Đang lúc Tô Hồng Tụ do dự không biết có nên trực tiếp đi hỏi Mạnh Tư Thành, thì cô phát hiện bản thân không có cơ hội gặp anh để hỏi.
Gần đây Mạnh Tư Thành rất bận, không có thời gian đón cô tan việc và cùng nhau ăn cơm, cũng không có thời gian thỉnh thoảng điện thoại thăm hỏi cô nữa, có lúc cô không kềm chế được gọi điện thoại cho anh, nhưng luôn là thư ký nghe điện thoại, đáp án chỉ có một: anh đang bận.
Có lúc, người nghe điện thoại lại là Đàm Tư Tư, Đàm Tư Tư sẽ cười nói: "Hồng Tụ, có chuyện gì không? Nếu như có việc gấp tôi có thể chuyển lời hộ tới anh ấy! Hiện tại anh ấy đang bận muốn chết, thật khiến người khác đau lòng."
Tô Hồng Tụ nghe nói như thế trong lòng cô rất buồn bực, thật muốn hướng về phía Đàm Tư Tư quát to một tiếng, anh ấy là bạn trai của tôi!
Nhưng, Tô Hồng Tụ không nắm chắc, trong lòng cô có nghi ngờ có hoài nghi còn có tự ti, cô cần Mạnh Tư Thành cho cô một đáp án. Lúc chưa có được đáp án này, một người tính tình nhát gan rụt rè như cô không muốn đem chuyện làm căng thẳng lên, dù sao Đàm Tư Tư cũng là bạn tốt của Mạnh Tư Thành, hiện tại lại là đồng nghiệp của Mạnh Tư Thành, và rất có thể còn là người mà Mạnh Tư Thành đã từng yêu.
Cô gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành, thật lâu mới được thông máy, Mạnh Tư Thành luôn bận rộn. Nhưng thỉnh thoảng vào buổi trưa Mạnh Tư Thành sẽ tranh thủ thời gian nghỉ gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, vội vã nói mấy câu, như "Anh nhớ em" , hay "Bây giờ cơm quán ăn không ngon, anh muốn ăn cơm em nấu" .
Thái độ của Tô Hồng Tụ hơi khác thường, Mạnh Tư Thành cũng cảm thấy, nhưng anh nghĩ nguyên nhân là do đoạn thời gian này anh quá bận rộn, tự thấy bản thân lạnh nhạt cô trong thời gian này, chờ hết bận nhất định anh phải quan tâm cô hơn.
Tô Hồng Tụ tại những cuộc nói chuyện vội vàng này, nơi nào còn có cơ hội hỏi chuyện cô đang khúc mắc trong lòng đây ? Vì vậy cô chỉ biết im lặng thôi.
Dĩ nhiên cô không biết, buổi tối khi cô đã chìm vào trong mộng đẹp thì sau một ngày bận rộn Mạnh Tư Thành mới có thời gian cầm điện thoại di động muốn gọi cho cô, nhưng suy đi suy nghĩ lại, cuối cùng vì sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, nên anh đành thôi.
Trong thời điểm trên phương diện cảm tình làm cho người ta rối rắm, Tô Hồng Tụ bắt đầu đem phần lớn tinh lực thả vào trên công việc.
Công ty Hoa Thiên đã mời một công ty luật nổi tiếng để xử lý chuyện này, hôm nay, Tô Hồng Tụ phụ trách tiếp đón đoàn luật sư này, giới thiệu cho đoàn luật sư về tình hình hiện tại của công ty và cung cấp các tài liệu cần thiết cho họ, cũng đồng thời phối hợp xử lí các tình huống đột nhiên phát sinh.
Tô Hồng Tụ chưa từng được giao nhiệm vụ có trách nhiệm nặng nề như vậy, cô có chút không xác định nhìn Tô Tranh nói: "Tôi có thể làm được không?"
Tô Tranh nhìn cô nhíu mày nói: "Tại sao cô sẽ không làm được đây?"
Tô Hồng Tụ áy náy cúi đầu nói: "Vì tôi chưa từng làm việc này."
Tô Tranh cười nói: "Trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện, tất cả đều là những việc tôi chưa từng làm."
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ nói: "Nhưng tôi không phải cô, cô rất lợi hại, tôi khẳng định không bằng cô à."
Tô Tranh nghe cô nói vậy nhẹ chau lại đôi lông mày xinh đẹp nói: "Tại sao nói như vậy? Cô nói như vậy là không có tự tin rồi, phụ nữ quan trọng nhất là phải tự tin, biết không?"
Tô Hồng Tụ nhớ tới phương diện tình cảm của cô đang rắc rối, tự tin, cô lấy ở đâu đây? Tất cả đều do tự tin gây họa.
Tiểu Đinh Đương nói cô thiếu tự tin, Tô Tranh cũng nói cô thiếu tự tin. Không sai, cô không có tự tin, nhưng tự tin không phải từ trên trời rớt xuống! Tự tin có lẽ phải cần điều gì đó làm cột chống vững chắc, có điều gì đó làm khuyến khích, đã nắm chắc thì mới có tự tin.
Cảm giác khắp mọi mặt của bản thân không ưu tú được như người khác, thì cô lấy tự tin từ đâu đây?
Sau đó người thiếu tự tin là Tô Hồng Tụ bắt đầu nhắm mắt đi xử lý chuyện mà cô cho rằng rất khó giải quyết. Cô cố gắng và ham học học, đầu tiên cô đi học hỏi kinh nhiệm của các đồng nghiệp đã làm qua việc này, sau đó ở trên mạng tìm kiếm các loại tài liệu có liên quan, cuối cùng bắt đầu sắp xếp tư liêu, chuẩn bị cho việc giới thiệu và giải thích về vấn đề công ty đang gặp phải, cô còn rất nghiêm túc một mình ở trong nhà cầm tài liệu diễn tập trước, thậm chí có hôm cô còn nằm mơ thấy mình đối mặt với một núi tài liệu.
Trong lúc cô hoàn toàn đắm chìm vào công việc, vấn đề về Đàm Tư Tư giống như có chút xa vời, Mạnh Tư Thành cũng như biến thành giấc mơ của cô. Có lúc đang đi trên đường, thậm chí cô sẽ nghĩ, có lẽ chính cô cũng là một giấc mơ?
Ngày hôm nay, đoàn luật sư công ty cô mời sẽ đến tìm hiểu tình huống của công ty, để chuẩn bị cho phiên toà thẩm lý vụ án sắp diễn ra.
Hôm nay, mùa đông chỉ có vài tia nắng mặt trời, ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, Tô Hồng Tụ một thân chỉnh chu đi đến cửa nghênh đón, cô có cảm giác hơi khẩn trương, dưới chân giày cao gót cũng bắt đầu không nghe sai bảo.
Từng chiếc xe hơi cao cấp xe lái vào công ty, dừng ở chỗ đậu xe, Tô Hồng Tụ chuẩn bị xong nụ cười rực rỡ hơi cứng ngắc, tiến lên nghênh đón.
Đoàn người đi tới, đàn ông đi giày da thân hình cao lớn rắn rỏi, phụ nữ thì dáng vẻ yểu điệu, duyên dáng.
Tô Hồng Tụ chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa, có lẽ hôm nay ánh mặt trời quá mức chói mắt, có lẽ do gần đây cô quá bận rộn nên bị hoa mắt rồi, tại sao người đi tới lại quen thuộc như vậy? Vì vậy bàn tay đã đưa sẵn ra liền cứng ở đó không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt cô, không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Đàm Tư Tư ngạc nhiên nhíu mày, vạn lần cô ta không nghĩ tới, Tô Hồng Tụ đang làm việc ở nơi này? Thật là oan gia ngõ hẹp đi đâu cũng gặp !
Quách Tứ đứng ở một bên nhíu mày buồn cười nhìn Tô Hồng Tụ, đây là tình huống gì?
Mạnh Tư Thành nhìn cô gái đang ngơ ngác nhìn anh, khóe môi nâng lên một nụ cười như có như không nói: "Cô khỏe chứ." Nói xong lễ phép vươn tay ra.
Nghe câu nói "Cô khỏe chứ", đột nhiên Tô Hồng Tụ tỉnh táo lại, cuống quít vươn tay ra bắt lấy tay anh.
Tay của anh thon dài ấm áp, cầm lấy tay cô rất chắc.
Khi cô muốn rút tay về thì cái tay kia giống như không muốn, cô ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy trong mắt của anh mang theo ý cười đùa.
Trong lòng cô vô duyên vô cớ có chút tức giận, Mạnh Tư Thành đã sớm biết, lại cố ý không nói cho cô, khiến cô bị xấu hổ ngay tại chỗ này! Hơn nữa, hơn nữa cùng anh sóng vai đi tới là ai? Là Đàm Tư Tư đấy!
Mấy ngày nay các loại cảm xúc rối rắm đều ở thời điểm này chợt bộc phát ra , vì vậy cô hít một hơi thật sâu, nhìn những người đứng bên cạnh Mạnh Tư Thành, lễ phép mỉm cười chào hỏi mọi người, lại cố ý không nhìn tới anh.
Mạnh Tư Thành tự nhiên cảm nhận được cô cố ý xa cách anh, còn tưởng rằng cô chỉ là không vui vì anh không nói trước cho cô chuyện hôm nay, vì vậy anh đứng ở một bên nhìn cô chào hỏi mọi người rồi đi vào phòng họp, cũng không nói gì, chỉ đi theo đi vào chung với mị người.
Đàm Tư Tư nhìn qua mọi người, tiến lên đi song song với Mạnh Tư Thành. Mà Quách Tứ, ngửi thấy có chuyện lạ, đôi mắt xếch nhìn Tô Hồng Tụ rồi lại nhìn Mạnh Tư Thành quét tới quét lui.
Mặc dù trên mặt Tô Hồng Tụ vẫn duy trì mỉm cười như cũ, nhưng kỳ thật ánh mắt cô chú ý tới hai người đang cùng sóng vai đi, trong lòng cô sự ghen tuông càng thêm sôi trào. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra ?
Tô Hồng Tụ luống cuống tự nhiên rơi vào mắt một quản lý cao cấp của công ty Hoa Thiên, hai người trao đổi ánh mắt, không nói gì, tiếp tục cười tiếp đãi khách.
Đoàn người một phen hàn huyên khen tặng, rồi đi đến một phòng họp lớn.
Theo ý của vị quản lý cao cấp của công ty Hoa Thiên, sắp đến trưa rồi, vừa đúng có thể nhân cơ hội ăn trước bữa cơm, sau đó sẽ từ từ nói chuyện chính sự. Nhưng đoàn người Mạnh Tư Thành lại nói, hay là trước tiên hiểu rõ tình hình công ty đã, hiện tại mới mười giờ, ăn cơm không vội, vì vậy đoàn người đi phòng họp trước.
Phòng họp ở tầng bốn, cũng không tính cao, nhưng đối mặt khách quý thì không thể để họ leo cầu thang được, vì vậy công ty đã sớm trải thảm, đặc biệt thang máy cũng đã chuẩn bị xong, bên cạnh có nhân viên làm việc coi chừng.
Thang máy chỉ chứa được mười mấy người mà thôi, vì vậy bộ phận nhân viên quản lý của Hoa Thiên dừng lại đứng chờ, Tô Hồng Tụ mời khách đi lên trước.
Trong thang máy có Mạnh Tư Thành, Đàm Tư Tư, Quách Tứ, Tô Hồng Tụ vẫn lễ phép mỉm cười, ba người kia đều có ý định riêng, ngay cả mấy nhân viên quản lý của Hoa Thiên cũng bắt đầu cảm thấy không khí lúc này có điểm quái dị.
Thang máy từ từ lên cao, rất nhanh đến tầng bốn, kêu ting một tiếng rồi dừng lại, Tô Hồng Tụ vội vàng làm tư thế xin mời, lễ phép mời mọi người hướng đến khu khách quý đi tới, ai ngờ lúc ra thang máy không biết vì cô quá khẩn trương hay vì không chú ý, giày cao gót của cô bị cắm ở khe hẹp chỗ cửa thang máy, vì vậy cô lảo đảo mất thăng bằng mắt thấy sẽ bị ngã xuống.
Lúc này, một bàn tay có lực nhanh chóng đỡ lấy cánh tay cô, nhờ sức lực này, cô miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Bàn tay kia thấy cô đã ổn định được thân hình, nhưng cũng không buông ra, ngược lại còn cầm thật chặt, cô lúng túng ngẩng đầu, lại thấy Mạnh Tư Thành đang cúi đầu cười nhìn cô.
Mặt cô đỏ bừng lên, bởi vì cô luống cuống ở trước mặt Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư, hơn nữa cũng bởi vì thân phận của cô đại diện tiếp đón khách của công ty mà xuất hiện tình trạng này, khiến cô cảm thấy mình đã phụ sự tin tưởng của Tô Tranh .
Nhưng, khi cô nhìn về phía Mạnh Tư Thành, nhìn anh cười ôn hòa, trong lòng cô vẫn có cảm xúc ngọt ngào lặng lẽ dâng lên.
Mạnh Tư Thành, rốt cuộc hiện tại anh muốn như thế nào ? Đối với anh rốt cuộc Đàm Tư Tư có ý nghĩa như thế nào, mà quan hệ giữa anh và cô hiện tại là gì đây?
Mạnh Tư Thành thấy cô ngượng ngùng cúi đầu, bèn trêu ghẹo cười nói: "Tô tiểu thư nhìn thấy chúng tôi nên quá kích động chăng?"
Ánh mắt của Quách Tứ mập mờ nhìn hai người này, hiện tại thấy tình cảnh như vậy, trêu ghẹo nói: "Phải là nhìn thấy Quách Tứ tôi đẹp trai quá, liền kích động đến không kềm chế được! Haizz, chỉ tiếc tôi chậm một bước, thế nhưng để cho Mạnh Tư Thành trở thành anh hùng cứu mỹ rồi !" Trong lời nói còn có ý tứ tức giận bất bình.
Anh ta vừa trêu ghẹo như vậy, không khí vốn đang có chút xấu hổ trầm muộn, vì tất cả mọi người nói đùa theo, không khí liền giống như dễ chịu hơn.
Một nhóm người đi đến phòng họp, sớm đã có nhân viên chuẩn bị tốt máy chiếu, pha sẵn nước trà và các loại thức uống, sau khi ngồi xuống đầu tiên mọi người nói mấy câu khách khí, sau đó theo đám người Mạnh Tư Thành hỏi thăm, rất nhanh tiến vào chủ đề chính, vì vậy mới vừa thoát khỏi xấu hổ Tô Hồng Tụ, nhắm mắt đi tới trước bục chiếu hình, bắt đầu giới thiệu các loại tình huống hiện tại của công ty cho khách.
Đứng ở trước mặt mọi người cô cảm thấy ánh mắt của mọi người giống như đều tập trung ở trên người cô vậy, vì thế cô bắt đầu lo lắng không biết trang phục của cô có thỏa đáng không , có thể hay không quên từ, ngay cả tay cô cũng không biết nên đặt ở đâu, cũng không biết nên nói gì nữa.
Mạnh Tư Thành nhìn người đang khẩn trương đứng trước màn hình chiếu, rất bình tĩnh nhắc nhở: "Trước tiên giới thiệu cho chúng tôi về nội dung của ppt đi ?"
Lúc này Tô Hồng Tụ mới nhớ tới cô còn tỉ mỉ chuẩn bị ppt, vì vậy vội vàng cầm điều khiển ti vi mở ra slide. Nhìn đến thành quả bản thân ngày đêm cố gắng làm ra, Tô Hồng Tụ tìm được cảm giác quen thuộc, vì vậy tâm trạng khẩn trương dần lui, cô bắt đầu từ từ trấn định lại giảng giải về nội dung của ppt.
Theo tâm tình khẩn trương biến mất, dưới sự chuẩn bị mấy ngày nay của cô, lời nói của cô ngày càng lưu loát, thậm chí ở những nội dung mấu chốt cô còn cố ý nhấn mạnh, được mọi người ngồi dưới gật đầu liên tục. Tự nhiên thỉnh thoảng cũng có người đặt câu hỏi. Tô Hồng Tụ đều mang theo mỉm cười kiên nhẫn giải đáp. Như vậy trôi qua, ngay cả những nhân viên quản lý của Hoa Thiên vốn chờ cô làm trò cười cũng bắt đầu âm thầm gật đầu, cô gái này đối với tình hình hiện tại của công ty cũng là hiểu rõ.
Mạnh Tư Thành ở một bên nghiêm túc nghe nội dung cô đang giảng giải, nhìn cô đoan trang đứng ở phía trên từ từ giảng giải, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này Tô Hồng Tụ giống như biến thành một người khác, không có mới vừa rồi khẩn trương thấp thỏm, có cũng là từ từ trấn định.
Giờ phút này Tô Hồng Tụ, cùng ngày thường Tô Hồng Tụ ở trong lòng anh sẽ khẩn trương ngượng ngùng hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ mỗi người đều có một mặt khác, mà mặt ưu tú của Tô Hồng Tụ không phải là không có, chỉ là chưa được khám phá ra mà thôi không phải sao?
Hội nghị kết thúc, nhân viên quản lý của Hoa Thiên muốn mời đoàn người Mạnh Tự Thành bữa cơm, nhưng không ngờ đám người Mạnh Tư Thành sớm đã có hẹn trước, khiến nhân viên quản lý của Hoa Thiên khó xử khi việc không thành vì buổi sáng trước khi Tô Tranh đi sân bay đón người có chỉ đạo muốn mời đám ngừơi Mạnh Tư Thành bữa cơm.
Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, tiến lên tính toán muốn nói chuyện với cô, ai ngờ Tô Hồng Tụ chỉ mang theo nụ cừoi khách khí xa cách căn bản là cố ý coi anh như người xa lạ.
Anh tiến tới bên người cô nhỏ giọng hỏi: "Rất lâu không có nhìn thấy anh, có nhớ anh hay không?"
Tô Hồng Tụ cắn môi nghiêng đầu nhìn về phía khác không nói lời nào.
Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ, nhìn một chút bên cạnh tình cảnh, vào giờ phút này thân phận của anh cũng không cho phép nhiều lời, chỉ có thể dặn dò nói: "Gần đây anh rất bận, chờ anh hết bận sẽ đến tìm em." Nói xong vội vàng rời đi.
Tô Hồng Tụ quay đầu, nhìn bóng lưng một đôi sóng vai nhau mà đi xa: Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư.
Ngay cả tên cũng trùng hợp như vậy, đều có chữ Tư.
Đang lúc này, Đàm Tư Tư quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ một cái, nháy mắt với cô, mang theo nụ cười nghịch ngợm.