Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 23: Xóa bài viết




Phó Tây Đường vừa dứt câu, người đàn ông nọ liếc mắt qua tỉ mỉ đánh giá Hứa Bạch. Tình nhân nhỏ của Phó Tây Đường can đảm thật, giờ nào rồi mà còn mẹ nó dám ở đó ăn đậu hủ.
Anh ta không đáng sợ hay sao?
Lãng Lý Bạch Điều không hề sợ hãi, cậu chỉ cắn một khối đậu hủ áp chế sự ngạc nhiên.
Không hiểu vì sao vừa rồi Phó Tây Đường nói câu kia, tim cậu đập hơi nhanh, cảm giác như não sung huyết. Phó tiên sinh nói cậu bạn nhỏ nhà anh, Hứa Bạch lại không dám nhận bừa.
Cậu nhỏ chỗ nào? Nhìn bề ngoài, cậu chỉ trẻ hơn Phó tiên sinh vài tuổi.
Người đàn ông kia còn bồi thêm: “Đừng nói nhảm, ta thấy anh cũng già rồi, giờ còn đánh thắng được ta sao?”
Nói như thể anh trẻ hơn Phó tiên sinh nhà tôi nhiều lắm ấy, Hứa Bạch chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Phó tiên sinh còn đang ở đằngtrước, đại yêu đánh nhau, cậu cũng không dám tùy tiện mở miệng trào phúng.
Nói dễ nghe một chút là dũng cảm, nói khó nghe lại là đần độn.
Phó Tây Đường đáp: “Anh có thể tới thử xem.”
Người đàn ông nọ giơ tay kéo theo sương đen lượn lờ, nhìn kiểu nào cũng giống Hỗn Thế Ma Vương. Nhưng anh không lập tức ra tay, “Hiện tại trong thành quản rất nghiêm, ta không muốn động thủ với anh. Anh trả lại đồ cho ta, ta đảm bảo không gây sự với cậu bạn nhỏ nhà anh.”
“Trong quán trà nhỏ, cược bốn ván bài. Là phu nhân của anh thua cho tôi trên bàn bài, theo lý chính là đồ của tôi.” Phó Tây Đường lạnh giọng đáp, “Anh muốn phá vỡ quy củ sao?”
Ván bài? Đánh bài sao? Phó tiên sinh và vợ của người nọ đánh bài? Hứa Bạch tò mò không thôi.
Người đàn ông nọ hừ lạnh một tiếng, như đang kiêng kỵ điều gì.
Hai quả cầu đen nhỏ bỗng nhảy ra từ màn sương, lăn tới bên chân anh nhanh như chớp. Hứa Bạch liếc mắt đã nhận ra đấy là Ảnh yêu.
Chỉ thấy mấy Ảnh yêu vốn thấy đại yêu là chạy kia lại không sợ người đàn ông nọ, nhảy nhảy như đang truyền tin tức gì cho anh. Giây tiếp theo, anh lộ ra biểu cảm mất tự nhiên, nhưng ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều, khiến người ta tò mò không biết anh ta vừa nghe được tin tức gì.
Anh nghe xong thì bỏ lại một câu “Lần sau lại tính sổ với anh” rồi bỏ chạy.
Hứa Bạch nhìn anh biến mất như một luồng khói, sương đen bốn phía dần dần tan đi, ngạc nhiên hỏi: “Đi rồi sao?”
Phó Tây Đường quay đầu nhìn thoáng qua hộp đậu hủ trống trơn, “Hẳn là phu nhân của anh ta phái người tới gọi.”
“Anh ta nghe lời vợ lắm à?”
“Vợ quản nghiêm.” Phó Tây Đường mặt không biểu cảm.
Phó Tây Đường đang độc miệng mắng người đấy à? Hứa Bạch buồn cười. (phun tào)
Về phần ván bài gì, quán trà gì, cậu cũng chưa hỏi tới đã cười cười quên đi. Đêm nay, người đàn ông kỳ quái tới với khí thế ào ạt, lại có thể nhẹ nhàng so mấy chiêu với Phó tiên sinh, miệng như một trận pháo thế nhưng không thực sự có ý đánh nhau. Hứa Bạch mơ hồ cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người anh ta, kết hợp với mấy Ảnh yêu sau đó, Hứa Bạch có một suy đoán.
“Vừa rồi người kia là…….” Hứa Bạch thử thăm dò.
“Ảnh yêu.” Phó Tây Đường đáp.
“Có Ảnh yêu lợi hại như vậy?” Tuy đáp án giống với suy đoán của Hứa Bạch, nhưng cậu vẫn hơi bất ngờ. Loại Ảnh yêu có mặt khắp nơi nơi này là tiểu yêu quái, ở Yêu giới không có địa vị gì, nổi tiếng yếu ớt. Một con Ảnh yêu tu luyện tới cảnh giới như người đàn ông vừa rồi, rốt cuộc cần bao nhiêu năm?
Chắc từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đã bắt đầu tu luyện?
Sương đen đã hoàn toàn tan hết, Phó Tây Đường ngẩng đầu thoáng nhìn ánh trăng: “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Hứa Bạch vội vàng ném hộp không trong tay vào thùng rác, song hành cùng Phó Tây Đường. Hai người chậm rãi bước dọc đường phố, dường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Phó Tây Đường: “Thế giới này không tồn tại tuyệt đối mạnh hay yếu, Ảnh yêu tuy nhỏ, nhưng nhỏ thì dễ gộp dễ tách, có thể dung nhập vạn vật.”
Hứa Bạch: “Nghĩa là sao?”
Phó Tây Đường: “Càng là yêu quái thấp kém, càng không kén chọn đồ ăn. Ảnh yêu từ xưa tới nay đều sinh hoạt ở các góc, lặng lẽ hấp thụ nguyên khí tạp nhất trong trời đất, bọn họ ăn được tất cả, không bài xích gì. Vị vừa rồi cậu gặp, tên là Khư Lê, đã từng ăn một đại yêu tu vi ngàn năm.”
Hứa Bạch ngạc nhiên mở to mắt, một con Ảnh yêu nho nhỏ thừa nhận ngàn năm tu vi tiến sâu vào người, vậy mà không nổ tan xác chết thì quả thực là lợi hại. Chẳng trách những lão yêu quái hay coi thường tiểu yêu sinh sau kiến quốc bọn họ, nói bọn họ chưa hiểu việc đời. Xem ra, đúng là chưa thấy qua việc đời.
Phó Tây Đường nhìn bộ dáng ngạc nhiên của cậu, tươi cười nhỏ tới khó phát hiện ra, “Thực ra cũng không là gì, đại yêu kia nguyên bản sẽ chết, anh ta chẳng qua chỉ là nhặt một món hời, đạt được một cơ duyên. Về sau nếu gặp anh ta, đi đường vòng là được. Tuy nhìn anh ta kiêu ngạo ngang tàng, nhưng sẽ không tùy tiện làm khó dễ tiểu yêu quái các cậu.”
“Anh ta sẽ tới nữa sao?”
“Có lẽ.”
Hai người chậm rãi mà đi, bất tri bất giác đã tới phố Bắc. Hôm nay, A Yên khó có được chuyên nghiệp mà dọn một cái ghế nhỏ ngồi canh cửa, thấy họ về tới liền vội vàng ra đón.
“Tiên sinh, ngài về rồi!”
Hứa Bạch tươi cười đưa đồ ăn vặt trong tay cho A Yên, “Cho cậu.”
A Yên vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy, nhưng bàn tay giơ ra nửa đường lại dừng cẩn thận đánh giá sắc mặt Phó Tây Đường. Chờ anh gật đầu, cậu nhóc mới nhanh nhẹn cầm lấy, ghim bạch tuột viên nhỏ bỏ vào miệng, thỏa mãn tới nheo mắt lại.
Phó Tây Đường bỏ qua A Yên, nhưng không quên Hứa Bạch, “Cậu vào với tôi.”
Hứa Bạch còn đắm chìm trong không khí tốt đẹp dạo bước dưới ánh trăng vừa rồi, không nghĩ nhiều mà theo anh. Vừa vào đã thấy Phó Tây Đường ngồi xuống sofa, đôi tay chắp lại đặt trên đỉnh ba toong, sắc mặt lạnh lùng, “Nói chuyện cậu nhảy lầu đi.”
Hứa Bạch: “……..”
“Chân khỏe rồi?”
“……..”
“Nhảy nhót được rồi?”
“……..”
Hứa Bạch không nghĩ tới Phó Tây Đường mai phục ở đây, thì ra lúc ra khỏi đồn cảnh sát là ngại với người ngoài nên mới cho cậu mặt mũi không so đo sao?
“Phó tiên sinh ơi, chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi thề không có lần sau.”
Hứa Bạch nhận sai bằng thái độ tốt đẹp, thành khẩn, ngay thẳng. Cậu là nghệ sĩ của Tứ Hải, còn đang quay phim, nhảy lầu xác thực hơi xằng bậy. Nhưng Hứa Bạch có thể giải thích, “Tôi có học một pháp thuật, giống như đệm lót phòng cháy, đảm bảo an toàn.”
Phó Tây Đường không nói gì, Hứa Bạch biết anh là muốn nhìn tận mắt, cậu chủ động thi triển pháp thuật kia.
Hứa Bạch vỗ vỗ cục bông tròn tròn như đám mây mềm mại, “Đây là một pháp thuật nhỏ, tôi gọi nó là Cân Đẩu Vân.”
Phó Tây Đường: “…………”
Hứa Bạch đẩy đẩy Cân Đẩu Vân về phía trướcnhư hiến vật quý “Phó tiên sinh anh có muốn ngồi thử một chút không? Tôi dùng nó như sofa ấy, chở không nặng thì có thể bay.”
Hứa Bạch, cậu bạn nhỏ luôn có suy nghĩ sáng tạo và ý tưởng kỳ diệu.
Phó Tây Đường: “…….. Không cần.”
Hứa Bạch nhìn không thấy biểu cảm của Phó Tây Đường, do dự một chút, “Phó tiên sinh anh tức giận sao?”
Phó Tây Đường ngước mắt, “Vì sao tôi phải tức giận?”
“Bởi vì tôi…….. ừm, thiếu khuyết dạy dỗ?” Hứa Bạch bỗng nhớ lời Phó Tây Đường ban nãy.
Nghe vậy, Phó Tây Đường nhìn thanh niên phóng khoáng thẳng thắn trước mắt, nhìn lại quần chúng mở to đôi mắt vô tội ăn uống thả cửa đang gặm bữa khuya, cô phụ trách nhiệm mà nói: “Không có, cậu rất tốt.”
Gương mặt già nua của Hứa Bạch bỗng nhiên đỏ lên.
“Phim còn chưa quay xong, cậu tiếp tục ở đây đi.” Phó Tây Đường lại nói: “10 giờ là giới nghiêm, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề!” Hứa Bạch vội vàng đồng ý.
Quần chúng ăn khuya bên kia rốt cuộc ngẩng đầu lên, giơ tay ra dấu “Mọi thứ OK” với Hứa Bạch.
Phó Tây Đường lên lầu, A Yên ăn xong bữa khuya xoa bụng nằm ở sofa, bỗng dưng bò dậy nhìn về phía Cân Đẩu Vân, tò mò hỏi: “Đồ chơi này của anh dùng để làm gì?”
“Ngồi, cậu không thấy nó rất giống Cân Đẩu Vân và sofa lười hợp thể sao? Đây là Cân Đẩu Vân 2.0, trước kia còn có một phiên bản nhưng thời gian duy trì quá ngắn, tôi đã cải tiến lại.”
“Tự cậu cải tiến pháp thuật?”
“Đúng vậy, chỉ là một pháp thuật rất đơn giản.”
“Vậy cũng lợi hại lắm.” A Yên thiệt tình khen ngợi, tò mò ngồi xuống Cân Đẩu Vân thử, cảm giác rất tốt.
Hứa Bạch ở đằng sau nhẹ nhàng đẩy đẩy, đám mây chở A Yên bay về hướng trên lầu. Tuy bay sát mặt đất, nhưng thắng ở chỗ vững chắc.
“Yooooooo!” A Yên chơi rất vui vẻ.
“Rất tốt phải không?” Hứa Bạch hơi kiêu ngạo, cảm giác mình kéo gần khoảng cách với thần tượng. Phó tiên sinh biết làm máy bay tinh xảo linh hoạt, cậu cũng biết triệu hoán Cân Đẩu Vân nha.
Tuy làm ra pháp thuật nhỏ này vì lười biếng không muốn đi lại, nhưng lười biếng mới là động lực sản xuất lớn nhất.
Phó Tây Đường xem hiện trường trực tiếp Cân Đẩu Vân 2.0 tải người lên lầu tỏ vẻ chính mình không biết nên nói gì, cứ để bọn họ vui chơi đi.
Mấy ngày sau, Hứa Bạch không rẽ khỏi đường ray mà an an phận phận đóng phim. Nhưng sách tranh và mô hình của cậu vẫn bị bảo lưu chỗ Phó Tây Đường, còn cách mãn hạn phóng thích rất xa.
Mấy lần cậu gửi wechat cho Phó Tây Đường nói bóng nói gió ngày thả “con tin”, Phó Tây Đường chỉ trả lời tám chữ ——— chuyên tâm đóng phim, ngày về trước mắt.
Lúc này lại xảy ra một sự kiện làm Hứa Bạch đặc biệt không thoải mái, chuyện cậu tới cục cảnh sát không biết bị ai khui ra trên diễn đàn yêu quái. Khương Sinh cả ngày vô công rỗi nghề thích tám chuyện báo cho cậu biết, gần đây không hiểu vì sao bài viết  liên quan tới Hứa Bạch đều thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hứa Bạch nhận được tin, mở diễn đàn liền thấy trong mười bài viết đã có năm cái nói về cậu. Trước đây Chu Tử Nghị có nói ở Yêu giới như sắp xếp dựa vào bối phận, càng trẻ tuổi càng không thực lực càng không được coi trọng, giờ thì hay rồi, Hứa Bạch rốt cuộc cũng bùng nổ một phen ở Yêu giới.
Thật đáng mừng.
Hứa Bạch tùy ý mở vài bài, đại đa số người bên trong vẫn duy trì giọng điệu kiểu cổ. Yêu trẻ tuổi thì quen thuộc với Hứa Bạch hơn, bàn tán tin lá cải giới giải trí cũng mạch lạc hơn nhiều, có ủng hộ Hứa Bạch, cũng có bôi đen. Đám lão yêu quái chỉ nhận định Hứa Bạch trong khái niệm “Có một tiểu yêu quái đang làm minh tinh trong nhân loại”, có khi còn không biết tên cậu.
Hứa Bạch vẫn luôn đóng phim điện ảnh, lại không lên chương trình thực tế nên không quá phổ biến.
Tóm lại không biết ai khởi xướng, từ sau sự kiện Hứa Bạch và con chồn kia được công khai, mọi người bỗng dưng bắt đầu bàn luận tới cậu. Hứa Bạch liếc mắt thấy được một ID quen thuộc.
Ông nội của mi đây: Hứa Bạch mày dùng thuật che mắt cũng không dùng cho đàng hoàng! Mất hết mặt mũi Tây Hồ rồi, về sau đừng nhận là đi ra từ Tây Hồ bọn tao! Lãng Lý Bạch Điều cái gì, tự biến mình thành cá chạch thì có!
Hứa Bạch nhịn không được khoác áo choàng trả cho anh ta một câu: Cá chạch chiêu anh chọc cậu? Sao chỗ nào cũng có anh vậy?
Đối phương trả lời rất nhanh: Mày là ai, tao bôi xấu Hứa Bạch của tao, mắc mớ gì tới mày?
Đại gia ta: Hứa Bạch của anh???
Ông nội của mi đây: Nó còn thiếu nợ tao 5 đồng tiền cà rem còn chưa trả! Đường đường đại minh tinh, thù lao đóng phim trên trời mà không trả tiền một cây cà rem, quá đáng!
Đại gia ta: Bỏ đi đại gia.
Ông nội của mi đây: Hứa Bạch! Đừng có giả vờ tao biết là mày!
Đại gia ta:  Đại gia ta chính là đại gia ta.
Ông nội của mi đây: Vậy đại gia mày tìm đại nương thật?
Đại gia ta: Mẹ nó đại nương? Đại nương từ đâu ra?
Ông nội của mi đây:  Ai cũng nói mày đang ở nhà đối tượng rồi.
Hứa Bạch không hiểu ra sao.
Đại gia ta: Tôi ở nhà đối tượng nào sao tôi không biết?
Ông nội của mi đây:  Chính là người đón mày khỏi cục cảnh sát! Mày sống chung với đối tượng, fan của mày mẹ nó biết chưa Hứa Bạch? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chắc chắn mày bị đè, tao cược toàn bộ danh dự Tây Hồ!
Đại gia ta: Cút
Ông nội của mi đây:  [ Cười tới nôn mửa.jpg] Tao biết hết, từ nhỏ mày đã bốc mùi gay, tụi tao trần truồng tắm chung trong hồ, mày còn muốn vào phòng tắm. Xà yêu mày biết xấu hổ sao!
Đại gia ta: Các người như vậy gọi là tắm rửa sao? Đội tuyển bơi lội Trung Quốc thất lạc tuyển thủ hạt giống các người, là tổn thất của bọn họ.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Hứa Bạch nghĩ kỹ một hồi, lại cảm thấy có chút ……………. mà thôi không có gì. Kỳ quái chính là trong lòng cậu không hề lẩn quẩn, chỉ không ngờ người ta đồn đãi tai tiếng về cậu và Phó tiên sinh như vậy, không biết thế có làm quan hệ giữa hai người trở nên xấu hổ không nữa. Còn chưa tính chuyện trước đó truyền trong box bí mật, giờ lại thêm tin tức của con rùa kia, chắc trên diễn đàn đều xôn xao cả rồi.
Hứa Bạch vội vàng mở vài trang, dường như mọi người chưa nhận ra người đón cậu ở cục cảnh sát chính là xếp hạng đầu của “Bảng xếp hạng yêu quái đẹp nhất”.
Hứa Bạch không rõ có phải có yêu quái theo nghề phóng viên giải trí không. Nhưng cậu dùng thủ thuật che mắt, chưa bao giờ tạo ra bê bối lớn. Suốt năm năm qua, cậu đều tránh paparazzi bằng cách này, chưa từng gặp vấn đề gì.
Chỉ là tai tiếng này……….. mà thôi dù sao cũng bị lan truyền rồi.
Hứa Bạch muốn giải thích vài câu, lại không thể tự mình ra trận càng thanh minh càng đen, sắm sai người qua đường đêm đó để đăng bài vậy. Nhưng cậu vừa gõ ra một chữ, giao diện bỗng báo lỗi.
Cậu làm mới trang, bài viết không tồn tại, bị gỡ xuống rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.