6
Nghĩ đến cháu gái của giáo sư hắn, lại nghe giọng nói cay nghiệt của hắn, tôi không khỏi nhếch mép: "Anh không cần lo chuyện của tôi, chia tay thì chia tay, anh tìm người khác là được."
"Được, đây là cô nói."
Hắn không hài lòng, khịt mũi lần nữa: "Chia tay cũng không sao, trả lại đồ dùng trong nhà cho tôi."
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận: "Anh vốn biết ngững thứ này là do tôi mua."
"Cô đã mua chúng sao?"
Hắn phát ra một tiếng kêu kỳ lạ: "Bình thường tôi đã chi rất nhiều tiền, chúng ta đã sớm gộp lại, cô có cái gì bằng chứng chứng minh là cô mua?"
Từng lời hắn nói với giọng mỉa mai: "Cầm lấy hai hộp anh đào của cô đi. Nếu còn nói tôi ăn cắp, chắc chắn là não cô bị úng nước thật rồi. Tôi cho cô một ngày, nếu cô không trả lại đồ gia dụng, đừng trách tôi kiện cô tội trộm cắp."
"Vậy đi kiện đi." Tôi bình tĩnh nói.
“Không biết xấu hổ đúng không?” Giọng điệu của hắn tràn đầy châm chọc: "Được, tôi sẽ trả lại anh đào cho cô một cách ‘nguyên vẹn’, phần đồ gia dụng kia cô phải trả lại."
Tôi chưa kịp hiểu ý thì hắn ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét của mẹ tôi.
Lúc này mới hơn tám giờ, mẹ tôi mới định ra ngoài mua rau. Bà dường như sợ hãi bởi một cái gì đó, tiếng la hét khiến những người hàng xóm cũng phải mở cửa. Vừa nhìn thấy cửa nhà tôi, mọi người đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tôi nhìn theo hướng nhìn của mọi người để quan sát và rồi sững sờ.
Trên cánh cổng màu xanh hải quân ban đầu, ai đó đã dùng sốt đỏ bôi hết vết này đến vết khác. Nước sốt không có màu sẫm, thoạt nhìn không thấy rõ. Nhưng nó rất dính khi chạm vào tường. Toàn bộ hành lang có mùi anh đào. Ngay cả những bức tường trắng ở lối đi cũng bị vấy bẩn bởi những quả anh đào đỏ.
Mắt tôi tối sầm lại và lưng tôi lạnh cóng.
Ngoài Tiểu Chu, còn ai có thể đun anh đào thành nước sốt để tạt trước cửa nhà tôi?
Bà nội bên cạnh ngập ngừng nói: "Xem ra là có người cố ý. Không phải tôi nói rồi, con gái lớn rồi, kết giao bạn nên cẩn thận, tránh giao du với người không rõ ràng, nếu không sẽ không thể sống ở đây."
Tôi đột nhiên không biết phải nói gì. Nghĩ đến lời cảnh cáo tối qua của Tiểu Chu, tôi không thể chịu đựng được nữa, vô thức bước ra ngoài.
Nhưng còn chưa tới cửa, điện thoại trên tay vang lên. Trên điện thoại, giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông: "Xin lỗi, đây là số điện thoại của Lâm Lạc Lạc phải không? Có người báo cảnh sát cô trộm đồ gia dụng, mau tới cục cảnh sát đi."
Cuộc điện thoại này giống như một gáo nước lạnh dội xuống.
Toàn thân tôi bình tĩnh lại ngay lập tức.
Nếu tôi quay về báo thù thì tôi và Tiểu Chu có gì khác nhau. Nghe giọng nói trên điện thoại, tôi gật đầu và nói: "Chú cảnh sát, chú tìm tôi là được, tôi muốn báo cảnh sát, có người ở trước cửa nhà tôi chọc phá."