người có thể chấp nhận việc người đàn ông của mình nhập nhằng với người phụ nữ khác, dẫu người đó là ai hay vì lý do gì. Dạo trước Đức Lâm chưa động tâm có thể là bởi chất xúc tác chưa đủ, cô phải triệt để tạo thêm cơ hội nữa mới được.
Vào ngày tổ chức hôn lễ được diễn ra một tuần sau, việc cô dâu bị đổi cũng không phải là chuyện không thể. Cô có thể rút chân ra khỏi chuyện này một cách êm xuối và vui vẻ, hai nhà vẫn có cơ sở hợp tác như bình thường. Không ai gặp bất lợi, thế thì bố của cô hẳn sẽ không bắt bẻ làm khó cô đâu nhỉ?
- Vậy anh chị chờ em một lát nhé, em thử đồ xong rồi chúng ta đi. - Bảo Trâm cùng nhân viên đi vào phòng thay đồ, Hà Thư liền kéo Đức Lâm ngồi xuống ghế. Nhìn anh bấm điện thoại bằng một tay, cô hỏi. - Anh không thấy bất tiện à?
- Sao cơ? - Anh hỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Cô đành bóp bóp tay anh. - Dùng điện thoại một tay ấy, anh không thấy bất tiện sao?
- Không bất tiện, anh thấy vẫn ổn. - Anh vẫn thản nhiên như không, tay còn chẳng hề buông lỏng.
Đức Lâm kéo tay cô đặt lên chân mình, ngón cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô. Cô thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ dùng điện thoại bằng một tay giống anh.
Một lát sau, rèm được mở, Bảo Trâm nhấc váy bước ra ngoài. Lúc Hà Thư nhìn lên, cô đã không nhịn được nhướn mày vì kinh ngạc.
Vì tính chất nghề nghiệp nên dáng người của Bảo Trâm rất cân đối, chiếc váy đó hoàn toàn có thể phơi bày hết những đường cong xinh đẹp trên người cô ấy. Khuôn mặt cô ấy được chăm sóc kỹ lưỡng nên trơn bóng, chỉ cần đánh chút son đã hết sức xinh đẹp rồi. Mái tóc dài được buộc lên, bên trên đeo một chiếc băng đô màu trắng. Chiếc váy cúp ngực làm lộ ra vùng cổ với xương quai xanh trông vô cùng quyến rũ.
Bảo Trâm ngắm mình trong gương một lúc rồi quay qua nhìn cô, hỏi.
- Đẹp không ạ?
- Rất đẹp! - Hà Thư gật đầu. Cùng chiếc váy đó, người khác chưa chắc đã mặc đẹp giống cô ấy. Bảo Trâm có lẽ cùng một kiểu người với Đức Lâm, quần áo không tôn lên vẻ đẹp của họ, mà chính họ làm tăng giá trị thẩm mỹ của bộ quần áo thì đúng hơn.
Thật khiến người khác phải ghen tỵ mà.
- Anh rể thấy sao ạ?. Ủ𝗻g‎ hộ‎ chí𝗻h‎ chủ‎ 𝗏ào‎ 𝗻ga𝑦‎ (‎ Tг‎ ùmTг𝒖𝑦ệ𝗻.𝗏𝗻‎ )
Nghe cô ấy hỏi, Hà Thư cũng quay lại nhìn anh, bấy giờ cô mới biết anh vẫn chưa hề rời mắt khỏi điện thoại.
Ban nãy cô vô tình liếc qua thì thấy anh đang bàn công việc với thư ký, hình như là về dự án nào đó. Nhưng cô không nghĩ anh lại miệt mài đến mức chẳng để ý gì đến xung quanh cả. Lúc Bảo Trâm lên tiếng hỏi, anh vẫn chẳng ngẩng đầu lên, cô phải thúc vai anh thì anh mới chịu nâng mắt lên nhìn một cái, sau đó gật đầu.
- Ừm, đẹp lắm. - Dáng vẻ rõ ràng là trả lời cho có lệ. Trong đầu Hà Thư bất giác chạy một hàng dấu chấm hỏi.
Gì vậy? Phản ứng của anh có vẻ không đúng lắm. Đến cả cô lúc nhìn Bảo Trâm cũng phải trầm trồ và thật lòng khen ngợi, vậy mà anh lại chỉ nhìn qua loa như thế thôi sao? Thậm chí mặt còn không hề đổi sắc, ánh mắt cũng chẳng hề có chút quyến luyến nào. Thành thật đặt lên bàn cân để so sánh thì phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược với lúc nhìn thấy cô, trong khi cô phải thừa nhận mình kém xa cô ấy.
Trong đầu cô bất giác nhảy ra một suy đoán, nhưng cô lập tức gạt bỏ nó ngay ra khỏi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.