Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 39: Phong ba




Hứa Bạch theo Phó Tây Đường rời đi từ lối thoát hiểm bên hông, Diệp Viễn Tâm đã chu đáo chuẩn bị xe cho Cữu lão gia, đậu sẵn bên ngoài khách sạn.
Trong ánh đèn mờ ảo ở hội người, có người mơ mơ hồ hồ thấy được bóng dáng Phó Tây Đường lướt ngang qua. Chỉ một thoáng kinh hồng, đã nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
Không người nào biết anh là ai, tới lúc nào, thần bí đến nỗi dường như chuyện anh xuất hiện chỉ là ảo giác.
Nhưng phục vụ của khách sạn rõ ràng khẳng định, Diệp tổng của Tứ Hải cung kính đưa ai đó lên xe, chứng minh Đại lão bản thực sự đã tới.
Vô số người bóp cổ tay thở dài, chỉ có Chu Tử Nghị luôn để ý Hứa Bạch, giữ vững gương mặt không biểu cảm, trong lòng yên lặng hả hê ——– Hứa Bạch, cậu cũng có ngày này.
Mà giờ phút này Hứa Bạch đang yên vị trên ghế sau với Phó Tây Đường, phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật ra lại đánh giá Phó Tây Đường được phản chiếu trên kính.
Ngắm anh tùy ý ngồi, hai chân vắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau, mắt kính đổ bóng lên đôi mắt anh.
Cậu ngắm Phó Tây Đường qua cửa kính, Phó Tây Đường cũng đang nhìn cậu.
“Diệp Viễn Tâm nói đêm nay cậu trúng một giải lớn”
“Hả?” Hứa Bạch hoàn hồn, “Cái đó hả, dù sao tôi cũng có biệt thự riêng rồi. Có tặng tôi cũng không dọn tới ở đâu”
Phó Tây Đường không tỏ ý kiến.
Hứa Bạch nghiêm túc giải thích, “Tôi không để bụng thật mà, làm lớn chuyện khéo lại thành phiền toái cho tôi”
Hứa Bạch là người rất sợ phiền phức, cũng không thích mất thời gian đôi co, tránh rước phải phiền nhiễu. Nhưng tròng mắt vừa chuyển, bỗng dưng lại cười nói: “Diệp tổng định bồi thường cho tôi à?”
Phó Tây Đường: “Ừ”
“Vậy Phó tiên sinh thay mặt anh ta bồi thường, có được không?” Hứa Bạch thoáng dựa sát vào Phó Tây Đường một chút.
“Cậu muốn thế nào đây?” Phó Tây Đường hỏi.
“Ách…..” Hứa Bạch nghĩ nghĩ, trong thời gian ngắn cũng không biết đưa ra yêu cầu gì. Trực tiếp thổ lộ? Cơ hội quá rồi, không được không được.
Lần đầu yêu đương, đối tượng lại là Phó tiên sinh, phải nghiêm túc chút, lãng mạn chút.
Không biết từ khi nào, Hứa Bạch đã rơi vào ảo giác hai người họ đang nói chuyện yêu đương.
Bỗng dưng như nghĩ tới điều gì, cậu quay đầu nhìn qua Phó Tây Đường, đôi mắt hấp háy: “Vậy Phó tiên sinh ơi, anh trả lời tôi ba vấn đề không ảnh hưởng tới toàn cục, có được không?”
“Không ảnh hưởng tới toàn cục?”
“Phải. Tôi đảm bảo là vấn đề đơn giản nhất, bình thường nhất” Hứa Bạch thậm chí giơ tay làm bộ thề. Ngoài cửa sổ xe thành thị phồn hoa, ánh đèn lộng lẫy hắt lên mái tóc nhuộm bạc của cậu, phả ra hơi thở tuổi trẻ nồng đậm.
Phó Tây Đường cũng bị phong thái này cảm nhiễm, thâm thúy trong mắt cũng nhiều hơn chút tươi tắn đầy sức sống, “Được rồi, cậu hỏi đi”
Hứa Bạch hơi hơi nghiêng đầu, cẩn thận tự hỏi, đưa ra vấn đề đầu tiên, “Anh thích màu nào?”
Phó Tây Đường hơi giật mình, lại nhanh chóng bình tĩnh đáp: “Màu đen”
“Anh thích món gì nhất?”
“Cá.”
“Cỡ giầy của anh là bao nhiêu?”
“45”
“Xong rồi đó” Hứa Bạch có được đáp án, nhướng mày nhìn Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường không ngờ cậu chỉ hỏi những chuyện bình thường này, ba câu nhẹ nhàng đơn giản, tương đương giá trị một căn biệt thự. Nên nói cậu quá chất phác, hay là…. trong lòng cậu, chỉ cần cậu yêu thích, đều xứng đáng tựa thiên kim.
Anh nhìn ánh mắt cậu luôn phẳng lặng, chân thành, bất kể vui mừng hay bất đắc dĩ đều cho người ta cảm tưởng —— anh ở trong lòng cậu ấy quan trọng đến vậy.
“Cậu hỏi mấy chuyện đó để làm gì?” Phó Tây Đường bình tĩnh hỏi.
Hứa Bạch chống khuỷu tay trên đầu gối, bưng cằm nhìn Phó Tây Đường, vô thức lại nhích qua một chút, dần dần như tằm ăn rỗi mà chiếm lấy lãnh địa của mình, “Vừa rồi Diệp tổng dạy tôi, kêu tôi học vuốt mông ngựa, từ đây cơm ngon rượu say, đi đến đỉnh cao nhân sinh”
“Vậy cậu đã định vỗ mông ngựa thế nào chưa?” Phó Tây Đường lại hỏi.
Hứa Bạch lắc đầu, mặt mày vô tội, “Tôi còn chưa tính toán chu đáo nữa”
Có lẽ tới nay Phó Tây Đường mới gặp được một người, nói chuyện nịnh bợ mình ra sao đường đường chính chính như vậy, chọc người ta buồn cười. Giờ khắc này, Hứa Bạch đã lặng lẽ dịch tới đệm giữa hai ghế, quần áo cậu cọ xát cánh tay Phó Tây Đường, lại còn làm bộ cái gì cũng không hay không biết.
Nhưng Phó Tây Đường lại sinh ra một loại xúc động muốn chạm vào cậu, muốn xoa xoa tóc cậu, tiến gần chút nữa, gần thêm chút nữa, xem môi cậu có mềm mại như trong tưởng tượng.
Mấy trăm năm qua, Phó Tây Đường chưa từng cảm thấy xúc động.
Ánh mắt anh không khỏi hơi tối đi một chút.
Hứa Bạch lại lui lui về, giống như vừa phát hiện mình vượt giới hạn, ra vẻ ngượng ngùng nhưng thực ra không chút hối cải mà nói: “Tài xế mới xoay vô lăng hơi gấp.”
Tài xế: “…..”
Các vị còn nhớ ở ghế lái có một cái bóng đèn là chú sao? Lải nhải dài dòng nửa ngày, sao còn chưa trực tiếp hôn nữa? Chú có cách âm pha lê, đừng khách khí với chú!
Hứa Bạch và Phó Tây Đường đương nhiên không biết tài xế có hoạt động nội tâm phong phú như vậy, nhìn bề ngoài, chỉ thấy một chú tài xế già lái xe bằng kỹ thuật đỉnh cao.
Rất nhanh đã về đến nhà số 10. Hứa Bạch vừa xuống xe, chân như bôi dầu chạy thẳng vào nhà, trong miệng còn hừ hừ cười nhỏ, chào đón một tràng hòa âm “ngao ô” của tướng quân.
Phó Tây Đường nhìn một người một chó, bất đắc dĩ bật cười.
Hôm sau, Hứa Bạch tiếp tục công cuộc quay phim.
Không biết có phải do hôm qua nghỉ sớm hay không, suất diễn hôm nay hơi nặng, bận tới nỗi Hứa Bạch căn bản không rảnh để ý chuyện gì khác.
Ở đây bận rộn quay chụp, một ngày lại một ngày nhanh chóng trôi qua, chuyện Hứa Bạch đóng phim mới của đạo diễn Phàn cũng đã được quyết định. Chỉ chờ bên đây quay xong, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trên mạng nổi lên sóng gió.
Hứa Bạch vội vàng đóng phim và trêu chọc Phó tiên sinh, gần đây rất ít lên mạng. Vẫn là Khương Sinh vô cùng lo lắng nhắc nhở cậu, kêu cậu xem weibo, cậu mới thừa lúc được nghỉ ngơi lên mạng xem thử.
Vừa mở weibo ra, đứng đầu bảng tìm kiếm lại là tên cậu ——- Đương kim ảnh đế Hứa Bạch bị hất cẳng khỏi màn ảnh rộng?
What?????
Hứa Bạch quả thực không hiểu ra sao, nhấn vào xem tiền căn hậu quả, thật đúng là dở khóc dở cười.
Cũng không biết tài khoản Marketing nào mở đầu, nói là Chu Tề bỗng nổi như cồn, thế tấn công mãnh liệt, sau lại tiến vào Tứ Hải, được xem như đầu bài tương lai mà bồi dưỡng. Cao tầng Tứ Hải rất coi trọng cậu ta, bộ phim tiếp theo của cậu là một siêu phẩm điện ảnh, dự đoán sẽ bùng nổ.
Còn Hứa Bạch thì sao?
Bị gắn mác “Tùy hứng”, “Giá trị thương mại không cao”, “Kỹ thuật diễn khó lòng nâng cao được nữa”, “Bị hậu bối hạ gục trên trường nhan sắc” vân vân hàng loạt tội trạng khác, trông như đang tiếc hận cho cậu, lên án mạnh mẽ thương nghiệp hóa con người, thật ra chính là ngầm giẫm đạp cậu một hồi.
Lại có vài kẻ tung tin đồn phim mới của Chu Tề vốn là của Hứa Bạch. Nhưng bởi Tứ Hải tận lực ưu ái Chu Tề, cái bánh nướng này cuối cùng rớt lên đầu Chu Tề, mà Hứa Bạch chỉ đành nhận đồ thừa đi đóng phim truyền hình.
Từ đó sinh ra đề tài # Đương kim ảnh đế Hứa Bạch bị hất cẳng khỏi màn ảnh rộng #
Fan Hứa Bạch vừa thấy idol nhà mình bị cướp tài nguyên, tự nhiên giận không tả nổi.
Fan Chu Tề một bên đắc chí, cảm thấy idol nhà mình thật ghê gớm, tới ảnh đế cũng phải nhường đường, một bên lại cho là Hứa Bạch mua bài viết bôi đen Chu Tề. Cuối cùng hai nhà oanh liệt lao vào cắn xé nhau.
Hứa Bạch vừa nhìn đã thấy đúng là đủ kiểu đầu trâu mặt ngựa ra trận.
Có người tự xưng công chính, làm video ghép những đoạn diễn ngắn của Chu Tề và Hứa Bạch, song song so sánh, chấm điểm từng cái kèm giải thích rõ ràng.
Có người suy đoán đối thủ của Tứ Hải hắt nước bẩn, muốn làm Hứa Bạch và Chu Tề chó cắn chó, đây là một hồi thuyết âm mưu. Vân vân.
Nội tâm Hứa Bạch không hề dao động, thậm chí còn buồn cười.
Khương Sinh gấp muốn chết, “Anh Hứa ơi sao anh còn cười thế? Bọn họ nói quá đáng lắm! Rõ ràng tự anh muốn đóng phim truyền hình, sao lại thành anh nhặt ve chai rồi!”
“Ấy ấy” Hứa Bạch kéo cậu một phen, “Chỗ này là đoàn phim, lời nói việc làm của cậu đại biểu cho thái độ của anh, hiểu không?”
Khương Sinh vội vàng che miệng, không dám lớn tiếng ồn ào nữa.
Nhưng cậu rất tức giận, mấy chuyện này cho dù có lặp lại bao nhiêu lần cậu đều tức. Cũng chỉ có Hứa Bạch có thể vui vẻ vây xem người ta nhiều chuyện, thậm chí còn bình luận vào bài viết của các tài khoản Marketing.
Lòng phải rộng lớn bao nhiêu, lớn tới nổi át cả Tây Hồ luôn mới phóng khoáng được vậy quá!
Anh xem đi anh ấy lại còn cười!
Hứa Bạch vỗ vỗ vai Khương Sinh, nói lời thấm thía: “Yên tâm, chuyện này nổ ra, người tức nhất chắc chắc không phải anh. Hơn nữa, mới chỉ râu ria khai vị, món chính còn chưa lên đâu. Cậu học hỏi Chu Tử Nghị nhiều vào, cần phải trầm tĩnh hơn”
Ai ngờ vừa dứt lời, Chu Tử Nghị gọi điện tới, vỏn vẹn chỉ một câu, “Bao lâu rồi cậu không đăng weibo?”
Hứa Bạch nhướng mày đáp: “Mọi người đang mắng em, đồng tình em, anh lại quan tâm bao lâu em chưa đăng bài?”
Chu Tử Nghị: “Tốt xấu gì cậu cũng đăng cái trạng thái, chứng minh cậu còn sống được không? Mỗi lần giải thích với fan cậu, rất mệt, rất mệt cậu hiểu không, cậu biết fan cậu sắp nhắn nổ hộp tin nhắn của anh rồi không?”
“Ừm, đâu phải lỗi của em đâu à”
“Không đăng thắt cổ, cảm ơn.”
Cùng lúc đó, trong biệt thự cao cấp nào đó ở Bắc Kinh.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất xinh đẹp rọi lên sàn nhà không nhiễm bụi, mô hình xếp gỗ đắp thành thành lũy chiếm cứ một góc phòng khách, đồ chơi lông nhung đủ loại kiểu dáng bày la liệt khắp nơi.
Khư Lê đeo tạp dề, vừa đi vừa dùng pháp lực hút mấy món đồ chơi dưới đất lên, đâu vào đấy cất vào hộp ở góc tường.
Ngẫu nhiên anh sẽ nhìn Hồ Đào đang chăm chú chơi điện thoại ở phòng khách và Hồ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất nhảy nhót cực kỳ kích động vây quanh cô.
“Pi!”
“Pi!”
“Pi pi!!”
Thân là cha ruột, Khư Lê có thể hiểu ý bọn nó, đại khái đang nói —– mắng chết nó! Vả chết nó! Dám chửi idol của con, cho nó tan xác tại chỗ!”
Nổ tung!
Đùng đoàng!
Hồ Đào không can ngăn, ngược lại trợ Trụ vi ngược.
Cô cúi đầu, mười ngón tay bay nhanh gõ chữ, dùng tốc độ gần như spam và giọng điệu cực hung hăng, một mình khẩu chiến địch tám phương. Đánh thẳng tới khi quân địch liên tục đại bại, bị đánh tời bời phải kêu cha gọi mẹ.
“Thấy mẹ lợi hại chưa?” Hồ Đào hỏi.
“Pi pi!” Lợi hại lợi hại!
Khư Lê đỡ trán, cảm thấy thật nhức não.
Nghĩ nghĩ, anh lấy di động ra tìm được wechat Phó Tây Đường  Hồ Đào xin được hôm đó, gõ một tin nhắn gửi qua ——– Bạn trai nhỏ nhà anh có bị người ta bôi đen hay không anh không biết tự giải quyết hả?! Có phải là đàn ông không! Biết mắng chửi thô tục không, hay muốn để ta dạy cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.