Lúc Khang Văn Trạch bưng cà phê từ phòng trà nước ra thì nghe thấy mấy trợ lý nói chuyện.
“Ban nãy tôi xuống quán cà phê dưới lầu, hình như đã nhìn thấy mèo của chị Cindy.”
Có người vừa nghe thì hưng phấn nói, “Ah! Chị Cindy lại mang Bánh Trôi đến hả?”
Khang Văn Trạch dừng bước chân.
“Không phải đâu, ở quán cà phê tôi nhìn thấy mấy cô gái vây quanh một con mèo ôm tới ôm lui, tôi tiến tới nhìn thử thì cực kỳ giống mèo của chị Cindy.”
“Nghe nói hình như chị Cindy tặng Bánh Trôi cho người khác rồi…”
“Haizzz, vậy thì đáng thương quá, tôi thấy mấy cô gái đó rất ồn ào, Bánh Trôi còn nhỏ như vậy, lại là mèo Ragdoll thuần chủng, cần được cưng chiều, sớm biết chị Cindy muốn tặng người khác, tôi đã xin chị ấy cho tôi nuôi rồi…”
“Đúng vậy, có điều chị Ninh cũng đã suy xét cẩn thận rồi…”
Khang Văn Trạch như suy nghĩ điều gì đó bưng cà phê đi.
Lục Hàn Chi thấy Khang Văn Trạch bưng cà phê chậm chạp vẫn không đặt xuống bàn, “Sao vậy?”
“Xin lỗi, Lục tiên sinh.” Khang Văn Trạch vội vàng buông cà phê trong tay xuống, do dự một chút rồi nói: “Ban nãy em nghe nói, hình như chị Ninh đã tặng Bánh Trôi cho người khác rồi.”
Tay cầm cà phê của Lục Hàn Chi dừng một chút, nhìn cậu ta một cái: “Không nỡ à?”
“Đúng là khá không nỡ.” Khang Văn Trạch thở dài, “Sau này có khả năng không được thấy nữa rồi…”
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, thu lại tâm tình nói: “Lục tiên sinh, sắp đến giờ rồi, em bảo tài xế lái xe đến đây.”
Lúc Khang Văn Trạch và Lục Hàn Chi trong thang máy vừa lúc gặp được Giang Ninh.
Khang Văn Trạch nhìn sắc mặt cô ấy không tốt lắm: “Chị Ninh không thoải mái sao?”
Lông mày Giang Ninh hơi nhíu lại, “Không sao, tối hôm qua ngủ muộn quá.”
Lục Hàn Chi nhàn nhạt hỏi: “Hối hận rồi?”
Giang Ninh sửng sốt, “Cái gì?”
Khang Văn Trạch ngược lại phản ứng kịp, nhỏ giọng gợi ý: “Nghe nói chị Ninh tặng Bánh Trôi cho người khác rồi.”
Giang Ninh cười khổ lắc đầu: “Không đến mức hối hận, chỉ là khá không nỡ thôi.”
Kỳ thật sau khi Giang Ninh tặng Bánh Trôi xong thật sự có chút hối hận, nhưng với tính cách của Giang Ninh, lời hối hận cô ấy sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
“Cô gái ôm Bánh Trôi đi còn là fans của cậu đấy.” Giang Ninh cười nói: “Nếu như cô ấy chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, ngược lại tôi thật sự phải giúp cô ấy xin một chữ ký của cậu rồi.”
Lúc này Giang Ninh vẫn chỉ là có chút hối hận mà thôi, dù sao đó cũng là chuyện cô quyết định sau khi suy xét cẩn thận, không nỡ đi nữa cũng đã tặng đi rồi, song đợi đến khi cô bận rộn cả ngày về đến nhà, cởi giày vào cửa theo thói quen kêu một tiếng: “Bánh Trôi, mẹ về nhà rồi đây.”
Trong phòng khách đã bật đèn, rất sáng nhưng trống trơn, không có chút âm thanh nào đáp lại cô.
Lúc này, Giang Ninh mới thật sự có cảm giác hối hận.
Trước không nói Bánh Trôi là bố cô tặng cho cô, riêng khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung cùng nhau thôi đã đủ khiến Giang Ninh nảy sinh tình cảm khó mà vứt bỏ với nó, loại cảm giác này người chưa nuôi thú cưng sẽ không hiểu, nếu như có một vật nhỏ lông lá đáng yêu, bạn vừa về nhà đã nhìn thấy gương mặt nhỏ đáng yêu của nó, lúc ra ngoài nó sẽ tiễn bạn, sẽ làm nũng yếu ớt, thỉnh thoảng tùy hứng mặc dù khiến bạn dở khóc dở cười nhưng bạn có thể cảm nhận được nó ỷ lại bạn, đó là thứ tình cảm không lẫn tạp chất, sự tín nhiệm độc nhất vô nhị.
Bạn có thể cảm thấy nó toàn tâm toàn ý yêu thương bạn, coi bạn thành người thân duy nhất.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chính tay tặng Bánh Trôi đi.
Giang Ninh độc thân nhiều năm, lại ở giới giải trí xông xáo tạo được một mảnh trời riêng, tự cho là tâm địa đã sớm luyện thành cứng rắn, khổ nữa mệt mỏi nữa về đến nhà cũng đã quen rồi, lúc này lại đột nhiên có chút không kiềm chế được, nhìn chỗ Bánh Trôi thích nằm bò nhất, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Lúc Tề Phàm nhận được tin nhắn của Giang Ninh đang ở quán bar uống rượu, vừa mở tin nhắn liền nhìn thấy Giang Ninh gửi một biểu cảm khóc -- Tôi nhớ Bánh Trôi rồi.
“Biết người phụ nữ này sẽ hối hận mà!”
Tề Phàm cười ha ha một hồi, ấn ghi giọng nói ở điện thoại gào to: “Ra đây uống rượu đi, tìm cho cậu một người đàn ông thì cậu sẽ không nhớ mèo nữa!”
Giang Ninh nói câu em gái nhà cậu rồi không để ý đến cậu ta nữa.
Một lát sau Tề Phàm gửi tin nhắn cho cô ấy: Nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng nghĩ nhiều quá, lại nói không phải tháng sau cậu phải cùng Lục Hàn Chi tới Milan sao? Đến lúc đó vẫn phải đưa nhóc đó cho người khác chăm sóc.
Giang Ninh thở dài, vẫn không nhịn được hỏi cậu ta: Cậu hỏi thử em họ cậu Bánh Trôi thế nào rồi, đến nhà mới có không quen không, có tuyệt thực không?
Tề Phàm lại gửi tin nhắn cho em họ mình, Dư Đình Đình trực tiếp gửi anh ta một bức ảnh, trong ảnh cô ấy ôm Bánh Trôi tự sướng.
Tề Phàm chuyển tiếp bức ảnh này cho Giang Ninh, nói cậu xem đi, Bánh Trôi vẫn khỏe nè, lúc này mới một ngày cũng không nhìn ra điều gì cả, vẫn đáng yêu như thế!
Gửi xong anh ta đột nhiên cảm thấy bất thường, nghi ngờ phóng to bức ảnh, sau khi nhìn rõ bối cảnh lập tức gọi điện thoại cho Dư Đình Đình, cuộc gọi vừa thông thì hỏi dồn dập như vũ bão: “Con nhóc chết tiệt này, em đang ở đâu hả?! Đây không phải là phòng ký túc của em cũng không phải nhà em!”
Mặc dù bề ngoài của Tề Phàm tương đối ẻo lả nhưng tính cách không ẻo lả chút nào, Dư Đình Đình vẫn khá sợ anh, cuối cùng vẫn thành thật nói đang ở nhà bạn trai.
Tề Phàm răn dạy cô ấy một hồi, lại dặn dò cô ấy chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, Dư Đình Đình vâng vâng dạ dạ đáp ứng, cúp điện thoại tìm bạn trai kể khổ.
Bạch Du Du kỳ thật cũng muốn tìm người kể khổ.
Cả ngày nay cô quả thực sắp điên rồi, đầu tiên là ở quán cà phê để mấy cô gái vây quanh ầm ĩ cả một buổi chiều, cuối cùng vẫn là phục vụ quán đi đến uyển chuyển nói thú cưng không được ở trong quán lâu quá, mấy cô nàng mới rời đi. Bạch Du Du cho rằng cuối cùng cũng muốn đưa mình về nhà rồi, kết quả bạn trai Dư Đình Đình qua đây đón cô ấy đến nhà anh ta.
Bạch Du Du tất nhiên cũng bị Dư Đình Đình đưa tới nhà bạn trai.
Bạn trai của Dư Đình Đình cũng là sinh viên đại học, có lẽ là cũng rất thích động vật nhỏ, khi nhìn thấy Bạch Du Du cũng bị ngải dễ thương quật rồi, nhưng mà lúc Bạch Du Du bị anh ta ôm lên cảm thấy rất không tự nhiên.
Cảm giác không tự nhiên này vẫn luôn kéo dài cả tối, khi hai người Dư Đình Đình và bạn trai ở trên sofa xem TV, Dư Đình Đình ôm cô vuốt lông.
Hai người bất tri bất giác hôn nhau.
Mấu chốt là hôn thì hôn, Dư Đình Đình còn ôm cô không buông, bạn trai cô ấy cũng ôm Dư Đình Đình không buông, kết quả là Bạch Du Du nghe thấy hô hấp càng ngày càng hỗn loạn của bọn họ cùng với âm thanh quần áo cọ xát, chỉ có thể yên lặng vùi mặt trong tai.
Bởi vì cô che lỗ tai lại căn bản không! Có! Tác dụng!
Cái gì nên nghe thấy không nên nghe thấy vẫn nghe thấy hết rồi!
Bạch Du Du chỉ có thể kêu gào trong lòng.
Quả thực muốn sáng mù mắt mèo! Cô không muốn xem hiện trường sống của hai người họ đâu!
Cũng may hai người này không ở trên sofa tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn, mà trở về phòng ngủ, chỉ còn lại Bạch Du Du, rầu rĩ làm ổ trên sofa xem TV, mãi sau mới không có động tĩnh quá mức truyền tới.
Đời trước cô sống đến 20 tuổi, đã từng lén thầm yêu đàn anh đẹp trai, cũng được rất nhiều người thích rồi tỏ tình, nhưng thật sự yêu đương thì vẫn chưa kịp làm thì sinh mệnh đã kết thúc rồi. Khi học đại học toàn ký túc xá chỉ cô không có bạn trai, ngày ngày bị bạn cùng phòng khoe ân ái đến chết lặng, không ngờ đời này thành một con mèo rồi, còn phải chịu đựng chủ mới cùng bạn trai tiếp tục khoe ân ái, hơn nữa còn là hiện trường sống ở khoảng cách gần…
Cả ngày hôm nay, Bạch Du Du khổ sở khôn cùng, cô cảm thấy đời mèo này của cô còn khốn khổ hơn đời trước làm người nhiều.
Đâu có được chủ cưng chiều ngồi ăn chờ chết đâu? /(ㄒoㄒ)/~~
Bây giờ cô lại hy vọng người nhận nuôi mình là ông chú có lòng nhân ái như chú Giang hoặc là bà cụ hiền lành hòa ái, làm bạn bên nhau yên ổn cả một đời.
Chỉ tiếc rằng nguyện vọng này không có khả năng thành sự thật rồi.
… Không biết Giang Ninh có nhớ cô không?
Trong đầu Bạch Du Du bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Giang Ninh ngồi một mình trên sofa trước cửa sổ sát đất uống vang đỏ, mỗi lần vào lúc đó cô đều sẽ yên lặng đi qua nằm trên thảm dưới chân cô ấy, sau đó Giang Ninh sẽ ôm cô lên vuốt lông cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ nói với cô mấy lời không thể nói với người ngoài.
Bạch Du Du cảm thấy bản thân rất khổ sở, một chút tinh thần cũng không có.
Dư Đình Đình có lẽ là đã vuốt ve an ủi với bạn trai xong rồi, đột nhiên nhớ tới Bánh Trôi tối nay còn chưa ăn gì.
“Bánh Trôi ngoan, ăn cơm thôi nào.”
Dư Đình Đình cầm thức ăn mèo đút một hồi, thấy bộ dáng cô không hề có hứng thú một chút nào thì có hơi lo lắng, “Bánh Trôi hình như thật sự có chút tuyệt thực rồi.”
“Ăn ít một bữa không chết được.” Bạn trai Dư Đình Đình không thèm để ý nói: “Chắc là chưa thích nghi được với hoàn cảnh mới thôi.”
Bạch Du Du nhắm mắt co rúc bản thân thành vòng tròn, một đêm đều ngủ không ngon.
Cả đêm ngủ không ngon còn có Giang Ninh, sáng sớm cô ấy còn có một cuộc họp phải mở.
Giang Ninh rất ít khi đem cảm xúc vào trong công việc, nhưng sắc mặt cô không tốt rất nhiều người cũng nhìn ra.
Đặc biệt là sáng hôm nay Nhan Tử Hàng đến muộn, sau khi biết được Giang Ninh suýt nữa phát hỏa.
Kỳ thật Giang Ninh rất ít khi mang người mới, huống chi hiện tại sự nghiệp của Lục Hàn Chi đang đứng ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, cô cũng không có dư thừa tinh lực dẫn người mới, sở dĩ bây giờ phụ trách Nhan Tử Hàng cũng là có nguyên nhân đặc biệt. Giang Ninh ở trong giới giải trí cũng được coi như là nhân vật lợi hại khôn khéo, khăng khăng cố chấp như Nhan Tử Hàng này, sao cô lại cảm thấy có chút xung khắc với bản thân.
Đầu tiên Giang Ninh gọi điện thoại cho trợ lý của Nhan Tử Hàng mắng một trận, sau đó gọi điện thoại cho Nhan Tử Hàng, nhưng cuộc gọi này còn chưa được gọi đi thì điện thoại của Khang Văn Trạch lại đến trước.
Giang Ninh bình ổn giọng điệu, nhận máy: “Alo, A Trạch, có chuyện gì thế?”
“Chị Ninh, Lục tiên sinh bảo em hỏi chị…”
Khang Văn Trạch nói được một nửa thì dừng lại, tựa hồ bị cắt ngang, ngay sau đó di động bên kia truyền tới giọng của Lục Hàn Chi --
“Mèo của chị đâu?”
Giang Ninh hơi sửng sốt, “Mèo? Bánh Trôi? Cậu nói Bánh Trôi hả?”
Nói đến mèo của cô, tất nhiên chính là Bánh Trôi rồi, Giang Ninh vất vả lắm mới áp xuống được sự lưu luyến với thú cưng, toàn tâm dồn vào chuyện công việc, nếu đổi lại thành người khác hỏi chuyện Bánh Trôi, Giang Ninh hoặc là lạnh lùng đáp lại một câu, hoặc là ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.
Nhưng mà đang yên đang lành, Lục Hàn Chi hỏi mèo của cô làm gì?